Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 177 - Chương 124: Đâm Sau Lưng (2)

Chương 124: Đâm sau lưng (2) Chương 124: Đâm sau lưng (2)Chương 124: Đâm sau lưng (2)

Mấy vị tổ sư Nguyên Anh, cùng các đệ tử, trưởng lão ở đây, cũng đều bị tin tức này làm cho kinh hãi, đánh cho không kịp trở tay.

Tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm đã sắp bắt đầu, Luyện Đan Sư tam phẩm lợi hại nhất của tông môn lại quay lưng gia nhập Thiên Đạo Tông, nhìn đến lịch sử đại hội tiên đạo, còn chưa từng xảy ra chuyện như này.

Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, lại có mấy vị khác trong nhóm mười vị Luyện Đan Sư tam phẩm chuẩn bị xuất chiến đứng dậy.

"Xin lỗi, lão phu cũng không thể đại biểu cho Côn Luân xuất chiến được."

"Kể từ hôm nay, lão phu rời khỏi Côn Luân."

"Xin lỗi..."

Vương Hoa nhìn từng người, cơ thể run lên, sắc mặt trắng bệch đi, run run giọng nói :"Tư Mã Ngạn, Dư Văn Hi, Nghê QUang, Cao Uyên... các ngươi, các ngươi được lắm... !"

Trước tỷ thí mười lăm phút, dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu nào, mười vị Luyện Đan Sư tam phẩm tham gia tỷ thí của CÔn Luân, vậy mà có năm vị rời khỏi.

Nếu chuyện này không có tác động từ Thiên Đạo Tông, đánh chết Vương Hoa cũng không tin.

Hành vi đâm sau lưng của bọn họ, không thể nghi ngờ là đã giáng cho CÔn Luân một đòn chí mạng.

Chuyến đi này, Côn Luân chỉ đi có mười vị Luyện Đan Sư tam phẩm, cho dù muốn tìm người thay thế tạm thời, cũng chẳng còn kịp nữa.

Chỉ sợ Thiên Đạo Tông đã tính toán hết thảy, kế hoạch này của bọn họ là đã sớm thông đồng được với mấy vị Luyện Đan Sư tam phẩm này, mục đích chính là tạo thành cục diện bây giờ.

Nhắc đến cũng buồn cười, mấy vị Luyện Đan Sư này đã ở Côn Luân mấy trăm năm, thế mà nói phản bội liền phản bội, ngược lại một người mới nhập tông chưa đầy hai năm, không hề do dự cự tuyệt điều kiện vô cùng phong phú của Thiên Đạo Tông...

Mấy người này đã sớm dự mưu, nên Vương Hoa cũng không có khuyên gì nữa, lạnh lùng nói :"Cút!"

Năm người cũng không nói lời nào, phi thân lên trên rồi bay vê hướng khán đài của Thiên Đạo Tông.

Cường giả của Thiên Đạo Tông đã sớm đứng chờ ở nơi đó, vừa cười vừa nói :"Hoan nghênh mấy vị gia nhập Thiên Đạo Tông, sau này chúng ta liền là đồng môn, chưởng giáo đã sớm chuẩn bị động phủ tu hành, có linh khí nồng nặc nhất trong bí cảnh Thiên Đạo cho các ngươi rồi..."

Bên khán đài Thiên Đạo Tông là bầu không khí vui mừng, còn bên khán đài của CÔn Luân thì yên lặng, sắc mặt mọi người đều cực kỳ khó coi.

Mấy vị tổ sư Nguyên ANh đen hết cả mặt, tuy không nói lời nào, nhưng trong mắt đã ẩn ẩn sát ý.

Nếu bọn họ muốn rời khỏi Côn Luân, thì có thể lựa chọn rời đi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ đột nhiên rời đi, không thể nghi ngờ được, đầy chính là hành vi phản bội đáng xấu hổ.

Lục Hành Chu đứng trong đám người, cắn răng chửi thê :"Phản đồ!"

Hắn sinh ra ở Côn Luân, lớn lên cũng tại Côn Luân, nên có cảm tình sâu đậm đối với tông môn, hành vi của mấy người kia làm cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể oán hận mắng mỏ vài câu. Những đệ tử khác của Côn Luân, cũng đều nắm chặt nắm đấm, tỏng lòng khuất nhục đến cực điểm.

