Chương 110 : Tặng đan (2)
Chương 110 : Tặng đan (2)Chương 110 : Tặng đan (2)
Ra khỏi Thần Khư động thiên, Lý Ngọc thả linh thuyên ra, nhanh chóng trở vê tông môn.
Sau khi hắn Trúc Cơ, pháp lực càng thêm cô đọng, có thể kích phát ra tốc độ tối đa của linh thuyên.
Chờ đến khi tu vi của hắn đến Kim Đan, thì chính hắn có thể bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn cao hơn linh thuyền bình thường, nhưng so về sự bền bỉ, thì linh thuyên vẫn hơn một bậc.
Lúc nãy ở Thần Khư động thiên, hắn bỏ ra bốn viên Trúc Cơ Đan đương nhiên không phải vì hắn hào phóng.
Đây chính là sự đầu tư của Lý Ngọc.
Hắn vẫn rất coi trong Điền Tề và Từu Di.
Loại người như bọn hắn nếu như ở Côn Luân, chính là cấp bậc Côn Luân Thất Tử, so ra có kém Tần sư Tỷ, Hứa sư tỷ, nhưng mạnh hơn Lục Hành Chu, còn so với đệ tử hạch tâm bình thường, thì thiên phú bọn họ còn tốt hơn, thân ở bên Ma Đạo cần cỗi tài nguyê, quả thật là lãng phí thiên phú của bọn họ.
Nếu hai người này được ở Côn Luân tu hành từ nhỏ, bây giờ ít nhất cũng là tam linh mạch Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ, mà không phải đang kẹt ở Luyện Khí Đỉnh phong, ngay cả Trúc Cơ còn khó khăn.
Ở Ma Đạo, bọn hắn có tu vi này trong độ tuổi hiện tại, đã ra chuyện rất giỏi rồi.
Với tài nguyên cằn cỗi của Ma Đạo kia, cạnh tranh tàn khốc càng làm cho đệ tử cùng giai bộc lộ tài năng, cho dù là thiên phú hay tính tình đều thuộc về nhất đẳng, sau này sẽ đi xa trên tiên đạo.
Loại người này lúc còn ở Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, do tài nguyên có hạn, nên thực lực tuy không bằng những vị tiên nhị đại, tiên tam đại, hay tiên nhất đại kia, nhưng chỉ cần Kết Đan, sẽ một bước lên trời, đem những người kia hít khói sau lưng.
Lý Ngọc đầu tư, chính là tương lai của bọn họ.
Không ai mãi mãi hèn, ai có thể chắc chăn được, một trong hai người bọn họ, biết đâu sẽ trở thành tông chủ Luyện Hồn Tông, hoặc tông chủ Hơp Hoan Tông?
Lúc đó thì dù là Trúc Cơ Đan, Thác Mạch Đan, thậm chí là Dựng Anh Đan, cũng không còn quan trọng trong mắt bọn họ nữa, nhưng bây giờ thì khác, hai viên Trúc Cơ Đan kia đối với bọn họ mà nói, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, phòng tối gặp đèn.
Chân tình đổi chân tình, Lý Ngọc sẽ không vì bọn họ là đệ tử Ma Đạo mà kỳ thị bọn họ, chỉ cần có chút nhân tính, cũng sẽ nhớ kỹ ân tình này của hắn.
Mà giao tiếp cùng bọn họ nửa năm, Lý Ngọc cũng nhìn ra được, tuy hai người bọn hắn thân ở Ma Đạo, nhưng đều là người thành thật.
Cứ cho là hắn nhìn lầm bọn họ đi, thì cũng chỉ tổn thất bốn viên Trúc Cơ Đan mà thôi, những viên Trúc Cơ Đan này cũng kiếm được dựa trên giao dịch tử kim cùng bọn họ, coi như cắm lại mấy cọng lông lại lên thân con dê. *
Có thể bọn họ sẽ kiếm chác được, nhưng Lý Ngọc vĩnh viễn không lỗ.
