Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 211 - Chương 153: Đặc Biệt Chọn Cho Ngươi

Chương 153: Đặc biệt chọn cho ngươi Chương 153: Đặc biệt chọn cho ngươiChương 153: Đặc biệt chọn cho ngươi

Cuối cùng yêu nữ cũng không nói rõ, Lý Ngọc nên xưng hô với nàng như thế nào.

Mối quan hệ giữa hai người, đã sớm dây dưa không rõ, cũng chẳng có từ ngữ nào có thể khái quát được chuẩn xác mối quan hệ giữa hai người.

Qua tâm ba mươi phút sau, Huyền Nguyên trưởng lão lại đi tới Linh Thiên Phong lần nữa.

Trải qua trưởng lão đoàn của Huyền Âm Giáo thương nghị, bọn họ đưa ra cho Lý Ngọc một cái phương án giải quyết sơ bộ.

Bởi vì muốn luyệt xong tất cả linh thảo linh dược của Huyền Âm Giáo, cho dù Lý Ngọc phải luyện liên tục không ngừng nghỉ, hết ngày dài đến đêm thâu, thì bằng sức một mình hắn, cũng phải mất thời gian mấy năm mới xong, cực kỳ ảnh hưởng tới chuyện tu hành của hắn.

Huyền Âm Giáo bằng lòng lấy ra một viên Yêu Đan mỗi năm, để đền bù tổn thất tu hành của hắn.

Đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ, thì giá trị của một viên Yêu Đan cùng giai

, cao hơn một năm khổ tu rất nhiều.

Ngoài ra, Lý Ngọc còn có thể tùy ý chọn ba kiện bảo vậy, từ trong bảo khố của Huyền Âm Giáo nữa.

Những thứ đền bù tổn thất này, có thể nói là vô cùng có thành ý.

Lý Ngọc cũng không có nói ra thêm yêu cầu nào nữa, mà đáp ứng luôn không cần suy nghĩ.

Dù sao luyện đan cho Huyền Âm Giáo, thù lao hắn nhận được đã đầy đủ, chỉ là bọn họ không biết mà thôi, những thứ này chỉ có thể coi như là thu hoạch thêm vào.

rất nhanh, Huyền Nguyen trưởng lão đưa hắn đến một chỗ đỉnh núi.

Ngọn núi này có một tòa đại trận bao trùm, lộ ra chút đặc thù giữa các ngọn núi khác ở Huyền Âm sơn mạch.

Vì bảo khố của Huyền Âm Giáo, được ẩn giấu ở trong lòng ngọn núi này.

Ở bên trong một tòa cung điện, Lý Ngọc đi theo bậc thang hướng xuống dưới, tới một tòa bảo khố dưới lòng đất, bảo khố này có diện tích rất lớn, và được phân cách thành nhiều khu vực, mỗi cái khu vực lại bày đặt, cất giữ những vật phẩm khác nhau.

Có đan dược, công pháp, pháp khí, phù lục, các loại cơ quan khôi lỗi, nhưng phẩm giai cũng không quá cao.

Lý Ngọc cũng không ôm hy vọng gì với bảo khố của Huyền Âm Giáo, vì bảo bối quan trọng thật sự, chắc chắn đều do những vị trưởng lão kia cất riêng trong túi cá nhân, chứ sẽ không để ở chỗ này.

Khu vực đan dược, Lý Ngọc trực tiếp đi qua.

Trên từng cái bệ đá, đặt nhiều bình thuốc, từ đan dược cấp một đến cấp ba đều có, những đan dược này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, một số trong đó còn là do chính hắn luyện chế.

Côn pháp Ma Đạo, Lý Ngọc đã sớm gom đủ từ trước, cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, chứ không lãng phí cơ hội ở phương diện này.

Khu vực để phù lục, Lý Ngọc nhìn qua, thấy quý trọng nhất cũng chỉ là phù lục cấp ba, còn chẳng có uy lực bằng một kích tiện tay của hắn, nên đương nhiên cũng không cần phải lấy.

Lúc đi qua chỗ mấy cái cơ quan khôi lỗi, Huyền Nguyên trưởng lão chủ động giới thiệu với Lý Ngọc :"Mấy cái khôi lỗi này, là hơn năm trăm năm trước, cường giả của bổn giáo cướp được từ bên trong một cái bí cảnh, của một môn phái Thượng Cổ am hiểu cơ quan thuật, thực lực của mỗi con khôi lỗi này đều từ Kim Đan Kỳ trở lên, một con trong đó thậm chí còn đạt tới Kim Đan tam chuyển..."

Khôi lỗi có thực lực có thể so với Kim Đan Kỳ, đối với Kim Đan Kỳ đúng là một trợ lực rất lớn.

Nhưng đối với những tu sỹ tu năm linh mạch như Lý Ngọc hay Nam Cung Thiền, thì lại hơi chút gân gà, Lý Ngọc cũng không có ý định lấy, trừ khi là Khôi Lỗi có thể so được với Nguyên Anh thì hắn còn suy nghĩ lại.

