Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 208 - Chương 150: Thiên Thiên?

Chương 150: Thiên Thiên? Chương 150: Thiên Thiên?Chương 150: Thiên Thiên?

Huyền Âm Giáo, khu vực đại điện của Đan bộ.

Lý Ngọc nhìn mảnh vỡ lò đan rơi đầy đất, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc.

Huyền Âm Giáo lại lần nữa xót ruột mất mười lăm phần vật liệu Thác Mạch Đan, nếu để cho Lý Ngọc, có phải lại có thêm năm viên Thác Mạch Đan siêu phẩm rồi không, trái tim của vị trưởng lão Đan Bộ đều đang rỉ máu , quả nhiên loại chuyện luyện đan này, vẫn nên tin tưởng ở Côn Luân thì hơn.

Năm người Thiên Đạo Tông không luyện ra nổi một viên đan dược, còn Lý Ngọc thì rất ổn định, luyện chế ra được năm viên đan dược siêu phẩm.

Trong trận cạnh tranh công bằng này, Côn Luân thắng lợi tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Thiên Đạo Tông lần này có chuẩn bị mà tới, nhưng vẫn không nghĩ, bọn họ lại thua đến triệt để như vậy.

Tiếp tục ở lại đây, chỉ khiến cho bọn họ rước thêm sỉ nhục.

Hai vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, nhìn Lý Ngọc chằm chằm, rồi quay sang nói với mấy vị trưởng lão Huyền Âm Giáo :"Luyện Đan Sư tông ta tài nghệ không bằng người, cáo từ!"

Cho đến tận lúc rời đi, vè mặt của năm người nhóm Ngô Bá Ung, vẫn còn ngơ ngẩn, tràn đầy mờ mịit.

Vương Hằng trước khi rời đi, cũng quay sang nhìn Lý Ngọc một lúc.

Một lát sau, ở phía trên không trung có một chiếc linh thuyên đang phi hành , bầu không khí trên linh thuyền có chút ảm đạm.

Một vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông đứng ở mũi thuyền, giọng cực kỳ cảm khái, nói :"Thật sự không thể tưởng được, mới ba năm qua đi, mà người trẻ tuổi của Côn Luân kia, thế mà trưởng thành nhanh như vậy, Côn Luân quả thực may mắn, trước có Tần Khả Nhân, sau có Lý Ngọc, chẳng lẽ số mệnh đang chiếu cố Côn Luân?"

KHông so sánh, thì không có đau thương.

Lúc nãy ở Huyền Âm Giáo, tình cảnh Lý Ngọc lấy một địch năm, vẫn thoải mái giành thắng lợi, cũng khiến bọn họ rung động thật sâu.

Huynh đệ Diêu thị đứng ở phía sau, vừa mất mặt, vừa hận đến ngứa răng.

Lý Ngọc coi như là cừu nhân lớn nhất trong đời này của bọn họ, nhìn Lý Ngọc phong quang như vậy, trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu.

Diêu Mạnh đảo mắt mấy vòng, nhìn về phía Vương Hằng, nói ra :"Sư huynh, tên Lý Ngọc này nhiều lần đối nghịch với Thiên Đạo Tông chúng ta, nếu như cứ bỏ mặc để hắn thuận lợi trưởng thành, ngày sau nhất định sẽ là một cái phiền toái rất lớn, chẳng bằng tìm một cơ hội, giải quyết hắn sớm trước khi quá muộn, để chấm dứt hậu hoạn..."

Vương Hằng nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Tâm tư của Diêu Mạnh, trong lòng Vương Hằng hiểu rõ.

Còn chẳng phải là muốn mượn tay Thiên Đạo Tông, để diệt trừ tư địch của bọn họ?

Nhưng mà những điều hắn nói, cũng không phải không có đạo lý.

Tên Lý Ngọc này thiên phú thật tốt, thành tựu tương là của hắn là cao không thể tính được, mà tạo nghệ Đan Đạo của hắn, lại càng kinh người, thiên phú tu hành tốt, cộng thêm thiên phú Đan Đạo tuyệt đỉnh, chờ một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành cự phách một phương của tu tiên giới.

