Chương 109: Trúc Cơ (2)
Chương 109: Trúc Cơ (2)Chương 109: Trúc Cơ (2)
Bây giờ cách lúc hắn Dẫn Khí thành công, là khoảng tâm hai năm, còn hắn bước vào con đường tu tiên thì đã được bốn năm
Sau khi Trúc Cơ xong, Lý Ngọc có một loại cảm giác rõ ràng, so với lúc Luyện Khí thì tuổi thọ của hắn đã tăng trưởng trên diện rộng, đây là trực giác trong sâu thẳm của tu tiên giả, không có biện pháp miêu tả, nhưng lại thực sự tồn tại.
Trúc Cơ ngũ linh mạch xong, Lý Ngọc lại tập trung để ý đến hai mạch Nhâm Đốc.
Thời gian nửa năm này, ngoài áp súc pháp lực ra, thì Lý Ngọc cũng đang thử áp súc chân khí.
Tốc độ áp súc chân khí của hắn không chậm, nhờ pháp lực của ngũ linh mạch, mà trong thời gian nửa năm này cũng áp súc được chân khí vào mười lăm cái huyệt vị, chỉ tiếc là Trúc Cơ Đan không có tác dụng với hai mạch Nhâm Đốc, nên việc Trúc Cơ võ đạo, hắn phải tự mình hoàn thành.
TRúc Cơ xong cả năm cái linh mạch rồi, pháp lực dụng hợp sau này cũng có lột xác về chất, Lý Ngọc thử áp súc chân khí trong hai mạch Nhâm Đốc lần nữa, thì kết quả không ngoài dự đoán, sau khi dung hợp pháp lực áp súc chân khí, thì cực kỳ thuận lợi, một đường như chẻ tre, Lý Ngọc nhàn nhã áp súc tất cả chân khí, về một cái huyệt vị, rôi chuyển hóa thành một giọt chất lỏng...
Sau khi chân khí hóa lỏng, thì cảm giác giống như lúc hắn đả thông hai mạch Nhâm Đốc xuất hiện lần nữa, Lý Ngọc đột nhiên bị đói khát vô cùng, chất lỏng kia lại đang cắn nuốt tất cả khí lực của thân thể hắn.
Đồng thời, trên thân thể của Lý Ngọc lại tiết ra tạp chất mầu đen...
Cũng may mà đan dược của Lý Ngọc rất sung túc, hắn bổ sung một bình Bồi Nguyên Đan vào bụng, đan dược chuyển hóa thành khí lực, nhanh chóng bị hai mạch Nhâm Đốc hấp thu, cuối cùng lại chuyển hóa một lần nữa thành chất lỏng chân khí, tràn đầy toàn bộ đường kinh mạch.
Lý Ngọc giơ hai ngón tay trỏ và giữa lên thành chỉ, một đạo khí kinh vô hình bắn ra khỏi chỉ, giường ngọc cứng rắn của hắn dễ dàng bị đạo khí kình này xuyên qua, như đậu hũ.
Chân khí có thể phóng ra ngoài, đây là dấu hiệu của võ đạo Trúc Cơ.
Mà một khi chân khí phóng ra ngoài được, thì trong phạm vi mười trượng lấy đầu người cùng cấp, là việc quá đơn giản, so sánh với tu tiên giả cùng cấp, cũng không còn tôn tại "cửa dưới" như trước đó nữa.
Lý Ngọc thở phào một hơi thật dài, sau khi Trúc Cơ, cũng chỉ là mới bước ra một bước đầu tiên, trên con đường tu hành dài đằng đẳng.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng, một bóng trắng đang chơi đùa ở tỏng sân bỗng bay vọt, nhào vào trong ngực Lý Ngọc, không biết có phải do tu hành hay không, mà trong hai năm qua, hình thể của Linh Nhi cũng chẳng lớn thêm bao nhiêu, liếc mắt nhìn qua, thì ai cũng đều cho rằng, nó chỉ là một con mèo trắng hơi lớn một chút.
Nhưng nếu thực sự xem nó như một con mèo lớn, rồi tưởng dễ dàng bắt nạt nó, thì sai hoàn toàn.
Nửa năm vừa rồi, Lý Ngoc đều đặn nhận được Ngọc Linh Quả từ Điền Tề và Từ Dị mỗi tháng, luyện chế ra được không ít Thông Mạch Đan, lại thêm phế đan thu về từ tông môn, nên sớm đã đút cho Linh Nhi ăn đến Luyện Khí viên mãn.
