Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 197 - Chương 141: Ông Lão Thần Bí

Chương 141: Ông lão thần bí Chương 141: Ông lão thần bíChương 141: Ông lão thần bí

Ngọc Hư Phong.

Lý Ngọc đã kết thành Ngũ Hành Kim Đan, lòng tự tin lúc này bị bành trướng đến chưa từng có, cảm thấy cho dù đối mặt với đệ nhất Thiên Kiêu Bảng, cũng có sức đánh một trận.

Vì thế hắn nói ra ý nghĩ muốn luận bàn với Tần sư tỷ.

Mặc dù nghĩ thì rất đẹp, nhưng thực thế lại tàn khốc, cùng là ngũ mạch đồng tu, trước mắt Tần Khả Nhân, Lý Ngọc cũng chẳng có ưu thế gì đáng nói.

Pháp lực không thâm hậu bằng nàng, muốn nhờ vào Võ Đạo để đánh cận thân, nhưng tốc độ lại không bằng nàng.

Trước thực lực tuyệt đối, mọi thứ chiêu trò đều vô nghĩa.

Lý Ngọc hoài nghi, nàng hẳn là có ít nhất ba loại thuộc tính Kim Đan, đã đạt tới nhị chuyển, bắt đầu từ Kim Đan nhất chuyển, mỗi lần tăng lên một cái cảnh giới nhỏ, thực lực cũng khác nhau trời vực, không dựa vào pháp bảo và phù lục cấp cao, thì rất khó vượt cấp đối địch.

Bằng kết quả đối chiến với Tần sư tỷ, suy ra tạm thời hắn chưa phải là đối thủ của Yêu nữ.

Nhưng chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, ít nhất khế ước linh hồn đã không ảnh hưởng quá lớn tới hắn nữa, nếu yêu nữ bỏ mình, nhiều nhắn hắn cũng chỉ bị hao tổn linh hồn, chứ không tới mức chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Điều này khiến cho Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Tính mạng của mình, đương nhiên tự mình nắm giữ, vẫn là tốt nhất.

Lúc trở lại Ngọc Tuyền Phong, Lý Ngọc bất ngờ thấy được TRần Minh ở cửa phong.

Trong trí nhớ của hắn, Trần Minh chưa bao giờ từng chủ động tìm hắn cả.

Lý Ngọc đưa Trân Minh đến chủ điện Ngọc Tuyên Phong, rót một ly linh trà ra, rồi cười hỏi :'Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Trân Minh ôm quyền với hắn, nói ra :"hôm nay tới đây, là để đặc biệt cảm ơn ngươi đấy!"

Lý Ngọc sửng sốt một chút, rồi hỏi :'Cảm ơn gì cơ?"

Trân Minh giải thích :"Trân Thiến là Hoàng muội của ta..."

Lý Ngọc cuối cùng đã ý thức được, khó trách hắn thấy Trân Thiến có chút quen mắt, bây giờ nhìn Trần Minh mới phát hiện ra, hai đầu lông mày của bọn họ, thật có chút giống nhau.

Từ chỗ Trần Minh mới biết được, Trân Thiến là em gái cùng cha khác mẹ, Hoàng tử Công chúa của Trân quốc không ít, quan hệ giữa hai người mặc dù không thân thiết, nhưng liên hệ máu mủ vẫn không thể tách rời.

Đối với lời cảm ơn của Trần Minh, Lý Ngọc khoát tay áo, nói ra :'Khách khí gì chứ, ta là đại diện chưởng giáo, đây vốn là chuyện ta phải làm..."

Sau đó hắn nhìn Trân Minh, vừa cười vừa nói :"Xem ra vị đạo lữ mới của ngươi, đối với ngươi cũng rất không tồi đấy.

Sau khi Ngũ Hành Kết Đan, pháp lực của năm cái linh mạch lại cân đối, hắn lại sử dụng được Vọng Khí Thuật và Ẩn Tức Thuật. Tu vi của Trần Minh bây giờ, lại khiến Lý Ngọc bất ngờ thêm lần nữa.

Lần gặp hắn trước, hắn còn vừa mới Trúc Cơ, chưa tới hai năm mà hắn đã Trúc Cơ đỉnh phong, xem ra đã phục dụng không ít Thác Mạch Đan trong hai năm qua.

Nhưng mà cũng dễ hiểu, dù sao đạo lữ của hắn cũng là một trong số ít nữ Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, vốn có thể luyện chế Thác Mạch Đan, tu vi hắn tăng nhanh như vậy cũng có thể được, chỉ là xem đối phương có chịu hao phí tài nguyên trên người hắn hay không thôi.