Hơn nửa năm nay Lý Ngọc tích góp Trúc Cơ Đan từng viên một, bản thân hắn dùng mười viên, Chu Tử Tuyền dùng bốn viên, tặng người khác bốn viên, trong tay hắn còn tám viên, Lý Ngọc đi tới trong viện, vẫy vẫy Linh Nhi, gọi nó :"Linh Nhi, tới đây nào!" Một bóng trắng nho nhỏ đang nằm trên bàn đu dây, nhảy lên không trung, rồi lướt tới chỗ hắn, Lý Ngọc bắt được nó, rồi bảo :"Há miệng!"
Linh Nhi được ăn mỗi ngày môt viên Tẩy Tủy Đan và Khai Linh Đan, linh trí của nó đã rất cao rồi, có thể nghe hiểu lời nói của Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, chỉ là nó chưa biết nói mà thôi.
Lý Ngọc đút một viên Trúc Cơ Đan cho Linh Nhị, rồi dùng Vọng Khí Thuật quan sát tình huống trong cơ thể nó.
Tám mươi mốt cái huyệt vị trong linh mạch của nó, lúc trước pháp lực đã bị áp súc vào năm mươi cá, lúc này thì pháp lực vẫn còn đang trong giai đoạn dễ dàng áp súc, nên một viên Trúc Cơ Đan này đã giúp nó áp súc pháp lực về trong ba mươi cái huyệt vị.
Lý Ngọc lại tiếp tục đút cho nó ăn tiếp, sau khi ăn xong bốn viên Trúc Cơ Đan, thì pháp lực của nó đã biến thành một giọt chất lỏng ở bên trong linh mạch, linh khí xung quanh đang bị hút về cơ thể nó.
Lý Ngọc lại đút cho nó một viên Hồi KHí Đan cấp hai, một lúc sau thì, pháp lực trong toàn bộ linh mạch của nó, đã biến thành một tia dịch thể.
Từ lúc này trở đi, nó chính là một con Hổ nhỏ Trúc Cơ Kỳ.
Bề ngoài của nó cũng không có biến hóa gì lớn, cũng không lớn hơn chút nào, nhưng màu lông thì càng thêm bóng mượt sáng bóng, đôi mắt thì càng thêm có thần, nhìn qua cũng thấy linh trí rất cao, móng vuốt bên trong đệm thịt, tản ra một mầu sáng bóng như kim loại.
Yêu thú loại Hổ thường có Kim linh mạch, móng vuốt chính là vũ khí của bọn nó.
Cho dù kết thành Yêu Đan, trưởng thành Hóa Hình, thì thuộc tính linh mạch của bọn chúng cũng không thay đổi.
Trừ những con Thượng Cổ Dị Chủng cực hiếm, thì Yêu Thú đều trời sinh là một cái linh mạch.
Trúc Cơ xong, Linh Nhi nằm úp sấp trên sân cỏ, nặng nề tiến vào giấc ngủ, còn Lý Ngọc trở lại trong phòng, lấy ra một cái hộp ngọc, trong đó có cất mười viên đan dược.
Đây là mười viên Thác Mạch Đan mà hắn giành được, trong lần tỉ thí đệ tử Luyện Khí Kỳ, lúc hơn nửa năm trước kia, đan dược mà tông môn dùng để ban thưởng, đều là đan dược phẩm chất cao, cả mười viên đều là thượng phẩm.
Lúc đó Lý Ngọc còn chưa TRúc Cơ, linh mạch trong cơ thể vẫn còn yếu ớt, nên không thể sử dụng được loại đan dược này, trong quá trình Trúc Cơ, linh mạch sẽ từ từ được mở rộng, nên bây giờ hắn dùng Thác Mạch Đan, đã không có bất kỳ vấn đề gì.
Những đan dược này đều là thượng phẩm, Lý Ngọc lại đem bọn nó chiết xuất thêm một lần nữa, thành đan dược siêu phẩm, vậy là không cần lo lắng về vấn đề đan độc.
Lý Ngọc lấy một viên đan dược ra, ném luôn vào trong miệng.