Bây giờ tám mươi mốt cái huyệt vị trong thân thể nó , đã được đả thông toàn bộ, nó cũng đang dựa theo Lý Ngọc dẫn dắt, thử áp súc pháp lực của mình, nên Linh Nhi cũng sẽ Trúc Cơ trong khoảng vài tháng tới đây. Nên đừng nhìn nó ngốc manh đáng yêu, tu tiên giả đơn linh mạch Luyện Khí đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của Linh Nhi đâu.
Chu Tử Tuyền đang đứng tưới hoa trong sân, cỏ cây hoa lá trong trang viên được nàng chăm sóc, sinh trưởng rất tươi tốt, giống như có sinh cơ vô tận vậy, đây cũng là do Mộc linh mạch của nàng đã được Trúc Cơ.
Nàng Trúc Cơ còn sớm hơn Lý Ngọc vài ngày.
Cũng không phải do thiên phú của nàng tốt hơn Lý Ngọc, mà vì Lý Ngọc có quá nhiều Trúc Cơ Đan, nên giúp nàng bớt đi thời gian áp súc pháp lực, sau khi nàng tu hành đến Luyện Khí đỉnh phong, thì nếu được đã có thể mượn nhờ Trúc Cơ Đan rồi.
Nhưng tự nàng đã áp súc pháp lực đến một trình độ khá ổn, nên ăn Trúc Cơ Đan vào là đã Trúc Cơ thành công rồi.
Nếu muốn tiết kiệm thời gian, thì phải tốn nhiêu Trúc Cơ Đan hơn nữa, khả năng năm sáu viên Trúc Cơ Đan cũng không phải không đến, cho dù là đám đệ tử của những vị tổ sư Nguyên Anh kia, cũng không đến mức xa xỉ như thể, Lý Ngọc có năm cái linh mạch, nên yêu cầu số lượng Trúc Cơ Đan càng nhiều hơn nữa.
Chu Tử Tuyền thì không giống vậy, nàng chỉ có một cái linh mạch, nên Lý Ngọc có thể bỏ xa xỉ tiền vốn cho nàng, trong vòng nửa năm qua, nàng đã tự mình áp súc pháp lực đến ba mươi cái huyệt vị, sau đó Lý Ngọc dùng bốn viên Trúc Cơ Đan, giúp nàng Trúc Cơ thành công.
Cho nên thời gian Trúc Cơ của nàng, mới sớm hơn vài ngày so với Lý Ngọc.
Nghĩ lại chuyện tu hành mấy năm nay, Lý Ngọc thấy chuyện mà mình làm chính xác nhất, chính là nghe lời Hứa sư tỷ đề nghị, trở thành một Luyện Đan Sư.
Có cơ hội, nhất định phải báo đáp nàng.
Một lúc sau, Lý Ngọc đi ra biệt viện, mấy vị lão hàng xóm vẫn đang đánh bài ở cửa ra vào.
Nhìn qua thì Tử Vân Phong vẫn chẳng thay đổi gì so với nửa năm trước, nhưng khí tức trên thân thể nhóm mấy lão hàng xóm, đã càng thêm mục nát, tang thương, giống như không phải mới vừa trải qua nửa năm, mà là nửa cái thế kỷ vậy.
Vài năm cuối thọ nguyên, cơ thể tu tiên giả sẽ mục nát rất nhanh, đây cũng là chuyện bình thường, nhìn bộ dáng của mấy người này có đỡ hơn so với Tôn trưởng lão ở Bạch Vân Quán ngày trước, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, cách lúc quy khư* cũng chẳng bao lâu nữa.
Lão Hà dướn đôi mắt cụp của mình lên, nhìn Lý Ngọc một cái, ánh mắt vẩn đục chớp chớp, hỏi hắn :"Trúc Cơ rồi hả?"
Lý Ngọc gật nhẹ đầu, đáp lời :"Vừa mới Trúc Cơ xong."
Động tác của mấy vị lão hàng xóm đều dừng cả lại, ánh mắt dồn về phía Lý Ngọc, ngoài hâm mộ thì còn chút phức tạp.
Bọn họ nhìn thấy bóng dáng lúc trước của mình trên người Lý Ngọc.
