Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 200 - Chương 144: Không Nhìn Lầm Ngươi

Chương 144: Không nhìn lầm ngươi Chương 144: Không nhìn lầm ngươiChương 144: Không nhìn lầm ngươi

Núi Côn Luân.

Một chiếc Linh Thuyền hoa lệ chậm rãi đáp xuống chỗ cổng vào Côn Luân động thiên.

Lý Ngọc vừa mới từ Hoa Sơn trở về.

Các tông Chính Đạo bức xúc Thiên Đạo Tông đã lâu, gân đây lại bị Thiên Đạo Tông đào đi các đệ tử hạch tâm, mà các phái đều đã tốn biết bao tài nguyên và công sứ để bồi dưỡng ra, chuyện này như một cây diêm quẹt, triệt để đốt lên thùng thuốc súng, đưa tới phản ứng dây chuyên.

Tu tiên giới vẫn là nơi nói đạo lý.

Cho dù là Ma Đạo, cũng không thể phá hủy một vài quy củ.

Người khác tiêu phí tài nguyên kếch xù, mới bồi dưỡng ra được đệ tử, nói đào liền đào, chẳng khác nào ngồi vào mặt người ta luôn rồi.

Thế mà Thiên Đạo Tông hết lần này đến lần khác, cứ làm như vậy.

Một điều khiến cho các tông Chính Đạo không thể không thừa nhận sự thật là, Thiên Đạo Tông sớm đã không còn là ngọn hải đăng dẫn đầu tu tiên giới phản kháng cường quyền trước đây nữa, mà bọn họ đã trở thành một thế lực cường quyền mới.

Vì tương lai của tông môn, bọn họ phải lân nữa cân nhắc về quan hệ của tông môn và Thiên Đạo Tông.

Trước khi đi Hoa Sơn, Lý Ngọc đã đi qua Nga My và Thục Sơn, thương nghị cùng các tông, sau này các tông giao dịch, sẽ hủy bỏ kết toán bằng linh tệ, đẩy ra một loại tiền tệ mới.

Linh tệ vốn chính là do Thiên Đạo Tông đẩy ra, vì thu hoạch tài nguyen của các tông khác, trước kia có bị chiếm tiện nghi, các tông cũng khẽ cắn môi mà nhịn, bây giờ Thiên Đạo Tông đã không cần mặt mũi, các tông cũng không có ý định nhịn cơn tức này xuống nữa.

Bọn họ bằng lòng lấy vật đổi vật, hoặc đẩy ra một loại tiền tệ mới, cũng không để cho Thiên Đạo Tông chiếm lợi nữa.

Chuyện này là do tam đại cự đầu của Chính Đạo Côn Luân, Nga My, Thục Sơn, làm đội trưởng, Lý Ngọc phụ trách bàn bạc cùng các tông, trao đổi cụ thể chi tiết, bay tới bay lui cả ngày ở bên ngoài, không có thời gian mà tán thưởng dáng người uyển chuyển của Yêu nữ và Tần sư tỷ luyện kiếm.

Ở chỗ các tông Chính Đạo, Lý Ngọc hiệp đàm hết sức thuận lợi, đề nghị của tam cự đầu cũng ý nghĩ các tông, không mưu mà hợp.

Thật sự thì Thiên Đạo Tông làm người rất kém, đã trở thành u ác tính của tu tiên giới.

Lúc Lý Ngọc trở về tông môn, vừa vặn bắt kịp tông môn nghị sự.

TRong đại điện nghị sự của Ngọc Hư Phong, nhóm tổ sư Nguyên Anh, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình.

"Bổn tọa cho là chuyện này không ổn."

"Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, không thể đi tới Ma Đạo được."

"Một khi phá cái quy củ này, e là sẽ bị các phái đồng môn Chính Đạo oán trách."

"Chưởng giáo nghĩ lại.......

Nội dung nghị sự lần này, liên quan tới Huyền Âm Giáo. Hai vị tổ sư Huyền Âm Giáo tới thăm CÔn Luân, muốn mời một vị Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, đi tới Huyền Âm Giáo trợ giúp bọn họ luyện chế đan dược, đổi lại thì bọn họ có thể nhường lại mấy cái động thiên bí cảnh sản sinh ra nhiều linh dược cho Côn Luân, coi như thù lao.

