Chương 111: Đề bạt (2)
Chương 111: Đề bạt (2)Chương 111: Đề bạt (2)
Năng lực chiết xuất đan dược, dính dáng tới lò đan bí mật, nên không thể nói cho bất kỳ ai biết, nhưng mà sau khi Trúc Cơ xong, vì ngũ mạch vẫn cân bằng, nên Lý Ngọc vẫn có thể bảo trì được tình trạng ẩn tàng tu vi của mình, nên cũng không sợ bị ai xem thấu, ít nhất là Nguyên Anh Kỳ cũng không thể xem thấu được.
Chẳng mấy chốc, cách thời gian Lý Ngọc từ chối lời mời chào của các phong đã qua hai ngày.
Hôm nay, trong lúc Lý Ngọc đang luyện tập Thục Sơn Kiếm Quyết, thì Chu Tử Tuyền đi tới báo với hắn là, có người tới thăm hỏi.
Lý Ngọc ra cửa, thì thấy một vị đệ tử chấp sự của Ngọc Hư Phong đang đứng chờ.
Tháng nào Lý Ngọc cũng đưa hai phần hoa quả tới Ngọc Hư Phong làm quà, một phân cho Chưởng giáo chân nhân, và một phần cho Tần sư tỷ, nên đã sớm quen thuộc với mấy vị đệ tử chấp sự ở đó, hắn hỏi :"Vu sư huynh, có chuyện gì sao?"
Vị đệ tử chấp sự này cười nói :"đúng là có chút việc, mà còn là việc rất vui là đằng khác, Chưởng giáo chân nhân bảo ta gọi ngươi tới, bây giờ ngươi cùng ta đi Ngọc Hư Phong đã, trên đường ta sẽ từ từ nói với ngươi..."
Thế là trên đường đi tới Ngọc Hư Phong, Lý Ngọc đã được vị đệ tử chấp sự này cho biết chân tướng.
Có điều là, khi hắn biết được tin tức này cũng rất ngạc nhiên, còn hỏi lại cho chắc :"Chưởng giáo chân nhân nói giao Thanh Huyền Phong cho ta?"
Lúc trước, Thanh Huyền Phong vốn là địa bàn của Triệu Quang Huyền, sau khi hắn chết thì vẫn giao cho một vị Luyện Đan Sư tứ phẩm quản lý, Côn Luân có quy định là, Luyện Đan Sư tấn cấp tam phẩm xong, sẽ có tư cách tự mình mở ra một phong riêng, làm địa bàn của mình, nhưng Lý Ngọc vẫn chỉ là một Luyện Đan Sư nhị phẩm mà thôi.
Thanh Huyền Phong không chỉ là một ngọn núi bình thường, trên đó còn gieo trồng không ít linh thảo, linh dược, mặc dù đó chỉ là linh thảo linh dược cấp thấp, nhưng số lượng lại không ít, không thiếu người nhìn mà thèm muốn.
Quan trọng hơn là, nếu tiếp quản Thanh Huyền Phong, thì từ đó có thể nhận lấy một số lượng lớn nhiệm vụ luyện đan của tông môn, trừ đi số cố định cần phải nộp lên cho tông môn, thì phần còn dư lại đều là của mình, nên chỉ tính riêng phần cắt xén mỗi tháng này, những Luyện Đan Sư tam phẩm kia của tông môn, đều giàu đến chảy mỡ.
Vu chấp sự gật đầu, nói :“Đúng vậy, ta ở bên ngoài nghị sự điện, chính tai nghe được, chưởng giáo chân nhân nói, phần lớn Luyện Đan Sư tam phẩm đều không luyện được Thông Mạch Đan cực phẩm, nên có thể phá lệ để cho ngươi quản lý một phong, huống chỉ ngươi chính là người mà Triệu trưởng lão coi trọng nhất khi còn sống, nên để ngươi kế thừa Thanh Huyền Phong, thì hắn ở dưới suối vàng có biết, hẳn cũng vui lòng..."
Lời này khiến Lý Ngọc có chút chột dạ.