Trong khoảng thời gian này, Trần Minh hẳn là khiến nàng được vui vẻ nhiều.

Trần Minh không chỉ có tu vi trúc Cơ đỉnh phong, mà trên tay của hắn còn đeo một cái nhẫn không gian, mặc Tiên Y của Nga My cũng là cấp ba, còn cao hơn Tiên Y của Lý Ngọc một phẩm giai, Lý Ngọc thì vừa mới Kết Đan, còn chưa kịp thăng cấp đạo cụ và trang phục.

Nhắc tới đạo lữ mới, TRần Minh khẽ thở dài, nói :'Nửa tháng trước, nàng đã quy khư..."

Lý Ngọc nghe thế thì ngẩn cả người, nửa tháng này hắn bận rộn đi tới đi lui khu vực đệ tử cấp thấp tụ tập, để thu thập lực tín ngưỡng, nên cũng không để ý mấy các chuyện khác của tông môn, bây giờ nghĩ lại mới nhớ, nửa tháng trước hình như đệ tử Ngọc Hư Phong có thông báo qua với hắn, một vị Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn quà đời, vì hết thọ nguyên.

Bảo sao quần áo trên người Trần Minh đại biến như thế, Tiên Y cấp ba và nhẫn không gian, đều là hắn được kế thừa từ đạo lữ.

Những đãi ngộ mà tông môn dành cho TRưởng lão, sau khi bọn họ vẫn lạc sẽ thu hồi lại, nhưng vật phẩm tư nhân, thì có thể chỉ định người thừa kế.

Lý Ngọc vỗ võ bả vai Trần Minh, an ủi :"nén bi thương..."

Đạo lữ của hắn đều là những trưởng lão có thọ nguyên sắp hết, nên cũng không tránh được phải đối mặt với chuyện đạo lữ vẫn lạc.

Nhưng đối với Trần Minh thì điều này cũng không tính là chuyện xấu.

Hắn không chỉ lại có được tự do lần nữa, còn lấy được di sản phong phú, mấy năm trước hắn còn đang cố gắng tụ khí ở Bạch Vân Quán, lúc đó ai có thể nghĩ được, chỉ năm năm sau, tu vi của hắn đã vượt qua cả Tôn trưởng lão khi đó.

Lý Ngọc châm cho hắn một ly trà mới, hỏi :"tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”

Trần Minh đáp :"ta tính rời khỏi tông môn, đi ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên, xem một chút có thể sớm ngày Kết Đan hay không."

Lý Ngọc cũng không suy nghĩ gì về quyết định này của hắn nữa, tu vi đã tới giai đoạn này, ở lại tông môn tu hành cũng không mấy giá trị, rất nhiều trưởng lão Trúc Cơ, đều lựa chọn đi thám hiểm bên trong các loại bí cảnh, để tìm kiếm cơ duyên.

Biết đâu tìm được một cái động phủ của tông môn thượng cổ nào chưa từng bị phát hiện, thế là có thể phát tài rồi.

Thiên Đạo Tông hay phát hiện ra những thứ tiền của phi nghĩa kiểu này, giống như lầ trước tìm được một đống Dựng Anh Đan, trong một cái bí cảnh nào đó, sau khi kết thúc đại hội tiên đạo, dựa vào số Dựng Anh Đan này, hấp dẫn được vô số cường giả Kết Đan gia nhập môn phái.

Nhưng mà, cơ duyên bên ngoài tuy nhiều, nhưng cũng nguy hiểm.

Vẫn là bạn bè, nên Lý Ngọc mở miệng dặn dò hắn :"Bên ngoài không thể so sánh được với tông môn, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, tuổi ngươi vẫn còn trẻ, trước lúc hết thọ nguyên nhất định có thể Kết Đan, không cần bốc lên nguy hiểm loại này."

Trân Minh lại nói :"Nguy hiểm và Kỳ Ngộ cùng tồn tại, tu tiên giả vốn là tranh mệnh cùng trời, sớm một ngày Kết Đan, là nhiêu một phần hy vọng Kết Anh, nếu như gặp phải bất ngờ gì, cũng là số mệnh của ta trong kiếp này."

Sự cố chấp với tiên đạo của Trần Minh, còn mạnh mẽ hơn so với Lý Ngọc, ít nhất Lý Ngọc không làm được chuyện hiến thân vì tu hành như hắn.