Mặc dù bọn họ ít đi năm vị Luyện Đan Sư, nhưng tỷ thí Đan Đạo vẫn đúng giờ diễn ra.

Vương Hoa cùng bốn vị Luyện Đan Sư tam phẩm đi tới sân bãi tỷ thí, Ngô Bá Ung cùng mấy người khác cũng đi tới trên sàn, chỉ có điều, bọn họ lần này là đại biểu cho Thiên Đạo Tông xuất chiến.

Trên khán đài xung quanh, bọn họ cũng vừa mới biết được chuyện này, người vây xem cũng không nhịn được mà nói.

"Thiên Đạo Tông đây cũng quá hèn hạ rồi."

"Này đâu có bộ dáng của tông môn đệ nhất Chính Đạo chứ?"

"Lời cũng không thể nói như vậy, đám Luyện Đan Sư này đều là tự nguyện rời khỏi Côn Luân đấy chứ!"

"Thiên Đạo Tông nhất định hứa hẹn cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt."

"Đây là đương nhiên, Thiên Đạo Tông chắc chắn cho bọn họ nhiều hơn Côn Luân có thể cho, dù sao không phải ai cũng là Lý Ngọc, cũng đều có thể cự tuyệt Thiên Đạo Tông dụ hoặc."

Mặc dù cũng có một ít tu tiên giả, khinh thường đối với hành vi của năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia, nhưng đại bộ phận người, thậm chí là những người khinh thường bọn hắn, đều cảm thấy lựa chọn đó của bọn hắn, là không có vấn đề gì.

Dù sau thì Trường Sinh vĩnh viễn là mục đích tu hành duy nhất.

Vì mục đích này, nên có xảy ra chuyện gì, thì đối với tu tiên giả cũng đều có thể lý giải.

Đổi lại bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như vậy.

Nhưng mà đối với CÔn Luân, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì, mấy vị Luyện Đan Sư tam phẩm xuất sắc đều đào ngũ vào phút chót, gia nhập tông môn đối thủ, đây chính là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.

Côn Luân Động thiên.

Tất cả các vị tổ sư Nguyên Anh của tông môn, cho dù là đang bế quan, cũng bị gọi đến Ngọc Hư Phong.

Bọn họ vừa mới đến Ngọc Hư Cung, thì đã nhận được một tin tức khó có thể tin, trên đại hội tiên đạo ở Thiên Đạo Tông, năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm của CÔn Luân, lâm trận đào ngũ, gia nhập Thiên Đạo Tông.

Đây là chuyện mà mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra ở CÔn Luân.

Có vị tổ sư Nguyên ANh tức giận mở miệng.

"Thiên Đạo Tông khinh người quá đáng!"

"Chết tiệt, CÔn Luân đối với bọn hắn không tệ, thế mà bọn họ lại làm ra chuyện như vậy."

"Thiên Đạo Tông đến cùng là cho bọn hắn chỗ tốt gì?"

Côn Luân cũng không phải là cấm Luyện Đan Sư và đệ tử rời khỏi tông môn, nhưng rời khỏi ngay lúc này, rõ ràng cho thấy họ đã cấu kết cùng Thiên Đạo Tông cùng làm việc xấu, bất luận là một người nào ở Côn Luân, cũng đều không thể chịu được.

Nhưng bọn họ ngoài việc tức giận ra, cũng chẳng thể làm gì được.

Đối phương là Thiên Đạo Tông, bọn họ lại chẳng thể đuổi tới đó mà hưng sư vấn tội được. Huống chi Côn Luân là tông môn chính đạo, cũng không phải Ma Đạo, trừ những đệ tử được hưởng dụng trực tiếp tài nguyên từ tông môn bồi đắp ra, đều không hạn chế tự do của đệ tử tông môn, thân phận Luyện Đan Sư tam phẩm đã rất tôn quý, đều ngang hàng với những vị tổ sư Nguyên Anh này, họ cũng chỉ là quan hệ hợp tác với tông môn, mà không phải quan hệ lệ thuộc, nên có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Đơn giàn là vì, Côn Luân là đại tông môn lớn thứ hai của tu tiên giới, lại là thánh địa Đan Đạo, nên cũng là địa phương tu hành lý tưởng nhất, chỉ sau Thiên Đạo Tông, nên chẳng ai bằng lòng rời đi.

