Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 210 - Chương 152: Nam Cung Thiền Thay Đổi

Chương 152: Nam Cung Thiền thay đổi Chương 152: Nam Cung Thiền thay đổiChương 152: Nam Cung Thiền thay đổi

Trên bảo tọa, Nam Cung Thiền lại sửng sốt lần nữa.

Đan dược cấp bốn không phải ai cũng có thể luyện chế ra được, trước kia các vị trưởng lão của Huyền Âm Giáo, đi thuê Luyện Đan Sư Chính Đạo luyện chế, đều phải lén lén lút lút, Lý Ngọc không đáp ứng bọn họ, cũng là chuyện rất bình thường.

Nàng vốn tưởng rằng, lần này cần phải phí không ít miệng lưỡi, mới có thể đạt tới mục đích, thậm chí sẽ không tránh được bị hắn uy bức, lợi dụng...

Nhưng nàng không nghĩ rằng, mình chỉ vừa mới mở miệng, Lý Ngọc đã đồng ý.

Nhanh đến mức nàng chưa chuẩn bị tinh thần tiếp nhận sự đồng ý này, Nam Cung Thiền bỗng phát hiện, nàng không hiểu Lý Ngọc chút nào.

Hắn lúc thì nghe lời, lúc thì không, hoàn toàn không có quy luật.

Nhưng mà biểu hiện lần này của hắn, vẫn khiến cho nàng vui vẻ trong lòng.

Mặc dù cánh đã cứng cáp rồi, nhưng nàng ở trong lòng hắn, vẫn còn có chút phân lượng.

Tuy trong lòng đang rất vui, nhưng nàng vẫn trừng mắt lên lườm Lý Ngọc một cái, cằn nhăn :"Đã bảo là không được phép gọi ta như vậy rồi mà..."

Gọi thân mật như vậy, người ta không biết còn tưởng nàng là đạo lữ của hắn đấy.

Còn Lý Ngọc lần này lại không phản bác nàng, cực kỳ thành thật sửa lại :'Được, Nam Cung cô nương!"

Một lúc sau, Nam Cung Thiền thở hổn hển chạy ra khỏi điện.

Nàng suýt bị Lý Ngọc làm cho tức chất.

Bảo hắn không được gọi thân mật, hắn đúng là khách khí luôn thật, luyện đan giỏi như vậy, sao làm người lại đần như thế cơ chứ, chẳng lẽ là ở cùng Tần Khả Nhân lâu rồi, bị cái tính lãnh đạm không thấu tình đạt lý của con bé kia ảnh hưởng tới?

Trong đại điện, Lý Ngọc thoải mái nằm trên bảo tọa của yêu nữ, bây giờ đã không giống ngày xưa, hắn nhất định phải sửa lại vài cái thói quen kia của yêu nữ.

Nhất là cái thói quen trong tiềm thức của nàng, lúc nào cũng coi hắn thành tiểu đệ.

Mặc dù trước đây thì đúng thật từng là.

Nhưng nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể sống mãi dưới cái bóng người khác, dù không thể xoay mình làm chủ, thì cũng phải cố cho được đến mức đối đãi ngang hàng.

Trong đại điện nghị sự, ở trên ngọn núi chính của Huyền Âm Giáo.

Vì là chuyện liên quan đến sự phát triển của tông môn trong tương lai, nên tám vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, đều tề tụ đầy đủ ở đây.

"Hắn đã đáp ứng?”

"Nhanh như vậy?”

"Điều kiện là gì?"...

Tất cả mọi người có chút khó thể tin chuyện này, kể cả chưởng giáo Huyền Âm Giáo cũng rất hoài nghị, bọn họ tuy nói là nhờ Thánh Nữ đả động Lý Ngọc, nhưng thực ra cũng chẳng có mấy tin tưởng sẽ thành công, nhưng không nghĩ tới nàng đã mang tin tức tố về nhanh như vậy. Nam Cung Thiền thản nhiên nói :"Bổn cô nương xuất thủ, có cái gì làm không được?"

Nét mặt của nàng rất bình tĩnh, giống như chuyện này chẳng đáng nói đối với nàng.

Nhưng tất cả trưởng lão Huyền Âm Giáo, qua vài giây ngạc nhiên ngắn ngủi, thì trên mặt đều ít nhiều lộ vẻ tươi cười.

