Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 198 - Chương 142 : Khinh Người Quá Đáng

Chương 142 : Khinh người quá đáng Chương 142 : Khinh người quá đángChương 142 : Khinh người quá đáng

Gió mạnh xua vầng nhật,

Ánh sáng lặn về tây. *

Bên trong Côn Luân động thiên, thời gian lặng lễ trôi qua.

Thoắt cái đã lại qua nửa năm.

Từ sau khi Kết Đan xong, Lý Ngọc liền cảm giác rõ ràng được, thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa năm thời gian đảo mắt mà qua, loại cảm nhận này lúc Luyện Khí và TRúc Cơ hắn cũng chưa từng có.

Trong nửa năm qua, thời gian của hắn đa phần dùng ở luyện đan, bế quan, trừ đó ra thì chuyện đáng để nhớ rất ít.

So với cuộc sống ngắn ngủi của phàm nhân, thì mấy trăm năm thọ nguyên của tu tiên giả, đa phần là tu hành buồn tẻ không thú vị.

Trong khoảng thời gian này, Lý Ngọc cũng không lười biếng tu hành, tu vi thì vẫn dừng lại ở Kim Đan nhất chuyển.

Đương nhiên cũng không phải là thực lực của hắn không có bất kỳ tiến bộ nào, lúc này bên trong đan điền của hắn, mầu sắc của năm viên Kim Đan đã đậm hơn một chút so với nửa năm trước, chỉ là còn lâu mới tới lúc hình thành đạo hoa văn thứ hai.

Tốc độ như vậy, nhìn thì có vẻ chậm, kỳ thực đã rất kinh người.

Kim Đan tu hành vốn là khó, trong thời gian nửa năm thì ngay cả Thiên Linh Mạch cũng không thể tu thành một chuyển nữa được.

Có lực tín ngưỡng cùng các loại linh thảo linh dược gia trì, tốc độ tu hành bình quân của hắn chỉ kém mỗi Tần Sư tỷ và Yêu nữ, nhưng ngang với Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ.

Nếu như có càng nhiều linh dược hoặc lực tín ngưỡng, thì cũng có thể đuổi theo yêu nữ và Tần sư tỷ được.

Trong khoảng thời gian này, pháp lực của Lý Ngọc tăng trưởng không nhiều lắm, Nhưng võ đạo lại đi lên một cái đại cảnh giới.

Bên trong đan điền của hắn không chỉ có năm viên Kim Đan mầu sắc vàng Kim, lam, lục, đỏ, vàng, mà còn có một viên Kim Đan không mầu nữa, đó là Chân Đan của Võ Đạo.

Năm cái linh mạch đều Kết Đan rồi, pháp lực dung hợp cũng khác lúc trước, nên dùng đạo pháp lực này đến mở rộng hai mạch Nhâm Đốc, và áp súc chân khí võ đạo khá dễ dàng, khiến cho tu vi võ đạo tăng lên cực nhanh, trong thời gian nửa năm không có đan dược phục dụng, ngay lúc nãy, hắn đã thoải mái kết thành Chân Đan của Võ Đạo.

Bây giờ Lý Ngọc căn bản cũng không dùng đến Tiên Y phòng hộ.

Dưới sự gia trì của Chân Đan võ đạo, cường độ thân thể của hắn, có thể so với pháp khí thượng phẩm, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể ngự không phi hành, cho dù là chiêu thức võ học bình thường, cũng có thể phát huy ra uy lực cường đại.

Trong nửa năm này, dưới sự yêu cầu của Huyền Chân tổ sư, Khương Ly, Hứa sư tỷ và Chu Tử Tuyền đều bế quan tại Ngọc Châu Phong.

