Chương 124 : Đâm sau lưng (1)
Chương 124 : Đâm sau lưng (1)Chương 124 : Đâm sau lưng (1)
Hiện trường tỷ thí Đan Đạo, trên mặt đệ tử Thiên Đạo Tông đều có biểu lộ gân như ngốc trệ.
Mà đệ tử của CÔn Luân thì thay đổi tâm tình rất nhanh, lập tức từ đáy vực vọt lên tới đỉnh núi.
Tỷ thí Đan Đạo, chỉ nhìn số lượn đan văn, đan văn bằng nhau, mới xét đến số lượng đan dược cực phẩm, số lượng đan văn của Lý Ngọc nhiều hơn một đạo so với Chu Dương, tự nhiên là người chiến thắng Sau cùng.
Ai cũng không có ngờ tới, lò đan dược này của hắn thế mà cho ra ba viên đan dược.
Điều này nói rõ, hắn đối với cách khống chế đan dịch thể, đã đạt tới đăng phong tạo cực, gần như không lãng phí một chút nào.
Chu DƯơng ngồi dưới đất mờ mịt, trong lòng hoang mang cực độ.
Tạo nghệ Đan Đạo của hắn, cộng thêm pháp lực của cường giả Hóa Thần Kỳ, vậy mà không bằng được Lý Ngọc Trúc Cơ Kỳ?
Côn Luân động thiên.
Giọng Ngô Thông lại một lần nữa vô cùng xúc động, truyền đến từng cái linh loa :"ba viên, là ba viên, Lý Ngọc luyện chế được ba viên Thông Mạch Đan, nhiều hơn một đạo đan văn so với Thiên Đạo Tông Chu DƯƠơng, cuộc tỷ thí này CÔn Luân thắng, vinh dự thuộc về Côn Luân!"
"Hặc hặc hặc, nhiều hơn một đạo đan văn cũng là nhiều hơn!"
"Ta đã nói rồi, Lý sư huynh có bao giờ làm chúng ta thất vọng đâu?”
"Ta vừa nãy thế mà hoài nghi Lý sư huynh, ta con mẹ nó thật không nên như vậy hu hu..."...
Trên nhiều đỉnh núi, có người vui mừng, có người hưng phấn, có người nhịn không được mà tự nhéo cánh tay mình, có người lại vô cùng áy náy vì vừa nãy lỡ hoài nghi Lý Ngọc.
Bên trong Ngọc Hư Cung, Vương Đạo Huyền cũng nhẹ nhàng thở phào.
Mặc dù trận tỷ thí Luyện Đan Sư nhị phẩm này, những người khác xếp hạng đều phía sau, nhưng có Lý Ngọc và Trịnh Khả Kỳ chiếm hai vị trí trong top ba, nhất là Lý Ngọc còn xếp thứ nhất, xem nhu đã kéo lại mặt mũi cho Côn Luân, bằng không sau lần đại hội tiên đạo này, địa vị Đan Đạo của CÔn Luân trong tu tiên giới, sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Nhưng trong lòng của hắn rất nghi hoặc, Luyện Đan Sư của Thiên Đạo Tông từ lúc nào có năng lực cỡ này?
Bằng sự hiểu biết của hắn về Thiên Đạo Tông, nếu như bọn họ thật lấy được truyền thừa Đan Đạo, đã sớm không nhịn được mà tới cửa Côn Luân khoe khoang, làm gì có chuyện ngay cả tiếng gió cũng không truyền tới.
Nhưng muốn nói bọn họ muốn ăn gian tập thể trước mắt bao người, trừ khi bọn họ để lão tổ Hóa Thần nhập vào thân những Luyện Đan Sư nhị phẩm kia.
Thiên Đạo Tông mặc dù vô sỉ, nhưng chắc cũng không vô sỉ đến mức này chứ?
Nhưng mà cũng không nhất định, vài chục năm gần đây, tất cả hành động của Thiên Đạo Tông, đã nhiều lần đột phá giới hạn nhận thức của hắn, vì cướp đoạt tên tuổi tông môn đệ nhất Đan Đạo, bọn họ thật là có khả năng làm ra loại chuyện này...