Mời Luyện Đan Sư tam phẩm, đương nhiên là muốn luyện chế đan dược cấp ba, Huyền Âm Giáo đứng đầu trong tam đại cự đầu của Ma Đạo, thực của tông môn cũng không kém là bao so với Côn Luân, căn bản không thiếu linh thảo linh dược, chỉ thiếu mỗi Luyện Đan Sư.

Nếu là trước kia, yêu cầu này Côn Luân tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Nhưng bố cục của tu tiên giới có biến hóa, mấy năm này Côn Luân và Huyền Âm Giáo cũng hợp tác qua lại ở rất nhiều lĩnh vực, Luyện Đan Sư tam phẩm của Côn Luân có khoảng trên dưới ba mươi vị, Huyền Âm Giáo đưa ra yêu cầu này cũng không tính là quá phận.

Nhưng yêu cầu này, lại bị đa số tổ sư Nguyên Anh hủy bỏ.

Lý do bọn họ đưa ra cũng rất đầy đủ.

Dù sao hai đạo Chính Ma vẫn luôn có xung đột với nhau, Côn Luân là đại tông thứ hai của Chính Đạo, làm chút buôn bán với Ma Đạo như thế thì cũng không sao, nhưng bày ra loại hợp tác mật thiết như thế này, không tránh khỏi việc sẽ bị người lên án.

Luyện Đan Sư tam phẩm có thể luyện chế Thác Mạch Đan, nếu như có tài nguyên đầy đủ, trong thời gian ngắn có thể chế tọa ra được nhiều Trúc Cơ Đỉnh phong, mười năm sau đó có thể kết thành Kim Đan, nếu như là của chính tông môn mình thì còn được, nhưng đây lại là của Ma Đạo, nhỡ sau này hai đạo Chính Ma lại bộc pháp chiến sự, Côn Luân sẽ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử, tạ tội với toàn bộ Chính Đạo.

Mặc dù Huyền Âm Giáo cho điều kiện rất phong phú, nhưng trưởng lão đoàn có nhiều người phản đối như vậy, Vương Đạo Huyền đành nói :"Đã như thế, chuyện này không cần bàn bạc nữa."

Cường giả Nguyên Anh Huyền Âm Giáo, buồn bã thất vọng rời đi.

Lý Ngọc rời khỏi điện Nghị sự, trong lòng thầm đáng tiếc.

Nếu vụ giao dịch này thành côn, hắn định sẽ xin đi.

Hắn đánh chủ ý đám tài nguyên của Huyền Âm Giáo kia, không phải ngày một ngày hai.

Luyện Đan Sư trong thiên hạ đều xuất phát từ Côn Luân, cho dù Côn Luân có bao nhiêu linh thảo linh dược, cũng không đủ cho bọn họ luyện, tài nguyên Huyền Âm Giáo đạt được hàng năm, mặc dù không nhiều bằng Côn Luân, nhưng không có ai luyện chế, tích góp từng năm từng năm xuống, số lượng tuyệt đối nhiều hơn so với Côn Luân bây giờ.

Những vật liệu đó, đều có thể góp phần chữa trị lò Càn Khôn, đồng thời tăng lên tu vi của cả bản thân Lý Ngọc.

Mà hơn nữa, hạn mức cao nhất của không chỉ riêng là đan dược cấp ba.

Có lò Càn Khôn, cộng thêm U Minh Linh Hỏa của Yêu nữ, dưới tình huống hoàn toàn ủy thác, Lý Ngọc nắm chắc có thể luyện ra đan dược cấp ba.

Kể cả đan dược phá cảnh trừ Trúc Cơ đến Kim Đan là Kim Linh Đan.

Nếu có thể làm được mười mấy viên Kim Linh Đan, vậy Khương Ly, Chu Tử Tuyền, và Hứa sư tỷ, sẽ rất nhanh tu hành xong tất cả các linh mạch đến Kết Đan, không cần phải bế quan khổ tu nữa, làm Lý Ngọc muốn gặp các nàng cũng khó khăn.

Đáng tiếc, thỉnh cầu của Huyền Âm Giáo, bị trưởng lão đoàn phủ định. Hắn dù sao cũng là đệ tử Côn Luân, lại còn là đại diện chưởng giáo, nên không có cách nào vi phạm nghị quyết của trưởng lão đoàn, cho dù là dùng danh nghĩa tư nhân để giúp đỡ Huyền Âm Giáo luyện đan.