Đều là những lão hồ ly sống mấy trăm năm, cho dù phần lớn thời gian bọn họ đều dành cho tu hành, nhưng trong đạo đối nhân xử thế, bọn nọ vẫn hiểu biết hơn một tiểu cô nương rất nhiều.

Lý Ngọc có thể hồi tâm chuyển ý, tuyệt đối không phải bởi vì thân phận Thánh Nữ của nàng.

Cho dù là dung mạo hay thiên phú của Thánh Nữ, đều là số một số hai của tu tiên giới, là tình lữ trong mộng của biết bao nhiêu nam tu sĩ, cho dù là xuất sắc như thiếu chưởng giáo của Côn Luân, cũng rất khó mà không động tâm.

Nếu như hai người có thể trở thành đạo lữ, như vậy thì quan hệ của Huyền Âm Giáo và Côn Luân, cũng sẽ được tiến triển thêm một bước.

Đến lúc đó thì Huyền Âm Giáo còn lo thiếu đan dược sao?

Có thể nói, tương lai hy vọng của tông môn, quả thực đang ký thác vào trên người của nàng.

Chưởng giáo Huyền Âm Giáo nhìn đồ nhi bảo bối của mình cười cười, xem ra là ý tứ trong lời nói của bà hôm nọ, nàng đã triệt để lĩnh ngộ được, tiếp theo cũng chỉ chờ thời cơ đến, nước chảy thành sông nữa......

Linh Thiên Phong.

Lý Ngọc nghỉ ngơi chưa được bao lâu, thì Huyên Nguyên trưởng lão lại đích thân tới cửa.

Hai người cũng nhanh chóng quyết định xong với nhau, về chuyện luyện chế đan dược cấp bốn.

Huyền Âm Giáo sẽ cấp cho Lý Ngọc sáu phần vật liệu, còn Lý Ngọc chỉ cần trả về cho bọn họ một viên Kim Linh Đan là được.

Lúc nói ra con số này, Huyên Nguyên trưởng lão cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Những tên Luyện Đan Sư tứ phẩm kia của Côn Luân, một viên Kim Linh Đan muốn thu mười mấy phần vật liệu, Thiên Đạo Tông còn muốn hai mươi phần, Lý Ngọc chỉ là một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, dùng sáu phần vật liệu để bắt hắn luyện chế, có phải có chút quá mức hay không.

Lý Ngọc bờ môi giật giật, còn chưa kịp nói gì thì Huyền Nguyên trưởng lão lại nói :"Hay là bảy phần thì sao?"

Lý Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói :"Dù sao ta cũng không phải là Luyện Đan Sư tứ phẩm, nên không thể hoàn toàn bảo chứng được mỗi lò nhất định sẽ luyện chế ra một viên Kim Linh Đan, cũng có khả năng khai lò thất bại, bình quân bảy phần vật liệu, hẳn là sẽ không vấn đề gì"

Mặc dù những vị Luyện Đan Sư tứ phẩm lợi hại kia, đều có thể dùng năm phần vật liệu để chế ra một viên Kim Linh Đan, nhưng đó là con số mà Huyền Âm Giáo có nằm mơ cũng không được.

Một viên đan dược cấp bốn chỉ cần bảy phần vật liệu, đây đã là một cái giá vô cùng có lương tâm, mà toàn bộ tu tiên giới này cũng tìm không thấy một Luyện Đan Sư nào khác, báo như vậy cả.

Huyền Nguyên trưởng lão có chút băn khoăn, rất thành khẩn mà hỏi :"Tiểu hữu, nếu có yêu cầu gì cứ mở miệng, chúng ta nhất định hết sức thỏa mãn..."

Lý Ngọc cười cười, nói ra :"Huyền Nguyên trưởng lão quá khách khí rồi, ta là bằng hữu của Nam Cung cô nương, giúp các ngài luyện mấy lò đan dược mà thôi, không có gì đáng kể..." Nam Cung Thiền đang đứng cạnh hắn cau mày lại, mặc dù bảo Lý Ngọc gọi nàng là "Thiên Thiền", nàng cảm thấy có chút là lạ, nhưng hắn gọi nàng là "Nam Cung cô nương”, lại càng làm cho nàng thấy không vui.