Trong thành Thiên Đạo, một số tu tiên giả vây xem, nhìn màn nước phía trên kia rồi lộ vẻ nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được nói ra.
"Các ngươi có cảm thấy hay không, ta cảm thấy Lý Ngọc là cố ý?"
"Nói rõ xem nào?”
"Các ngươi nhìn xem, cùng là luyện xong ba lò đan dược, Chu Dương thì mệt đến mức thở hổn hển như chó, mà các ngươi lại nhìn Lý Ngọc xem, trên đầu của hắn còn không có cả một giọt mồ hôi, rõ ràng là còn chưa xuất ra toàn lực..."
Nghe phân tích của người này, mọi người lại nhìn lên phía màn nước, quả nhiên phát hiện Chu Dương đang bại liệt nằm bẹp trên đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa, há mồm ra thở hổn hển, đây rõ ràng là tiêu hao pháp lực cùng thể lực quá độ.
Lý Ngọc thì trái lại, hắn vẫn còn đang nói đùa cùng vị thiếu nữ thiên tài của Côn Luân kia, sắc mặt thì phơn phớt hồng nhuận, trên trán cũng chẳng có dấu vết của một giọt mồ hôi nào, nhìn không ra hắn có bị tiêu hao chút nào hay không...
Ngoài Lý Ngọc ra, hầu như tất cả Luyện Đan Sư nhị phẩm, sau khi luyện xong lò đan dược cuối cùng, có biểu hiện không khác máy so với Chu Dương.
Loại tình huống này xuất hiện, chỉ có một loại giải thích duy nhất.
Rất rõ ràng, lò đan dược cuối cùng, cũng không phải là cực hạn của Lý Ngọc.
Có người nói một cách chắc chắn :"ta là Luyện Đan Sư, hắn chắc chắn chưa dốc hết sức, không thì luyện xong Thông Mạch Đan không thể là bộ dạng này được, nếu như hắn muốn thì phẩm chất đan dược còn có thể cao hơn nữa."
"Nhưng sao hắn lại phải cố ý giấu tài?"
"Ngươi bị ngu à, tông môn cho ngươi ba phần vật liệu, yêu cầu người luyện một viên đan dược, ngươi có thể luyện ra ba viên, vậy ngươi sẽ nói với tông môn, rồi sau đó lại nộp lên ba viên sao?"
"Nói nhảm, ta lại không phải người ngu..."
"Vậy ngươi cảm thấy Lý Ngọc ngu ngốc sao?”
"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy là hắn cố ý đợi Chu Dương luyện xong mới mở lò, Chu Dương mười đạo đan văn, hắn mười một đạo, sao lại trùng hợp đến mức đó..."
"Các ngươi nghĩ lại xem, đợt thứ hai hắn cũng là đợi đến lúc Chu Dương ra lò đan dược, rồi mới bắt đầu luyện chế, mà lại còn vừa vặn đuổi kịp số lượng đan văn của Chu Dương..."
"Đây là giết người tru tâm đi, không ít không nhiều, chỉ nhiều hơn đúng một đạo so với Chu Dương, người Thiên Đạo Tông sợ là muốn tức chất..."...
Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu ra một điều, danh xưng "con trai Đan Đạo" của Lý Ngọc là đến bằng cách nào đấy.
Luyện Đan Sư khác luyện đan, đều cố gắng luyện đến mức tốt nhất, nhưng cuối cùng luyện thành bộ dáng gì, vẫn là nhờ vào may mắn.
Còn Lý Ngọc thì sao, muốn mấy viên thì ra mấy vien, muốn luyện ra mấy đạo đan văn thì ra mấy đạo, loại trình độ có thể khống chế được đan văn này, không cùng một cấp bậc đối với những Luyện Đan Sư khác nữa rồi.
Con Trai Đan Đạo, danh xứng với thực.