Người như vậy nếu không để cho Thiên Đạo Tông sử dụng được, thì chắc chắn sẽ trở thành phiền phức của bọn họ. ...

Huyền Âm Giáo.

Lý Ngọc bị các trưởng lão Huyền Âm Giáo nhiệt tình vây quanh.

"Lão phu đã biết rõ, người Thiên Đạo Tông không thể tín nhiệm."

"Lại nói tiếp, Huyền Âm Giáo chúng ta cùng Côn Luân các ngươi, cũng có chút nguồn gốc."

"Thời gian tới, muốn phiền Thiếu Chưởng Giáo..."

"Ngươi cứ coi Huyền Âm Giáo như nhà của mình vậy, có cái gì yêu cầu cứ mở miệng. "

Lý Ngọc trước đây có hiểu lầm sâu sắc đối với Ma Đạo, vừa nhắc tới Ma Đạo là trong đầu xuất hiện hình tượng toàn thân mặc đồ đên, khuôn mặt bịt kín, cười rộ lên kiểu "Kiệt kiệt kiệt kiệt khặc khặc...' gì đó.

Những vị trưởng lão của Huyền Âm Giáo này, lại phá vỡ cái hình tượng cứng nhắc về người của Ma Đạo trong lòng hắn.

Bọn họ cũng mặc đồ đen, nhưng mặt cũng không bịt kín, cười rộ lên cũng không phải kiểu "kiệt kiệt khặc khặc", nói chuyện còn rất êm tai, lại hiểu lễ phép, khiến người nghe cực kỳ thoải mái, giống như đang ở nhà vậy.

Lúc sau, Lý Ngọc trở lại Linh Thiên Phong.

Nam Cung Thiền đi theo phía sau hắn, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ phiên muộn.

Vừa rồi sư tôn đặc biệt truyền âm cho nàng, bảo Lý Ngọc bây giờ là khách nhân tôn quý nhất của tông môn, để cho nàng phải đi theo hắn toàn bộ hành trình, hắn có yêu cầu gì thì hết sức thỏa mãn, không những vậy, sư tôn sủng ái nàng nhất, còn mãnh liệt ám chỉ nàng, phải nắm chắc cơ hội, không nên bị người khác đoạt trước...

Nàng timg cho mình một tên tiểu đệ, ngắn ngủi vài năm, thân phận của nàng thay đổi, từ chủ nhân biến thành nha hoàn của hắn.

Lý Ngọc cũng không biết mấy tâm tư nhỏ của yêu nữ, trở lại Linh Thiên Phong, hắn nằm trên bảo tọa của yêu nữ, cảm nhận một chút cảm giác tu hú chiếm tổ chim khách.

Ở việc luyện đan, người Huyền Âm Giáo đương nhiên để tâm nhiều hơn Lý Ngọc.

Chẳng mấy chốc, người Huyền Âm Giáo đã đưa tới một lượng lớn linh thảo linh dược.

Trong đó vật liệu Thác Mạch Đan có một trăm phần, vật liệu Trúc Cơ Đan và Hồi Khí Đan cấp ba, cũng là mỗi loại một trăm phần.

Chỗ này vẫn chỉ là nhóm vật liệu đầu tiên được đưa tới.

So sánh với Chính Đạo, Ma Đạo nghèo hơn rất nhiều, đại bộ phận bí cảnh động thiên có tài nguyên phong phú, đều nằm ở trong tay Thiên Đạo Tông và Chính Đạo, Huyền Âm Giáo tuy sức mạnh so với Côn Luân cũng sàn sàn nhau, nhưng tài nguyên bọn họ thu được mỗi tháng, nhiều nhất cũng chỉ bằng khoảng một phần năm của Côn Luân.

Nhưng Lý Ngọc hết sức khẳng định, linh dược dự trữ của Huyền Âm Giáo, chắc chắn phải hơn Côn Luân gấp trăm lần.

Nhiều linh dược hơn nữa, cũng không đủ cho Luyện Đan Sư của Côn Luân luyện. Nhưng Huyền Âm Giáo thiếu hụt Luyện Đan Sư, nên tài nguyên của bọn họ vẫn một mực tích lũy xuống, cho tới lúc Lý Ngọc đến.