Lúc trước mở miệng một tiếng gọi nàng là "Cô nương”, nghe cũng không xa lạ, lại lịch sự, mà bây giờ gọi "Nam Cung cô nương”, lại như hai người không quen thân gì cả, thà hắn gọi là "Thiền Thiên", nghe còn đỡ hơn là "Nam Cung Cô nương” đấy.

Nghe xong Lý Ngọc nói vậy, sắc mặt của Huyền Nguyên trưởng lão có chút lúng túng, nhỏ giọng nói :"Cũng không phải chỉ là mấy lò..."

Lý Ngọc sửng sốt một chút, rồi hỏi :'Mười mấy lò?"

Mặt già của Huyền Nguyên trưởng lão bỗng đỏ lên, hơi lúng túng nói :"Đại khái... hơn ba trăm lò."

Mặc dù vật liệu Kim Linh Đan rất khó gom đủ, nhưng đây là tích lũy mấy trăm năm của Huyền Âm Giáo.

Nhóm luyện Đan Sư chính đạo, lòng dạ của vị này còn đen hơn vị kia, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, nếu không bọn họ sẽ không đem đi cho bên Chính Đạo luyện.

Ví dụ như nếu gặp phải thiên kiêu ngàn năm mới gặp như Thánh Nữ, hoặc một số đệ tử có khả năng sẽ đi được xa trên con đường tu tiên, nhưng bị chặn ở Trúc Cơ đỉnh phong đến mức sắp hết thọ nguyên, thì họ cũng sẽ bất đắc dĩ bất chấp giá cao, để đi cầu một viên Phá Cảnh Đan.

Mặc dù như thế chẳng khác nào đem vật liệu đi biếu không cho Luyện Đan Sư Chính Đạo, nhưng so với đám vật liệu tôn kho mấy trăm năm, thì căn bản cũng không tính là gì.

Cứ tính là Lý Ngọc tiêu hao bảy phần vật liệu cho một viên mà tính lên, thì đám linh dược tôn kho của bọn họ, cũng đủ để hắn luyện được ít nhất ba trăm lò.

Lý Ngọc nghe vậy cũng ngẩn cả người.

Dù hắn biết rõ Huyền Âm Giáo có thể sẽ tích rất nhiều linh dược đẳng cấp cao, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều đến như vậy.

Hơn ba trăm lò, mỗi lò là bảy phần vật liệu, tức là nhân với bảy, cũng chính là hai ngàn phần vật liệu, nếu như tất cả đều luyện thành đan dược, một phần bảy giao cho Huyền Âm Giáo, còn sáu phần bảy sẽ là của hắn.

Vậy có nghĩa là gân hai nghìn viên Kim Linh Đan, tính cả tỉ lệ thất bại cùng trường hợp gặp bình cảnh, thì trong hai mươi năm, có thể chế tạo ra ít nhất hơn một ngàn vị Kim Đan.

Cái con số này khả năng kém hơn Kim Đan Kỳ của Thiên Đạo Tông, nhưng sẽ nhiều hơn tổng số Kim Đan Kỳ của các tông môn Chính Đạo khác cộng lại.

Huyền Nguyên trưởng lão nhìn biểu lộ sững sờ của Lý Ngọc, biết là yêu cầu của mình thật là quá đáng, lo lắng Lý Ngọc đổi ý, vội vàng nói :"Những đan dược này không phải vội, cứ từ từ luyện là được."

Lý Ngọc trầm mặc một chút, tỏ vẻ hơi khó khăn, nói ra :"Một lò đan dược cấp bốn, cần luyện chế ít nhất là một ngày một đêm, lại thêm cả chỗ đan dược cấp ba, sợ là ta chẳng còn thời gian mà tu hành nữa..."

Huyền Nguyên trưởng lão cũng lâm vào trâm mặc, điều này chính xác cũng là một vấn đề quan trọng.

Thiên phú tu hành của Lý Ngọc cũng rất cao, giúp Huyền Âm Giáo luyện đan, chính là đang tiêu hao thời gian tu hành của hắn, mặc dù hắn không yêu cầu gì, nhưng Huyền Âm Giáo cũng không thể không hiểu đạo lý.