Bảo khố của Huyền Âm Giáo cái gì cũng có đủ, chỉ là phẩm chất không được cao mà thôi.

Lúc đi qua khu pháp bảo, bước chân Lý Ngọc hơi chậm một chút.

Hắn nhìn đến trên một cái kệ, có bày năm cái cờ nhỏ trên đó.

Năm cây cờ nhỏ này Lý Ngọc đã gặp qua, yêu nữ cũng có một bộ, có thể bố trí trận pháp, kết thành Ngũ quỷ nhiếp hồn trận, uy lực cực kỳ mạnh.

Thấy Lý Ngọc có vẻ có hứng thú với bộ cờ trận này, Huyền Nguyên trưởng lão chủ động giới thiệu :"Đây là Nhiếp Hồn Cờ, một bộ năm cây, có thể tạo thành nhiếp hồn trận, nhưng pháp lực của Thiếu chưởng giáo thuần dương, không thể thúc giục được..."

Ma Đạo có một số pháp khí đặc thù, yêu cầu phải tu hành công pháp Ma Đạo mới có thể thúc giục được, Lý Ngọc luyện là Thuận linh mạch, nên thuộc tính pháp lực khác biệt bản chất cùng bọn họ, nên nhiều pháp khí Ma Đạo đều sẽ không sử dụng được.

Huyền Nguyên trưởng lão hình như cũng cảm thấy, bảo khố của môn phái không có vật gì tốt, thấy Lý Ngọc mãi mới cảm thấy hứng thú với một thứ, bèn lấy bộ cờ trận đó ra, nói với Lý Ngọc :"Tiểu hữu cảm thấy hứng thú với nó, lão phu có thể làm chủ, tặng thêm nó cho tiểu hữu, không chiếm một cái danh ngạch bảo vật trong cam kết."

Uy lực của nhiếp hồn trận bất phàm, nhưng quan trọng nhất không phỉa là cờ nhiếp hồn, mà là linh quỷ cường đại.

Mấy thứ này chỉ có ở tỏng tay đệ tử Luyện Hồn Tông, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, đệ tử Huyền Âm Giáo có rất ít người tu Hồn Thuật, nên bộ trận kỳ này, vẫn để mãi ở nơi đó.

Lý Ngọc đã được chứng kiến uy lực của Ngũ Quỷ Nhiếp Hồn trận, nên bộ cờ trận này, ngu gì mà không nhận.

Chính hắn không có biện pháp thúc giục, thì bắt vài con linh quỷ phong ấn bên trong là được.

Xem như nhận bộ cờ trận này, Lý Ngọc lại vào khu pháp bảo chọn thêm một bộ kiếm trận nữa.

Bộ kiếm trận này được tạo thành bởi năm thanh kiếm, mỗi một thanh là một thuộc tính, vừa vặn tương ứng với ngũ hành, lại còn có phẩm giai cực cao, có thể thừa nhận được pháp lực của Nguyên Anh Kỳ, Lý Ngọc tính đem về cho A Ly.

Huyền Nguyên trưởng lão thâm nghĩ, không hổ là thiếu Chưởng giáo của Côn Luân, bộ kiếm trận này sợ là bảo vật quý trọng nhất ở nơi này.

Đáng tiêc đây là đồ vật bọn họ giành được, từ trong một chỗ bí cảnh Thượng Cổ của Chính Đạo, đệ tử Ma Đạo có thuộc tính pháp lực là thuần âm, nên không có cách nào điều khiến được, đành phải cất ở chỗ này.

Chọn xong bộ kiếm trận này, Lý Ngọc còn có thể lựa chọn hai đồ vật nữa.

Nhưng nơi này lại không có món đồ nào khiến hắn chú ý nữa, đến lúc đi qua một chỗ khu vực, lò Càn Khôn trong cơ thể hắn, đột nhiên sinh ra một chút khát vọng.

Vật liệu Kim Linh Đan cấp bốn, cũng không làm cho nó khát vọng như vậy.

Có đồ tốt!

Trong đầu Lý Ngọc lập tức nảy lên ba từ này.

Nhưng hắn cũng không tỏ vẻ sốt ruột, để khiết người khác không hoài nghi, nên dù cảm nhận được khát vọng của lò Càn Khôn, Lý Ngọc vẫn chậm rãi bước về phía trước, cho tới lúc đi tới khi vực chất đống một đám tài liệu luyện khí, mới từ từ dừng lại.

Khu vực này rất rộng, Lý Ngọc nhìn lướt qua, thấy trên mặt đất chất đống khá nhiều tài liệu luyện khí, như tinh thiết, tử kim, còn một chút tài liệu khác nữa, nhưng cũng không phải là tài liệu cao cấp gì.

Ở giữa đám tài liệu tạp nham, có một khối đen sì, là một vật thể nhìn không theo quy tắc gì cả.

Thể tích của vật này khoảng ba thước vuông, giống vàng mà không phải vàng, đá cũng không phải đán, không giống với tài luyện luyện khí khác, nhưng lò Càn Khôn lại có sự khát vọng mãnh liệt với nó.