Ngọc Tuyên Phong.

Thỉnh cầu của Huyền Âm Giáo bị cự tuyệt, nên tâm tình của Nam Cung Thiền cũng không tốt chút nào.

Huyền Âm Giáo không có tài nguyên, không có cách biến ra đan dược, nhiều thiên tài trẻ tuổi của tông môn, việc tu hành bị rớt lại phía sau đồng bạn cùng lứa bên Chính Đạo, thậm chí bằng tuổi, bên đệ tử hạch tâm Chính Đạo đã Kết Đan, còn thiên tài Huyền Âm Giáo vẫn còn quanh quẩn ở Luyện Khí Kỳ.

Nếu như có thể thúc đẩy chuyện này, quyên lên tiếng của nàng tại tông môn, cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Lý Ngọc thấy nàng không vui, hỏi :"Cô nương làm sao vậy?"

Nam Cung Thiên nhìn hắn, tiếc nuối nói :"Nếu như ngươi là Chưởng Giáo Côn Luân thì tốt rồi..."

Lý Ngọc đại khái biết được nàng không vui vì chuyện gì, nhưng cho dù hắn có là Chưởng giáo Côn Luân, cũng không có biện pháp cứ Luyện Đan Sư tam phẩm đi Ma Đạo, Loại đại sự như này, nhất định phải do trưởng lão đoàn nghi quyết, chưởng giáo cũng không thể tự mình quyết định.

"Cô nương là muốn một vị Luyện Đan Sư tam phẩm sao?"

Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nói ra :'Đáng tiếc là Côn Luân các ngươi không đồng ý."

Lý Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói :"Thực ra cũng không phải không có biện pháp, ta có thể trở lại cùng cô nương, chỉ có điều cần phải chờ chút thời gian nữa."

Hắn có thể đi Huyền Âm Giáo, thật ra là tốt nhất.

Không chỉ chữa trị lò đan, tăng tu vi lên, cắt xén đan dược, còn có thể giúp yêu nữ vững chắc địa vị, một vốn bốn lời.

Nam Cung Thiền sửng sốt, hỏi hắn :"Ngươi bằng lòng trở lại cùng ta?"

Nàng có chút không dám tin.

Không dám tin là Lý Ngọc còn biết chủ động đứng ra.

Đối với chuyện của nàng, trước giờ Lý Ngọc vẫn không để ý, bảo hắn làm chuyện gì hắn đều ra sức từ chối, có làm cũng là bằng mặt không bằng lòng, bảo hắn không trâm mê nữ sắc, hắn chưa từng nghe qua, bảo hắn không dạy Tân Khả Nhân võ đạo, hắn lấy đủ loại cớ...

Nàng thậm chí cảm thấy, nếu như không phải nàng có nhược điểm của Lý Ngọc, thì hắn đã sớm phản bội nàng, toàn tâm toàn ý ở Côn Luân làm đại diện chưởng giáo.

Lần này hắn lại chủ động đứng ra, để Nam Cung Thiên thật bất ngờ.

Nhìn ánh mắt của Nam Cung Thiền, Lý Ngọc thản nhiên nói :"Bằng lòng chứ, mạng của ta là do cô nương cứu, vì cô nương phân ưu, nghĩa bất dung từ."

Nhìn biểu lộ chân thành của Lý Ngọc, Nam Cung Thiền vô cùng vui mừng.

Trong lòng của hắn quả nhiên vẫn có nàng.

Điều này khiến cho nội tâm đang bực bội của nàng, lập tức tràn đầy vui sướng.

Nàng nhìn Lý Ngọc, khóe miệng kéo ra một nụ cười động lòng người, hài lòng nói :'bổn cô nương quả nhiên không nhìn lầm ngươi.'...

Cho dù là đệ tử Côn Luân, nhất là có địa vị đặc thù tại tông môn, có thể đi Huyền Âm Giáo luyện đan hay không, Lý Ngọc nói không tính, sư tôn của hắn cũng không có quyền quyết định, chỉ có thông qua đa số trưởng lão đoàn mới được.

Trong lòng hắn đã có kế hoạch sơ bộ.

Nam Cung Thiên đi theo hai vị cường giả trong giáo, về Huyền Âm Giáo trước.

