Chương 96: Nga My xin giúp đỡ (2)
Chương 96: Nga My xin giúp đỡ (2)Chương 96: Nga My xin giúp đỡ (2)
Hai tên đệ tử Luyện Hồn Tôn cứ phàn nàn mãi, còn một người thì từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói một lời.
Bỗng tên đệ tử tên là Khang Trực kia, dùng bả vai đi đụng đụng tên đệ tử im lặng này, rồi hỏi :"lão Từ, ngũ quỷ nhiếp hồn trận của ngươi lần trước bị phá như thế nào vậy, tên đệ tử Côn Luân đó, thật sự mạnh đến thế sao?"
Từ Dị tức giận nói :"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây, tiểu tử kia rất tà môn, lần sau nếu các ngươi gặp hắn, tốt nhất cứ cẩn thận một chút..."
Thực lực của tên đó rõ ràng còn chưa đến Trúc Cơ, nhưng lại cho hắn cảm giác còn mạnh hơn cả Trúc Cơ.
Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, năm con linh quỷ kia của hắn bị chết bất đắc kỳ tử như thế nào.
Năm con linh quỷ đó của hắn là do lão tổ tông ban cho, phí hết tâm huyết mới nuôi được chừng đó, thế mà đánh một trận với tên kia thì bị chém chết hết, hắn đã từng nhờ vào ngũ quỷ nhiếp hồn trận này chiến ngang tay với thiên kiêu ngũ linh mạch của Thiên Đạo Tông, mà bây giờ chỉ bổ sung lại được một con linh quỷ Luyện Khí tâng chín, nên mười thành chiến lực đỉnh phong lúc trước của hắn bây giờ chỉ còn sót lại không đến ba tầng.
Sau vụ Côn Luân, hắn trở về điều tra một phen mới biết được, người nọ là đệ tử mới nhập môn của Côn Luân, thiên phú cũng không cao, nhưng lại có bản lãnh ăn cơm mềm cực đỉnh, bám đùi được vào một vị thiên chi kiêu nữ của Côn Luân, tu vi tăng lên cực nhanh, nhất định tên kia đã được vị kiều nữ thiên tài kia đưa cho pháp bảo lợi hại gì đó, có tác dụng khắc chế cực mạnh với quỷ vật.
Tội nghiệp mấy con linh quỷ của hắn bị giết rồi, còn bị một số người hoài nghi hắn cố ý nhường tên kia, còn bảo hắn có khi là nội ứng của chính đạo...
"Ta nghe nói tên kia là Lý Ngọc, hình như là một tên Luyện Đan Sư rất lợi hại."
"Ta còn nghe nói hắn đi xông thí luyện ảo ảnh của Côn Luân, xông được vào tận năm vị trí đầu..."
"Lần đó ở Hư Lăng động thiên, tông môn bắt chẹt không thành, còn bị Côn Luân gõ lại, nghe nói tổn thất vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều trưởng lão tháng đó bị cắt cả Dưỡng Hồn Đan định mức.......
Vụ Hư Lăng động thiên lần trước, Luyện Hồn Tông vốn chiếm hết ưu thế, nhưng về sau lại bị lật thuyền, không chỉ tù binh đệ tử Côn Luân bị cứu đi, mà mấy vị đệ tử của tông môn còn bị phái Côn Luân cầm tù lại, khiến Luyện Hồn Tông phải bỏ ra cái giá cực lớn, mới chuộc lại được bọn hắn.
Lúc hai người đang nghị luận chuyện này, thì một người trong đó khẽ động, nói ra :"Có người tiến vào..."
Một tên khác cười nói :"Chắc là người của phái Nga My đến đưa Tiên Y rồi."
Ba người cùng đi ra khỏi đại điện, nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, đang đứng ở phía bên ngoài trận pháp.
Từ Dị nhìn thấy người kia thì cơ thể chấn động, tự dưng có cảm giác tâm mắt biến thành mầu đen...
Tại sao lại là hắn nữa...
Hắn là đệ tử Côn Luân mà,
Tới bí cảnh Nga My làm gì?
