Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 217 - Chương 159: Chân Thành Vĩnh Viễn Là Chiêu Tất Sát

Chương 159: Chân Thành vĩnh viễn là chiêu tất sát Chương 159: Chân Thành vĩnh viễn là chiêu tất sátChương 159: Chân Thành vĩnh viễn là chiêu tất sát

Vị tổ sư Huyền Âm Giáo này nói rất có lý.

Oan gia nên giải không nên kết, nhưng yêu nữ căn bản không cho hắn cơ hội giải thích.

Lý Ngọc ở bên ngoài, nàng ở trong khoang thuyền, Lý Ngọc chỉ cần đi vào trong khoang thuyền thì nàng sẽ đi ra, căn bản sẽ không ở cùng một không gian với hắn.

Thật vất vả mới tới Huyền Âm Giáo, nhưng chỉ có Lý Ngọc trở về Linh Thiền Phong một mình, mấy ngày liên tiếp sau đó, nàng đều không trở về phong, đến cả mặt nàng Lý Ngọc còn chưa thấy được.

Trong lúc Lý Ngọc giúp đỡ nhóm tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo luyện chế đan dược, bọn họ đều hỏi hắn một câu, hắn và Thánh Nữ thế nào rồi, xem ra bọn họ đều rất lo lắng chuyện này.

Trên ngọn núi chính của Huyền Âm Giáo.

Trong một tòa đại điện nào đó, chưởng giáo Huyền Âm Giáo nhìn Nam Cung Thiền, hỏi :"Thiền, ngươi và Lý Ngọc làm sao vậy?”

Nam Cung Thiền đang nằm bò lên mặt bàn, thản nhiên nói :"Không có như thế nào."

"Thế sao ngươi không về Linh Thiên Phong?"

"Ở chán, đổi chỗ ở."

Linh Thiền Phong bây giờ, là nới có phong cảnh đẹp nhất của Huyền Âm Giáo, là đỉnh núi có linh khí sung túc nhất, không biết bao nhiêu người hâm mộ, chán ở đó hiển nhiên không phải là một cái lý do đủ thuyết phục.

Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nói :"Nói như thế nào thì hắn cũng là người khách tôn quý nhất của chúng ta, ngươi là Thánh Nữ thì ý chí cũng nên rộng lớn một chút, nếu như hắn có làm gì khiến ngươi tức giận, thì ngươi bao dung cho hắn một chút..."

Nam Cung Thiền nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì.

Chuyện khác nàng có thể chịu, nhưng đây lại là chuyện mà nàng không thể nhịn được, thứ nhất là phản bội, thứ hai chính là lừa dối.

Nhất là nàng còn bị người thân cận nhất lừa dối.

Mặc dù khuôn mặt của Lý Ngọc nhìn rất đẹp trai, nhưng trong thời gian này, nàng không muốn nhìn thấy mặt hắn chút nào...

Linh Thiên Phong.

Lý Ngọc lại vừa nhận một đám linh dược mới, là do Huyền Nguyên trưởng lão đích thân đưa tới.

Giao nhóm linh dược này cho Lý Ngọc xong, lão cũng không đi luôn, mà cười hỏi :"Tiểu hữu cùng Thánh Nữ, có phải cãi nhau hay không?”

Lý Ngọc từ chối cho ý kiến, Huyền Nguyên trưởng lão cười ha ha, tỏng tay xuất hiện một vò rượu, nói ra :'Lão phu có rượu ở đây, nếu tiểu hữu muốn tâm sự, có thể nói cùng lão phu một chút, lão phu sống gân một ngàn năm, trải qua rất nhiêu chuyện so với ngươi, có thể cho ngươi một vài lời khuyên nho nhỏ. ˆ"

Đúng lúc Lý Ngọc cũng nghĩ muốn uống mấy chén.

Huyền Nguyên trưởng lão bảo đệ tử đưa tới một chút đồ nhắm rượu, hai người vừa ăn uống vừa nói chuyện, sau khi nghe Lý Ngọc giải thích, lão vuốt vuốt chòm râu dài trên cằm, nói ra :"Thì ra là thế..." Lão nhìn Lý Ngọc, sau đó nói ra :Lại nói tiếp, chuyện này thực ra là một cái hiểu lầm, với sự hiểu biết vê Thánh Nữ của lão phu, tiểu hữu không ngại hãy chân thành một chút, có lẽ chuyện sẽ có tiến triển..."

