Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 199 - Chương 143: Ghen

Chương 143: Ghen Chương 143: GhenChương 143: Ghen

Gần hai năm nay, yêu nữ và Lý Ngọc đều là linh hôn truyên âm, chưa từng gặp nhau.

Lý Ngọc nở nụ cười :"Cô nương, đã lâu không gặp!"

Nghĩ tới bộ dạng tình ý miên man lúc nãy của hắn và Tần Khả Nhân, Nam Cung Thiền lại tức giận, hừ lạnh một tiếng, nói ra :"ĐÐã lâu không gặp... , ta thấy ngươi còn đang ước gì không gặp ta cơ?"

Lý Ngọc kinh ngạc hỏi:"Sao cô nương lại nói như vậy?”

Nam Cung Thiên hỏi :"Vừa nãy ngươi và họ Tần đang làm gì?"

Lý Ngọc trung thực đáp:"Ta dạy Tần sư tỷ võ đạo!"

"Vì sao ngươi dạy nàng võ đạo?”

"Là nàng bảo ta dạy!"

"Nàng bảo ngươi dạy là ngươi dạy à? nàng là gì của ngươi?"

"Sư tỷ...

Nam Cung Thiền giật giật bờ môi, rốt cuộc không biết phải nói gì nữa, Lý Ngọc và họ Tần kia chung một sư tôn, là thân không thể thân hơn sư tỷ đệ, truyên thụ pháp thuật cùng võ đạo lẫn nhau, là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng là... cái này không tệ chứ nhỉ.

Đầu tiên Lý Ngọc là người của nàng, là nàng xếp vào làm nội ứng bên cạnh Tần Khả Nhân, theo dõi tiến độ tu hành của Tần Khả Nhân, nhưng bây giờ tại sao nàng cảm thấy, mình mới là người ngoài?

Không biết vì sao nhìn Lý ngọc và Tần Khả Nhân thân mật như vậy, tỏng lòng nàng liền đặc biệt khó chịu và tức giận.

Nam Cung Thiền mặt lạnh nói :"Sau này ngươi không được phép dạy nàng nữa!"

Tính cách của Yêu nữ vốn khó nắm bắt, Lý Ngọc cũng không lạ gì kiểu này của nàng, chỉ là nhún vai nói ra :"Thế nhưng vẫn phải cần một cái lý do chứ, ngài vừa tới Côn Luân, ta liền không dạy nàng nữa, lỡ như nàng hoài nghi điều gì, chuyện Ẩn Tức Thuật lần trước, thiếu chút nữa nàng đã hoài nghi quan hệ của chúng ta...'

Nam CUng Thiền phất phất tay áo, cứng mồm :"Hoài nghi thì hoài nghi, cùng lắm ngươi theo ta về Huyền Âm Giáo!"

Lý Ngọc cạn lời, để hắn tới Côn Luân làm nội ứng là ý của nàng, bây giờ hắn vất vả lắm mới leo lên được vị trí này, thêm một bước nữa, chính là tôn sư một phái, lúc này nàng lại muốn hắn trở vê cùng nàng...

Tâm tư của con gái, thật đúng là khó đoán.

Hắn cũng không nói gì nữa, mà chờ chính nàng tỉnh táo lại.

Lý Ngọc vẫn hiểu rất rõ Yêu nữ đấy.

Tính tình của nàng mặc dù cổ quái, nhưng nàng cũng không ngu ngốc.

Nam Cung Thiền cũng chỉ nói nhảm một lúc, trước đây để Lý Ngọc tới Côn Luân làm nội ứng, thực ra cũng chẳng ôm bất kỳ hy vọng nào, ai có thể nghĩ tới, chỉ vài năm ngắn ngủi, hắn chẳng những có ngũ linh mạch Kết Đan, trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm, lại còn bò tới chức vị cao như thế, đi thêm một bước nữa, chính là chưởng giáo Côn Luân.