Trần Minh coi như là một trong những bạn bè Lý Ngọc quen biết lâu nhất, Lý Ngọc nghĩ một chút, rồi đưa cho hắn một mảnh phù lục, dặn dò :"Cái này cho người, giữ lại dùng phòng thân!"

Tấm phù này là một trong hai tấm phù lục cấp ba, mà yêu nữ đưa cho hắn lúc trước, nhưng Lý Ngọc vẫn luôn tu hành ở trong tông môn, như một đóa hoa trong nhà kính, vẫn chưa có cơ hội sử dụng, bây giờ chính hắn cũng đã có tu vi Kim Đan Kỳ, uy lực của phù này tính ra còn kém hơn một kích tiện tay của hắn, nhưng đối với Trần Minh mà nói, có thể cứu mạng hắn vào thời khắc mấu chốt.

Trần Minh cũng nhận ra đây là phù lục cấp ba, cuống quýt từ chối :"Không được, đây quá quý trọng!"

Lý Ngọc ném cái phù cho hắn, lèm bèm :"Có quý bằng mạng của ngươi không? Nếu ngươi chết rồi, sau này ta tìm ai uống rượu?"

Trần Minh nghe vậy cũng chỉ đành nhận lấy tấm phù lục.

Bỗng Lý Ngọc nhận ra gì đó, lại nhìn Trân Minh thật kỹ, rồi hỏi :“Ngươi nuôi dưỡng linh quỷ rồi?"

Dưới Vọng Khí Thuật, Lý Ngọc nhìn tới trên người Trân Minh, cảm nhận được một cỗ âm khí nhàn nhạt, giống như loại âm khí chỉ có trên người của đệ tử Luyện Hồn Tông, cho thấy trong cơ thể của bọn họ có tồn tại linh quỷ.

Trân Minh nghe vậy sửng sốt một chút, trên mặt biểu hiện một chút khác thường, nhưng lại nhanh chóng gật đầu :"Đoạn thời gian trước gặp một con quỷ vật trong một cái bí cảnh, thế là đem nó luyện thành linh quỷ, ở bên ngoài gặp phải địch nhân, cũng có thể đánh bất ngờ..."

Côn Luân cũng không cấm đệ tử nuôi dưỡng Linh quỷ, Lý Ngọc cũng chỉ thuận miệng tò mò hỏi một câu, sau đó cũng không tiếp tục cái đề tài này.

Chỉ là chuyện Trân Minh nuôi dưỡng linh quỷ, không khỏi khiến Lý Ngọc nhớ tới chuyện năm xưa ở Bạch Vân Quán, Trần Minh từng bị quỷ nhập vào thân hai lần, lúc ấy Lý Ngọc còn hoài nghi, có phải thể chất của trần Minh là thân thiện quỷ vật không nữa.

Luyện Khí bị quỷ vật nhập vào thân, Trúc Cơ thì nuôi dưỡng linh quỷ.

Đời này của Trân Minh, có bao nhiêu điểm duyên phận với quỷ vật chứ?

Trò chuyện với Trân Minh trong chốc lát, hắn tạ ơn Lý Ngọc lần nữa, sau đó đi thăm Trân Thiến một lúc, rồi rời khỏi Ngọc Tuyên Phong.

Một lúc sau, ở cổng tông môn Côn Luân, một bóng người bay ra ngoài Côn Luân động thiên, Trân Minh vừa mới rời khỏi đó không xa, thì trong lòng hắn vang lên một âm thanh già nua :"Ngoài hai mươi tuổi có được Ngũ linh mạch Kim Đan, người này không đơn giản..."

Sắc mặt Trần Minh trâm xuống, thấp giọng cảnh cáo :"hắn là bằng hữu của ta, ngươi đừng có mà đánh chủ ý lên hắn."

Thanh âm già nua kia cười cười, nói :"Trên người này có bí mật lớn, thực lực lão phú bị chế ngự, cũng không có ý định trêu chọc hắn."

Trân Minh nghỉ ngờ hỏi :"Cái gì đại bí mật?" Hắn và Lý Ngọc biết nhau đã mấy năm, nhưng chưa bao giờ biết hắn có bí mật gì.

Lão giả không trả lời vấn đề của hắn, mà trâm ngâm nói ra :"Côn Luân phái đúng là tàng long ngọa hổ, trừ tên tiểu tử thần bí đó ra, thì trong Côn Luân động thiên, thế mà còn ẩn giấu hai vị Phá Hư, cũng không biết bọn họ muốn làm gì..."
Bình Luận (0)
Comment