Lý Ngọc hoàn thành công việc hiệp đàm cùng các tông, gần đây chỉ quanh quẩn ở tông môn, vô cùng nhàn rỗi.

Lăng Vân Phong.

Lý Ngọc đi tới một chỗ đại điện, mấy vị đệ tử chấp sự trong điện nhìn thấy hắn, lập tức khom mình hành lễ :"Tham kiến thiếu chưởng giáo!"

Gọi hắn là đại diện chưởng giáo nghe rất là buồn cười, gọi chưởng giáo thì lại không phù hợp, nên đệ tử Côn Luân lại nghĩ ra một cái xưng hô mới, cũng không quá phận, lại còn thể hiện được sự tôn kính với hắn.

Lý Ngọc vốn là hỏi thăm vị đệ tử chấp sự này, gần nhất cuộc sống và tu hành có gì khó khăn không, đối với tông môn có gì báo lên khác, ... hàn huyên một lúc sau, hắn mới hỏi :"Ngươi đem ghi chép xuất nhập kho linh thảo linh dược, cùng các loại đan dược trong ba năm qua, cho ta xem một chút..."

Vị đệ tử chấp sự này đang thầm cảm khái trong lòng, thiếu chưởng giáo đúng là bình dị gần gũi, toàn bộ tông môn cũng chỉ có hắn mới lo lắng tu hành và cuộc sống của đệ tử cấp thấp, nghe được yêu cầu của Lý Ngọc, lập tức nói :"thiếu chưởng giáo mời theo đệ tử, mỗi tháng Lăng Vân Phong nhập kho linh thảo linh dược rất nhiều, ghi chép ba năm sợ là có vài chục cuống, đều niêm phong bảo tồn ở trong nhà kho..."

Lý Ngọc đi theo vị đệ tử này, tới chỗ để sổ sách ghi chép, đem hơn mười cuốn sách cất vào trong túi trữ vật.

Hắn là đại diện chưởng giáo, hắn có quyền kiểm tra những thứ này.

Sau khi rời khỏi Lăng Vân Phong, hắn lại đi tới Luyện Khí Điện.

Mà hắn cũng không biết, chân trước của mình vừa rời khỏi Lăng Vân Phong, thì có một vị trưởng lão chấp sự Trúc Cơ Kỳ, vội vàng rời khỏi nơi này, đi tới một ngọn núi đang phong môn, lo lắng nói :"Nhanh, ta muốn gặp Nghiễm Nguyên Tổ sư!"

Một lát sau, trong một tòa đại điện của ngọn núi nào đó, một vị lão giả râu dài nhảy đuôi lông mày lên, hỏi :"Hắn đem ghi chép xuất nhập kho linh thảo linh dược mang đi?"

Vị trưởng lão Trúc Cơ nói :"Hồi tổ sư, đệ tử vừa nãy tận mắt nhìn thấy, đại diện chưởng giáo đem tất cả ghi chép trong ba năm đều mang đi, hắn sẽ không tra một lượt tất cả các khoản chứ?"

Hắn rõ ràng hơn ai hết, những vật kia căn bản chẳng bao giờ có ai động đến.

Mặc dù mỗi tháng bọn họ chỉ chấm mút chút xíu, nhưng năm qua năm, tích góp từng chút một thì cũng không ít, lỡ như bị điều tra ra, nhóm tổ sư Nguyên Anh kia sẽ không để yên, rất phiền phức.

Nghe như vậy, lông mày của lão giả râu dài, cũng bắt đầu vặn lại...

Đúng là mỗi tháng lão sẽ cắt xén một ít số lượng định mức linh thảo và linh dược, nhưng đây là chuyện tất cả mọi người đều làm, thường ngày cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi điều tra tỉ mỉ chuyện này làm gì, đột nhiên Lý Ngọc lại đi điều tra những thứ này làm gì, hắn rảnh rỗi không có việc gì sao?

Hắn là đại diện chưởng giáo, là Côn Luân Thất Tử, vẫn còn là Luyện Đan Sư tam phẩm, ngoài luyện đan ra còn phải tu hành, còn phải xử trí công việc vặt vãnh của tông môn, làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy, sao không dành thời gian mà đi tu hành chẳng phải tốt hơn à? Chuyện này nếu như bị điều tra ra, tông môn tuy sẽ không trừng phạt gì nghiêm khắc với lão, nhưng vẫn là một chuyện rất mất mặt.