Lý Ngọc giống như suy nghĩ điều gì :"Chân thành?"...

Một lúc sau, Lý Ngọc nhìn về phía Huyền Nguyên trưởng lão, hỏi :"Ta có thể vào bảo khố của quý giáo, chọn lựa vài loại tài liệu luyện khí hay không?”

Huyền nguyên trưởng lão cười nói :'Đương nhiên có thể, tiểu hữu cần vật liệu gì, lão phu để cho người ta đưa tới là được.

Lý Ngọc liệt kê ra vài loại tài liệu luyện khí thường thấy rồi giao cho lão, chưa tới nửa giờ sau, đã có người đưa vật liệu hắn muốn tới Linh Thiên Phong.

Trong phòng Luyện Đan, Lý Ngọc cũng không luyện đan, mà dùng ngọn lửa pháp lực, hòa tan từng cái tài liệu kia, sau đó dùng Thần Niệm loại bỏ tạp chất trong đó, chỉ để lại bộ phận tinh hoa nhất.

Ba ngày sua, trong tay Lý Ngọc xuất hiện một cây trâm cài tóc xinh đẹp.

Chiếc Trâm cài tóc này mặc dù không lấp lánh ánh sáng như cây trâm lúc trước, nhưng tạo hình lại xinh đẹp hơn, vừa thanh nhã vừa hoa lệ, thân dài nhỏ, có khắc hoa văn cẩn thận, trên đầu là một con Bướm, cánh bướm chạm rỗng, bởi vì chế tạo cực kỳ mỏng, nên có chút lắc lư, hai cánh bướm sẽ lay động theo quy luật, giống như muốn võ cánh bay đi.

Trâm Anh là một vầng trăng xinh đẹp, xung quanh còn có mấy vì sau, như quần tinh phủng nguyệt.

Lý Ngọc tuy thường luyện đan, nhưng đây là lần đầu tiên luyện khí, thất bại rất nhiều lần, mới có được một tác phẩm hài lòng.

Nếu như dùng tiêu chuẩn pháp khí để nhận xét, thì cây trâm này là một kiện pháp khí không hợp lệ, bộ pháp trâm lúc trức, mặc dù tràn ngập ánh sáng và mầu sắc, nhưng tạo hình lại rất đơn giản, thuận tiện để làm vũ khí xuyên thủ thân thể kẻ địch.

Còn cây trâm này của Lý Ngọc, bề ngoài rất đẹp, là một kiện vật phẩm trang sức đơn thuần.

Hắn đi tới ngọn núi chính của Huyền Âm Giáo, nghe nói hắn đến tìm Nam Cung Thiền, chưởng giáo Huyền Âm Giáo rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất chuyện đồ nhi yêu quý của mình dặn là không cho bất kỳ ai quấy rầy nàng, mà thả Lý Ngọc vào luôn.

Trong tòa đại điện, Nam Cung Thiền vẫn đang gục xuống bàn, ngay cả thần thức cũng lười thả ra, nghe được tiếng bước chân, nàng cau mày nói :"Không phải nói, để cho ta yên tĩnh một mình, không cho bất luận kẻ nào tiến đến sao?"

Tiếng bước chân kia vậy mà cũng không dừng lại, còn đi tới trước mặt của nàng.

Nam Cung Thiền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Ngọc thì trong lòng hơi động một chút, sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói câu nào.

Lý Ngọc ngồi xuống đối diện nàng, mở miệng giải thích :"Thực ra bộ pháp khí kia có mười hai cây, vốn tính là đem vê cho Tử Tuyền dùng, nhưng ta thấy ngươi thích nó, nên để lại một cái cho ngươi..."

Nam Cung Thiền hừ lạnh một tiếng, nói :'Chẳng lẽ không phải ngươi gặp ai cũng đưa à?"

Lý Ngọc nói :"Còn dư lại mười một cây, ta đưa hết cho Tử Tuyền, A Ly cùng Hứa sư tỷ và các nàng, đều là Tử Tuyền tặng cho các nàng sau đó."