Đây cũng là đồ vật duy nhất, khiến nó nảy sinh ra khát vọng thôn phệ.

Lý Ngọc cũng không mở miệng trước, mà lượn qua khi này một vòng, sau đó mới làm như vô tình phát hiện ra vật này, rôi mới hỏi :"Đây là cái gì?"

Huyền Nguyên trưởng lão nhìn vật kia, lắc đầu nói :"Lão phu cũng không biết, chắc là loại tài liệu luyện khí nào đó, lão phu không am hiểu Đạo Luyện Khí, sao vậy, tiểu hữu có hứng thú đối với cái đồ vật này sao?"

Lý Ngọc nói :"Cũng không phải cảm thất hứng thú, chỉ là nơi này không có vật gì tốt, mà cái đồ vật này, nhìn lại thấy rất đặc biệt."

Vẻ mặt Huyền Nguyên trưởng lão lộ ra vẻ lúng túng, tuy nói nơi này là bảo khố của tông môn, nhưng bảo bối thật sự như tỉnh thiết tinh hay tử kim tinh, đều sớm bị mấy vị Đại trưởng lão chia nhau, làm gì có chuyện để ở chỗ này.

Vật này thực ra cũng bị trưởng lão của tông môn chú ý qua, nhưng lại phát hiện ra, cho dù là ngọn lửa pháp lực của Hóa Thần Kỳ, cũng không thể hòa tan nó, nên không có cách dùng nó để luyện khí, tuy kỳ lạ nhưng lại vô dụng, nên vẫn vứt xó ở đây.

Lão ho nhẹ một tiếng, nói ra :"nếu tiểu hữu cảm thấy hứng thú, vật này cũng tặng cho ngươi."

Một lúc sau, Lý Ngọc và Huyền Nguyên trưởng lão đi ra khỏi bảo khố của Huyền Âm Giáo.

Trừ bộ kiếm trận, cùng khối vật liệu không biết tên, hắn lại chọn một bộ pháp khí tượng trưng nữa.

Dường như cảm thấy tông môn có chút keo kiệt với Lý Ngọc, nên Huyên Nguyên trưởng lão đưa Lý ngọc về tới trước Linh Thiền Phong, liền rời đi luôn.

Lý ngọc đi vào chủ điện đã được cải tạo qua ở phía sau Linh Thiên Phong, Nam Cung Thiền khoanh chân ngồi trên bảo tọa, nhìn thấy hắn đi đến, liên hỏi :”Ngươi lựa chọn cái gì?"

Lý Ngọc nói :"Một bộ kiếm trận, một khối tài liệu luyện khí, còn có một bộ pháp khí."

Nam Cung Thiền rời khỏi bảo tọa, nói ra :"Ta xem chút nào."

Lý Ngọc đem đồ vật ra, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.

Nam Cung Thiền đối với khối đá đen sì kia không có hứng thú gì, bộ kiếm trận kia nàng cầm một chút, vẽ vài chiêu kiếm, phát hiện pháp lực của nàng không thúc giục được, thì biết đây là pháp khí của Chính Đạo, dùng bí pháp luyện chế, nên cũng để xuống.

Ánh mắt của nàng rơi vào một vật cuối cùng.

Đó là một cái pháp trâm xinh đẹp.

Mà còn rõ ràng dành cho nữ dùng.

Kiện pháp khí này, hắn chắc chắn không phải chọn cho nàng.

Nam Cung Thiền đưa mắt về phía Lý Ngọc.

Lý Ngọc bỗng cảm thấy một chút mùi vị nguy hiểm.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói ra :"Đây là thứ ta đặc biệt chọn cho ngươi, thế nào, ánh mắt của ta cũng không tệ lắm phải không?"

Chỉ có thể chọn ba đồ trong bảo khố, thế mà hắn còn nghĩ đến nàng.

Nam Cung Thiền hơi vui vẻ trong lòng, cất cái Pháp trâm kia đi, ngoài miệng lại nói :"Cũng tạm được..."

Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra cái Pháp Trâm này, hắn vốn định làm quà tặng cho Chu Tử Tuyền.

Dù sao hắn cũng rất công bằng, đã có quà cho A Ly, tất nhiên không thể thiếu quà của Chu Tử Tuyền được.

Nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi của yêu nữ, nếu như hắn không nói đây là đặc biệt chọn cho nàng, thì hắn ít nhất sẽ bị nàng gim một tháng, cuộc sống của hắn ở Linh Thiên Phong trong một tháng này, dừng hòng sống tốt, với sự hiểu biết về tính cách của hắn về yêu nữ, điểm này Lý Ngọc dám khẳng định.

Nhưng mà quà tặng chuẩn bị cho Chu Tử Tuyền có bị yêu nữ cầm đi, cũng không phải vấn đề lớn.

Mà bộ pháp trâm này không phải chỉ có một cây, mà là một bộ, một bộ thập nhị trâm.
Bình Luận (0)
Comment