Chương 130: Một năm
Chương 130: Một nămChương 130: Một năm
Sau khi đưa yêu nữ đi về, cuộc sống của Lý Ngọc lại quay về quỹ đạo bình tĩnh như trước.
Mỗi ngày trừ luyện đan, luyện tập pháp thuật cho thuần thục, hoặc trợ giúp chưởng giáo xử lý một vài sự vụ của tông môn.
Ngày tháng trôi qua như thoi đưa.
Một năm thời gian đảo mắt đã qua.
Trong một tòa đại điện trên Ngọc Tuyền Phong.
Lý Ngọc thu ngọn lửa pháp lực lại, trong lò đan trước mắt, là ba viên Thác Mạch Đan thượng phẩm.
Một năm qua, mỗi tháng được cung cấp định mức hơn ba mươi viên Thác Mạch Đan, khiến hắn cuối cùng cũng tu hành cả ngũ linh mạch đến Trúc Cơ viên mãn, đồng thời thành công thông qua được kỳ kiểm tra tấn cấp Luyện Đan Sư tam phẩm.
Nửa năm trước, Chu Tử Tuyền được Huyền Chân tổ sư thu làm đệ tử, mỗi tháng hưởng thụ số định mức Thác Mạch Đan dành cho đệ tử thân truyền của Đại trưởng lão, lại thêm số định mức là đạo lữ của Lý Ngọc nữa, nên cách đây hai ngày, cũng đã đơn linh mạch Trúc Cơ viên mãn, tu vi đã không kém gì Tôn trưởng lão Bạch Vân QUán năm xưa.
Lý Ngọc cũng đã nhận được sáu viên Kim Linh Đan.
Đây là đan dược dành cho phá cảnh từ Trúc Cơ đến Kim Đan, có cùng hiệu quả giống với Trúc Cơ Đan, nó là đan dược cấp bốn, Côn Luân chỉ có tám vị Luyện Đan Sư tứ phẩm, ba bị Luyện Đan Sư ngũ phẩm, và một vị lão tổ trong truyền thuyết có thể luyện chế ra được, mỗi một viên đều vô cùng trân quý, là đan dược mà rất nhiều vị tu sĩ TRúc Cơ hậu kỳ tha thiết ước mơ.
Đan dược đã chuẩn bị xong, chỉ có điều Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền vẫn chưa thể lập tức dùng được.
Quá trình Trúc Cơ đến Kết Đan, cũng tương tự như quá trình Luyện Khí lên Trúc Cơ, cũng cần phải yêu cầu áp súc pháp lực bên trong linh mạch, sau khi Luyện Khí viên mã, thì cần áp súc pháp lực từ trạng thái khí đến trạng thái dịch, pháp lực của Trúc Cơ Kỳ vốn chính là trạng thái dịch, nên yêu cầu phải áp súc thêm một bước nữa, cho đến trạng thái cố định, biến thành Kim Đan.
Cái giai đoạn này cũng không ngắn, nó còn liên quan đến thiên phú tu hành nữa.
Chỉ có Thiên Linh Mạch mới không cần suy nghĩ vấn đề bình cảnh, chỉ cần tu vi đến Trúc Cơ viên mãn, chẳng cần áp súc pháp lưc, chỉ cần ăn một viên Kim Linh Đan vào là được.
Dưới Thiên Linh Mạch, thì nếu là thiên tài giống như Hứa sư tỷ, hoàn toàn dựa vào chính mình tự áp súc pháp lực, đến lúc ăn Phá Cảnh Đan, cũng phải mất thời gian mấy năm.
Thiên phú thấp hơn nữa, thì cần thời gian áp súc càng lâu, thậm chí đến vài chục năm cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, tu hành trước đến giờ đều luôn có đường tắt, nếu có mười mấy viên Kim Linh Đan, thì có thể giảm bớt quá trình áp súc, nhưng Lý Ngọc cũng thằm dò từ chỗ trưởng lão Vương Hoa, được biết là vật liệu dược vật cấp bốn hết sức có hạn, tông môn mặc dù có tận tám vị Luyện Đan Sư tứ phẩm, nhưng mỗi tháng cũng chỉ luyện chế ra được ba viên Kim Linh Đan.
Trong tay hắn có sáu viên, chính là trọn vẹn số định mức trong hai tháng, của cả tông môn.
Có thể làm đến mức này, tông môn cũng không dễ dàng gì. Đệ tử Trúc Cơ Kỳ trong tông môn nhiều không kể xiết, Thác Mạch Đan và Kim Linh Đan càng về sau càng trân quý, mỗi một viên sau khi ra lò, đều chuẩn bị bị tranh đoạt gắt gao, thời gian một năm nay, số định mức đan dược của hắn và Chu Tử Tuyên được phân phối đến, ảnh hưởng rất nhiêu đến số định mức của nhóm tiên nhị đại trong tông môn, nên cũng đưa tới bất mãn trong lòng bọn họ.
Có thể tranh giành phúc lợi cho Lý Ngọc, chưởng giáo cũng đã làm được hết sức, chuyện kế tiếp liền dựa vào chính bản thân Lý Ngọc.
Lý Ngọc cũng thử tự mình áp súc pháp lực, nhưng phát hiện ra quá trình này quá mức khó khăn, mặc dù pháp lực của hắn còn gấp năm lân những Trúc Cơ hậu kỳ bình thường khác, nhưng cũng rất khó để đem pháp lực dạng lỏng này áp súc lại thật chặt.
Khó trách nhiều Trúc Cơ hậu kỳ như vậy, cuối cùng đều bị ngăn cản ở cái cửa ải này, còn đối với những tu tiên giả có chút thiên phú, thì Trúc Cơ tuy khó, nhưng dần dần thì cũng sẽ thành, nhưng từ cảnh giới "Khí" đột phá đến cảnh giới "Đan', thì lại khiến rụng hết không biết bao nhiêu người.
Sau khi Trúc Cơ viên mãn, chuyện thứ nhất Lý Ngọc làm, chính là đi Lăng Vân Phong, tham gia kiểm tra tấn cấp Luyện Đan Sư tam phẩm.
Thân phận của hắn bây giờ vẫn chỉ là Luyện Đan Sư nhị phẩm, sau khi trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm, hắn có thể trở thành phong chủ Ngọc Tuyên Phong danh xứng với thực, có được tư cách luyện chế Thác Mạch Đan, và nhận được càng nhiều tài nguyên từ tông môn hơn nữa.
Hắn và Chu Tử Tuyên đều đã Trúc Cơ viên mãn, nên giờ đến lượt Linh Nhi.
Cuộc kiểm tra tấn cấp Luyện Đan Sư tam phẩm diễn ra rất thuận lợi, năm cái linh mạch Trúc Cơ viên mãn, lại cộng thêm có lò đan thần bí trong cơ thể, nên hắn dễ dàng luyện chế ra Thác Mạch Đan thượng phẩm, dễ dàng tấn cấp tam phẩm.
Mỗi tháng Lý Ngọc có thể luyện chế năm lò Thác Mạch Đan, yêu cầu giao cho tông môn năm viên, vậy hắn sẽ còn lại mười viên, tính cả sô hối đoái định mức mỗi tháng, thì sẽ có khoảng mười hai đến mười ba viên, một năm có thể tích lũy hơn một trăm viên.
Pháp lực thì tạm thời sẽ không thể tăng lên được, nên những ngày tiếp theo, Lý Ngọc bỏ thêm nhiều thời gian hơn vào tu hành võ đạo.
Mặc dù không có đan dược phụ trợ, nhưng võ đạo của hắn tu hành vẫn rất trôi chảy, thời gian một năm không nhờ ngoại vật, chỉ dựa vào chính bản thân hắn chăm chỉ tu hành, mà chân khí của hắn đã bằng khoảng mười lần Thác Mạch.
Như vậy tính toán xuống, không đến mười năm, là hắn đã có thể kết thành Chân Đan của võ đạo.