Chưởng giáo Côn Luân mặc dù không thể một tay che trời, nhưng vẫn có được quyền nói chuyện lớn nhất ở trong tông môn.

Đến lúc đó, chỉ cần thông qua Lý Ngọc, Huyền Âm Giáo của nàng có thể giành đến nhiều lợi ích hơn nữa.

Nàng là Thánh Nữ của Huyền Âm Giáo, nhưng chỉ là Thánh Nữ mà thôi, thật sự nắm giữ quyền hành ở trong giáo, chính là những vị Nguyên Anh Kỳ kia, nhất là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, sau lưng bọn họ còn có lão tổ Hóa Thần chống lấy, nàng muốn quản lý Huyền Âm Giáo, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vì thế, Lý Ngọc nhất định phải ở lại Côn Luân.

Nhưng hắn ở CÔn Luân , mỗi ngày cùng Tần Khả Nhân sớm chiều chung sống, vài ngày mấy tháng không sao, vài năm vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm, khó có thể tránh được lửa gần rơm lâu ngày kiểu gì chẳng xuất ra vài tia lửa?

Lâu ngày xảy ra chuyện, chẳng mấy nữa, vị trí của Tần Khả Nhân trong lòng Lý Ngọc, có thể sẽ cao hơn chính nàng.

Lý Ngọc là người của nàng, Nam Cung Thiền tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Nàng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nghĩ ra một cái diệu kế.

Nam Cung Thiên nhìn Lý Ngọc, nói :“nếu không, ngươi theo đuổi Tân Khả Nhân đi!"

Lý Ngọc trợn cả mắt lên mà nhìn nàng :”??2?"

Hắn không biết trong đầu yêu nữ lại nảy ra ý tưởng gì, mới vừa nãy còn bảo hắn giữ khoảng cách với Tần sư tỷ, bây giờ lại muốn mình theo đuổi nàng, suy nghĩ của yêu nữ này số theo một kiểu, mà Lý Ngọc không thể nào đoán được.

Hào quang trong mắt của yêu nữ khởi động, thì thào nói :“Trước tiên ngươi làm cho nàng thích ngươi, chờ tới khi nàng yêu ngươi, không có cách nào tự thoát khỏi nữa, ngươi lại vứt bỏ nàng..."

Yêu nữ Ma Đạo không hổ là Yêu nữ Ma Đạo, vì đả kích đối thủ cạnh tranh, thật sự là dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.

Nhưng mà loại chuyện này, đương nhiên Lý Ngọc sẽ không làm.

Hắn nhún vai, quả quyết nói :”Ta làm không được!"

Yêu nũ cau mày lại, còn chưa kịp nói, thì Lý Ngọc liền chủ động giải thích :"Câu đầu tiên cô nương nói, đã không có biện pháp làm được, ngài cảm thấy, thiên kiêu như Tần sư tỷ, sẽ dễ dàng thích người khác sao? Hơn nữa ta cũng chẳng xứng đôi với nàng!"

Yêu nữ cũng quá đề cao hắn, chớ nhìn hắn có đạo lữ, nhưng chuyện nam nữ Lý Ngọc thực sự không am hiểu, là người của hai thế giới, hắn thậm chí còn chưa từng yêu đương.

Theo đuổi con gái với hắn mà nói, còn khó khăn nhiều hơn so với Luyện Đan hay tu hành.

Huống chỉ đối tượng còn là Tần sư tỷ, trong mắt nàng chỉ có tu hành, không có gì khác.

Lý Ngọc không tưởng được được, sẽ có ai có thể đi vào trong trái tim của nàng.

Yêu nữ nhìn Lý Ngọc, tức giận nói :"Ngươi có thể giống người khác sao?" Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi :'Khác chỗ nào đâu?"

Yêu nữ còn chẳng thèm suy nghĩ, mà nói rất tự nhiên :"Ngươi là Luyện Đan sư có thiên phú mạnh nhất của tu tiên giới, là đại diện chưởng giáo của tông môn Chính Đạo thứ hai, thiên phú tu hành không thấp, cũng rất đẹp trai, tu tiên giới có nữ tu nào mà ngươi không xứng với?"