Nếu để cho Triệu Quang Huyền ở dưới suối vàng có biết, thì sợ là hắn sẽ bị tức chết thêm một lần nữa.
Vu chấp sự cảm khái :"Chưởng giáo chân nhân đối với ngươi thật tốt, thường ngày ngài ấy rất ít khi chủ động đề nghị chuyện gì, nhưng hai lần gần nhất đề nghị, đều liên quan đến ngươi..."
Đến Ngọc Hư Phong, Lý Ngọc được dẫn ngay tới đại điện nghị sự. Đây không phải lần đầu tiên Lý Ngọc tới nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp nhiều người ở đây đến thế.
Chính giữa đại điện, là một cái ghế to bằng bạch ngọc, Chưởng giáo chân nhân đang ngồi trên đó, hai bên cạnh, mỗi bên trái phải đều có bốn cái ghế nhỏ hơn một chút, trong đó có sáu cái đã có người ngồi lên, Lý Ngọc liếc mắt thì nhìn thấy hai người quen, một vị là Huyền Chân tổ sư, còn một vị là Thái Nhất tổ sư.
Ngoài ra còn có mười mấy chỗ ngồi nữa, xếp dọc theo hai bên, có khoảng hơn hai mươi vị cũng vừa ngồi xuống, mặc dù Lý Ngọc không dám dùng vọng khí thuật dò xét, nhưng có thể ngồi ở chỗ này, đều là tổ sư Nguyên ANh của tông môn.
Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc gặp nhiều cường giả Nguyên Anh như vậy.
Tổ sư Nguyên Anh của tông môn, đều đã nghe qua tên của Lý Ngọc, nhưng đa số đều là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, khi bọn họ dò xét Lý Ngọc, đều không khỏi nghi hoặc trong lòng, vì rõ ràng bọn họ còn không nhìn thấu tu vi của một đệ tử Trúc Cơ Kỳ, đây là chuyện mà bọn họ rất ít khi gặp phải, trong suốt mấy trăm năm kiếp sống tu hành của mình.
Lý Ngọc bước vào trong điện, cung kính khom người về phía trước, hành lễ, rôi nói :'Gặp qua chưởng giáo chân nhân, gặp qua các vị tổ sư!"
Vương Đạo Huyền ngồi bên trên bảo tọa, đưa mắt về phía Lý Ngọc, hỏi :“Nói với mấy vị tổ sư đang ngồi ở đây, xác xuất luyện chế Thông Mạch Đan của ngươi là bao nhiêu?"
Lý Ngọc thành thật đáp :'nếu theo đuổi tỉ lệ cực phẩm, thì một lò có thể cho ra một viên cực phẩm, còn nếu như theo đuổi số lượng thì một lò ổn định hai viên thượng phẩm ạ."
Tất nhiên, vấn đề này hắn phải nói giảm nói tránh một chút.
Nếu nói nghiêm túc, thì một lò hắn có thể cho ra ba viên cực phẩm.
Nhưng nếu bày lá bài tẩy của mình ra, thì sau này hắn cắt xén thế nào được.
Vương Đạo Huyên lại hỏi :"Giải Độc Đan thì sao?"
Lý Ngọc đáp :"Cũng giống Thông Mạch Đan ạ!"
Vương Đạo Huyền nhìn về một người đang ngồi ở hàng ghế gần nhất, nói :'đang ngồi ở đây, đa số cũng không phải Luyện Đan Sư, TRường Xuân sư muội, ngươi là Tông Sư Đan Đạo, ngươi hãy nói với chư vị ngồi đây, xem trình độ đan đạo của Lý Ngọc, là trình độ gì?"
Trường Xuân chân nhân mỉm cười, chậm rãi nói :"“Cái khác thì tạm thời không nói, nhưng trên phương diện luyện chế đan dược cấp hai, hắn có thể xưng tụng là đệ nhất nhân trong mấy vị tông sư đan đạo tứ phẩm, còn về phần Giải Độc Đan, ở trong Côn Luân này, ngoại trừ đám tông sư tứ phẩm bọn ta, thì chỉ có hắn mới có thể luyện chế được ra được như thế"
Một vị lão giả ở một chỗ nào đó nói :*Đệ nhất nhân tới trình độ Tông Sư cơ à, có phải là khoa trương quá mức rồi không, hắn chỉ là Luyện Đan Sư nhị phẩm thôi mà."