Lão suy nghĩ một chút rồi nói ra :"Lão phu quay về thương lượng một chút với các vị trưởng lão khác, nhất định sẽ cho tiểu hữu một cái đền bù tổn thất thật hài lòng..." Huyền Nguyên trưởng lão đi rồi, Lý Ngọc chỉ thầm xin lỗi trong lòng.

Luyện một lò đan dược bằng bảy phần vật liệu, chỉ có một phần để lại cho Huyền Âm Giáo, sáu phần còn lại là của chính hắn, vốn đã chiếm được món hời cực lớn, bây giờ lại muốn đền bù tổn thất, không khỏi có chút quá tham lam.

Nhưng hắn cũng coi như là chưởng giáo tương lai của Côn Luân, lại trì hoãn tu hành của chính mình để đi luyện đan cho Ma Đạo một cách vô tư, cũng không khỏi quá không bình thường.

Làm chuyện tốt cũng phải có mức độ của nó.

Thừa dịp lúc bọn họ thương nghị, Lý Ngọc đi tới bên ngoài điện, đứng tựa lưng vào một thân cây ở rừng hoa Đào, lôi một cái linh loa ra.

Mặc dù không có thời gian trở về Côn Luân, nhưng dùng linh loa để liên hệ với các nàng vẫn là chuyện có thể làm được.

Lý Ngọc truyền pháp lực vào linh loa, mộ lúc sau, có tiếng nói từ bên kia truyền đến, nhưng lại là giọng của Hứa Khuynh Tâm.

Hứa sư tỷ cho hắn biết, Khương Ly và Chu Tử Tuyền lại đều đang bế quan, mặc dù Lý Ngọc có chút tiếc nuối, nhưng cũng đành phải để lần sau liên lạc lại.

Hứa Khuynh Tâm nói với hắn, chờ tới lúc các nàng xuất quan, sẽ bảo các nàng liên hệ hắn, sau đó lại hỏi :"Ngươi ở Huyền Âm Giáo thế nào?"

Lý Ngọc đáp :"Rất tốt, bọn họ đối xử với ta không tệ."

Hứa Khuynh Tâm hơi dừng một chút, lại hỏi :'Ngươi cùng yêu nữ kia, có xảy ra chuyện gì không?”

Lý Ngọc cạn lời :"Chúng ta thì có chuyện gì xảy ra?"

Hứa Khuynh Tâm nói :"Không có là tốt nhất, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng quên Khương sư muội và Chu sư muội vẫn còn ở Côn Luân chờ ngươi."

Lòng đề phòng của Hứa sư tỷ đối với yêu nữ vẫn rất là mạnh, Lý Ngọc vừa để linh loa xuống, Nam Cung Thiền cũng nhảy xuống từ trên cây, hỏi hắn :"Ngươi vừa nói chuyện cùng ai?"

Lý Ngọc cất linh loa đi, rồi mới trả lời nàng :"Khuynh Tâm sư tỷ."

Nam Cung Thiền nhếch miệng, Khuynh Tâm sư tỷ, Khuynh Tâm sư tỷ cơ, gọi thân mật như thế cơ, lúc nàng dạy Lý Ngọc tu hành, Hứa Khuynh Tâm còn đang ở tít tận Côn Luân đấy.

Nàng còn biết Lý Ngọc trước cả Khương Ly và Chu Tử Tuyền những hai năm.

Nhưng bây giờ, Lý Ngọc lại xa lạ với nàng nhất.

Nam Cung Thiền trừng mắt nhìn Lý Ngọc, nói ra :"Sau này không được gọi ta là Nam Cung cô nương."

Lý Ngọc hỏi :"Vậy gọi ngươi là gì?"

Nam Cung Thiền nói :"Trừ này ra thì tùy ý."

Lý Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói :"vậy ta gọi ngươi như trước đây nhé, cô nương?”

Nam Cung Thiên ảo não tự nắm tóc mình.

Trước đây Lý Ngọc gọi nàng là "cô nương”, nàng cảm thấy hoàn hảo.

Nhưng lúc này, chẳng hiểu sao nàng lại thấy, hắn gọi nàng là "Thiền Thiền" lại có vẻ dễ nghe hơn một tí.

Nhất định nàng bị điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment