Chương 99: Thợ săn và con môi (1)
Chương 99: Thợ săn và con môi (1)Chương 99: Thợ săn và con môi (1)
Linh Thuyền của Lý Ngọc đang phi hành với tốc độ rất nhanh ở trên không trung mấy ngàn trượng.
Thi thoảng lại có một cái linh thuyên khác xẹt qua bên cạnh linh thuyền của hắn, sau đó biến mất ở trong tâng mây phía trước.
Đó là linh thuyền do trưởng lão Trúc Cơ trong tông môn điều khiển, ban thưởng sáu mươi viên Thông Mạch Đan của Thiên Đạo Tông và Côn Luân chỉ có thể nhận được khi đánh chết được Chu Thiên, nên chẳng biết có bao nhiều mơ ước cái đầu đó của hắn, tất nhiên đi sớm một bước thì chiếm được tiên cơ.
Lý Ngọc chỉ có thể bất lực trơ mắt ra nhìn linh thuyền của người khác phi nhanh hơn linh thuyền của mình.
Cũng không phải linh thuyên của hắn không "xịn" bằng linh thuyền của họ, mà tốc độ cực hạn của linh thuyền phụ thuộc vào pháp lực của người điều khiển, tuy nói "Lượng" pháp lực của Lý Ngọc không kém bao nhiêu so với tu sĩ Trúc Cơ, nhưng về "Chất" thì pháp lực của Luyện Khí Kỳ không thể so sánh với Trúc Cơ Kỳ được, vì pháp lực của Luyện Khí Kỳ tôn tại ở trạng thái "khí", còn pháp lực của Trúc Cơ Kỳ thì ở trạng thái "Dịch", nên tốc độ ngưng tụ pháp lực sẽ nhanh và lực bộc phát cũng mạnh hơn.
Chờ đến lúc hắn đả thông toàn bộ bảy mươi hai cái huyệt vị của mỗi cái linh mạch, thì có thể thử nghiệm áp súc pháp lực, chuẩn bị tiến hành Trúc Cơ.
Với tốc độ của linh thuyền, hơn nửa ngày sau, Lý Ngọc đã đến Vùng đất Yên Chướng của Nam Chiếu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Ngọc tới nơi này, chỉ có điều lân trước là đến để giết tên đệ tử Ngũ Độc Giáo kia thì cũng không có vào quá sâu, mà lần này thì hắn đang điều khiển Linh thuyền đi thẳng một đường vào sâu trong vùng đất Yên Chướng, rồi nhanh chóng nhìn thấy tít trong một cái sơn mạch, có một vết nứt chạy dài khoảng hơn vạn dặm.
Chướng khí nồng đậm tuôn ra từ trong khe nứt, tràn ra hướng sơn mạch gân đó, mà bên trong khe nứt kia chính là Vạn Độc Quật, cũng chính là nguồn gốc của vùng đất Yên Chướng của Nam Chiếu.
Nam Chiếu của một ngàn năm trước, cũng không phải giống như thế này.
Khi đó nơi này còn tồn tại quốc gia nhân loại, nhưng vào một ngày, có một cái thế giới nhỏ nào đó đang trôi nổi, đột nhiên va chạm rồi liên kết với Đại Thế Giới, mà Nam Chiếu lại vừa đúng lúc nằm trúng nơi liên kết của hai thế giới, khói độc tràn từ thế giới nhỏ ra ngoài, chỉ trong thời gian ngắn mà khiến cho dân chúng bình thường và tu tiên giả cấp thấp bị trúng độc tử vong gần hết, còn tu tiên giả đẳng cấp cao thì cũng phải lần lượt rời khỏi nơi này, khiến cho nơi đây trong vòng ngàn năm, triệt để trở thành vùng đất không người.
Nhưng mà ngày hôm nay, chỗ không gian nứt ra kia, lại vô cùng náo nhiệt.