Vài năm trước, Lý Ngọc đúng là không xứng với Tần Khả Nhân.

Đó là bởi vì thiên phú tu hành của hắn quá kém.

Nhưng bây giờ, thiên phú tu hành của hắn đã không có ai nghi ngờ, tu tiên giới đều cho rằng, trong lứa tu sĩ trẻ tuổi, thiên phú của Lý Ngọc chỉ ở dưới nàng và Tần Khả Nhân, cũng chẳng kém gì so với đám thiên kiêu đỉnh cấp của Thiên Đạo Tông.

Lại thêm thiên phú Đan Đạo bất khả tư nghị, đã có thể bù đắp được sự chênh lệnh nho nhỏ về thiên phú kia, tổng hợp lại cũng đủ để xứng đôi với nàng và Tân Khả Nhân, không cần tự coi nhẹ mình.

Nhưng mà sau đó tỉnh táo suy nghĩ, nàng cảm thấy Lý Ngọc nói không phải không có lý.

Mặc dù hắn xuất sắc như vậy, nhưng chuyện theo đuổi Tần Khả Nhân, đúng là có độ khó rất cao.

Cô gái vô vị đó, căn bản không biết cái gì là tình yêu nam nữ, lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.

Dù vậy, nhưng chuyện Lý Ngọc dạy Tần Khả Nhân võ đạo, vẫn làm cho nàng thấy không thoải mái trong lòng.

Hắn còn chưa dạy cho nàng nữa. ...

Lý Ngọc thật vất vả mới thuyết phục được yêu nữ, không cần phải đi làm cái chuyện bội tình bạc nghĩa đó nữa, nhưng nàng lại đưa ra yêu cầu mới.

Hắn dạy cái gì cho Tân Khả Nhân, phải dạy hoàn chỉnh cho nàng cái đó, không chút giữ lại nào, cái nào không dạy cho Tân Khả Nhân, cũng phải dạy cho nàng.

Điều này khiến cho tất cả thời gian nhàn rỗi của Lý Ngọc, đều tốn ở trên người hai nàng, cũng may là pháp lực Lý Ngọc tăng trưởng, dựa vào lực tín ngưỡng và hấp thu linh dược, nên cũng không bị trì hoãn việc tu hành.

Hắn chỉ lo lắng hai vị thiên kiêu ngàn năm khó gặp của tu tiên giới này, bị hắn dạy lệch đường.

Lúc trước hai người luận bàn, luôn là giao phong các loại chiêu thức pháp thuật hoa mắt.

Lý Ngọc não bổ một cái, tưởng tượng hình ảnh các nàng luận bàn sau này.

Tần sư tỷ và Yêu nữ vật lộn cận thân... chậc chậc!!!

Nam Cung Thiền đi tới trước mắt Lý Ngọc, khua khua tay trước mặt hắn, hỏi :"Nghĩ gì mà cười xấu xa như vậy?"

Lý Ngọc không dám tiếp tục mơ màng nữa, trốn ra xa một chút, tựa ở trên một cành cây đào, nhìn yêu nữ luyện tập kiếm pháp phía xa.

Nàng giống như Tần sư tỷ, chỉ luyện tập chiêu thức, không có chân khí võ đạo, nên không thể tăng thực lực lên tuyệt đối, nàng tâm huyết dâng trào bắt hắn dạy võ đạo, chẳng qua chỉ vì thuận gió đẩy thuyền.

Nhưng mà nhìn nàng múa kiếm ở đó, đúng là rất đẹp mắt đẹp lòng.

Lý Ngọc nhàn nhã thưởng thức dáng người của Yêu nữ, bỗng bên tai nghe được tiếng chuông ngắn ngủi.

