Chương 110 : Tặng Đan (1)
Chương 110 : Tặng Đan (1)Chương 110 : Tặng Đan (1)
Tuy nói là đến Trúc Cơ Kỳ thì bản thân có thể tích cốc, chỉ cần hấp thụ linh khí thiên địa cũng có thể sinh tồn.
Nhưng linh khí thiên địa , không thể thỏa mãn được đam mê ăn uống mỹ thực.
Bốn người bỏ ra mấy trăm linh tệ, ăn một bữa ngon ở Phiêu Hương Các xong, Khương Ly và Hứa sư tỷ trở về Ngọc Vân Phong tu hành, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền cũng trở về Tử Vân Phong.
Vài ngày sau hắn cũng không đi ra ngoài, vừa mới Trúc Cơ, nên cần một ít thời gian để thích ứng với cảnh giới hiện tại.
Sau ba ngày, Lý Ngọc rời khỏi Côn Luân động thiên, nhân lúc Linh Thuyền bay về hướng tây được khoảng ba nghìn dặm, thì tới một cái cứ điểm của Côn Luân, thông qua đó để vào bên trong một cái động thiên cỡ lớn.
Đây là một cái thế giới nhỏ, có diện tích cực kỳ rộng lớn, không gian bên trong này cũng rất vững chắc, nên tu vi Trúc Cơ Kỳ cũng có thể đi vào được.
Sau khi Trúc Cơ, mấy nơi như Tử Kim Động Thiên , hay Hư Lăng động thiên, bí cảnh Thanh Tự... nói chung là những bí cảnh cấp một nói chung, thì hắn không thể vào đó nữa, nên lần trước chia tay, hắn đã hẹn đám Điền Tề, từ Dị ở nơi này.
Nơi này tên là Thần Khư động thiên, là một chỗ bí cảnh cấp hai, có rất nhiều cổng vào nối tiếp với đại thế giới, các tông Chính Ma hai đạo đều có cứ điểm ở bên trong bí cảnh này, cùng khai phá tài nguyên chung ở trong bí cảnh này.
Lúc Lý Ngọc đi tới một chỗ trên một ngọn núi trong Thần Khư động thiên, thì thấy Từ Dị và Điền Tề đã tới đây rồi, hai người đang vây quanh đống lửa, nướng mấy xiên thịt.
Đã qua nửa năm, mà hai người đó vẫn đang có tu vi là Luyện Khí đỉnh phong như cũ, quen biết với bọn họ rồi, Lý Ngọc cũng hiểu rõ tình cảnh của hai người.
Thiên phú của hai người thật sự rất tốt, đều là thiên tài ở bên Ma Đạo, cho dù ở Côn Luân, cũng được xếp vào đệ tử hạch tâm của đám hạch tâm, chuyện TRúc Cơ Đan hay TRúc Cơ đâu cần tới họ tự mình để ý.
Đáng tiếc là bọn họ ở bên Ma Đạo, toàn bộ Ma Đạo cũng chẳng có mấy người luyện ra được Trúc Cơ Đan, loại đan dược cấp ba này ở Luyện Hồn Tông và Hợp Hoan Tông cực kỳ quý giá, sẽ ưu tiên cung ứng cho người đời sau của các vị tổ sư Nguyên Anh trong tông môn.
Tổ tiên của Từ Dị và Điền Tề cũng đều rất hiển hách, nhưng sau khi cường giả của gia tộc vẫn lạc, thì cũng không còn ai giúp bọn họ tranh thủ tài nguyên nữa, thứ đáng giá nhất trên người của bọn họ bây giờ, chính là cái giới chỉ trữ vật gia truyền.
Nên dù thiên phú của hai người có mạnh hơn đám người đời sau của các vị tổ sư Nguyên Anh kia đi chăng nữa, thì vẫn vô tích sự trước nhân mạch của bọn họ.
Tài nguyên của Ma Đạo vốn ít ỏi hơn rất nhiều so với bên Chính Đạo, nên loại thiên vị này càng thêm nghiêm trọng.
Từ Dị ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc, cười nói :'Lý đạo hữu đã đến rồi à, ta mới nướng thịt xong, ngươi nếm thử trước đã."