Lý Ngọc hứa hẹn với Huyền Âm Giáo là, ba phần vật liệu cho ra một viên đan dược siêu phẩm, Huyền Âm Giáo lại vô cùng hiểu đạo lý đối nhân xử thế, một trăm phần vật liệu, chỉ cần Lý Ngọc luyện ra ba mươi viên đan dược, còn vật liệu còn thừa, thì coi như là của hắn.

Bởi như vậy, nên một trăm phần vật liệu này, nếu như tất cả đều luyện chế thành đan, Lý Ngọc giao cho bọn họ ba mươi viên đan dược, tự mình giữ lại bảy mươi viên.

Nhưng cho dù vậy, thì hắn vẫn là Luyện Đan Sư có lương tâm nhất của tu tiên giới.

Cày này là tâm quan trọng của kỹ thuật.

Không trì hoãn thời gian, Lý Ngọc lập tức mở lò luyện đan.

Trừ số định mức cấp cho Huyền Âm Giáo ra, Lý Ngọc cũng không hấp thu toàn bộ linh dược, ba phần vật liệu, hắn dùng hai phần để luyện đan, chỉ để dành một phần để hấp thu, hai viên đan dược thì một viên giao cho Huyền Âm Giáo, còn một viên giữ lại.

Đây là phân phối cực kỳ hợp lý.

Thông Mạch Đan, Thác Mạch Đan, TRúc Cơ Đan, đan dược loại này là đồng tiền mạnh của tu tiên giới, nếu như có thêm Kim Linh Đan, thì có thể chế tạo được rất nhiều cường giả Kim Đan.

Một vị tu tiên giả Kim Đan nhất chuyển, tự nhiên cũng không coi vào đâu.

Nhưng một trăm vị Kim Đan nhất chuyển, cường giả Nguyên Anh kỳ thấy, cũng phải nhượng bộ lui binh.

Giả sử những vị tu sĩ mới vào Kim Đan Kỳ này còn hiểu được phối hợp với nhau, bày xuống trận pháp, thì chuyện thuấn sát Nguyên Anh cũng không phải nói chơi.

Lý Ngọc có mạnh mẽ đến đâu, thì sức một mình cũng chỉ có hạn, nhiều nhất cũng chỉ là ngũ linh mạch Kim Đan, tích lũy một chút, tương lai còn tạo ra một đại quân Kim Đan...

Thông Mạch Đan, Trúc Cơ Đan, Thác Mạch Đan, Lý Ngọc đều đã có, muốn trong thời gian ngắn chế tạo ra tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn còn thiếu thứ quan trọng nhất là Kim Linh Đan.

Loại đan dược cấp bốn này, người có thể luyện chế được ở toàn bộ tu tiên giới này, chỉ có không hơn mười vị, Huyền Âm Giáo cũng không để hắn luyện loại đan dược này, vì dù sao trên danh nghĩa hắn cũng chỉ là Luyện Đan Sư tam phẩm.

Bằng lực lượng của chính mình, hắn tạm thời không có biện pháp luyện chế đan dược cấp bốn.

Nhưng có thêm yêu nữ lại khác.

U Minh Linh Hỏa của nàng, uy lực vượt xa ngọn lửa pháp lực của tu sĩ Kim Đan Kỳ, có thể thuấn sát cường giả Kim Đan Kỳ Triệu Quang Huyền, nên có thể dùng nó để luyện đan vượt cấp, cũng không phải là nói chơi.

Lý Ngọc đi ra khỏi Phòng luyện đan, đây là phòng luyện đan mà Huyền Âm Giáo mới đặc biệt xây cho hắn, ở trên Linh Thiên Phong này, đi tới tẩm điện của Nam Cung Thiền.

Thực tế thì Lý Ngọc giúp nàng bố trí trận pháp phòng hộ ở đây, Nguyên Anh Kỳ tới cũng không có cách nào đi vào từ bên ngoài, chỉ là hắn đương nhiên để dành cho mình một cái "chìa khóa”, để còn có thể ra vào tự do.