Ngọc Tuyền Phong có trận pháp bảo hộ cả ngọn núi, cách âm chính là một trong những công năng cơ bản của trận pháp, âm thanh phía ngoài rất khó truyền vào bên trong, trừ khi là tiếng chuông này tiếng chuông được đánh bằng Pháp Chuông của Ngọc Hư Phong.

Tiếng chuông này vang lên, có nghĩa là tông môn có chuyện lớn xảy ra, yêu cầu triệu hoán khẩn cấp tất cả tổ sư Nguyên Anh trong tông môn.

Ngay cả Đại Diện chưởng giáo Lý Ngọc, lúc này cũng phải mau chóng chạy tới Ngọc Hư Phong.

Nói một tiếng với yêu nữ xong, Lý Ngọc lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đại điện nghị sự của Ngọc Hư Phong.

Từng đạo hào quang cũng xẹt qua các phong, rồi rơi vào bên trên Ngọc Hư Phong, tiến nhập đại điện nghị sự.

Tiếng chuông Ngọc Hư Phong vang lên, trừ những vị tổ sư Nguyên ANh phải bế tử quan, đều phải tới đây trong thời gian ngắn nhất.

Lý Ngọc còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sắc mặt của Chưởng giáo chân nhân không quá tốt, một vị đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ sắc mặt còn kém hơn, thậm chí là đen kịt đáng sợ, ngay cả khí tức trên thân cũng ba động không khống chế được.

Vị đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ này Lý Ngọc nhận biết, chính là sư tôn của hai vị huynh đệ Diêu thị, Động Minh tổ sư.

Bởi vì chuyện huynh đệ Diêu thị, nên Lý Ngọc và Ngọc Minh Phong ồn ào một phen không thoải mái, không nể mặt lão, cũng coi như kết thù với lão.

Một lúc sau, trong đại điện nghị sự đã có mặt hơn ba mươi vị lão tổ Nguyên Anh, cùng ngồi xuống.

Chưởng giáo Vương Đạo Huyền, trầm mặt báo cho mọi người hai chuyện.

Hai vị huynh đệ Diêu thị của Ngọc Minh Phong, phản bội rời khỏi tông môn.

Chuyện xủy ra vào nửa tháng trước, hai người báo cáo sư tôn là muốn xuống núi thăm gia đình.

Tu tiên giả cũng là người, chỉ cần là người thì không thể đoạn tình tuyệt dục được, nhất là những người lớn lên từ nhỏ ở thế tục, đối với cha mẹ khó có thể dứt bỏ cảm tình, cũng là chuyện rất bình thường.

Yêu câu này đương nhiên Động Minh tổ sư đồng ý, còn phải cả một vị trưởng lão Kim Đan Kỳ hộ tống bọn họ trở lại.

Nhưng chẳng ai ngờ được, nửa tháng sau nhận được tin tức về bọn họ lần nữa, thì hai người bọn họ đã ở Thiên Đạo Tông.

Bọn họ lại một lần nữa bái một vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông, trở thành môn hạ của hắn, bây giờ đã là đệ tử Thiên Đạo Tông.

Nếu là đệ tử bình thường, thì cũng đành thôi.

Nhưng hai người bọn họ là đệ tử hạch tâm trong đệ tử hạch tâm của Côn Luân, mấy năm nay được tông môn trút xuống vô số tài nguyên trên người, mới đưa được bọn họ từ người phàm tục lên tới tam linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong, còn nhận được mỗi người ba viên Kim Linh Đan, là số định mức hai tháng của cả Côn Luân/

Chừng đó tài nguyên đủ để Côn Luân bồi dưỡng ra sáu vị Kim Đan Kỳ, thế mà đảo mắt một cái đã làm mai mối cho Thiên Đạo Tông, nên đối với Côn Luân mà nói, là sự tổn thất rất lớn.

"Lẽ nào lại như thết"

"Chết tiệt! Thiên Đạo Tông khinh người quá đáng!" "Muốn đi thì đi, để Thiên Đạo Tông đem tài nguyên dùng trên người bọn họ mấy năm này, bồi thường gấp đôi trở vê!"