Bí cảnh Thanh Tự. Lý Ngọc đứng bên ngoài một cái trận pháp phòng hộ, nhìn thấy ba tên đệ tử Luyện Hồn Tông từ trong đại điện đi ra, thâm nghĩ Luyện Hồn Tông thật đúng là có lòng tin với môn hạ đệ tử, chắc cũng nghĩ tại cấp bậc bí cảnh này thì Nga My sẽ không làm gì được bọn họ.
Ồ, trong ba người còn có một gương mặt quen nha.
Lý Ngọc nhớ được tên đệ tử Luyện Hồn Tông kia họ Từ, là song linh mạch Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, sau khi bắt hắn làm tù binh thì Luyện Hồn Tông bỏ ra giá rất lớn để chuộc hắn từ Hư Lăng động thiên về rồi.
Không nghĩ tới lần này đến bí cảnh Thanh Tự, hai người lại gặp mặt.
Tên đệ tử Luyện Hồn Tông tên là Mã tế, đứng cách trận pháp, hỏi hắn :"Ngươi là người phái Nga My đến đưa Tiên Y sao?"
Lý Ngọc không trả lời hắn, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng, chớp một cái xuyên qua vòng bảo hộ mâu xanh, rồi nhìn thẳng vào ba tên đệ tử Luyện Hồn Tông, ngay tức khắc tu vi của ba tên đều được Lý Ngọc nhìn thấu, thực lực đúng là không kém, đều là song linh mạch Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Hắn vẫn không nói gì, nhưng trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm.
Thực lực của Lý Ngọc lúc này tăng lên vài phần so với lúc ở Hư Lăng động thiên.
Hắn truyền hết pháp lực cùng chân khí vào kiếm này, thân kiếm lập tức có ánh sáng mầu xanh phát ra rực rỡ, Lý Ngọc nhằm vào một vị trí yếu kém của trận pháp, bổ thẳng một kiếm xuống, kiếm khí chém ra...
Năng lượng vòng bảo hộ hình bán cầu dao động kịch liệt, rôi sụp đổ, ba tên đệ tử Luyện Hồn Tông bại lộ ngay trước mặt hắn.
Trừ Từ Dị đã quen với màn này thì hai tên còn lại đã sợ đến choáng váng.
Một kiếm phá trận, Nga My sao lại có mãnh nhân bực này?
Nhưng dù sao bọn hắn cũng là thiên kiêu của Luyện Hồn Tông, sau khi bị sốc một phen thì cũng nhanh chóng khôi phục lại tỉnh táo, mấy cái bóng mờ từ trong cơ thể của hai người họ bay ra, sáu con linh quỷ Luyện Khí đỉnh phong, đã vây quanh Lý Ngọc.
Tông môn chỉ phái ba người họ tới đây, đương nhiên là có đạo lý của tông môn.
Ba người, bảy con linh quỷ đều là Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, mà cả ba người đều tu song linh mạch, Nga My phải phái ra ít nhất mười lăm đệ tử đơn linh mạch Luyện Khí tâng chín đỉnh phong, mới có thể đánh ngang tay với ba người họ, mà trong bí cảnh động thiên nhỏ có không gian bất ổn này thì căn bản không thể tiếp nhận được một lúc, nhiều luyện khí tâng chín như vậy, nên ba người này liên thủ ở bí cảnh Thanh Tự coi như vô địch.
Vì thế mà mặc dù người trước mặt này có thực lực một kiếm phá trận, bọn họ cũng không hề hoảng hốt.
Nhưng mà hai người bọn hắn bận khống chế linh quỷ của mình, cũng không phát hiện ra, Từ Dị không hề thả ra linh quỷ của hắn.
Sáu con quỷ vật dày đặc âm khí, vây quanh Lý Ngọc, ta ra sương mù đậm đặc bao phủ trong phạm vi mười trượng, trước mắt Lý Ngọc là một mảnh tối thui, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khoảng cách trong ba thước.
Sương mù này có thể che phủ tâm mắt của hắn, nhưng không thể ngăn trở thần thức của Lý Ngọc, hắn nhắm mắt lại, lập tức nhận ra phương vị chính xác của sáu con linh quỷ.
Sương mù tràn ngập cũng thuận tiện cho hắn xuất thủ. Lò đan trong cơ thể Lý Ngọc đã sớm khao khát khó nhịn.
Lý Ngọc vọt đến một con quỷ vật...