Huyền Chân tổ sư hy vọng, các nàng có thể mau chóng đem Linh mạch sở tu, đều kết thành Kim Đan. Dù sao thì Kim Linh Đan cũng quá trân quý, Côn Luân không phải Thiên Đạo Tông, cho dù là thiên phú như Khương Ly, tông môn cũng không thể dùng hết Kim Linh Đan của tông môn, để chồng chất tăng lên tu vi của nàng được, bên bế quan khổ tu là việc khó tránh khỏi.

Lý Ngọc có lòng giúp các nàng, nhưng các nàng lại không có bảo vật cùng loại như lò Càn Khôn, nên cũng chẳng có các nào hấp thu lực tín ngưỡng, nên hắn cũng chỉ lực bất tòng tâm.

Lý Ngọc ôm Linh Nhi trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông bóng loáng của nó, Linh Nhi cũng giống như Chu Tử Tuyền, cũng đang gặp phải bình cảnh trong tu hành, nó còn đang ở giai đoạn áp súc pháp lực, bình thường tu hành, cần ít nhất mười năm trở lên mới có thể kết thành Yêu Đan.

Trước đấy Lý Ngọc còn phải nghĩ biện pháp, giúp nàng lấy được Hóa Hình thuật hoàn chỉnh.

Yêu thú Hóa Hình hắn đã gặp qua, nhưng những yêu vật hóa hình không được hoàn chỉnh kia, người không ra người, yêu không ra yêu, Lý Ngọc cũng không muốn nó biến thành như thế, Linh Nhi nhà bọn họ, muốn Hóa Hình thì cũng phải Hóa Hình thật xinh đẹp mới được.

Một lúc sau, Lý Ngọc rời khỏi Ngọc Tuyên Phong, đi dò xét trong Côn Luân động thiên.

"Gặp qua chưởng giáo"

"Tham kiến chưởng giáo!"

Gặp phải đệ tử Côn Luân trên đường đi, họ đều dừng lại thân hình, cung kính hành lễ với hắn.

Cái từ "Đại Diện chưởng giáo" đó, rất nhiều đệ tử Côn Luân đều cảm thấy gọi không được tự nhiên, cộng thêm từ sự tôn kính với Lý Ngọc, nên bây giờ bọn họ đều chủ động xóa chữ "đại diện" phía trước, vì tỏng lòng cũng đã sớm coi hắn như chưởng giáo thật sự.

Đối với mấy vị đệ tử này, hắn cũng đều mỉm cười gật đầu, hoặc phất tay ra hiệu.

Lý Ngọc đã có chút tinh thông với pháp thuật hệ Phong, bên trong Côn Luân động thiên này, hắn nghĩ tới chỗ nào cũng có thể tới đó rất nhanh, khiến cho đệ tử ven đường còn chưa kịp nhìn thấy bóng, nhưng hắn là cố ý đi chậm như vậy.

Lý Ngọc có thể Kết Đan nhanh như vậy, trong nửa năm tăng tu vi được nhanh như vậy, không thể bỏ qua công lao của những đệ tử cấp thấp này.

Trong nửa năm qua, Lý Ngọc lợi dụng thân phận đại diện chưởng giáo của mình, chỉ cần trong quyền hạn của hắn, thì hắn đều làm rất nhiều việc cho những đệ tử cấp thấp này.

Nào là ưu hóa hệ thống nhiệm vụ, giảm bớt quá trình làm việc của nhiều phong, đối với những công việc gây nên tổn thương cho đệ tử, tông môn sẽ hỗ trợ đan dược và linh tệ phụ cấp, mỗi tháng còn có thể cử hành hoạt động coi mắt ở một phong, giúp cho những đệ tử muốn có đạo lữ song tu, có cơ hội được biểu hiện mình, hoạt động này đã thúc đẩy được gần trăm đôi đạo lữ, trong vòng nửa năm.

Những chuyện này rất được hoan nghênh trong đám đệ tử cấp thấp.