Nếu như nói thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm hôm qua, vẫn có một cố người coi thường Đan Đạo của Côn Luân, nhưng trải qua thi đấu Luyện Đan Sư nhị phẩm về sau, để rất nhiều người thu liễm lại tâm tư khinh thường vừa nổi lên lúc nãy.
Chỉ cần có Lý Ngọc ở đây, Côn Luân vĩnh viễn tồn tại một tượng đài, mà không Luyện Đan Sư nào có thể vượt qua được.
Trong bí cảnh Thiên Đạo lúc này.
Mấy vị cường giả Hóa Thần của Thiên Đạo Tông, nhìn một màn trên màn nước trước mặt, vẫn không tin được như cũ.
Người khác không biết, nhưng bọn họ hết sức rõ ràng, năm vị Luyện Đan Sư nhị phẩm của Thiên Đạo Tông kia, trên người mỗi người đều có Nguyên Thần của một vị cường giả Hóa Thần, mặc dù không thể thay thế bọn họ luyện đan, nhưng lại cung cấp cho bọn họ sự ổn định của đan hỏa, làm cho đan dược của bọn họ có phẩm chất tăng lên một mảng lớn.
Nhất là vị nhập thân vào Chu Dương, bản thân lão chính là Nguyên Thần của cường giả Hóa Thần thuộc tính Hỏa, thế mà còn không bằng một vị tiểu bối Trúc Cơ?
Lần thi đấu Đan Đạo này, vì để tước đoạt vị trí đệ nhất tông môn Đan Đạo của Côn Luân, giải nhất của ba cuộc tỷ thí là tình thế bắt buộc của Thiên Đạo Tông, vì vậy bọn họ đã chuẩn bị rất sung túc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, thế mà lại gãy kích ngay trận thứ hai.
Chưởng giáo Thiên Đạo Tông chậm rãi nói ra :"Vị thiên kiêu tên là Lý Ngọc kia của Côn Luân, che giấu thực lực thật kỹ, đây là chuyện ngoài ý liệu, không thể khống chế."
Một vị lão giả khác nói :"Không sao, trận này chúng ta cũng tính là không thua quá nhiều, trận tỷ thí cuối cùng có thể đảm bảo không có sơ hở gì sao?"
Chưởng giáo Thiên Đạo tông mìm cười, nói :"Yên tâm, cũng đã sắp xếp xong xuôi."
Hiện trường tỷ thí Đan Đạo, Lý Ngọc đã trở lại trên khán đài.
Đệ tử và các trưởng lão Côn Luân ùa tới, nhao nhao chúc mừng hắn lấy được đệ nhất.
Lý Ngọc đã lấy được thủ lĩnh trận thứ hai, trận thứ ba thì CÔn Luân không có chút sơ hở nào rồi.
So với Thiên Đạo Tông thì ưu thế của Côn Luân chính là Luyện Đan Sư đẳng cấp cao.
Luyện Đan Sư lục phẩm, ngũ phẩm, chỉ Côn Luân mới có.
Mười vị Luyện Đan Sư tứ phẩm của tu tiên giới, Tám vị ở Côn Luân.
Và phân nửa Luyện Đan Sư tam phẩm của tu tiên giới, cũng đều là người của Côn Luân, thực lực của bọn họ đều mạnh hơn Luyện Đan Sư tam phẩm bên ngoài tông môn, tính là Triệu QUang Huyền có vẫn lạc, thì vẫn còn rất nhiều Luyện Đan Sư tam phẩm của CÔn Luân khác vẫn có thể gánh vác trách nhiệm được.
Trận tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm cuối cùng, cũng là cuộc tỷ thí mà chẳng có gì hồi hộp cả.
Dùng thực lực của Lý Ngọc bây giờ, hắn có thể liên tiếp luyện chế ba lò đan dược mà vẫn dư xài, thậm chí còn chẳng có cảm giác mệt mỏi, sau khi trở lại khán đài, ba tỷ muội Triệu thị đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Bạch Thanh Ảnh cũng tò mò hỏi Lý Ngọc :"Bọn họ nói là sự thật sao?”