Lý Ngọc lấy mấy bình linh tửu trong trữ vật không gian ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Theo lời nói của Từ Dị và Điền Tề, Lý Ngọc nghe được một tin tức xấu.
Giao dịch tử kim của bọn họ, đến đây là phải chấm dứt rồi.
Vì nửa năm nay, Luyện Hồn Tông và Hợp Hoan Tông không thu được tử kim, nên dần dần cũng đưa tới sự chú ý của những người phía trên, thế là bọn họ rất nhanh bị tra đến.
Từ Dị và Điền Tê bị gọi lên hỏi chuyện, mặc dù tông môn cũng không trừng phạt gì với bọn họ, nhưng cũng cấm bọn họ không được thu mua tử kim từ đệ tử bình thường nữa.
Từ Dị kể lại chuyện này với vẻ cực kỳ uất ức, cắn răng nói :"Giao dịch tử kim của môn phái, vốn là do nhất mạch của một vị tổ sư Nguyên Anh kia chưởng quản, bọn họ dùng tử kim để giao dịch cùng Thanh Thành của Chính Đạo các ngươi, đổi lấy pháp khí, nhưng chuyện ta làm lại ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, nên vị tổ sư Nguyên Anh kia đã chặn lại viên Trúc Cơ Đan mà tông môn định ban cho ta, viên Trúc Cơ Đan đó, ta đã phải chờ tới ba năm..."
Từ Dị nhìn về phía Lý Ngọc, thở dài nói :"Xin lỗi Lý đạo hữu, tổ sư Nguyên Anh của môn phái nhúng tay, nên ta không còn cách giúp ngươi thu gom tử kim nữa..."
Điền Tề cũng gật đầu phụ họa, nói ra :"Tình huống của ta cũng không khác mấy so với Từ đạo hữu, môn phái đã cảnh cáo ta một lần, không cho phép ta thu gom tử kim trong tay các đệ tử khác nữa..."
Lý Ngọc xua tay, bảo :"Không sao, không cho thu thì không thu nữa."
Hắn thu gom tử kim là dùng để đổi Trúc Cơ Đan, bây giờ cũng đã Trúc Cơ xong, mà còn thừa Trúc Cơ Đan hẳn mười mấy viên, nên có tử kim hay không cũng không còn quá quan trọng nữa.
Lúc này, khóe miệng của Từ Dị giật giật, nói :'Cho dù không cho ta thu, thì bọn họ cũng chẳng thu được, bằng đan dược bọn họ luyện ra, chó cũng không thèm ăn kia, sau này những đệ tử kia cũng sẽ không đến tử kim động thiên nữa..."
Trước giao dịch của Lý Ngọc và Từ Dị, đệ tử Luyện Hồn Tông bình thường mất một tháng vất vả tinh luyện ra một cân tử kim, chỉ có thể đổi được một viên Hồi Khí Đan trung phẩm, sau khi ăn vào pháp lực chẳng những không hồi đầy, mà còn mất thời gian luyện hóa đan độc.
Sau khi Lý Ngọc xuất hiện, một cân tử kim có thể đổi được một viên Hồi Khí Đan cực phẩm, không chỉ ngay lập tức hồi đầy pháp lực, còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Không có so sánh thì không đau thương, bọn họ đã quen dùng Hồi Khí Đan cực phẩm rồi, bây giờ lại bắt bọn họ phải đi ăn những đan dược bỏ đi kia, ai sẽ muốn chứ?
Nghĩ đến một chuyện, hắn lại nhìn Lý Ngọc, hỏi :"Lý đạo hữu, ngươi vẫn còn thu gom linh dược đẳng cấp cao chứ?"
Lý Ngọc gật đầu, nói :"Thu chứ, linh dược đẳng cấp cao, ngươi có bao nhiêu ta thu bấy nhiêu."