Đương nhiên, nếu như chỉ có mấy chuyện này, còn chưa đủ để cho bọn họ sản sinh ra lực tín ngưỡng, quan trọng nhất là, tại nơi của Lý Ngọc, bất kể là đệ tử bình thường hay đệ tử hạch tâm, đều được hắn đối xử ngang hàng, thời gian này hắn còn hoàn thiện môn quy, xử lý không ít vị đệ tử hạch tâm, mà thường ngày vẫn quen thói ngang ngược càn rỡ, chuyện đệ tử hạch tâm đi ức hiếp những đệ tử bình thường, gần đây rất ít phát sinh...

Những đệ tử bình thường này trong tông môn, chính là nguồn gốc sản sinh lực tín ngưỡng ổn định cho hắn.

Ngoài việc trực tiếp thôn phệ Kim Đan của người khác, thì đây là con đường tu hành nhanh nhất. Bây giờ, mỗi viên Kim Đan của Lý Ngọc đều chỉ là nhất chuyển, giả sử hắn muốn Hỏa Kim Đan tăng lên tới nhị chuyển, thì cân yêu cầu thôn phệ ít nhất 5 viên Kim Đan nhất chuyển thuộc tính hỏa, mà khi Kim Đan lên nhị chuyển, lại yêu cầu thôn phệ ít nhất năm viên Kim Đan của tu tiên giả cùng giai nữa...

Con đường này không chỉ rất khó, mà còn tràn đầy máu tanh và giết chóc.

Tu tiên giả Kim Đan Kỳ lúc gặp cục diện phải chết, đều tình nguyện lựa chọn tự bạo, cũng không để Kim Đan rơi vào tay người khác.

Muốn đạt được một viên Kim Đan hoàn chỉnh, trừ khi có thể dùng thực lực tuyệt đối, tại thời điểm trước khi đối phương tự bạo Kim Đan, liền đem họ đánh chết, nhưng cần phải có thực lực cách biệt thật lớn, lần trước Yêu nữ thuấn sát Triệu Quang Huyền, chính là đánh giết hắn một cách bất ngờ.

Loại chuyện hại người ích ta này, Ma Đạo sẽ không ngại, nhưng ở Chính Đạo thì vẫn tương đối cấm ky, ít nhất bên ngoài đều không có người làm như vậy.

Dò xét các phong một vòng, Lý Ngọc mới đi tới Ngọc Hư Phong.

Sư tôn tiện nghi của hắn vẫn đang bế quan, Lý Ngọc vẫn hay qua đây luận bàn trao đổi cùng Tần sư tỷ.

Nói là luận bàn, nhưng thực ra do hắn cảm thấy sư tỷ ở đây một mình quá cô quạnh, chỉ có vài người có thể nói vài lời, không thì làm bạn với nàng, cũng chỉ có mấy con tiên hạc.

Lúc Lú Ngọc đi tới hậu điện Ngọc Hư Cung, Tần Khả Nhân đang ném cho mấy con tiên hạc ăn, nhìn thấy Lý Ngọc đang đi tới, thì cũng im lặng đi tới quảng trường phía sau.

Trong khoảng thời gian này, hai người đã tạo thành một chút ăn ý.

Chẳng mấy chốc, trên chỗ quảng trường kia liền lập lòe hào quang của đủ loại pháp thuật.

Lý Ngọc thường xuyên luận bàn với Tần sư tỷ, thực ra cũng có mục đích gia tăng kinh nghiệm thực chiến của mình.

Thực lực của nàng đã không kém gì cường giả Kim Đan cửu chuyển, tới Nguyên Anh sẽ hiếm có địch thủ, nàng lại tinh thông các hệ pháp thuật, nên chính là người bồi luyện hoàn hảo nhất.

Thực lực thấp hơn so với nàng, không thỏa mãn được nhu cầu của Lý Ngọc, nhưng nếu thực lực cao hơn nàng, cũng chỉ còn lại những vị tổ sư Nguyên Anh kia, Lý Ngọc không dám, cũng đánh không lại.