Lý Ngọc ngẩn người :"Cái gì thật?"
"Bạch Thanh Ảnh nhún vai :'Lúc nấy tỷ thí, có dốc hết sức hay không?"
Lý ngọc cười cười, không trả lời thẳng vấn đề :"Có thể thắng là được rồi." Trước kia thì không có cách nào làm như vậy, bởi vì quá trình ủy thác của hắn không khống chế được, nhưng sau khi tu vi Lý Ngọc tăng tiến, có thể khống chế quá trình ủy thác đến từng phân, không cần phải giả vờ tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân như ngày xưa nữa.
Một lần hai lần là đủ rồi, nếu mỗi lần mấu chốt lại tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, ba viên cực phẩm đúng là chắc chắn thắng, nhưng không cần thiết.
Đan dược luyện chế ra trong lúc thi đấu, đều bị Thiên Đạo Tông lấy đi, dù sao vật liệu cũng là do bọn họ cung cấp, mỗi lần tỷ thí Đan Đạo, bọn họ đều lợi dụng được sức lao động miễn phí của toàn thiên tài.
Trận tiếp theo chuẩn bị tiến hành, là tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, đây là trận trao đổi Đan Đạo cuối cùng, cũng là trận quan trọng nhất.
Trận tỷ thí này Thiên Đạo Tông chơi siêu lớn, một viên Dựng Anh Đan cấp năm, là ban thưởng mà trước giờ chưa từng có, ngay cả Lý Ngọc đều cực kỳ động tâm, đáng tiếc là hắn không có bổn sự kia.
Lý Ngọc đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra được, Thiên Đạo Tông cuối cùng là có mưu đồ gì.
Vì nếu chỉ để giả bộ xa hoa, thì cái giá này cũng là quá lớn, dùng trình độ của Luyện Đan Sư Côn Luân, viên đan dược này không khác nào tặng không cho bọn họ.
Lý Ngọc còn chưa suy nghĩ kỹ vấn đề này, thì bên tai đã truyên đến một tiếng rống phẫn nộ đến cực điểm.
"Ngô Bá Ung, ngươi nói cái gì?"
Lý Ngọc rất quen thuộc với giọng nói này, đây là tiếng của trưởng lão Vương Hoa.
Còn Ngô Bá Ung thì hắn không quen, nhưng cũng biết, đối phương là một vị Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, mà còn là vị có tạo nghệ Đan Đạo rất cao, sau khi Triệu Quang Huyền vẫn lạc, thì vị Ngô trưởng lão này là vị có thể trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm đứng đầu Côn Luân, là vị mà mỗi tháng nhận được nhiều tài nguyên nhất trong tông môn.
Bên này, Vương Hoa nhìn một vị lão giả để râu dài, biểu lộ cực kỳ phẫn nộ, chất vấn :"Người vừa mới nói cái gì, lặp lại lân nữa?"
Lão giả kia vuốt vuốt bộ râu dài, lặp lại :"Xin lỗi, lần tỷ thí này, lão phu không thể đại biểu Côn Luân xuất chiến."
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :"Thế nên ngươi liền gia nhập Thiên Đạo Tông?"
Lão giả kia nhìn Vương Hoa, nói ra :Vương đạo hữu, ngươi biết là thọ nguyên của lão phu không còn nhiều lắm, ở lại CÔn Luân thì đời này không có hy vọng Kết Anh không lớn, lão phu tu hành mấy trăm năm, thật sự là không có cam lòng, chúng ta tu hành cũng là vì Trường Sinh, hy vọng ngươi có thể hiểu được..."
Vương Hoa mặc dù tức giận, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Thiên Đạo Tông có thể cho hắn, đích xác là hơn rất nhiều so với CÔn Luân có thể cho, nhưng hắn ở CÔn Luân mấy trăm năm rồi, cũng đúng lúc chuẩn bị tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, lại đi gia nhập Thiên Đạo Tông, đâm lưng Côn Luân, thật sự làm cho người ta tức giận.