Từng chiếc từng chiếc Linh Thuyền cùng phi chu các loại đỗ ở phía bên ngoài khe nứt, thi thoảng lại có bóng người xâm nhập vào bên trong Vạn Độc Quật, có nhiều người khác thì đang chờ đợi ở bên ngoài, trên người họ đều có khí tức của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Vùng đất Yên Chướng không thuộc địa phận của Chính Đạo, cũng không thuộc về Ma Đạo, là nơi ngư long hỗn tạp, nên trưởng bối của các thiên kiêu trong các đại tông môn không thể yên tâm cho bọn họ tự tới đây, nên phái một vài vị trưởng lão Trúc Cơ đi theo bảo vệ.
Mà người nhớ thương đầu của Chu Thiên không chỉ ở Chính Đạo, mà cả bên Ma Đạo cũng có.
Dù sao Thiên Đạo Tông cũng đã truyền lời đi, vô luận là ai cũng được, chỉ cần có thể đánh chết được Chu Thiên, cũng đều sẽ nhận được ban thưởng năm mươi viên Thông Mạch Đan. Vạn Độc Quật không giống với các bí cảnh cấp một bình thường khác, cửa vào của nó không phải một hay hai chỗ, mà là cả một cái khe dài vạn dặm, không gian hết sức vững chắc, trừ tu sĩ Trúc Cơ không thể tiến nhập ra, thì có bao nhiêu Luyện Khí Kỳ vào cũng được, các đại tông môn cũng coi như mượn cơ hội để cho các đệ tử môn hạ của mình đi rèn luyện.
Bên ngoài vết nứt, cường giả Chính Ma hai đạo đứng ở hai phía đối diện, đều đang đề phòng cảnh giác lẫn nhau.
Lý Ngọc đã thu linh thuyên lại từ xa, phi hành tới nơi này, cũng không tới tụ tâp cùng đệ tử Côn Luân khác, mà một mình bay vào trong khe nứt.
Hắn vừa xuyên qua khe nứt không gian, còn chưa nhìn rõ tình huống trước mắt, thì Tiên Y hộ thể đã tự bật ra một vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể hắn.
Trong không gian tồn tại khói độc lượn lờ, tuy nhìn không thấy nó tiếp xúc với vòng bảo hộ, nhưng Lý Ngọc cảm nhận được rõ ràng cái vòng bảo hộ này đang bị ăn mòn suy yếu dần.
Theo tốc độ ăn mòn này thì chỉ khoảng một canh giờ nữa, thì linh khí chứa đựng trong tiên y bảo hộ này sẽ bị dùng hết.
Nếu như ở địa phương có linh khí sung túc, thì nó có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh không gian, mà kéo dài thời gian sử dụng, nhưng linh khí nơi này lại vô cùng mỏng manh, nên tiên y không có cách nào tự bổ sung linh khí từ bên ngoài, sau khi hao hết linh khí, thì Lý Ngọc phải dùng pháp lực của mình để duy trì vòng bảo hộ.
Có chướng khí, khói độc, đồng nghĩa với việc tâm mắt bị thu lại, Lý Ngọc chỉ nhìn thấy loáng thoáng tỏng vòng mười trượng, còn ngoài mười trượng ra thì mù mịt luôn.
Vị trí lúc này của Lý Ngọc là một chỗ rậm rạp trong rừng, xung quanh cây cối hoa cỏ đều rất tươi tốt, mà mầu sắc thì cực kỳ tươi đẹp, nhìn qua cũng biết là có kịch độc.
Lý Ngọc còn chưa kịp bước ra một bước, thì bên cạnh đã truyền đến tiếng gió rít.
Hưu... u... ul
Phía sau hắn có một đạo kình phong phóng tới với tốc độ cực nhanh, chân khí dưới chân Lý Ngọc phát động cơ thể lướt ngang sang vài tấc, thì thấy ngay chỗ hắn vừa đứng, có một chất lỏng màu đen rơi trúng.
Xèo... O... Ol
Chất lỏng kia rơi trên mặt đất, nơi đó lập tức bị thiêu thành một lỗ thủng to, nó không chỉ ăn mòn mặt đất và hoa cỏ, mà ngay cả hai tảng đá ở đó cũng bị hòa tan, thấy rõ độc dịch kia ăn mòn mạnh đến mức nào.