Hai trăm năm trước, bọn họ cũng hăng hái, tràn đây ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, trong lòng mỗi người đều ôm mộng tưởng Kim Đan, giống như Lý Ngọc bây giờ, thế mà chỉ chớp mắt một cái, mà hai trăm năm đã trôi qua.
Lý Ngọc rời Khỏi Tử Vân phong, rồi đi tới một đỉnh núi, là chỗ cư trúc của các đệ tử Pháp tu.
Nơi đó là chỗ ở của Trần Minh. Hắn và Chu Tử Tuyên đã Trúc Cơ thành công, còn thừa mười mấy viên Trúc Cơ Đan nữa, Linh Nhi cũng không dùng được nhiều như vậy, mà bây giờ nó cũng vô dụng đối với Lý Ngọc, nhưng hắn vẫn còn bạn bè năm xưa.
Thiên phú của Trần Minh vốn không thật sự tốt, nên càng sớm Trúc Cơ ngày nào thì càng tốt ngày đó.
Bạn bè của Lý Ngọc cũng không nhiều lắm, Trần Minh cũng tính là một người trong số đó, mặc dù ngày xưa hai người có vài chuyện không thoải mái, nhưng dù sao cũng vẫn là cùng nhau đồng sinh cộng tử mấy lần, huống chỉ tên kia còn từng đáp ứng hắn một cái chức Vương Gia, cho hắn chọn phi nữa, chỉ bằng tấm lòng này của hắn, đã đáng giá hai viên Trúc Cơ Đan rồi.
Lúc Lý Ngọc đi tới chỗ ở của Trần Minh, hắn gõ cửa hồi lâu mà không có ai đáp lại, đoán Trân Minh chắc lại ra ngoài đi tinh luyện tử kim rồi, đang định đi, thì tiểu viện bên cạnh mở cửa ra, có một tên đệ tử đi ra, hỏi hắn "Ngươi tìm Trần Minh à?"
Lý Ngọc gật đầu, hỏi :"hắn không ở nhà à?"
Đệ tử kia lắc đầu, nói ra :"hắn đã sớm không ở nơi này rồi."
Lý Ngọc sửng sốt một chút, lại hỏi :'Hắn chuyển nhà?"
Tên đệ tử kia lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói ra :'Chuyển rồi, từ ba tháng trước cơ, thật không hiểu tên này đến cùng có gì tốt, thế mà bị một vị Luyện Đan Sư tam phẩm coi trọng, thu hắn làm đạo lữ, còn cho hắn Trúc Cơ Đan để hắn Trúc Cơ nữa, mẹ kiếp, ta so với hắn đâu kém gì, cái thế giới này thật con mẹ nó không có thiên lý, tức chết ta..."
Người này nhắc đến Trân Minh, rồi đùng đùng nổi giận, hùng hùng hổ hổ sập cửa lại, Lý Ngọc đi rất xa rồi , mà vẫn còn loáng thoáng nghe được hắn còn đang mắng chửi. .
Tâm tình ghen tức này, Lý Ngọc cách mười trượng vẫn còn cảm nhận được.
Nhưng mà nói sao thì nói, đệ tử kia so với Trần Minh thì đúng là kém hơn thật, dung mạo của Trần Minh mặc dù không bằng hắn, nhưng trông đoan chính, thậm chí có thể nói là hơi bị đẹp trai, dù sao hắn cũng là người trong Hoàng thất của thế tục, gen của cha mẹ chắc chắn không thể kém được, không thì vị trưởng lão Trúc Cơ Kỳ trước đây, cũng không vừa ý hắn.
Nhất là sau khi Trân Minh tới Côn Luân, ăn đủ đau khổ trong tu hành rồi, nên cả người hắn bớt đi cái kiểu bất cần đời, rồi lại nhiều thêm một loại khí chất chán chường nữa, loại hình kiểu này cực kỳ thu hút với các vị phụ nhân luống tuổi...
Nhưng hắn có thể dính vào một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, vẫn là ngoài dự liệu của Lý Ngọc.
Luyện Đan Sư tam phẩm, chính là đã có thể luyện chế được Thác Mạch Đan, cứ cho là một năm cho Trần Minh được một viên, thì trong vòng năm mươi năm, cũng đủ để hắn tu hành đến Trúc Cơ đỉnh phong, còn nếu như một tháng cho hắn một viên, thì không đến mười năm là hắn có thể Trúc Cơ viên mãn, còn lại hơn hai trăm năm tuổi thọ, nhắm mắt cũng có thể kết thành Kim Đan, hoàn thành tâm nguyện cả đời của Tôn trưởng lão.