Bên trong cung điện, Nam Cung Thiền đang ngồi khoanh chân trên bảo tọa để tu hành, bỗng mở mắt ra, kinh ngạc hỏi Lý ngọc :"Ngươi vào bằng cách nào?” Lý Ngọc giơ một cái ngọc bài trong tay lên lắc lắc.

Cái ngọc bài đó chính là chìa khóa của tẩm điện này, Nam Cung Thiền nhảy xuống bảo tọa, đôi chân trần trụi đạp trên mặt đất, tho tay ra đòi Lý Ngọc :”trả lại cho tal"

Lý Ngọc cười :"Ngươi không phải cũng có chìa khóa khắp nơi ở Ngọc Tuyên Phong của ta à?"

Lệnh bài thông hành ở Ngọc Tuyền Phong, yêu nữ là cưỡng ép hắn phải đưa cho nàng, trừ lệnh bài ở tẩm điện của hắn, chỗ nào nàng cũng có.

Nam Cung Thiên chẳng muốn giảng đạo lý cùng Lý Ngọc, trực tiếp thò tay ra cướp lấy.

Vì thế bên trong đại điện, rất nhanh đã có một hồi cận chiến quyết liệt.

Pháp lực của Nam Cung Thiền thâm hậu hơn Lý Ngọc không ít, nhưng Lý Ngọc có sáu viên Kim Đan, nên lực lượng và tốc độ cũng không yếu, huống chi thủ đoạn cận thân của yêu nữ, đều là do hắn dạy, nàng muốn dùng võ đạo để chế phục Lý Ngọc, là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Đây chính là lần đầu tiên Lý Ngọc và yêu nữ giao thủ chính diện với nhau.

Không sử dụng pháp thuật, yêu nữ không có biện pháp tóm Lý Ngọc, nhưng Lý Ngọc cũng khó có thể chiến thắng nàng, dù sao chênh lệch giữa hai người cũng không phải là nhỏ.

Một lúc sau, Yêu nữ ngồi tựa ở một bên bảo tọa, ngực hơi phập phồng, nói ra :”Ngươi quả nhiên cánh cứng cáp rồi, giờ không nghe lời ta nữa..."

Lý Ngọc ngồi tựa lưng vào một bên khác của bảo tọa, cũng hơi thở hổn hển, không nói gì thêm, chủ động đưa cái Ngọc Bài kia cho nàng.

Nam Cung Thiền hơi sững sờ, cũng không đưa tay ra đón lấy.

Nàng nhìn Lý Ngọc một chút, cuối cùng phất tay áo, nói :“Được rồi, sư tôn bảo ta phải nhường ngươi, chuyện này ta không thèm so đo với ngươi, chẳng qua chỉ là một cái ngọc bài mà thôi, ngươi muốn cầm thì cứ cầm..."

Đây chính là tại nàng không muốn, Lý Ngọc cất ngọc bài đi, sau đó nói :"Thực ra lần này ta tới đây, là có chuyện cần mời ngươi hỗ trợ."

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Lý Ngọc có việc cầu nàng, Nam Cung Thiền khoanh tay, vênh mặt lên hỏi :"Ngay cả xưng hô như thế nào đều không hiểu, đây là thái độ câu người của ngươi sao?"

Mặc dù hiện tại đúng là cánh cứng cáp rồi, nhưng so với gọi là "Ngươi" thì nàng vẫn hy vọng hắn có thể gọi nàng là “Cô nương.

'Xưng hô?”

Về phần Lý Ngọc, hắn lại không quá thích cách xưng hô là "Cô Nương” kia, vì cái từ này hơi có sắc thái ngưỡng mộ một chút, còn "Nam Cung cô nương” thì lại lộ ra quá khách khí.

"Thánh nữ" là dành riêng cho đám đệ tử cấp thấp của Huyền Âm Giáo gọi nàng, bình thường nếu trưởng bối gọi vãn bối là gì nhỉ, gọi thẳng tên thì hơi không lịch sự.

Lý Ngọc nghĩ mãi, cuối cùng nhìn yêu nữ, nói ra :"Thiền Thiền, ngươi giúp đỡ một chút đi, đến lúc đó ta sẽ chia chỗ tốt cho ngươi..."
Bình Luận (0)
Comment