Một hôm hắn đang tu hành, thì một cái linh loa bên trong túi trữ vật của hắn truyên đến ba động.
Linh loa này là hắn dùng để liên lạc với Ngọc Hư Cung, vậy chắc là chưởng giáo lại sắp đặt cho hắn làm nhiệm vụ gì đó rồi.
Từ khi Lý Ngọc trở thành đệ tử của chưởng giáo chân nhân, sư tôn tiện nghi của hắn triệt để làm một vị vung tay chưởng quầy*, ngoại trừ mỗi tháng lộ mặt một lần trong hội nghị tổ sư Nguyên Anh hàng tháng, thì thời gian còn lại đầu bế quan tu hành.
Chuyện lớn của tông môn có những vị tổ sư Nguyên Anh thuộc trưởng lão đoàn quyết định, còn chuyện nhỏ thì giao cho Lý Ngọc xử lý.
Lúc hắn đi tới Ngọc Hư Cung, thì thấy nơi này có không ít người, ngoài chưởng giáo chân nhân ra, thì hắn còn nhìn thấy mấy vị người Thiên Âm Môn, trên ngực áo của bọn họ có thêu ký hiệu một cái đàn cổ, trong đó còn có một người trẻ tuổi, nhìn chắc cũng tâm bằng tuổi hắn, Lý Ngọc cũng không xa lạ gì với người này, hắn tên là Trần Cung, một trong Thiên Âm Ngũ Luật, hai người quen biết với nhau từ lúc ở thành Thiên Đạo.
Trân Cung ôm quyên với lý Ngọc, cười nói :"Chúc mừng Lý huynh tấn tăng Luyện Đan Sư tam phẩm!"
Lý Ngọc cũng ôm quyền đáp lễ, nói :'Một năm không gặp, phong thái của Trần huynh càng hơn trước đây!"
Hai người tuy là quen biết, nhưng chỉ là quân tử chỉ giao, nên tùy ý khách sáo vài câu, Vương Đạo Huyền mới gọi Lý Ngọc lại gần rồi nói :"Lần này mấy vị trưởng lão Thiên Âm Môn đến đây, là có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ."
Lý Ngọc nghi hoặc, cũng chưa đồng ý luôn, dù sao hắn còn chưa biết phải giúp chuyện gì, thực lực của Thiên Âm Môn mặc dù không bằng Côn Luân, nhưng cũng là đại tông Chính Đạo có cường giả Hóa Thần tọa trấn, có chuyện gì mà cần nhờ một người có tu vi Trúc Cơ Kỳ như hắn trợ giúp chứ.
Vạn nhất là chuyện nguy hiểm, hắn còn có cớ mà từ chối.
Giúp đỡ mọi người là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là phải bắt buộc giúp đỡ người khác, mọi chuyện đều nên đặt an toàn của bản thân lên đầu.
Một vị trưởng lão Kim Đan của Thiên Âm Môn tiến lên nói :"Là như này, ở bên trong bí cảnh thượng cổ của Thiên Âm Môn, có một chỗ trận pháp, muốn mời Lý đạo hữu tới hỗ trợ phá giải, mặc kệ có thành công hay không, tông ta đều có hậu báo."
Đại tông môn ngày nay trong tu tiên giới đều là truyền thừa từ một cái tông môn thượng cổ nào đó.
Bí cảnh Thiên Âm ở ngay chỗ Thượng Cổ Thiên Âm Môn.
Lý Ngọc nghe vị trưởng lão này nói, mới biết thêm được, Thiên Âm Môn muốn phá giải một chỗ trận pháp ở bên trong bí cảnh, để lấy được đồ vật bên trong đó, nhưng trận pháp thượng cổ quá mức phức tạp, lại không thể dùng bạo lực để phá vỡ, nếu không sẽ tổn thất đồ vật ở bên trong.
Trong rất nhiều năm, Thiên Âm Môn đã mời tới không biết bao nhiêu đại sư Trận Pháp, nhưng đều không thể phá giải được nó, mà theo thời gian trôi qua, không gian của bí cảnh Thiên Âm lại ngày càng bất ổn, tới bây giờ chỉ cho phép tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ tiến nhập.