Nếu như là người khác, lão còn có thể tới chào hỏi trước.

Nhưng Lý Ngọc là ai chứ, hắn nổi danh dầu muối không dính, cương trực thẳng thắn, ghét dua nịnh, thể diện Nguyên Anh hậu kỳ còn không cho, chuyện này đúng là có chút phiên phức.

Ngay trong lúc lão giả râu dài đang nhức đầu, thì Lý Ngọc đã rời khỏi Luyện Khí Điện.

Lúc hắn rời đi, cũng mang theo ghi chép xuất nhập kho của các loại tài liệu luyện khí, cùng với pháp bảo, sau đó lại chạy tới một phong Phù Đạo.

Lý Ngọc vừa đi khỏi, lại có vài người vội vàng rời đi, bay tới các phong.

Không lâu sau, các phong Côn Luân đều truyền đến âm thanh kinh sợ và nghi hoặc, của nhóm tổ sư Nguyên Anh.

"Cái gì, hắn mang đi tất cả ghi chép?"

"Đang yên đang lành đi điều tra chuyện này làm gì, hắn rảnh rỗi thế cơ à?"

"Sớm biết vậy liền phản đối hắn làm đại diện chưởng giáo!"...

Từ khi Lý Ngọc trở thành đại diện Chưởng Giáo, gần như mỗi tháng đều gây ra một động tĩnh mới, ví dụng như thiết lập cứ điểm tông môn tại các quốc gia, hay đẩy mạnh cải cách các hạng mục trong tông môn, hay trước mặt mọi người quất roi đệ tử hạch tâm vi phạm môn quy...

Đối với những chuyện này, bọn họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lý Ngọc mặc dù trẻ tuổi, nhưng thân phận cũng rất đặc thù, Côn Luân Thất Tử, đệ tử Chưởng giáo, đệ nhất nhân Luyện Đan Sư tam phẩm, được đệ tử Côn Luân sâu sắc kính yêu, địa vị tại tông môn so với bọn họ không thấp, chỉ cần không chạm đến lợi ích hạch tam của bọn họ, vô luận hắn muốn làm gì, thì cũng kệ hắn làm.

Nhưng bây giờ, Lý Ngọc đã làm chuyện có thể gây phiên phức cho bọn họ.

Một vài chuyện bọn họ làm, thuộc về ăn ý sau lưng, một khi bị bới ra, thì thể diện của ai người đó đều rất khó coi.

Nhất định phải ngăn cản hắn điều tra chuyện này.

Xem xét những cái sổ sách kia, là một chuyện không dễ dàng, chỉ cần hắn đủ bận rộn, tự nhiên sẽ không rảnh mà bận tâm tới.

Ngọc Hư Phong.

Lý Ngọc đã cả ngày không rời khỏi chủ điện.

Hai ngày nay hắn cực kỳ bận rộn, lúc thì có trưởng lão Luyện Khí Điện cầu kiến, lúc thì chấp sự Đan Đỉnh Phong có việc bẩm báo, xong lát nữa lại có Lăng Vân Phong, Tử Tiêu Phong, Triêu Dương Phong... đều có những việc vặt vãnh cần xử lý.

Vậy là, những khoản ghi chép kia hắn còn chưa mở ra tờ nào, đã có chút người phải đứng ngồi không yên.

Nhưng bọn họ không biết, Lý Ngọc thực ra cũng không muốn thật sự điều tra.

Mọi người đều lợi mình, ai cũng nghĩ đến giành một chút lợi ích cho bản thân, loại chuyện này không có cách nào tránh, thật muốn tra rõ, thì tất cả trưởng lão đoàn, không có mấy người sạch sẽ cả. Kể cả nếu có tính ra được, bọn họ cắt xén bao nhiêu tài nguyên, tông môn cũng sẽ không xử lý bọn họ nghiêm khắc.

Mục đích của Lý Ngọc cũng không phải bới móc những thứ mục nát này ra.

Hắn tin tưởng, vài chục cái đầu lão hồ ly sống mấy trăm năm, vì bảo trụ thể diện, sẽ tìm mọi cách không để hắn tra ra được cái gì, nhất định sẽ nghĩ đến một phương pháp xử lý hoàn mỹ. ...

Một phong trong Côn Luân.