Nhưng nếu là Thiên Đạo Tông đưa cành ô liu ra, thì tu tiên giới chắng có mấy ai có thể cự tuyệt.

Trước kia Thiên Đạo Tông mặc dù hành động bá đạo, nhưng vẫn còn coi như có điểm mấu chốt, bây giờ thì ngay cả điểm mấu chốt cơ bản nhất, bọn họ cũng chẳng thèm để ý, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, cho dù là thủ đoạn tồi tệ cũng đều làm.

Lúc này thì, trận tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm này, Côn Luân e là không có bất kỳ hy vọng nào.

Chuyện này sinh ra ảnh hưởng toàn diện tới Côn Luân, sau khi đại hội tiên đạo kết thúc, sẽ rất nhanh thấy được.

Thành Thiên Đạo.

Tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, đã bắt đầu.

Lý Ngọc ngồi ở trên khán đài, cuối cùng đã hiểu được, Thiên Đạo Tông lấy tự tin ra từ đâu.

Hóa ra bọn họ đã sớm sắp xếp mọi thứ xong xuôi, không thể không nói, thủ đoạn hành động của Thiên Đạo Tông lại một lần nữa đột phá điểm mấu chốt vê nhận thức của Lý Ngọc, Côn Luân đường đường là đại tông môn thứ hai của Chính Đạo, thế mà lại bị Thiên Đạo Tông tính kế bằng thủ đoạn ti tiện, ngay trước mặt mọi người.

Có thực lực, thực sự là có thể muốn làm gì thì làm.

Đã là đệ nhất đại tông của tu tiên giới, lực ảnh hưởng đã cao hơn tất cả các môn phái khác, nhưng hiển nhiên Thiên Đạo Tông vẫn còn chưa thấy đủ, lại dùng các loại phương thức thu hoạch đào người từ các tông môn khác, nếu bọn họ đã đem Côn Luân khai đao, vậy thì những tông môn khác chắc cũng không thoát khỏi.

Mặc dù nói là, không có một cái tông môn nào sẽ cảm thấy mình đầy đủ mạnh mẽ, không cần phải khuếch trương thêm nữa, nhưng hành vi của Thiên Đạo Tông vẫn có chút quá đáng, không quá phù hợp với thân phận của bọn họ.

Trong một thời gian ngắn, bọn họ lại có những hành động cấp tiến như thế, nhất định là có nguyên nhân gì.

Trước lúc diễn ra tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm, Côn Luân bị người một nhà đâm sau lưng, đệ tử Côn Luân ở đây nghẹn một bụng tức, ánh mắt lại nhìn vê phía Lý Ngọc, bọn họ đã có thói quen, trong lúc nguy cấp, đem kỳ vọng ký thác vào hắn.

Người đàn ông này giỏi vê sáng tạo kỳ tích này, còn chưa từng để bọn họ thất vọng qua.

Nhưng hiển nhiên lân này, không thể có kỳ tích xảy ra nữa.

Chênh lệch giữa Luyện Đan Sư nhị phẩm và Luyện Đan Sư tam phẩm có bao nhiêu, đệ tử Côn Luân là người biết rõ ràng nhất, chỉ là một chữ kém, nhưng lại là một cái hào rộng khó có thể vượt qua.

Bên cạnh Lý Ngọc, thân là đệ tử Côn Luân, Khương Ly và Chu Tử Tuyền còn chưa nói gì thêm, ba tỷ muội Nga My trái lại đều tức giận bất bình.

"Móa nói" "Tại sao có thể như vậy?"

"Mấy tên phản đồ này quá ghê tởm!"

Lý Ngọc mặc dù không có đồng ý gia nhập Thiên Đạo Tông, hắn cũng có thể hiểu được mấy vị Luyện Đan Sư đó chỉ vì Trường Sinh, đây là điều rất bình thường, Luyện Đan Sư của Côn Luân nghĩ muốn tới gia nhập Thiên Đạo Tông, tuyệt đối không chỉ có vài người bọn họ, chỉ là Thiên Đạo Tông chướng mắt bọn họ mà thôi.