Toàn bộ Côn Luân cũng chỉ có mình nàng thích hợp làm đối thủ của Lý Ngọc nhất.

Hai người đối chiến, một công một thủ.

Công là Lý Ngọc, phòng thủ là Tân Khả Nhân.

Cũng không phải thực lực của Lý Ngọc đã mạnh hơn so với nàng, mà phong cách của Lý Ngọc, vốn là lấy công làm chủ, pháp lực của Tần sư tỷ lại thâm hậu hơn hắn không ít, chỉ có chủ động tấn công, hắn mới có cơ hội giành thắng lợi.

Trước giờ đều là Lý Ngọc tấn công, nàng phòng thủ.

Mặc dù Lý Ngọc đã Kết Đan ngũ linh mạch, nàng cũng không đem Lý Ngọc thành đối thủ, mà trong quá trình hắn tấn công, còn chỉ ra vấn đề trong việc sử dụng pháp thuật của Lý Ngọc.

Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, bên ngoài cơ thể có một vòng pháp lực bảo hộ, lúc trước Lý Ngọc dùng đủ mọi thuộc tính pháp thuật, đêu không đánh hạ được cái vòng bảo hộ này của nàng.

Nhưng Chân Đan võ đạo của hắn vừa mới kết thành, thực lực cũng đã tăng lên một khoảng lớn, một kích toàn lực cũng có thể có cơ hội. Lý Ngọc buông tha cho đủ loại pháp thuật lòe loẹt nhưng vô dụng, thân thể lóe lên, lập tức xuất hiện trước vòng bảo hộ, thúc giục pháp lực của năm viên Kim Đan và một viên Chân Đan, mãnh liệt va chạm vào vòng bảo hộ.

OanhI

Một đạo kình khí vô hình cuộn sạch, đã có lực lượng võ đạo gia trì, vòng bảo hộ bằng pháp lực mà Lý Ngọc trước đây không thể phá vỡ, cuối cùng cũng bị phá.

Tần Khả Nhân rời khỏi vị trí lúc nãy mấy trượng, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nói ra :"Ngươi tiến bộ rất nhanhl"

Lý Ngọc cười cười, hỏi :"Ngày hôm nay còn tu hành võ đạo không?”

Tần Khả Nhân gật đầu.

Ba tháng trước, tỏng lúc chỉ điểm Lý Ngọc tu hành pháp thuật, Tần sư tỷ hiếm thấy tỏ ra hứng thú với võ đạo.

Vì vậy, sau khi nàng dạy Lý Ngọc pháp thuật xong, Lý Ngọc lại dạy nàng võ đạo.

Mặc dù nàng không thể giống như Lý Ngọc, trực tiếp dùng pháp lực ngũ hành dung hợp đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng dùng pháp lực thay thế chân khí của võ đạo, vẫn có thể tăng thực lực lên ở mức độ lớn, nhất là trình độ tự vệ cận thân.

Những cái quyền pháp, thối pháp gì đó, Lý Ngọc không dạy nàng, bởi vì không hợp với khí chất của nàng.

Hắn đem bộ «Lăng vân Bộ» kia và bộ «Lăng Vân Kiếm Pháp» dạy cho nàng, không thể không nói, thiên tài đúng là thiên tài, nàng ở bên trên võ đạo cũng có ngộ tính rất cao, chỉ học ba tháng cũng đã thông hiểu đạo lý của bộ pháp và kiếm pháp này.

Lý Ngọc ở bên cạnh luyện tập cùng nàng, đồng thời ngẫu nhiên chỉ ra thiếu sót của nàng.

Nói về hiểu pháp thuật, Lý Ngọc còn lâu mới hiểu bằng Tần sư tỷ, nhưng võ đạo lại là lĩnh vực chuyên nghiệp của hắn.

Trên quảng trường, thân ảnh hai người thấp thoáng, chiêu thức đồng bộ, bên tỏng kiếm chiêu không có lực tấn công mạnh mẽ gì, nhìn từ xa, giống như có chút tình ý dây dưa.