Muốn có được đồ vật trong trận pháp, vậy cần phải có một vị có tu vi không cao hơn Kim Đan, mà lại phải có tạo nghệ trận pháp cực cao.
Mà Lý Ngọc lại có biểu hiện hết sức chói mắt trong tỷ thí Trận Pháp Sư trên đại hội tiên đạo vừa rồi, nên người Thiên Âm Môn mới tìm tới CÔn Luân xin giúp đỡ.
Đối với yêu cầu này, Lý Ngọc suy nghĩ không lâu liền đồng ý.
Đây là chuyện tiện tay đối với hắn, còn có thể khiến Thiên Âm Môn nợ hắn một cái nhân tìn, cớ sao mà không làm.
Không có trì hoãn thời gian, Lý Ngọc liền theo người Thiên Âm Môn, lập tức rời khỏi Côn Luân, đi tới bí cảnh Thượng Cổ Thien Âm, đồ vật Thiên Âm Môn muốn, ở trong một cái bảo tháp, tầng cao nhất của bảo tháp này, ở giữa có một cái bàn ngọc, trên đó là một quyển nhạc phổ từ thời thượng cổ.
Đương nhiên đây không phải là một cuốn nhạc phổ đơn giản, pháp thuật hệ thanh âm cần phải phối hợp với nhạc phổ đặc biệt, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Thế như xung quang bàn ngọc lại bị một cái trận pháp bao trùm, trận pháp này còn hết sức tỉnh diệu, nếu như dùng pháp lực bạo lực phá vỡ, thì cả trận pháp và đồ vật bên trong sẽ đồng thời bị phá hủy, dẫn đến Thiên Âm Môn sẽ không có được quyển nhạc phổ này. Trận pháp phức tạp đến mấy, trong mắt Lý Ngọc cũng không có bất kỳ độ khó nào.
Hắn chỉ cần "Bật" Vọng Khí Thuật lên là có thể dễ dàng nhìn thấy mắt trận, lấy ra bản nhạc phổ thượng cổ kia cho Thiên Âm Môn.
Để đáp tạ hắn, Thiên Âm Môn đưa cho hắn một chút pháp khí đàn cổ, cùng một cái lệnh bài nhập tông.
Phẩm giai của cái pháp khí đàn cổ này, đã đạt đến thượng phẩm, có thể dùng cho tu sĩ Kim Đan Kỳ, hơn nữa còn được chế tạo bởi Thượng Cổ Thiên Âm Môn, Lý Ngọc luyện tập pháp thuật hệ âm thanh, đúng lúc đang thiếu một cái pháp khí thuận tay.
Ngọc Tuyền Phong.
Một cỗ đàn cổ lăng không trôi nổi, Lý Ngọc tùy ý gẩy bỗng nhúc nhíc dây đàn, chỉ nghe một tiếng "Boong”, trên mặt đất cách đó không xa, lập tức xuất hiện mấy vết cắt thật sâu.
Pháp thuật hệ âm thanh, có thể công cũng có thể thủ, công thủ gồm nhiều mặt, phối hợp với nhạc phổ khác biệt, còn có thể có được hiệu quả mê hoặc địch nhân, hoặc tăng sỹ khí cho đồng đội.
Quan trọng hơn chính là.
Thanh nhã.
Khảy đàn giết địch tỏng vô hình, đây xem như một loại pháp thuật ưu nhã nhất trong các hệ pháp thuật.
Lý Ngọc đối với cây đàn pháp khí mới này phải nói là yêu thích không buông tay, nghịch hơn một canh giờ đến chán chê, mới định cất nó đi, nhưng lúc chuẩn bị cất đi thì như phát hiện ra điều gì, ôm cây đàn lắc lắc một cái, thấy bên trong thân đàn có khoảng trống, còn có tiếng động trong đó truyên ra.
Vung tay chưởng quầy - kiểu chỉ giữ chức vụ nhưng không làm việc.