Vị của Thác Mạch Đan cũng không khác gì so với Thông Mạch Đan, đều là hơi ngọt một chút, vào miệng tan luôn, một dòng nước ấm tràn vào bên tỏng Hỏa linh mạch, Lý Ngọc cảm nhận được rõ ràng, linh mạch của mình mở rộng ra được một xíu xiu.
Thông Mạch Đan là đả thông dọc linh mạch.
Thác Mạch Đan là mở rộng ngang linh mạch.
Sau khi phục dụng xong mười viên Thác Mạch Đan, mỗi cái linh mạch của hắn đều mở rộng gấp hai lần, nhưng khoảng cách đến Trúc Cơ viên mãn vẫn còn rất xa, quá trình thác mạch, còn cần phải trải qua chín chín tám mươi mốt lần, khó hơn nhiều so với thông mạch. Có một chút thiên phú như vậy, mà có thể đi từ Luyện Khí đến TRúc Cơ, cũng đã là khó rồi.
Còn Trúc Cơ đến Kim Đan, là đột phá từ khí cảnh đến đan cảnh, có chín phần trở lên tu tiên giả, cả đời cũng không thể vượt qua được ngưỡng cửa này, mỗi ngày đều có tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ chết đi trong tiếc nuối.
Vững chắc cảnh giới một lúc, rồi đi tới Lăng Vân Phong.
Vương Hoa nhìn thấy Lý Ngọc, kinh ngạc :"bây giờ còn chưa đến cuối tháng, đan kém còn chưa đưa tới đây đâu..."
Lý Ngọc cười cười, nói :"Lần này ta tới không phải lấy đan kém, Vương trưởng lão, có phải tông môn nói là dùng ba mươi viên Thông Mạch Đan để đổi một viên Thác Mạch Đan không?”
Vương Hoa gật đầu, nói ra :"Là có chuyện này, sao vậy, ngươi muốn đổi à?"
Lý Ngọc đáp :"Hơn nửa năm nay, ta thu được rất nhiều Ngọc Linh Quả ở bên ngoài, nên luyện được không ít Thông Mạch Đan, Trúc Cơ xong còn thừa lại, nên nghĩ không bằng đem đến đổi thành Thác Mạch Đan để tăng lên tu vi."
Vương Hoa gật đầu :"Điêu này cũng đúng, ngươi cũng đã Trúc Cơ rồi, Thông Mạch Đan bây giờ vô dụng đối với ngươi, giữ lại cũng chẳng để làm gì."
Đúng là tông môn có quy củ, Ba mươi viên Thông Mạch Đan đổi một viên Thác Mạch Đan, quy định này đặt ra cũng là một ưu ái, để cho những Luyện Đan Sư nhị phẩm kia, nếu luyện chế dư thừa đan dược, họ chắc chắn sẽ không giao cho tông môn, mà sẽ lén lút bán ra bên ngoài, nên mấy trưởng lão trong tông sau khi nghị sự đã đưa ra quy củ như vậy.
Ba mươi viên Thông Mạch Đan tính theo giá thị trường sẽ có giá cao hơn đối với một viên Thác Mạch Đan, nhưng Luyện Đan Sư nhị phẩm hầu hết đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Thông Mạch Đan có nhiều hơn nữa cũng chẳng dùng được, còn chẳng bằng đem đi đổi lấy Thác Mạch Đan.
Vương Hoa lại hỏi Lý Ngọc :"Ngươi có bao nhiêu viên Thông Mạch Đan?"
Lý Ngọc đáp :"Khoảng sáu mươi viên."
Vương Hoa nghe vậy hơi giật mình, không nghĩ Lý Ngọc mới tích góp nửa năm mà đã có sáu mươi viên Thông Mạch Đan, đây là điều mà đa số Luyện Đan Sư nhị phẩm đều không làm được, nhưng nghĩ lại đây là Lý Ngọc, nên cũng có khả năng.
Dù sao thì cũng chẳng có vị Luyện Đan Sư nhị phẩm nào, có nhân mạch như hắn cả, nên việc Lý Ngọc thu được nhiều vật liệu luyện đan hơn người khác cũng là điều dễ hiểu.
Lý Ngọc lấy sáu mươi viên Thông Mạch Đan giao cho Vương Hoa, sau khi lão nghiệm chứng qua thì lấy ra hai viên Thác Mạch Đan ra đưa cho hắn, sau đó lại hỏi thêm :"à phải rồi, ngươi cũng đã Trúc Cơ, vậy còn muốn lấy đám đan kém kia không, dù sao cũng vô dụng..."
Còn đối với Lý Ngọc thì, đan dược rơi vào trong tay hắn, không có viên nào là đan kém nữa.
Lý Ngọc cười cười :"Nếu như những viên đân kém kia, tông môn không dùng tới, thì vẫn cứ để cho ta đi, ta có thể bán cho bên Ma Đạo hoặc tán tu, dù sao bọn họ cũng thiếu hụt đan dược, cho dù là đan kém cũng muốn lấy. ."
Nói đến chuyện này, thì lại nói tiếp, tông môn là tông môn, đệ tử là đệ tử, Côn Luân có thể bán đan dược cho Ma Đạo, nhưng nếu đệ tử Côn Luân lén lút tiếp xúc với Ma Đạo quá nhiều, thì tông môn vẫn sẽ cảnh cáo một phen, để tránh cho bọn họ bị Ma Đạo ảnh hưởng.
Nhưng mà nhân phẩm của Lý Ngọc thì đã rõ như ban ngày, hắn cũng cực kỳ thẳng thắn nói ra mục đích của mình một cách quang minh chính đại như thế, toàn bộ đệ tử Côn Luân, chắc cũng chỉ có mình hắn mới dám làm như thế.
Lý Ngọc nói xong, cũng lộ vẻ ngượng ngùng :"Vương trưởng lão cũng biết, thiên phú của ta không tốt lắm, sau khi Trúc Cơ sẽ tu hành rất khó, đây chẳng phải cũng vì bất đắc dĩ, nhĩ hết biện pháp để kiếm chút tài nguyên tu hành cho bản thân sao, bằng không thì làm sao có cơ hội Kết Đan chứ..."
Vương Hoa thở dài, nói ra :"Hiểu, ta hiểu, nhưng mà sau này ngươi cũng không cần đích thân đến lấy làm gì, ta sẽ cho người đưa tới cho ngươi."
Vương Hoa vẫn rất có hảo cảm với Lý Ngọc.
Trong nửa năm này Lý Ngọc mỗi lần tới Lăng Vân Phong, đều mang cho lão một chút hoa quả, bánh ngọt gì đó, mặc dù không phải đồ vật quý trọng gì, nhưng cũng là có lòng, đôi lúc cuối tháng tới, nhiệm vụ trong tay lão quá nhiều, nên chưa kịp luyện đan, tìm Lý Ngọc hỗ trợ, hắn cũng chưa từng từ chối nửa điểm.
Chỉ đáng tiếc là thiên phú của hắn không có, bối cảnh cũng không có, lại còn tu ngũ linh mạch, lúc Luyện Khí kỳ còn tốt, nhưng sau khi Trúc Cơ thì việc tu hành sẽ rất là khó khăn.
Lý Ngọc ôm quyền với Vương Hoa :"Đa tạ Vương trưởng lão!"
Vương Hoa phất tay áo, nói :"Khách khí với ta làm gì chứ, sau này có gì khó khăn thì tới tìm ta, có thể giúp đỡ thì ta đều sẽ giúp ngươi hết."
Lý Ngọc nhân cơ hội hỏi :"Vương trưởng lão nếu như luyện chế có ra Thác Mạch Đan hạ phẩm, thì có thể đưa ta, ta dùng linh tệ hoặc đan dược khác đổi đều được..."
Vương Hoa xua tay, nói :”linh tệ hay đan dược gì đó cũng không cần, ngươi muốn thì ta đưa ngươi luôn cũng được, dù sao mấy thứ này ngoại trừ làm phân bón thì cũng không còn tác dụng gì.
Bỗng lão nhìn về phía Lý Ngọc, lo lắng hỏi :"ngươi muốn Thác Mạch Đan hạ phẩm, là để cho chính mình phục dụng sao? Đáng ra ngươi phải biết là, đan dược hạ phẩm, nhất là Thác Mạch Đan, lại càng có xác xuất thành công rất nhỏ, hơn nữa ngươi còn tốn rất nhiều thời gian để luyện hóa đan độc, không nói đến việc trì hoãn tu hành của ngươi, mà đối với cơ thể, sợ là cũng không tốt, cho dù có thành công thì đan độc cũng cực kỳ nhiều..."
Lý Ngọc gật đầu, đáp :"Vương trưởng lão, ngài cũng biết tình huống của ta, ta thực sự không có lựa chọn, cho dù xác xuất cực nhỏ, thì ta cũng muốn liều một phen..."
Vương Hoa lần nữa thở dài, không nói gì thêm.
Đệ tử không có thiên phú, không có bối cảnh, chính là đáng thương như vậy, vì Kim Đan thì cho dù là cơ hội nhỏ nhoi, cũng phải liều một phen.
Lão lấy từ trong trữ vật không gian ra hai viên Thác Mạch Đan hạ phẩm, đưa cho Lý Ngọc, nói :"Ta luyện chế Thác Mạch Đan có tỉ lệ thành công khá cao, trong nửa năm này cũng chỉ có ba viên hạ phẩm, đều cho ngươi hất..."
Lý Ngọc nhận lấy đan dược, cảm kích nói :"tạ Vương trưởng lão!"
Không lâu sau đó, trong biệt viện số sáu mươi chín trên Tử Vân Phong.
Lý Ngọc cầm một viên Thác Mạch Đan hạ phẩm trong tay, nắm chặt lại, mười lăm phút sau trên trán hắn mồ hôi rịn ra từng giọt như mưa, nhưng mà sau khi hắn mở bàn tay ra, thì trên viên Thác Mạch Đan hạ phẩm kia, đã có ba đạo đan văn.
Sau khi tất cả năm cái linh mạch của Lý Ngọc đều Trúc Cơ, pháp lực trong cơ thể hắn cũng dồi dào, khiến năng lực chiết xuất đan dược của hắn cũng tăng lên một khoảng lớn, có thể đem đan dược hạ phẩm tăng lên tới thượng phẩm, mặc dù sẽ hao hết toàn bộ pháp lực của hắn, nhưng lại cực kỳ có giá trị.
Phục dụng mấy viên Hồi Khí Đan vào, hắn lại tiếp tục chiết xuất hai viên Thác Mạch Đan hạ phẩm kia, tăng lên tới siêu phẩm.
Đan kém quá nhiều tạp chất, nhưng lại càng dễ chiết xuất hơn, nếu là đan dược thượng phẩm, bản thân nó vốn ẩn chứa đan độc rất ít, nên Lý Ngọc dù có làm hết sức, thì cũng chỉ có thể tăng lên được một phẩm nữa, còn đan dược trung phẩm, thì hắn chỉ có thể tăng lên được đến khoảng giữa thượng phẩm và siêu phẩm, nhưng đan độc thì ít hơn nhiều so với thượng phẩm, nhiều hơn một chút so với siêu phẩm.
Cũng may mà Vương trưởng lão rất chiếu cố hắn, đan dược hối đoái cho hắn đều là thượng phẩm.
Sau khi ăn xong năm viên Thác Mạch Đan, mỗi cái linh mạch của hắn bình quân đều là mở rộng khoảng ba lần, tính ra nếu để cho hắn tự tu hành, thì sẽ mất khoảng chừng ba mươi năm, cộng thêm song tu thì cũng phải hơn mười, đến hai mươi năm.
Con đường tu hành mỗi người đều không giống nhau.
Tần sư tỷ dựa vào bản thân, Khương Ly dựa vào sư tôn, Trân Minh dựa vào đạo lữ, còn Lý Ngọc, hắn cũng tự có phương pháp của chính mình.