Linh dược cấp ba, lúc hắn còn ở Luyện Khí Kỳ đã có thể giúp hắn đả thông huyệt vị linh mạch, sau khi Trúc Cơ mặc dù không có tác dụng trực tiếp đối với tu hành của hắn nữa, nhưng cũng có tác dụng chữa trị vết nứt của lò đan, hoặc luyện hóa thành Thông Mạch Đan, đổi lẩy Thác Mạch Đan, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Sau lần chạm mặt này, ba người bọn họ cũng không cần tháng nào cũng gặp một lân nữa.
Lý Ngọc và bọn họ lại hẹn nhau, một năm tới đây gặp nhau một lần, để giao dịch linh dược và đan dược, thời gian một năm đối với tu tiên giả, thì không tính là lâu.
Lúc sắp tạm biệt, Lý Ngọc lấy ra hai cái bình thuốc, ném cho hai ngươi, rồi nói :"Hợp tác lâu rồi, nên có một chút lễ vật nho nhỏ, tặng cho hai ngươi, cảm tạ hai người luôn chiếu cố đệ tử Côn Luân bọn ta." Thời gian nửa năm này, Lý Ngọc cũng đã nghe nói qua chuyện đệ tử hai phái trợ giúp đệ tử Côn Luân, nghe xong hắn liền biết nhất định là do Từ Dị và Điền Tề căn dặn đệ tử hai phái, hóa ra bọn họ vẫn luôn rất để ý lời của hắn nói.
Từ Dị cười cười, nói ra :"Lý đạo hữu không cần phải khách khí, đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi."
Điền Tề cũng cười nói :"Chuyện Lý đạo hữu nhắn nhủ, đương nhiên muốn làm tốt rồi..."
Trong nửa năm giao dịch cùng Lý Ngọc, bọn họ cũng đã lấy được lợi ích rất nhiều, nên đối với chuyện Lý Ngọc dặn dò, thực không dám qua loa chút nào.
Lý Ngọc cũng cười cười đáp lễ, sau khi tạm biệt hai người, thì thân hình như gió lướt đi.
Bóng hình của hắn đã đi xa, nhưng một giọng nói bỗng theo gió bay tới :'Một hồi quen biết, có một câu nói phải nhắc nhở các ngươi, nhất là Từ đạo hữu, linh quỷ chỉ là vật ngoài thân, không nên quá mức ỷ lại, nên siêng năng luyện tập pháp thuật, đây mới là chân chính tu hành..."
Hai người nhìn theo bóng lưng Lý Ngọc rời đi, vẻ mặt cực kỳ hâm nộ.
Lúc mới gặp gỡ Lý Ngọc, mọi người cũng đều là Luyện Khí Kỳ, hôm nay hắn đã bước vào TRúc Cơ trước bọn họ một bước.
Đệ tử Côn Luân, thật sự để cho người ta hâm mộ.
Từ Dị tiện tay mở bình thuốc Lý Ngọc vừa đưa cho, vừa nhìn một cái thì đột nhiên sững cả người.
Hắn vốn tưởng là Lý Ngọc đưa cho hắn đan dược là Hồi KHí Đan gì đó.
Dù sao lúc nãy hắn đưa tùy ý như thế.
Nhưng Từ Dị tuyệt đối không nghĩ tới, đan dược bên trong này, lại là Trúc Cơ Đan.
Mà còn là hẳn hai viên.
Hai viên có ba đạo đan văn, Trúc Cơ Đan thượng phẩm.
Hắn chờ đợi mấy năm, cũng không chờ được một viên đan dược từ tông môn, vậy mà hôm nay lại dễ dàng nhận được, lại còn là hai viên, đủ để cho hắn Trúc Cơ cả hai cái linh mạch Thủy, Hỏa.
Hắn đã sớm áp súc pháp lực về đến cực hạn, chỉ còn thiếu mỗi TRúc Cơ Đan.
Điền Tề nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Từ Dị, có chút nghi hoặc, hỏi :"Ngươi sao thế, Lý đạo hữu cho ngươi đan dược gì vậy, để cho ta xem một chút..."
Hắn thăm dò vào bình thuốc trong tay Từ Dị, nhìn xong cũng ngây dại cả người.
“Trúc, Trúc Cơ Đan"
Giọng của hắn thậm chí còn đang run rẩy, đối với những người đang trong bình cảnh Trúc Cơ như bọn hắn mà nói, không có cái gì trân quý và quan trọng so với Trúc Cơ Đan cả.