Mặc dù thiên phú của hắn không tốt, nhưng lại chính là người mà từ đầu đến cuối, thực hiện đúng với cách ngôn mà lúc trước Tôn trưởng lão dạy cho bọn hắn, vào ngày cuối cùng ở Bạch Vân Quán ấy.
Cường giả Kim Đan ở trong tông môn không ít, nhưng Luyện Đan Sư tam phẩm thì không nhiều lắm, mà Luyện Đan Sư nữ thì lại càng ít, Lý Ngọc thăm dò chỗ ở mới của Trần Minh cũng không có gì khó khăn mấy.
Lúc nhìn thấy Trân Minh lần nữa, Lý Ngọc phát hiện ra, quả nhiên hắn đã Trúc Cơ, mà không chỉ là Trúc Cơ không thôi, pháp lực của hắn cũng thâm hậu hơn tu tiên giả Trúc Cơ sơ kỳ, ít nhất phải có trình độ năm lân Thác Mạch.
Xem ra vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia, đối với hắn rất tốt.
Lý Ngọc cười cười với hắn, nói ra :'Chúc mừng ngươi Trúc Cơ, vốn định tới đưa cho ngươi hai viên Trúc Cơ Đan, không nghĩ tới ngươi còn Trúc Cơ trước ta một bước...'
Hai người ôn chuyện một chút, Lý Ngọc nhịn không được, tò mò hỏi hắn :"Tiểu tử ngươi rốt cuộc làm sao mà làm được?”
Trần Minh nhỏ giọng, thần bí nói ra :"Hoàng thất nước Trần có một quyển bí kíp phòng the... ngươi hiểu..."
Đuôi lông mày Lý Ngọc nhảy lên :"Nói tỉ mỉ xem nào..."
Một lúc sau, hai người tạm biệt nhau.
Lúc rời đi, Lý Ngọc để lại cho hắn một chai Bảo Nguyên Đan cao cấp, cầm đi một quyển bí thuật.
Sau đó Lý Ngọc đi tới Ngọc Châu Phong.
Bây giờ hắn tới Ngọc Châu Phong, đã không khác gì trở về nhà, đệ tử thủ phong cũng không cần thông báo, mà các điện trong Ngọc Châu Phong hắn cũng có thể tùy ý ghé qua, lúc Lý Ngọc tới chỗ ở của Khương Ly, thì thấy nàng và Hứa Khuynh Tâm đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy Lý Ngọc đi tới, Hứa Khuynh Tâm liền im lặng rời khỏi, đứng ở chỗ cửa điện, để cho hai người nói chuyện.
Nửa năm trôi qua, Lý Ngọc đã Trúc Cơ thành công, còn Khương Ly cũng đã Kết Đan thành công.
Thủy linh mạch của nàng là Thiên Linh Mạch, trước Kim Đan không có bình cảnh, vừa nhập tông hai năm, dưới sự trợ giúp của tổ sư Huyền Chân, cũng không có phục dụng Phá Cảnh Đan, Thủy Linh Mạch của nàng đã Kết Đan trước một bước, tiến vào Kim Đan Kỳ.
Bốn đầu linh mạch khác, còn một đoạn nữa mới tới Trúc Cơ đỉnh phong, dù sao thì định mức Thác Mạch Đan mỗi tháng cũng có hạn, cho dù nàng có là thiên tài Thiên Linh Mạch, thì cũng không thể phân toàn bộ tài nguyên cho nàng, mà mấy vị tổ sư Nguyên Anh khác cũng sẽ không đồng ý.
Có Hứa sư tỷ ở bên cạnh, nên hai người cũng chỉ nắm tay nhau một chút, sau khi Khương Ly Kết Đan thành công, Huyền Chân tổ sư cũng không còn hạn chế tự do của nàng nữa, Lý Ngọc xoa đầu nàng, nói ra :"Đi nào, đi ra ngoài chơi, ta mang ngươi đi ăn ngon uống sướng, Phiêu Hương Các lại vừa có vài món mới khá ngon...'
Lúc đi qua bên người Hứa Khuynh Tâm, Lý Ngọc rủ rê :"Hứa sư tỷ cũng đi luôn nhé, thôi nào, đi thôi, người một nhà còn khách khí cái gì...
Quy Khư : Chết, qua đời...