Mấy vị tổ sư Nguyên Anh đang tê tụ ở đây.

Một vị lão giả râu dài vuốt vuốt chòm râu, cau mày nói :"tiếp tục như vậy, cũng không phải là kế lâu dài."

Lý Ngọc đã có được sổ sách được nửa tháng, nhưng lại không có chút động tĩnh nào, khiến trong lòng bọn họ rất lơ lửng, thật sự là phiên não, với tính cách của hắn, nếu quả thật phát hiện ra cái gì, e là sẽ công bố sự thật ra, khi đó thể diện của bọn họ trước mắt đệ tử Côn Luân, cũng coi như mất sạch.

Có người mở miệng nói :"Nếu không, lần sau nghị sự, đề nghị tạm dừng thân phận đại diện chưởng giáo của hắn?"

"Vậy cũng phải có một cái lý do thích hợp."

"Không ổn đâu, tự dưng lại đề nghị chuyện này, chẳng khác gì bảo chúng ta chột dạ."

"không có chủ ý nào đáng thiu như chủ ý này!"

Ý kiến của vị tổ sư Nguyên Anh này vừa đưa ra, đã bị mọi người bác bỏ.

Người ta làm chức vị đại diện chưởng giáo tốt như vậy, chẳng có lỗi gì sai, bọn họ lại đề nghị tạm dừng chức vụ của hắn, chẳng phải đúng lúc lộ ra nội tâm có quỷ?

Lúc này có một người có bộ dáng trung niên, khẽ động ánh mắt, bỗng nhiên nói ra:"Bổn tọa cũng có cái biện pháp!"

"Biện pháp gì?"

"Nói maul"

Mọi người nhao nhao thúc giục, ánh mắt vị trung niên này chớp một cái, chậm rãi nói ra :'Huyền Âm Giáo không phải muốn mời một vị Luyện Đan Sư tam phẩm đi giúp bọn hắn luyện đan sao, không bằng cho Lý Ngọc đi, hắn là đệ nhất nhân Luyện Đan Sư tam phẩm, đủ để nổi bật thành ý của chúng ta, như vậy không chỉ bán được cho Huyền Âm Giáo một cái thể diện lớn, tông môn được chỗ tốt, còn có thể tạm thời đưa hắn ra ngoài, chẳng phải một cục đá hạ ba con chim?"

Một lão giả nhíu mày, nói :"Như vậy có thể hay không khiến các tông môn khác chỉ trích, nói chúng ta cấu kết cùng Ma Đạo?"

Người đàn ông trung niên không để ý chút nào, nói :'nếu như cái này là cấu kết Ma Đạo, thì các tông Chính Đạo nào mà chẳng cấu kết cùng Ma Đạo? Tu tiên giới bây giờ, cũng đã không phải là tu tiên giưới trước kia, Thiên Đạo Tông dã tâm bừng bừng, tương lai chẳng thể dự đoán, thêm một người bạn, vẫn tốt hơn nhiều thêm địch nhân, vừa vặn Yêu nữ Huyền Âm Giáo mỗi lần tới đây đều pha trộn chỗ tiểu tử Lý Ngọc đó, để hắn đại biểu CÔn Luân đi Huyền Âm Giáo là phù hợp nhất còn gì nữa..."

Hắn nói xong, mọi người lâm vào suy nghĩ.

Sau một lúc im lặng, bọn họ lại nhao nhao mở miệng.

"kế này rất hay!" "Quả thực là môt cục đá hạ ba con chiml"

Thực ra hôm đó ta đã cảm thấy, nên đáp ứng Huyền Âm Giáo bọn họ, không phải chỉ là một vị Luyện Đan Sư thôi sao, nhiều nhất thì giúp bọn họ luyện chế chút Thác Mạch Đan, đổi mấy cái động thiên bí cảnh vẫn là có lời, chỉ là các ngươi phản đối nên ta cũng phản đối theo..."

"Cứ làm thế đi, ta xem yêu nữ kia còn có vẻ thích Lý Ngọc, nếu như tiểu tử đó có thể rẽ được Thánh Nữ Huyền Âm Giáo trở về, Côn Luân chẳng phải có được hai tuyệt thế thiên kiêu cùng một lúc sao, thay thế Thiên Đạo Tông ở trong tầm tay..."
Bình Luận (0)
Comment