"Gấp đôi là thế nào, ít nhất cũng phải gấp mười lần!"...

Trong đại điện nghị sự, một đám tổ sư Nguyên Anh nghe được cái tin tức này, đều hết sức tức giận.

Đại hội tiên đạo lần trước, Côn Luân bị Thiên Đạo Tông đào đi năm vị Luyện Đan Sư tam phẩm, lần này lại đào đi hai vị đệ tử hạch tâm, quả thực là đã mất mặt lại càng mất mặt.

Hành vi của Thiên Đạo Tông, càng ngày càng quá phận.

Loại hành động minh đoạt đệ tử này, càng xúc động đến lợi ích hạch tâm của Côn Luân, tuyệt đối không thể nào dễ dàng tha thứ.

Cũng có người nhìn về phía Lý Ngọc.

Từ sau lần Lý Ngọc quất roi hai người bọn họ ở Giới Luật Phong, huynh đệ Diêu thị trở thành trò cười của các đệ tử, nên rất ít khi dám xuất hiện ở trước mặt người khác, e là giây phút treo bọn họ lên đánh, đã gieo xuống hạt giống phản bội tông môn.

Nếu không có chuyện lần trước, huynh đệ Diêu thị chỉ sợ sẽ không phản bội tông môn.

Nhưng bọn họ cũng không thể phê phán gì Lý Ngọc.

Dù sao Lý Ngọc làm vậy cũng không phải vì tư lợi, mà là vị bảo vệ trật tự của tông môn.

Từ ngày sau, quả thật càng nhiêu tông môn nhỏ bên trong, bằng lòng đem đệ tử có thiên phú tốt tới gửi gắm ở Côn Luân.

Cũng bởi vì Côn Luân có một vị đại diện chưởng giáo rất công bằng.

Thậm chí có rất nhiều đệ tử còn lén lút xưng hắn là ánh sáng của Côn Luân.

Một lát sau, Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Hư Cung, trở lại Ngọc Tuyền Phong.

Chuyện Huynh đệ Diêu thị phản bội tông môn, mặc dù đối với khắp Côn Luân mà nói, tổn thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh.

Lúc đại hội tiên đạo, Thiên Đạo Tông đã đem thể diện của Côn Luân dẫm đạp một lần, hôm nay lại dẫm đạp lần thứ hai.

Sau khi trưởng lão đoàn nghị sự, lại đạt được một cái ý kiến thống nhất.

Huynh đệ Diêu thị có thể đi, nhưng cũng không thể cứ đi như vậy được.

Yêu cầu bọn họ, hoặc Thiên Đạo Tông, phải hoàn trả gấp đôi tài nguyên mà đã được Côn Luân đắp xuống trên người bọn họ.

Yêu cầu này, hợp tình hợp lý.

Côn Luân đã có môn quy như vậy từ lâu.

Nghị sự vừa mới kết thúc, cũng có hai vị tổ sư Nguyên Anh, tiếp nhận mệnh lệnh từ chưởng giáo, đích thân đi tới Thiên Đạo Tông, để đòi hỏi một câu trả lời hợp lý.

Ba ngày sau, ai vị tổ sư Nguyên Anh quay trở về tông.

Kết quả chuyến đi này, cũng không ngoài ý muốn.

Người Thiên Đạo Tông đối với bọn họ rất khách khí, nhiệt tình đón bọn họ vào bí cảnh Thiên Đạo, nhưng không đề cập đến chuyện của huynh đệ Diêu thị. Hai vị tổ sư Nguyên Anh chủ động nhắc đến chuyện đó, thì Thiên Đạo Tông nói, hai người đó là tự nguyện gia nhập Thiên Đạo Tông, mà không phải là do bọn họ bắt buộc, càng không phải là giao dịch giữa Thiên Đạo Tông và Côn Luân.

