Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 216 - Chương 158: Nổi Giận

Chương 158: Nổi giận Chương 158: Nổi giậnChương 158: Nổi giận

Ngọc Tuyên Phong.

Chúng nữ du ngoạn trở vê, toàn bộ Ngọc Tuyền Phong lập tức náo nhiệt lên.

Các nàng chính là phong cảnh đẹp nhất của Ngọc Tuyền Phong, Chu Tử Tuyền ôn nhu như nước, Khương Ly hoạt bát đáng yêu, Hứa Khuynh Tâm tài trí thanh nhã, Bạch Thanh Ảnh thanh lệ linh người, còn ba cô gái giống nhau như đúc, xinh xắn lanh lợi, như những nụ hoa chớm nở.

Nam Cung Thiền thì vẫn một thân váy đen như cũ, mặc dù mặt như tảng băng, nhưng khí chất cùng nhan trị của nàng, lại không thua kém bất cứ ai ở đây.

Thiên kiêu đỉnh cấp, khí chất bễ nghễ hết thảy, càng là điêu mà chúng nữ không thể so được.

Phong cảnh ở Ngọc Tuyền Phong, so sánh với các nàng liền trở thành ảm đạm biến sắc.

Cảnh đẹp như vậy, nhưng Lý Ngọc lại không còn tâm tình thưởng thức nữa.

Hắn đã cảm nhận được một cơn bão cấp mười lăm chuẩn bị ập tới.

Ngàn lần, vạn lần đừng nên lấy cái Pháp trâm kia ra lúc đó, cũng sẽ không có tình cảnh khó xử như vây giờ.

Ánh mắt của Nam Cung Thiền đang nhìn vào chúng nữ, chính xác là nhìn vào từng cái Trâm đên đầu các nàng đảo qua, nắm đấm giấu trong tay áo, đã chặt chẽ run rẩy.

Mặc dù những cái Pháp trâm trên đầu các nàng kia, cùng cái pháp trâm của nàng không giống nhau hoàn toàn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, tất cả đều là cùng một bộ, cái gì mà đặc biệt lựa chọn cho nàng, thì ra ai cũng đều có.

Đây vốn là một bộ pháp khít

Lúc này, các nàng cũng đang quan sát Nam Cung Thiền.

Vị Thánh Nữ Ma Đạo này, cũng cắm một cây trâm, ở bên trong mái tóc đen tuyền của nàng.

Phía trên cây trâm đó, cũng có hào quang lưu chuyển, giống hệt với trâm cài tóc của các nàng.

Hứa Khuynh Tâm lúc nấy không chú ý tới, nhưng lúc này mới phát hiện ra, trên đầu yêu nữ ma Đạo, cũng có một chiếc Trâm, giống như của các nàng.

Với danh nghĩa là chủ nhân Ngọc Tuyên Phong, Chu Tử Tuyên nhanh chóng phản ứng, bỏ qua nghi hoặc, định thần lại rồi dịu dàng thi lễ với Nam Cung Thiền :"Gặp qua Nam Cung cô nương!"

Vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Thiền hơi giãn ra, bình tĩnh nói :"Cái trâm cài tóc này, Chu cô nương đeo thật đẹp!"

Chu Tử Tuyền không hiểu sao nàng lại nhắc tới trâm cài tóc, nhưng được khích lệ trước mặt người khác, nàng cũng rất khách khí trả lời :"Trâm cài tóc của Nam Cung cô nương cũng rất đẹp."

Nam Cung Thiền nhìn các nàng, bỗng trên mặt nở nụ cười, nói ra :"Thiếu chưởng giáo của các ngươi vất vả luyện đan cho chúng ta, nên bộ pháp bảo thượng cổ này là ta đưa cho thiếu chưởng giáo, ánh mắt hắn đúng là không tệ, nhanh như vậy đã giúp chúng nó tìm được chủ nhân thích hợp..."

Lúc này, Chu Tử Tuyền và toàn bộ các nàng mới biết, chủ nhân lúc trước của cây trâm trên đầu mình, lại là Thánh Nữ Huyền Âm Giáo.

Khó trách Pháp trâm trên đầu nàng, cùng các nàng giống nhau như vậy. Lúc nãy các nàng còn tưởng, Lý Ngọc cũng tặng nàng một cái đấy.

Lý Ngọc lại rất hiểu, đây chỉ là bình tĩnh tạm thời, yêu nữ mặc dù nóng nảy cổ quái, nhưng nàng cũng rất thông minh, nên đã nói một câu để hóa giải sự nghi ngờ trong lòng mọi người, nhưng chuyện giữa hắn và nàng, bây giờ mới bắt đầu.

Dù sao hai người cũng đã ký kết khế ước linh hồn, theo tu vi tăng lên, Lý Ngọc cũng có thể cảm nhận được tâm tình của nàng.

Bây giờ nàng đang rất giận.

Lúc này Nam Cung Thiên mới nhìn sang Lý Ngọc, nói ra :"Thiếu chưởng giáo, chúng ta đến lúc xuất phát rồi."

Côn Luân động thiên.

Phía trước sơn môn, Trước khi lên linh thuyền trở lại HUyền Âm Giáo, Lý Ngọc cáo biệt cùng Chu Tử Tuyền và Khương Ly, sau đó cùng yêu nữ đi lên linh thuyền, thân ảnh hai người, cũng từ từ biến mất theo sự di chuyển của linh thuyền, trước mắt Lý Ngọc bây giờ, chỉ còn lại từng tâng mây dày cộm.

Lý Ngọc đứng ở phía trước linh thuyền, thưởng thức cảnh đẹp trên không trung.

Hai vị cường giả Nguyên Anh kỳ cũng ở bên ngoài, một vị trong đó kinh ngạc hỏi hắn :"Thiếu chưởng giáo sao không vào khoang thuyên?"

Lý Ngọc cười cười đáp :"Trong khoang thuyền rất nhàm chán, ta ở chỗ này hít thở không khí, phong cảnh bên ngoài khoang thuyền cũng tốt hơn."

Đùa gì chứ, bây giờ ở trong khoang thuyền, chẳng khác gì ở đầm rồng hang hổ.

Thay vì vào trong đối mặt với yêu nữ, thà rằng ở đây nghĩ đối sách trước đã.

Chỉ một lúc sau, một vị thị nữ mặc áo đen ở trong khoang thuyền đi ra, nói với Lý Ngọc :"Thiếu chưởng giáo, Thánh Nữ mời ngài vào trong uống trà!"

Lý Ngọc phất tay áo nói ra :"ta không khát!"

Vị thị nữ kia quay người trở về khoang, một lúc sau lại đi ra nói với hắn :"Thánh Nữ chuẩn bị ít bánh ngọt mà thiếu chưởng giáo thích ăn, ngài có muốn nếm thử hay không?"

Lý Ngọc nói :"Cảm ơn, bây giờ ta không muốn ăn gì cả."

Thị nữ bất đắc dĩ lui đi, một giọng nói vang lên trong lòng Lý Ngọc :"Vào đây!"

Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm khắc.

Lý Ngọc thầm than trong lòng, nhưng cũng đành phải đi vào trong khoang thuyền.

Nam Cung Thiền ngồi bên cạnh bàn, ra lệnh cho mấy vị thị nữ bên cạnh :"Các ngươi lui xuống trước đi!"

Các vị thị nữ nhẹ giọng vâng một câu, rồi cung kính lui ra.

Nam Cung Thiền phất tay, bố trí một cái bình chướng cách âm, vừa hạn chế âm thanh truyền ra ngoài, đồng thời cũng có thể phòng ngừa thần thức nhìn trộm.

Nàng nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên nói :”Trước tiên lau sạch son môi dính trên miệng ngươi đi."

Lý Ngọc nghe lời lau đi, chắc lúc nãy tạm biệt, là A Ly lưu lại trên môi hắn, nàng là thiếu nữ ngoan ngoãn điển hình, nhưng thực ra trên một số phương diện, to gan hơn Chu Tử Tuyền rất nhiều.

Nam Cung Thiền gỡ chiếc Trâm cài tóc trên đầu xuống, đặt mạnh lên bàn, cười lạnh :"Một bộ pháp khí tặng cho tám người, Thiếu Chưởng giáo thật đúng là biết cách tận dụng." Lý Ngọc nghe được nàng đang giêu cợt.

Nhưng đây quả thực là hiểu lầm, hắn thực ra chỉ đưa cho hai người, nếu lúc đó không phải nàng đòi xem, lại còn tự mình muốn cây trâm đó, hắn sao dám nói là đây không có phần của nàng, Lý Ngọc còn chưa ngốc đến vậy.

Lý Ngọc há miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu gì.

Lúc trước sở dĩ đem cây pháp trâm kia thuận tay tặng nàng, chỉ đơn giản là muốn khiến nàng vui vẻ, cũng chẳng nghĩ quá nhiều.

Nam Cung Thiền cầm chiếc trâm lên, đưa tới trước mặt Lý Ngọc, mặt không đổi sắc, nói :"Chủ nhân của những chiếc pháp trâm này đều là thiên chi kiêu nữ của Chính Đạo, ta là yêu nữ Ma Đạo, có tư cách gì cùng các nàng dùng một loại trang sức này, ngươi vẫn nên cầm về đưa cho Tần Khả Nhân, nàng đeo nhất định đẹp.”

Lý Ngọc cũng đã nghĩ đến kết quả này.

Nếu như là Chu Tử Tuyền và Khương Ly, các nàng chỉ chú ý đây là quà Lý Ngọc tặng các nàng.

Nhưng Yêu nữ thì khác.

Trên phương diện nào đó, tính cách của nàng giống như Đại Ngọc*, thậm chí hơn chứ không kém.

Nếu như cho nàng, không phải độc nhất vô nhị, thì thà rằng không tặng nàng.

Lý Ngọc đành phải cất cây trâm này đi, cũng không nói gì.

Có đôi khi, điểm xuất phát tốt đến mấy, thì kết cục vẫn không như ý muốn, tuy hắn có thể tìm được rất nhiều lý do và cớ để lấp liếm cho qua chuyện này, nhưng chỉ là tạm thời qua được lúc này, lại trở thành mầm họa nào đó chôn xuống cho tương lai.

Lặng lẽ cất cây trâm đi, Lý Ngọc đi ra khỏi khoang, tới đầu thuyền, nhìn mây trôi lững lờ, nhẹ nhàng thở dài.

Một vị cường giả Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo đi tới bên cạnh hắn, cười hỏi :"Sao vậy, cãi nhau với Thánh Nữ?"

Lý Ngọc lắc đầu, cũng không giải thích gì.

Người đàn ông trung niên khoác một tay lên vai Lý Ngọc, ung dung nói :"Người trẻ tuổi, trong lòng có chuyện gì cứ nói rõ ràng ra thì tốt rồi, nổi giận nói rõ có quan tâm, nếu như một chút cũng không thèm để ý, thì cũng sẽ không có nổi giận, đợi ngươi đến cái tuối này của bọn ta, sẽ hiểu những đạo lý này, ta nhìn Thánh Nữ lớn lên từ bé, còn chưa từng thấy qua, Thánh Nữ quan tâm đến một người như vậy...

*Đại Ngọc : ở đây là đang nhắc đến Lâm Đại Ngọc, nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, là một cô gái có tính cách nhạy cảm.
Bình Luận (0)
Comment