Không kịp hâm mộ Từ Dị, Điền Tề cũng vội vàng mở nắp bình thuốc của mình ra, quả nhiên phát hiện, bên trong cũng là hai viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm.
Hắn chưa được phục dụng qua Trúc Cơ Đan, nhưng loại đân dược này đã xuất hiện vô số lần, trong mộng của hắn.
Sau khi phản ứng lại, hai người trước tiên cùng cất đan dược đi, sau đó kéo dài khoảng cách ra.
Ở Ma Đạo, chuyện vì một viên Trúc Cơ Đan mà huynh đệ phản bội, phụ tử thành thù, nhìn mãi cũng đã quen mắt, nữa là hai viên. Loại thời điểm này, không thể tín nhiệm ai được.
Nhưng mà hai người rất nhanh liên ý thức được, Lý Ngọc đã suy tính cực kỳ chu đáo, hai người đều tu hành song linh mạch, nên đều cho bọn họ hai viên Trúc Cơ Đan, ai cũng có phần, không cần phải tranh đoạt làm gì.
Hai người cũng ho nhẹ một tiếng, lúng túng che giấu hành vi vô thức vừa rồi của mình.
Sau đó trên mặt của hai người, đều lộ ra vẻ cảm động.
Thực lòng mà nói, sư tôn của bọn họ, còn không tốt với bọn họ như vậy.
Đừng nói là Trúc Cơ Đan, mà tài nguyên của môn phái được phân cho sư tôn bọn họ, tất cả đều bị chia hết cho đám hậu nhân của hắn, quan hệ huyết mạch ở bên Ma Đạo mới đáng tín nhiệm nhất, còn về phần đám đệ tử, cũng chỉ là công cụ làm việc thay, cái việc gì bẩn thỉu nặng nhọc cũng đến tay, sư tôn vui thì thưởng cho bọn họ một viên Hồi Khí Đan hạ phẩm, đã coi như là đặc biệt ban ơn, tu vi bây giờ của bọn họ, đều do chính bọn họ tự cố gắng mà có.
Nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của Lý Ngọc, trong đầu Từ Dị nhớ lại chuyện trong bí cảnh Thanh Tự ngày đó, hai vị đồng môn bị mất đi linh quỷ, đã luống cuống như thế nào.
Lý Ngọc nói không sai, đệ tử Luyện Hồn Tông bọn họ đều rất ỷ vào linh quỷ, một khi linh quỷ bị mất đi, bọn họ đều không am hiểu pháp thuật, lúc đấu pháp, căn bản không phải là đối thủ của tu sĩ cùng giai.
Đang ở Ma Đạo ngươi lừa ta gạt, chém giết đầu rơi máu chảy quen rồi, còn chưa có ai tốt với hắn như vậy.
Mà Lý Ngọc còn là đệ tử của một tông môn đối lập với hắn, không chỉ cho hắn Trúc Cơ Đan, còn chỉ ra chỗ thiếu hụt trong tu hành cho hắn nữa, Từ Dị quả thật không biết miêu tả tâm tình lúc này của mình như thế nào nữa.
Điền Tề thì nhìn về phương hướng Lý Ngọc mới rời đi, lẩm bẩm nói :'Lý Đạo hữu, thực sự là một người tốt."
Từ Dị nắm chặt bình thuốc kia trong tay, nói ra :'Đời người có một người bạn như thế, đã đủ rồi, sau này có cơ hội, nhất định phải báo đáp đại ân của Lý đạo hữu......
* đoạn này tác giả chơi chữ, cụm từ "Nhổ lông dê" là ví von cho chuyện lợi dụng, đào mỏ, nên ý của Lý Ngọc là dù có mất bốn viên Trúc Cơ Đan thì cũng không lỗ vốn, vì những viên Trúc Cơ Đan này của Lý Ngọc, được đổi tử tử kim giao dịch với nhóm Từu Dị, Điền Tề, vụ giao dịch này bên hai người kia lãi một, còn Lý Ngọc lãi mười. .