Nếu độc dịch kia phóng trúng thân thể tu tiên giả Luyện Khí Kỳ không có vòng bảo hộ trên người, chỉ sợ cả thân thể của bọn hắn sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.
Lý Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy trong đám sương mù sau lưng lúc nãy kia, có một đôi mắt mầu đỏ, to bằng nắm đấm, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Ngọc thi triển Vọng Khí Thuật, mặc dù sương mù vẫn đang còn dày đặc, nhưng trong mắt hắn lại có thêm một cái quỹ đạo năng lượng, đối diện hắn lúc này rõ ràng là một con Yêu Mãng, dựa vào khí tức thì nó có pháp lực ba động khoảng Luyện Khí tâng bảy, tám.
Loại Yêu Mãng này cũng giống như các loại xà yêu bên ngoài, máu của bọn nó là vật liệu để chế phù lục, nếu như ở cái bí cảnh khác sớm đã bị đệ tử Luyện Khí tâng chín các phái, liên thủ đánh chết từ bao giờ rồi, chỉ có ở nơi nguy hiểm như Vạn Độc Quật này, mới không có người săn giết. Đối mặt với con Yêu Mãng đang rục rịch ngóc đầu dậy này, Lý Ngọc chỉ cần thả ra khí tức Luyện Khí Kỳ tầng bốn mươi, thì Yêu Mãng trong sương mù kia lập tức sợ đến run rẩy, nhanh chóng trốn mất dạng.
Nó là yêu thú Luyện Khí tâng bảy, nên đã có được linh trí nhất định, biết được nhân loại trước mắt này nó không thể chọc đến được.
Lý Ngọc cũng không làm gì với yêu mãng này, thứ nhất là để tiết kiệm pháp lực, thứ hai thì hắn cũng chẳng thiếu linh tệ, giết nó xong còn phải lột da, lấy máu, quăng vào nhẫn trữ vật cũng mất vệ sinh, mà chỉ đổi lại được ít linh tệ, đây là chuyện làm ăn lỗ vốn, hắn không thể tiếp nhận được.
Sau khi yêu mãng chạy trốn, Lý Ngọc mới bước được bước đầu tiên trong bí cảnh này, nhưng vừa bước lên một bước thì một gốc cây đại thụ bên cạnh hắn đột nhiên lay động, nhìn kỹ lại mới thấy đây không phải là đại thụ gì cả, mà là một đóa hoa khổng lồ ăn thịt người, cái mà hắn tưởng là thân cây tráng kiện kia, chỉ là một sợi rễ của nó, sau đó mới thấy một đóa hoa khổng lồ khiến người ta nhìn thấy phải thán phục, nở ra một cái miệng lớn còn dính máu, ngoạm lấy Lý Ngọc.
Mà trên mặt đất dưới gốc nó đã chất đống không ít hài cốt, những bộ xương đó đều từng là con mồi mà nó đã từng nuốt vào.
Sau khi đóa hoa kia khép lại, thì lắc lư mấy cái rồi lại dâng lên lần nữa, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Nhưng mà nó chưa kịp đợi được đến con mồi tiếp theo, thì một giây sau, mấy đạo kiếm quang từ bên trong nó chém ra, cây hoa lập tức bị chia năm xẻ bảy, bông hoa này lung lay mấy cái rồi đổ râm xuống đất.
Lý Ngọc cũng đáp xuống mặt đất, may mà có tiên Y phòng hộ nên đóa hoa ăn thịt người này mặc dù không thể làm hắn bị thương, nhưng nếu như bị dính mấy cái độc dịch vô cùng buồn nôn kia lên người, thì hắn nhất định sẽ bỏ ra chút thời gian để chém cái bông hoa ngu xuẩn này thành trăm đoạn.
Lý Ngọc cất thanh kiếm đi, lại tiếp tục đi sâu vào phía trong Vạn Độc Quật này.
Khó trách nơi đây bị gọi là Vạn Độc QUật, cũng có rất ít người tới nơi này, vì so với Hư Lăng động thiên hay bí cảnh Thanh Tự, thì nơi này bước bước đều ẩn chứa sát khí, Luyện Khí tâng chín không cẩn thận cũng phải nuốt hận ở nơi này, Lý Ngọc càng thêm lo lắng cho tên Chu Thiên của Luyện Hồn Tông kia, không biết hắn có bị con yêu thú nào nuốt vào trong bụng, hay một cây thực vật nào tiêu hóa chưa.
Lý Ngọc vừa đi khỏi thì một đóa hoa cỡ nhỏ, lặng lẽ thò ra khỏi mặt đất, thôn phệ đóa hoa khổng lồ vừa đổ xuống kia, một mảnh cũng không còn, rồi lại lặng lẽ chui vào trong đất.
Cũng trong lúc này, ở khắp nơi trong Vạn Độc Quật cũng có từng tràng chiến đấu kịch liệt đang xảy ra.
Một con cự mãng cao vài trượng đang cuốn cơ thể khổng lồ của mình trên tàng cây cao, điên cuồng phun khói độc xuống dưới hai người ở bên dưới, trên thân hai người nọ có mặc Tiên y nên cũng tạm thời ngăn được độc khí xâm thực, nhưng hào quang lại không người ảm đạm xuống, hiển nhiên là không kiên trì được bao lâu nữa.
Một nam tử dáng người cao ngất, nhướng mày, chỉ nghe "Boang" một tiếng, thanh phi kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, phân thành mấy đạo kiếm ảnh, sau một giây, thân thể con yêu mãng bị chặt thành mấy khúc, rơi xuống mặt đất.
Phi kiếm tự động trở lại trong vỏ kiếm sau lưng hắn, hai tên đệ tử Thục Sơn cũng chẳng thèm ngó lấy thi thể của mãng xà đang nằm dưới mặt đất kia, mà tiếp tục hướng về chỗ sương mù phía sâu kia đi tới.
Bên ngoài mười dặm, có bốn người mặc đồ có ấn ký bát quái trước ngực, chính là bốn vị đệ tử Thiên Đạo Tông, tiên y trên người lập lòe hào quang, pháp khí trong tay cũng tỏa sáng rực rỡ, mặc dù đang bị ngộ nhập vào giữa đám hoa ăn thịt người, vẫn không có chút căng thẳng nào, sau một lát đã chém hết toàn bộ hơn mười cây hoa ăn thịt người. "tên Luyện Hồn Tông kia không biết trốn đến chỗ nào rồi."
"Chậm rãi mà tìm, các trưởng lão nói tốt nhất đừng để yêu nhân kia táng thân trong tay đệ tử của tông môn khác."
"Với thực lực của hắn thì sợ là vào miệng đám độc vật trong này rồi ấy chứ, nếu gặp được đám hoa ăn thịt ngườ như này, có khi thi thể cũng chẳng tìm thấy..."
Bốn tên đệ tử Thiên Đạo Tông vừa tìm tòi vừa trao đổi với nhau.
Ở một hướng khác, có ba thiếu nữ giống nhau như đúc đang đi theo hai vị sư tỷ lớn tuổi hơn một chút, đang cẩn thận tìm kiếm từng chút một trong sương mù, một thiếu nữ trong đó bỗng nhiên nói :"Các ngươi nói xem, Lý sư huynh có tới đây không?”
Một thiếu nữ khác nói :"Mới vài ngày không gặp Lý sư huynh, ngươi đã nhớ hắn rồi sao?"
Thiếu nữ kia xì một cái :”Ta đây là đang hỏi thay tỷ tỷ nha, nếu như ta là tỷ tỷ thì đã sớm thành đạo lữ song tu của Lý sư huynh rồi, tỷ ấy chỗ này rụt rè, chỗ kia cũng rụt rè, chuyện tốt gì cũng bỏ lỡ.......