Mã Tế cùng Khang Trực định dùng linh quỷ vây địch trước, đang tính đi vào trong quỷ vụ thi đột nhiên dừng lại, sắc mặt cùng biến đổi.
"Hỏa quỷ của ta biến mất.
"Thủy quỷ của ta cũng biến mất......
Linh quỷ cùng bọn họ tâm ý tương thông, ngay vừa nãy hai con quỷ lại mất đi liên hệ cùng bọn họ, nhưng đó cũng chưa phải kết thúc, mà là bắt đầu, rôi một con, hai con, ba con, bốn con... chỉ mấy cái hô hấp trôi qua, mà tất cả linh quỷ của bọn họ, đều mất đi liên hệ.
Hai người tu hành đến bây giờ, cũng chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này.
Nhìn sắc mặc của bọn hắn, Từ Dị biết rõ, Khang Trực cùng Mã Tế đã gặp chuyện tương tự hắn rồi, may mà hắn còn chưa thả linh quỷ của mình ra, thậm chí còn truyền âm cho linh quỷ của mình :"Ở yên trong cơ thể ta, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài..."
Hắn chỉ còn duy nhấ một con linh quỷ này, nếu còn bị giết chết nữa thì hắn chính là một đệ tử Luyện Hồn Tông không có linh quỷ, chuyện này đối với đệ tử Luyện Hồn Tông, chính là chuyện mất mặt nhất trên đời.
Nhưng mà nhìn thấy hai tên đồng bọn kia cũng tao ngộ giống mình, cũng mất đi linh quỷ, chẳng hiểu sao trong lòng hắn có chút muốn cười...
Quỷ vụ chậm rãi tiêu tán, vẻ mặt Lý Ngọc thì vô cùng thỏa mãn.
Hắn cực kỳ ưa thích đệ tử Luyện Hồn Tông.
Nếu như mỗi ngày đều có đệ tử Luyện Hồn Tông đến đưa phúc lợi cho hắn như này, thì lò đan thần bí kia chữa trị chẳng mấy mà xong, nói không chừng lại còn có công năng mới xuất hiện.
Đối với tông môn Ma Đạo này, trong lòng Lý Ngọc tràn đầy hướng tới.
Đương nhiên, đây chỉ là Lý Ngọc đơn phương tình nguyện, hai vị đệ tử Luyện Hồn Tông kia thì không nghĩ như thế.
Thực lực của đệ tử Luyện Hồn Tông ba phần dựa vào bản thân, bảy phần dựa vào linh quỷ, linh quỷ vừa ra đã bị Lý Ngọc xử lý, bọn họ còn chưa bao giờ trải qua chuyện quỷ dị như vậy, nhất thời bối rối, không biết ứng đối thế nào nữa...
Tu tiên giả có một sở trường, đã rất là lợi hại rồi, không thể tinh thông cùng lúc nhiều loại phát thuật như luyện Đan, Luyện Khí, Trận Pháp, Phù Lục, ... Dưỡng Quỷ, Khu Quỷ gì đó, thì đệ tử Luyện Hồn Tông vượt bậc thiên hạ, nhưng trên phương diện pháp thuật lại yếu kém hơn một chút.
Nhưng lúc này cho dù bọn họ có không am hiểu pháp thuật, thì cũng phải kiên trì mà lên.
Khang Trực tu Thủy, Hỏa song linh mạch, điều động pháp lực toàn thân, phóng thích ra vô số hỏa cầu, thành một cơn lốc hỏa diễm, cuốn về phía Lý Ngọc.
Lý Ngọc phất tay, phóng ra một cái lốc xoáy nước, va chạm cùng cơn lốc hỏa diễm kia, cơn lốc hỏa diễm kia đã bị chôn vùi ngay lập tức, còn lốc xoáy nước của Lý Ngọc thì vẫn tiếp tục cuốn về phía trước, đụng vào vòng bảo hộ của ba người kia mới tiêu tán đi.
Khang Trực lại phóng ra vô số Thủy Tiễn, bắn vê phía Lý Ngọc.
Lý Ngọc lại nhẹ nhàng nâng tay lên, trước mặt hắn dâng lên một bức tường đất, ngăn trở toàn bộ cơn mưa Thủy tiễn kia.