Nam CUng Thiền nhìn hắn, lạnh lùng hỏi :"Thế nhưng sao lúc đó ngươi lại nó đặc biệt chọn cho ta, ngươi cũng biết ta ghét nhất bị người khác lừa dối." Lý Ngọc rất chân thành nói :"Ngươi thích cây trâm đó như vậy, nếu lúc đo ta nói là ta vốn để tặng cho người khác, thì nhất định ngươi sẽ nổi giận, ít nhất nửa tháng sẽ không để ý tới ta."

Nam Cung Thiền gõ gõ cái bàn, xấu hổi nói :"Ngươi đừng có đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, bổn cô nương là hạng người như vậy sao?”

Lúc này nàng vừa thẹn vừa giận.

Cho dù sự thật có là như vậy, nhưng sao hắn có thể nói toạc ra như thế chứ.

Đường đường là Thánh Nữ một giáo, nàng không cần sĩ diện à?

Lý Ngọc nhún vai, nói ra :"Có phải hay không, chính ngươi tự rõ."

Dù sao cũng đã như vậy, còn không bằng có gì nói nấy.

Bị Lý Ngọc nói trúng tim đen, Nam Cung Thiền thẹn quá hóa giận, cứng mồm nói :"Bổn cô nương tức giận hay không, có quan hệ gì với ngươi, ngươi đi đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi..."

Lý Ngọc nhìn nàng, thành khẩn :"Ta muốn để ngươi vui vẻ!"

Nam Cung Thiền còn định nói thêm, nhưng lời nói bị ngăn trở ở cổ họng.

Nàng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lý Ngọc.

Cho dù những lời này chỉ là lừa gạt nàng, nhưng vẫn khiến trong lòng nàng cảm giác được sự ấm áp, mà trước giờ chưa từng có.

Bởi vì từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai nói với nàng như lời nhưu vậy.

Bất kể là sư tôn, hay là mẫu thân, hoặc là trưởng lão, tổ sư của tông môn, bọn họ sẽ chỉ hỏi tu vi của nàng, chưa từng có ai hỏi qua nàng, xem nàng có vui hay không, hoặc cũng chẳng quan tâm nàng có vui hay không.

Lần đầu tiên nghe được những lời này, thậm chí nàng còn có chút không biết phải làm sao.

Nét mặt của yêu nữ có chút mất tự nhiên, ra vẻ giêu cợt nói :"Ngươi cho là ta còn có thể bị ngươi lừa gạt lần nữa?”

Lý Ngọc không nói gì, chỉ nhìn nàng.

Bờ môi Nam Cung Thiền giật giật, cũng chẳng nói thêm lời nào cả.

Bởi sâu trong linh hồn, nàng cảm nhận được sự chân thành của hắn.

Linh hồn hai người vốn tương thông, khoảng cách lại gần như vậy, làng có thể không phân biệt được lời nói thật giả của Lý Ngọc, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của hắn.

Ánh mắt Lý Ngọc tràn đầy nhu hòa, trong nháy mắt, nàng đột nhiên không dám cùng hắn đối mặt, vội vàng dời ánh mắt đi, nói ra :"ta vui hay không có quan trọng sao?"

Lý Ngọc gật đầu, nói ra: "với ta thì rất là quan trọng!"

Trong lòng Nam Cung Thiền, bỗng xuất hiện một cảm giác rất kỳ quái.

Cùng là một chuyện liên quan đến cái Pháp Trâm, nhưng nàng lại sinh ra hai loại tâm tình.

Trước hôm nay, nàng rất tức giận, tức giận vì Lý Ngọc tặng đồ cho nàng, cũng không phải là tỉ mỉ chọn lựa, mà ai cũng có phần, đây là chuyện lừa dối khiến nàng không thể nào nhịn được.

Nhưng lúc này nàng lại cảm thấy, vốn là một bộ pháp khí hoàn chỉnh tặng cho đạo lữ của hắn, nhưng hắn vì khiến cho nàng vui vẻ, lại sẵn lòng đem một cây bên trong đó đưa cho nàng, một bộ pháp khí hoàn chỉnh tự nhiên biến thành khiếm khuyết, hình như nàng không có lý do gì để nổi giận...

Cứ cho là hắn lừa nàng, nhưng cũng chỉ muốn để nàng vui vẻ.

Mà mấy ngày đó, nàng đúng là đã rất vui vẻ.

Lý Ngọc cũng nhận ra yêu nữ biến hóa tâm tình, liền lấy là cây trâm tự chế kia ra, đưa cho nàng :"Đừng nóng giận, cái này tặng ngươi!"

Là Thánh Nữ Huyền Âm Giáo, mấy thứ này nàng tự nhiên không thiếu, yêu nữ lấy ra một đống trang sức đẹp đế từ trong nhẫn trữ vật ra, liếc Lý Ngọc một cái, hỏi :"Ngươi cho là tùy ý lấy ra một cây trâm, thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

Lý Ngọc nói :"Đây là đồ ta chế tạo mấy ngày vừa rồi, trên đời này không còn cây thứ hai, đây cũng là lần đầu tiên ta luyện khí, nên công nghệ sẽ kém với Nga My, nếu ngươi không thích thì thôi bỏ đi..."

Hắn nói xong, thì cây trâm cài tóc đã xuất hiện trong tay Nam Cung Thiền.

Nàng đánh giá cây trâm cài tóc này một cái, thấy có xem là pháp khí hay trang sức, thì nó đều không quá tốt, có thể xếp bét bảng tỏng đám trang sức của nàng, nhưng nó lại là do chính tay Lý Ngọc chế tạo, hơn nữa còn là lần đầu tiên hắn luyện chế.

Đây là đồ vật mà Chu Tử Tuyền và Khương Ly đều không có.

Trên đầu cây trâm, buông xuống một vầng trăng nhỏ xinh đẹp sáng lên,'Thiền" cũng có nghĩa là ánh trăng.

Đây là món đồ thuộc về nàng, là quà tặng độc nhất vô nhị.

Yêu nữ nhanh chóng cất cây trâm đi, nói ra :"Nếu là do ngươi tự tay chế tạo, ta liền miễn cưỡng đeo một cái, coi như cho ngươi cái thể diện."

Trong lòng Lý Ngọc thở phào một cái thật dài.

Huyền Nguyên trưởng lão nói không sai, Chân Thành vĩnh viễn là kỹ năng tất sát.

Đối với những chuyện lặt vặt này, lời khuyên của mấy lão già sống gân ngàn năm, quả nhiên hữu dụng.

Hắn nhìn về phía Nam Cung Thiền, hỏi :"hết giận chưa?”

Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nói :"lân này coi như xong, sau này không được phép lừa dối ta!"

Nói xong, nàng vươn tay ra, bảo Lý Ngọc :"Lấy ra!"

Lý Ngọc hỏi chấm, nghĩ nghĩ một chút, rồi đem tay của mình đặt trong tay của nàng.

Tay của yêu nữ mềm mại như không có xương, lại còn lành lạnh mát mát, nắm còn rất thoải mái.

Nam Cung Thiền cũng sửng sốt một chút, sau đó hất tay của hắn ra, xấu hổ sẵng giọng :"Ta muốn tay của ngươi làm gì, cây trâm lúc trước đâu?"

Lý Ngọc bất ngờ hỏi :"Ngươi vẫn muốn cây trâm đó à?"

Nam Cung Thiên nhăn đôi mi thanh tú lại :"Sao, ngươi thật sự muốn đưa nó cho Tần Khả Nhân?"

Lý Ngọc đành phải đưa lại cây trâm đó cho nàng.

Nam Cung Thiền cắm cả hai cây trâm lên đầu, nhìn Lý Ngọc một cái, hỏi :"Thế nào?"

Lý Ngọc lâp tức gật đầu :"Đẹp lắm!"

Nam Cung Thiền còn muốn hỏi , người đẹp hay trâm đẹp, nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá mức mập mờ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, thở hắt ra một cái thật sâu, rồi nói :"Đi thôi!" Lý Ngọc hỏi :"Đi đâu?" Nam Cung Thiền trợn mắt lên nhìn lý Ngọc một cái, nói ra :"Về nhài”
Bình Luận (0)
Comment