Cách đó không xa.

Nhìn hai đạo thân ảnh đang cùng múa kiếm, Vương Đạo Huyền vuốt vuốt bộ râu ngắn trên cằm, mặt mũi tràn đầy vẻ tươi cười.

Bế quan nửa năm, cảm tình của sư tỷ đệ bọn họ, xem ra tăng trưởng không ít.

Lúc trước hắn còn lo lắng, dùng tính tình của hai người, có thể sẽ rất khó chung sống tốt với nhau, nhưng bây giờ xem ra, lo lắng của hắn hoàn toàn dư thừa, cảm tình giữa sư tỷ đệ bọn họ, còn vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nhưng một đạo thân ảnh khác đang đứng bên cạnh Vương Đạo Huyền, lại không có vui vẻ như vậy.

Ánh nhìn sắc bén hiện lên trong mắt nàng, vẻ mặt xanh mét, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, ánh mắt hết sức bất thiện nhìn chằm chằm vào Tần Khả Nhân.

Nàng bảo Lý Ngọc tới gân Tần Khả Nhân, nhưng cũng không bảo hắn đến gần như vậy.

Họ Tần đoạt danh tiếng của nàng cũng đành thôi, thế mà còn đoạt người của nàng, quả thật là khinh người quá đáng!... Côn Luân động thiên.

Thân ảnh hai người đang chậm rãi bay qua giữa các phong.

Chưởng giáo chân nhân xuất quan, Lý Ngọc cùng hắn đi dò xét Côn Luân.

Vương Đạo Huyền đi qua Tử Vân Phong, phát hiện không khí trâm mặc yên lặng của Tử Vân Phong đã không còn, thay vào đó là sự náo nhiệt vô cùng, những trưởng lão sắp hết thọ nguyên kia, không phải nằm chờ đợi cái chết ở cửa biệt viện nữa, mà câu cá, đánh cờ, chơi mạt chược... bầu không khí bình hòa nhất phái.

Không chỉ mỗi Tử Vân Phong, toàn bộ Côn Luân động thiên giống như đều có chút biến hóa.

Hắn có thể cảm giác được, trạng thái tinh thân của đệ tử Côn Luân, rất khác biệt so với trước đây.

Tu hành là buồn tẻ và không thú vị, trước kia ở Côn Luân động thiên, thường xuyên có thể nhìn thấy đệ tử đang ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng bây giờ trên mặt của bọn hắn, giống như đều có chút hào quang nào đó.

Rõ ràng, trong lúc hắn bế quan này, Lý Ngọc đã quản lý tông môn vô cùng tốt.

Hai vị đệ tử của hắn, tính cách hoàn toàn trái ngược.

Một người hướng nội, không thích giao tiếp cùng người khác, nhưng thiên phú cực kỳ cao, là trụ cột tương lai của tông môn, chỉ cần có nàng ở đây, địa vị của Côn Luân ở tu tiên giới vẫn sẽ vững như bàn thạch, Thiên Đạo Tông trước mắt mặc dù cường đại, nhưng không có người kế tục, một số năm sau, Thiên Đạo tam Lão vẫn lạc, Côn Luân có khả năng chuyển mình, trở thành thủ lĩnh mới của Chính Đạo.

Lý Ngọc thì hướng ngoại, giỏi về giao tiếp, gọi hắn là gái hông lâu của tu tiên giới cũng không quá đáng, tông môn dưới sự thống trị của hắn, ngay ngắn rõ ràng, phương diện ngoại giao lại càng đạt tới một cái đỉnh cao mới.

Trước kia Côn Luân chỉ gọi là thân nhau một chút với mỗi Nga My.

Bây giờ Côn Luân, ngoại trừ Thiên Đạo Tông, thì đều qua lại mật thiết cùng các phái Chính Đạo khác, đôi bên cùng có lợi.