Mã Tế lại ấn một tay xuống đất, mặt đất xung quanh Lý Ngọc mọc ra vô số dây leo to khỏe, vung vẩy đập, cuốn về phái Lý Ngọc.
Lý Ngọc lại dậm chân một cái, mặt đáy xung quanh hắn lan tràn hỏa diễm, những dây leo kia lập tức bị đốt thành tro...
Bầu không khí lúc này trở nên rất lúng túng.
Vô luận là thuộc tính pháp thuật nào cũng bị đối phương khắc chế, để ổn định quân tam, Mã Tế lớn tiếng nói :'Cho dù hắn có đủ hệ pháp thuật thì sao chứ, chúng ta đồng loạt ra tay, ta không tin pháp lực của hắn vô cùng vô tận..."
Lý Ngọc phất tay lấy ra một chai Hồi Khí Đan cực phẩm, ném vào trong miệng hai viên, pháp lực đã tiêu hao lập tức lại tràn đầy.
Mã Tế lúc này cũng không biết phải nói gì cho phải nữa.
Lý Ngọc ném ra ba cái Phược Linh Tác, hỏi :"Tự ra tay hay để ta động thủ”
Tự Dị đứng phía sau hơi chần trừ, hai người khác thì vẫn muốn chiến tiếp, Lý Ngọc tiện tay chém ra một kiếm, kiếm khí tung hoành bổ thành một cái rãnh sâu không đáy, ngay trước mặt bọn họ.
Lúc chém ra kiếm này, có kèm theo linh áp khủng bổ.
Nếu một kiếm này thật chém lên người bọn họ, đảm bảo hình thần đầu diệt.
Thôi thì tu hành không dễ, lúc cúi đầu thì nên cúi đầu.
Mã Tế và Khang Trực yết hầu giật giật, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, lặng lẽ nhặt Phược Linh Tác trước mặt lên, còn đưa một cái cho Từ Dị ở phía sau, ba người thành thành thật thật tự trói chính mình lại.
Thủ pháp của ba tên cũng không tệ, trói cũng rất là chặt, ba tên đều không thể điều động pháp lực nữa.
Lý Ngọc đi vào đại điện, cứu ra mấy đệ tử Nga My đang kinh hãi bên trong điện, tu vi của các nàng đều không cao, chỉ có Luyện Khí tâng hai, tầng ba, Lý Ngọc cho các nàng mấy viên đan dược an thần, để các nàng ở lại đây trong coi ba tên đệ tử Luyện Hồn Tông này, rồi rời khỏi bí cảnh Thanh Tự.
Ở lối vào bí cảnh, đã có mấy bóng người sớm đợi ở đây.
Bạch Thanh Ảnh lập tức bay tới bên cạnh Lý Ngọc, hỏi :"Sao rồi?"
Lý Ngọc mỉm cười, đáp :"May mắn không làm nhục mệnh, ba tên đệ tử Luyện Hồn Tông đã bị ta bắt giữ, dùng Phược Linh tác trói lại, mấy vị sư muội đang trông giữ nhóm bọn họ, có thể yên tâm phái đệ tử khác vào xử trí..."
Ba vị đệ tử Luyện Hồn Tông đều là cường giả đỉnh cấp trong đám Luyện Khí Kỳ, dưới tình huống chiếm hết tiên cơ, nếu bất kỳ ai đi vào cũng đều sẽ bị bắt lại, cũng chỉ có Lý Ngọc mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Ngọc cười nói :"nếu không có chuyện gì khác, thì ta trở về tông môn."
Bạch Thanh Ảnh liếc hắn một cái, nói ra :'Vất vả lắm mới tới Nga My một chuyến, còn chưa vào ngó qua đã sốt ruột trở về luôn, người khác biết còn bảo chúng ta không hiểu lễ nghi, mà ngươi về tông cũng không có chuyện quan trọng gì, chi bằng để Phán Nhi các nàng dẫn ngươi đi dạo một vòng Nga My cho biết..."
Nàng đã nói như vậy, Lý Ngọc cũng không tiện từ chối, gật đầu :"vậy, phiền toái các sư muội..." Triệu Phán Nhi vui vẻ nói :'Không Phiên phức, Không phiên phức, một chút cũng không phiền phức..."