Ba vị sư muội Nga My là những đóa hoa trong nhà kính, còn chưa cảm nhận được tu hành khó khăn, đợi các nàng đến tuổi của Lý Ngọc, chưa chắc sẽ còn tức giận như bây giờ.

Triệu Hinh Nhi lắc cánh tay Lý Ngọc, hỏi hắn :"Lý sư huynh, ngươi có thể đi tham gia tỷ thí này không, ngươi chiếm luôn đệ nhất cuộc tỷ thí này đi, cho bọn họ tức chết."

Lý Ngọc lắc đầu nói :"ta cũng không có loại bản lĩnh này, luyện chế đan dược cấp ba yêu cầu có pháp lực của Kim Đan Kỳ, mới có thể sinh ra được đan hỏa đầy đủ nhiệt độ, tính là ta luyện được, nhưng pháp lục của ta lại không đủ dùng..."

Triệu HInh Nhi nói :"sư tỷ có thể cho ngươi mượn Kim Đan nha!"

Lý Ngọc chỉ có thể giải thích cho nàng hiểu, Luyện Đan và Phá Trận không giống nhau, phá trận thì đơn giản hơn, chỉ cần bộc phá pháp lực là xong, nhưng để luyện một lò đan dược cấp ba, ít nhất cũng phải năm canh giờ, không phải mượn được một viên Kim Đan là có thể luyện ra.

Bạch Thanh Ảnh nghe Lý Ngọc nói, lại nắm bắt được điểm mấu chốt :"Ý của ngươi là, nếu có hỏa diễm phù hợp, thì ngươi có thể luyện chế ra đan dược cấp ba?"

Lý Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói :"nếu được vậy, thì vấn đề không lớn."

Hắn không luyện được đan dược cấp ba, chỉ bởi vì pháp lực không đạt tới yêu cầu, nên cho dù có lò đan thần bí trong cơ thể cũng bất lực, nhưng nếu có thể có hỏa diễm có thể luyện được đan dược cấp ba, vậy thì lò đan kia có thể từ từ luyện chế, nên hắn cũng không liên quan gì.

Bạch Thanh Ảnh nghe vậy mỉm cười, nói ra :"Ngươi chờ một lát, chút nữa ta sẽ trở lại."

Nàng bay ra khỏi khán đài Côn Luân, một lúc sau liền dẫn theo một người nữa, từ trên trời giáng xuống.

VỊ kia là một người phụ nữ trung niên, mặc Tiên Y hoa lệ, ba tỷ muội Nga My thấy nàng lập tức nói :"Sư tôn, ngươi làm sao cũng tới đây rồi?"

Người phụ nữ trung niên khẽ gật đầu với các nàng, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc, rồi vươn tay ra, một ngọn lửa mầu tìm hiện lên từ lòng bàn tay nàng, huyễn hóa ra một hư ảnh chim chóc, vây quanh nàng bay tới bay lui.

Trong lòng Lý Ngọc khẽ động, hắn cảm nhận được bên trong hỏa điểu này, một loại lực lượng hết sức mạnh mẽ.

Cảm giác này khiến hắn lập tức nhớ tới yêu nữ, trong thể nội của nàng cũng có một hỏa diễm mầu đen, được Triệu Quang Huyền gọi là «U Minh Linh Hỏa».

Con Hỏa Điểu này cho hắn cảm giác, giống như con Phượng Hoàng mâu đen của yêu nữ, tuyệt đối cũng là một loại linh hỏa hiếm thấy.

Người phụ nữ trung niên nhìn Lý Ngọc, hỏi hắn :"Bổn tọa nhìn đám người kia rất không vừa mắt, cho ngươi mượn Tử Vi Chân Hỏa, tỷ thí Luyện Đan Sư tam phẩm này, ngươi có thể đoạt giải nhất sao?"

Lý Ngọc trâm mặc mấy giây, sau đó khẽ gật đầu, nói :"Có thể thử một chút!"
Bình Luận (0)
Comment