Lý Ngọc là đại diện chưởng giáo, nhưng hắn làm cái chức này còn xứng hơn với chưởng giáo hàng thật là mình.

Vương Đạo Huyền thậm chí còn thâm nghĩ, có nên đem vị trí chưởng giáo này, truyên cho hắn chính thức luôn không?

Tuy bản thân có cái suy nghĩ này, nhưng đề nghị này của hắn, khả năng thông qua được trưởng lão đoàn không lớn.

Từ lúc Côn Luân lập phái tới nay, còn chưa bao giờ có tiên lệ Kim Đan Kỳ đảm nhiệm chức chưởng giáo chính thức.

Chính Đạo Thập Tông, chưởng giáo Thiên Đạo Tông, là cường giả Hóa Thần.

Chưởng giáo của Côn Luân, Nga My, Thục Sơn, tu vi là Nguyên Anh Hậu Kỳ.

Chưởng giáo của mấy môn phái khác, cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ trở lên.

Côn Luân là đại tông thứ hai của Chính Đạo, nên chưởng giáo Côn Luân, phải có tu vi ít nhất đến Nguyên Anh Kỳ, điều này đại biểu cho uy nghi của một phái.

Để Lý Ngọc trở thành chưởng giáo chính thức, đừng nói là trưởng lão đoàn, chỉ sợ đệ tử Côn Luân bình thường, cũng sẽ có chỗ phê bình kín đáo đối với chuyện này, để một vị Kim Đan Kỳ làm chưởng giáo của bọn họ, thể diện bên ngoài của bọn họ cũng không có.

Lúc hai người đi qua một phong, vài tên đệ tử cách đó không xa bay tới, kích động ôm quyên khom người nói :"Tham kiến chưởng giáo!"

Vương Đạo Huyền vui vẻ vuốt vuốt bộ râu ngắn, gật đầu nói :"Miễn lễ!"

Lần này xuất quan, đệ tử Côn Luân càng hiểu lễ phép so với trước đây, lúc trước mấy tên đệ tử chấp sự của Ngọc Hư Phong, xa xa nhìn thấy hắn còn trốn đi cơ.

Một vị đệ tử Côn Luân nhìn người trung niên tiên phong đạo cốt trước mặt Lý Ngọc, hiếu kỳ hỏi hắn :"Chưởng giáo, vị tiền bối này là ai?"

Biểu hiện vui mừng trên mặt của Vương Đạo Huyền bỗng nhiên cứng đờ.....

Lý Ngọc lúng túng trở lại Ngọc Tuyền Phong.

Mấy tên đệ tử thật là không để cho người ta bớt lo, đại diện chưởng giáo chính là đại diện chưởng giáo, thế mà tự tiện bớt chữ, khiến cho hắn quá là lúng túng trước mặt Chưởng giáo chân nhân, chẳng khác nào hắn muốn mau chóng soán ngôi vậy.

Với vị sư tôn tiện nghỉ này, Lý Ngọc vẫn rất là tôn kính.

Dù sao sư tôn cũng là người có khả năng nhất của Côn Luân, sẽ trở thành vị lão Tổ Hóa Thần kế tiếp của tông môn.

Tu tiên giới hôm nay, Phá Hư không thấy bóng dáng, Hóa Thần chính là trân nhà, có một vị sư tôn Hóa Thần, làm bất cứ chuyện gì đều có lực lượng.

Trở lại Ngọc Tuyền Phong, Lý Ngọc mới bước vào chủ điện, đã cảm thấy nhiệt độ hạ xuống.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam Cung Thiên đang đứng ở phía trước, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn lạnh như băng.

* câu gốc là : lL1H, 3.SP8it. - được trích từ bài thơ "Không Hầu Dẫn" của tác giả Tào Thực. Bài thơ khá dài nên mình không chú giải kỹ, bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể tìm theo từ khóa tên bài thơ.
Bình Luận (0)
Comment