Huyền Chân tổ sư liếc người đó, hừ lạnh một tiếng, nói ra :"Trường Xuân chân nhân là Luyện Đan Sư tứ phẩm, còn ngươi chỉ là một tên pháp tu, ngươi cảm thấy mình còn hiểu luyện đan hơn so với nàng?"
Lão giả Nguyên Anh nọ bị một câu này chặn họng, cũng không dám phản bác, chỉ rụt rụt cổ về, không nói thêm gì nữa.
Trường Xuân chân nhân cười, nói thêm :"Luyện Đan Sư nhị phẩm và Luyện Đan Sư tam phẩm, khác nhau chỉ ở một điểm, là có thể luyện chế đan dược cấp ba hay không thôi, trong đan đạo, mỗi người đều có sở trường riêng, nên trong phương diện đan dược cấp hai, Luyện Đan Sư tam phẩm, cũng chưa chắc giỏi hơn Luyện Đan Sư nhị phẩm..."
Nhưng lại có một vị tổ sư Nguyên Anh khác, nói ra :'Cũng chưa chắc, hắn thực sự có đạo nghệ đan đạo cỡ đó hay không, thì cũng phải thử qua mới biết được!"
Vương Đạo Huyền gật đầu, nói ra :"Dù sao thì chuyện này cũng liên quan tới một phong đan đạo, Lý Ngọc, ngươi ở ngay chỗ này, luyện hai lò Thông Mạch Đan, cho các vị tổ sư xem một chút..."
Bên trong tòa đại điện này, trừ mỗi Lý Ngọc là Trúc Cơ Kỳ gà mờ ra, thì còn lại đều là tổ sư Nguyên Anh, nên hắn chỉ có thể ngồi nghe mọi người nói chuyện, nghị sự, bây giờ chưởng giáo chân nhân bảo hắn luyện đan, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
Cũng may linh dịch đã được chiết xuất xong, hắn chỉ việc rót vào lò đan và luyện là được.
Đại điện nghị sự yên lặng như tờ, chỉ có ngọn lửa pháp lực bốc cháy ổn định, những vị tổ sư Nguyên Anh này đều có định lực cực mạnh, chăm chú nhìn Lý Ngọc luyện chế hai canh giờ, cũng không mất kiên nhẫn chút nào.
Sau hai canh giờ, Lý Ngọc cảm thấy thời gian đã đến lúc, bèn tắt lửa, mở lò đan, lấy một viên Thông Mạch Đan cực phẩm từ trong đó ra, thả lên một cái khay ngọc đã được một vị đệ tử chấp sự chuẩn bị sẵn, rồi để vị đó mang lên cho đám tổ sư Nguyên Anh xem xét.
Những vị tổ sư Nguyên Anh này, mặc dù không hiểu Đan Đạo, nhưng đếm mấy cái đan văn thì vẫn là làm được.
Nhìn năm đạo đan văn xinh đẹp trên viên đan dược kia, cho thấy vị đệ tử này không có nói sai.
Lý Ngọc luyện xong một lò đan dược, khôi phục một xíu, rồi lại bắt đầu luyện chế lô thứ hai.
Lại mất hai canh giờ nữa, hắn lấy ra hai viên Thông Mạch Đan thượng phẩm trong lò đan ra, giao cho vị đệ tử chấp sự kia xong thì ngồi bệt xuống, giống như cơ thể vừa bị đào rỗng, ngồi im không cử động.
Sau khi mọi người lại một lần nữa kiểm tra đan dược xong, Vương Đạo Huyền liếc một vòng, rồi hỏi :"Chư vị, còn muốn nói gì không?"
Lúc nãy chưởng giáo chân nhân đề nghị giao Thanh Huyền Phong cho Lý Ngọc, đa số người ở đây đều phản đối, lấy lý do là Lý Ngọc chỉ là một Luyện Đan Sư nhị phẩm, khó để một người như thế quản lý một phong đan đạo, mà mấy trăm năm qua, Côn Luân cũng chưa có tiền lệ như vậy.
Nhưng trong mấy canh giờ vừa qua, Lý Ngọc đã chứng minh cho bọn họ, hắn có đủ năng lực.
Trường Xuân chân nhân là Luyện Đan Sư tứ phẩm cũng đã nói, tính tới cả Luyện Đan Sư tứ phẩm, thì hắn chính là người luyện chế đan dược cấp hai giỏi nhất.
Lúc này nếu như bọn họ còn phản đối nữa, thì đã không còn là phản đối Lý Ngọc rồi, mà là chưởng giáo chân nhân kia.
Thanh Huyền Phong tạm thời không có chủ, nên bọn họ đều muốn kiếm một chén canh, nắm một phong đan đạo trong tay, thì lợi ích sau này lấy được là rất lớn, nhưng đề nghị của Chưởng giáo chân nhân, lại cực kỳ vô tư công chính, hoàn toàn suy nghĩ vì tông môn, nên ai dám phản đổi nữa, chính là làm càn, gây chuyện.
Mọi người vẫn bảo trì trầm mặc, bỗng người ngồi bên cạnh Chưởng giáo chân nhân, là Thái Nhất tổ sư, bỗng mở miệng nói :"Như vậy xem ra, đem Thanh Huyền Phong giao cho hắn, đúng là thích hợp nhất rồi, Chưởng giáo chân nhân sáng suốt, bổn tọa không có ý kiến!"
"Bổn tọa cũng không có ý kiến!" "Cứ dựa theo chưởng giáo nói đi"...
Một lát sau, các vị tổ sư Nguyên Anh trong đại điện, lần lượt rời đi, Vương Đạo Huyền đi tới trước mặt Lý Ngọc, nhẹ nhàng quơ tay áo đạo bào của hắn một cái, Lý Ngọc bỗng cảm thấy một lực lượng nhu hòa tràn vào thân thể của mình, để cho pháp lực và thể lực của hắn, đồng thời khôi phục.
Lý Ngọc đứng thẳng lên, chắp tay với Vương Đạo Huyền, nói ra :'Đa tạ chưởng giáo chân nhân bồi dưỡng!"
Vương Đạo Huyền khoát tay áo, nói :'Không cần cảm ơn bổn tọa, bổn tọa cũng vì Côn Luân, nếu như không phải nhiêu phong đan đạo đều phản đối, bổn tọa thật muốn đem tất cả đan dược cấp hai trong môn phái, đều giao cho ngươi tới luyện..."
Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, nói :*Đan dược cấp hai tông môn luyện chế mỗi tháng, sợ là cũng phải hơn vạn viên, dù đệ tử có luyện đến mệt chết, cũng không luyện xong được đâu..."
Vương Đạo Huyền cười cười, nói tiếp :"bổn tọa cũng chỉ nói thế thôi, tính là ngươi có thể luyện xong, thì các phong khác cũng không đồng ý, Côn Luân dù sao cũng không phải chỉ có mình ngươi là Luyện Đan Sư, nhiều phong đan đạo còn có các thế lực lẫn lộn đan xen, tài nguyên đều phải tranh giành từng chút một, huống chỉ là toàn bộ..."
Hắn thở phào một cái, nói thêm :"Không nói chuyện này nữa, ngươi vừa mới liên tiếp luyện chế hai lò đan dược, mau về tu hành trước, chuyện của Thanh Huyền Phong thì hai hôm nữa, ta sẽ để Vương Hoa đến bàn bạc cùng ngươi..."
Trước khi rời đi, Lý Ngọc bỗng nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội hỏi :"Đúng rồi, Chưởng giáo chân nhân, chuyện của Chu Thiên, tông môn đã điều tra được gì chưa?"
Nhắc tới chuyện này, Vương Đạo Huyền cũng phải nhăn mày lại, nói ra :"Theo lý mà nói, ở trong bí cảnh cấp một, tuyệt đối không được phép xuất hiện ba động pháp lực cùng linh hồn mạnh hơn Trúc Cơ Kỳ, cho dù là Nguyên Thần của Hóa Thần Kỳ, cũng không thể vào đó, vì thế lúc ấy Chu Thiên, tuyệt đối không có thực lực giết được ngươi."
Lý Ngọc đáp :"Thế nhưng là lúc đó, hắn quả thực đã thoát được một kích tất sát của đệ tử, đạo kiếm khí kia là trực tiếp xuyên qua cơ thể của hắn..."
Vương Đạo Huyên nói :"Cái này cũng không khó làm đến, nhiều phù lục và pháp bảo đều có tác dụng cùng loại."
Lý Ngọc ngây người ra một lúc, sau đó ngạc nghiên :"Nói thế thì, ta bị hắn lừa rồi."
Vương Đạo Huyền nghĩ nghĩ, lại nói :"Trừ lừa dối, còn một khả năng nữa."
"Gì cơ?"
"Hắn là cường giả Phá Hư, đối với Hư Cảnh, thì bích chướng không gian là không tồn tại, Cơ thể và Nguyên Thần của cường giả Hư Cảnh xen vào giữa chân thật và hư vô, nên họ có thể tùy ý ra vào tất cả các động thiên bí cảnh..."...
Một lúc sau, Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Hư Phong.
Liên quan đến bí ẩn của Chu Thiên, trong lòng hắn vẫn chưa từng cởi ra.
Chu Thiên có thể là cường giả Phá Hư, điều này không khỏi rất không hợp thói thường, cường giả Phá Hư của cả cái thế giới này cộng lại, cũng chỉ có hơn mười vị, không tới mười lăm vị, mà mỗi vị đều có danh tiếng vang dội, Lý Ngọc từng xem qua danh sách cường giả Phá Hư, nên đối với điều này hắn nhớ khá rõ.
Bên trong Chính Đạo, Thiên Đạo Tông có ba vị Phá Hư, được gọi là Thiên Đạo Tam Lão, một vị khác thì ở CÔn Luân, một vị ở Thục Sơn, một vị ở Nga My, còn các tông môn khác cũng không có vị nào.
Còn bên Ma Đạo thì, một vị ở Huyền Âm Giáo, một vị ở Luyện Hồn Tông, một vị ở Khôi Lỗi Tông, đều thuộc Ma Đạo tam đại cự đầu, các tông môn khác cũng không có.
Các thế lực khác thì có ít Phá Hư hơn, Yêu Tộc phía nam có một vị, nghe nói là một con Thượng Cổ đại yêu, đã sống mấy ngàn năm, Phật Môn phía tây có một vị, là Phật Tổ, trung tâm Hoàng Triều có một vị, ở vương triều Đại Chu, đã từng là một vị Thánh Quân, nghe nói lão tổ của Tiêu Dao Môn của tán tu, cũng là một vị Phá Hư, thế lực khắp nơi trên Đạo Thể Giới, có tổng cộng mười ba vị Phá Hư, tính là còn có xuất hiện thêm vị phá hư nào đó tồn tại nữa, thì cũng tuyệt đối không thể có quá nhiều, chẳng lẽ Chu Thiên cũng là một vị trong đó sao?
Hắn và Côn Luân dường như có nguồn gốc gì đó, chẳng lẽ lại là lão tổ Phá Hư của Côn Luân?
Lão tổ Phá Hư của Côn Luân, hợp hồn cùng đệ tử Ma Đạo Luyện Hồn Tông, đồng sinh cộng tử? Điều này so với việc Lý Ngọc bịa đặt mình là nội ứng của Ma Đạo, còn khó tin hơn, quả thực là chuyện cười.
Lý Ngọc nhanh chóng quăng chuyện này đi, không suy nghĩ thêm nữa.
Hắn chỉ là một tay mơ Trúc Cơ Kỳ, tốt nhất là đừng phỏng đoán xem mấy vị lão tổ kia muốn làm gì thì hơn.