Ý trên lời nói của Thiên Đạo Tông rất rõ ràng, huynh đệ Diêu thị gia nhập bọn họ, bọn họ phải bồi thường, xin lỗi, Thiên Đạo Tông không có quy củ này.

Bọn họ thậm chí còn phát ra lời mời đối với hai vị tổ sư Nguyên Anh, Hy vọng hai vị có thể gia nhập Thiên Đạo Tông.

Đương nhiên là bị hai vị tổ sư cự tuyệt.

Nguyên Anh Kỳ của Thiên Đạo Tông, còn nhiều hơn cả Kim Đan Kỳ của Côn Luân, bọn họ ở tại Côn Luân, còn có được địa vị cao thượng, đến Thiên Đạo Tông thì thành bình thường, nên chọn thế nào thì cũng không cần phải tính.

Hành trình tới Thiên Đạo Tông lần này, bọn họ còn nhìn thấy tổ sư Nguyên Anh của Thục Sơn, Thanh Thành, Mao Sơn.

Bọn họ cũng đến Thiên Đạo Tông để đòi một câu trả lời.

Mấy tháng gần đây, mấy tông này cũng có vài vị đệ tử hạch tâm, được tỉ mỉ bồi dưỡng, quay đầu gia nhập Thiên Đạo Tông.

Nhưng bọn họ cũng đều giống Côn Luân, không nhận được bất kỳ sự bồi thường nào từ Thiên Đạo Tông.

Điều này khiến cho mọi người Côn Luân, hiểu rõ một chuyện.

Trong chuyện tranh đoạt đệ tử hạch tâm, Thiên Đạo Tông cũng không phải chỉ nhằm vào Côn Luân, mà bọn họi đều đối xử với tất cả các tông môn khác giống vậy, bất kể là Côn Luân, Thục Sơn, hay là Nga My, Thanh Thành, ... đều không được bọn họ để vào mắt.

Đại hội tiên đạo mới chỉ kết thúc ba năm, Thiên Đạo Tông lại ngày càng hành động không kiêng nể gì, càng ngày càng bước chân vào con đường Duy Ngã Độc Tôn sâu thêm.

Thậm chí, không chỉ có Chính Đạo, mà ngay cả mấy đại tông Ma Đạo, như Huyền Âm Giáo, Luyện Hồn Tông, Khôi Lỗi Tông, Hợp HOan Tông, . . cũng có đệ tử thiên phú xuất chúng, bị Thiên Đạo Tông thu nạp, từ đệ tử Ma Đạo, thế mà nhanh chóng biến hóa, trở thành đệ tử của đệ nhất đại tông Chính Đạo.

Đại tông môn hai đạo Chính Ma, đều bị đoạt vài tên đệ tử hạch tâm, mặc dù không đến mức thương gân động cốt, nhưng đều khiến sự bất mãn với Thiên Đạo Tông, càng lúc càng tăng.

Bố cục ổn định hơn ngàn năm của tu tiên giới, trong lúc vô hình, xảy ra một chút thay đổi vi diệu.

Từ ngàn năm nay, Yêu tộc co đầu rút cổ ở Nam Cương, Phật Môn ở tận Tây Vực phía xa, không tranh quyền thế, HOàng TRiều trung tâm cũng cố thủ lãnh thổ, rất ít giao thiệp với Đạo Môn địa vực, Ma Đạo bị khốn ở vùng đất phía bắc, dùng Thiên Đạo Tông cầm đầu các tông Chính Đạo, thân phận lãnh tụ kia, cũng được các phái hết sức tin phục.

Bây giờ mấy thế lực khác cũng không có xảy ra biến hóa gì lớn, nhưng các tông Chính Đạo và Thiên Đạo Tông, đã có một kế nứt.

Từ là đệ nhất đại tông của Chính đạo, đã độc lập với các tông bên ngoài, mơ hồ tạo thành một thế lực độc lập mới.

Bất kể là Chính Đạo hay Ma Đạo, đều không ưa gì bọn họ, nhưng cũng không có biện pháp nào đối với bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment