Chương 166: Thiên Thiên có một không hai
Chương 166: Thiên Thiên có một không haiChương 166: Thiên Thiên có một không hai
Cách đây đúng một tháng, cũng ở trên chiếc linh thuyền này, nhưng hoàn cảnh ngược lại.
Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, Lý Ngọc sao lại không để yêu nữ cảm nhận một chút hoàn cảnh của mình khi đó.
Lúc trước nàng còn bơ hắn hẳn mấy ngày.
Lý Ngọc nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra, nói :'Nam nhữ thụ thụ bất thân, xin cô nương chú ý hành vi của mình."
Lúc đi xuống linh thuyền, sắc mặt của Nam Cung Thiền rất lo lắng.
Xong rồi, Lý Ngọc giận thật rồi.
Nàng rất hối hận, sao lúc ở Nga My lại nói như thế, nàng sao cứ phải nghĩ một đằng nói một nẻo làm gì cơ chứ.
Nếu như nàng là Lý Ngọc, nàng cũng sẽ nổi giận.
Nếu như hắn dám nói nàng chỉ là bạn bè bình thường của hắn, nàng chắc chắn sẽ không thèm để ý đến hắn ít nhất một tháng.
Mặc dù nàng cũng không rõ ràng lắm quan hệ của hai người bây giờ được gọi là gì.
Nhưng quan hệ được gọi là gì bây giờ cũng không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Mà quan trọng nhất là, phải làm thế nào, hắn mới có thể tha thứ cho nàng?
Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì đối với chuyện này.
Hai vị tổ sư Nguyên Anh của Huyền Âm Giáo đang điều khiển linh thuyền, Nam Cung Thiền nhìn bọn họ, rồi đột nhiên hỏi :*Đàn ông các ngươi giận dỗi với một người, thì làm thế nào để hòa giải được?"
Hai vị tổ sư Nguyên Anh âm thầm cảm thán trong lòng, ai có thể nghĩ được, vị Thánh Nữ hơn hai mươi năm cô độc một mình, không có một người đàn ông nào dám bén mảng tới gần, đột nhiên lại hỏi một vấn đề như vậy.
Tình yêu quả nhiên sẽ làm một người thay đổi.
Vị tổ sư có dáng vẻ trung niên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói :"Cái này còn phải xem tình huống."
Nam Cung Thiền rất nghiêm túc lắng nghe, hỏi :"Ngươi nói rõ xem?”
Vị tổ sư Nguyên Anh cười cười, nói :"Còn xem là hai người giận nhau, là bên nam làm bên nữ tức giận, hay bên nữ làm bên nam tức giận, nếu như là bên nam, thì sự tình có thể sẽ nghiêm trọng một chút, nếu như không ai chịu nhún nhường trước, thì cũng có thể cả đời này cũng không thèm qua lại với nhau nữa, trong cuộc sống thì cũng không thiếu tình huống này..."
Trong lòng Nam Cung Thiền đã bắt đầu căng thẳng, lại hỏi tiếp :'Nếu là bên nữ thì sao?"
Người đàn ông trung niên nói :"Nếu là nữ làm nam tức giận, thì đơn giản hơn nhiều, nhất là nếu bên nữ còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, vậy thì chỉ cần tùy ý làm nũng gì đó, đàn ông con trai chẳng ai chịu nổi cái sự làm nũng này, tức giận cũng không nổi luôn..."
Nam Cung Thiền sốt sắng hỏi :'Làm nũng như thế nào?”
Vị tổ sư này nghe nàng hoỉ vậy cũng sửng sốt luôn, sau đó khoát tay nói :"Cái này thì Thánh Nữ phải tự mình đi lĩnh ngộ, làm nũng là thiên tính của con gái, ta nghĩ Thánh Nữ nhất định sẽ lĩnh ngộ được nhanh thôi...
Đùa à, lão đường đường là đại năng Nguyên Anh sống hơn mấy trăm năm rồi, lại đi dạy một con nhóc con làm nũng, chuyện đó nếu truyền ra ngoài, thì mặt mo này biết giấu chỗ nào?
Nam CUng Thiền nhăn mày, dù nàng là con gái, nhưng nàng thực sự không biết phải làm nũng như thế nào cả.
Nàng chân thành nhìn vào mắt vị tổ sư này, nói ra :"Ta không tự lĩnh ngộ được, ngươi dạy ta đi."
Vị tổ sư Nguyên Anh trung niên kiên định nói :“Chuyện này, xin lỗi ta chịu..."
Nam Cung Thiền rất dứt khoát nói :"KHông nói, thì sau này tìm Lý Ngọc luyện đan, giá cả tăng gấp đôi."
Vị tổ sư Nguyên Anh trung niên thực sự muốn khóc đến nơi.
Một vị còn lại không nhịn được cười lên, sau đó nói :'Loại chuyện nhỏ nhặt này, ngươi nên đáp ứng Thánh Nữ đấy!"
Nam Cung Thiền quay sang phía lão, nói :"Nếu là việc nhỏ, vậy các ngươi cùng dạy ta đi, không thì tháng sau ngươi cũng gấp đôi!"
Vị lão giả này cũng không cười nổi nữa.
Một lúc sau.
Nam Cung Thiền nhìn hai vị tổ sư Nguyên Anh, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ, nói ra :“Cái này là làm nũng?”
Hai vị tổ sư Huyền Âm Giáo đều biểu lộ, nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa...
Hai lão già cộng tuổi nhau lại cũng hơn một nghìn, cùng đi dạy một con nhóc làm nũng như thế nào, đây là chuyện không có gì đáng kiêu ngạo, nhưng bọn họ cũng không có cách nào.
Thứ nhất, người đưa ra yêu cầu này chính là Thánh Nữ, đừng nhìn bây giờ bọn lão tu vi cao hơn nàng, nhưng tương lai nhất định sẽ bị nàng vượt qua, nên không thể không nể mặt Thánh Nữ.
Thứ hai, ... bọn họ thật sự bị nàng uy hiếp.
Đan dược cho môn hạ đệ tử và con cháu đời sau, yêu cầu dựa vào Lý Ngọc, ngay cả Hồi Khí Đan cấp bốn bọn bọ cần dùng, cũng phải nhờ hắn luyện chế, làm sao dám đắc tội Thánh Nữ chứ.
Sau khi bị Thánh Nữ cười nhạo, hai người lúng túng ra ngoài, nhưng vẫn cố giải thích thêm :"Con gái làm nũng với con trai, sẽ không giống như vậy, dùng tư sắc của Thánh Nữ, làm ra động tác như kia, thiếu chưởng giáo của Côn Luân khẳng định sẽ mềm lòng..."
"Ta?"
Nam Cung Thiền liếc bọn họ một cái, nói ra :"Bổn cô nương thà nhảy từ linh thuyền này xuống, cũng sẽ không làm ra mấy cái hành động kỳ quái kia."
Nàng ném cho hai vị tổ sư một ánh mắt khinh thường, rồi chậm rãi đi vào khoang thuyền.
Nàng cảnh giác quay đầu lại nhìn một chút, rồi đóng cửa khoan lại, sau đó còn bố trí thêm bình chướng cách âm, rồi mới đi tới trước mặt Lý Ngọc, giải thích lân nữa:"Thực ra ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, lúc nói về cây trâm này, Bạch Thanh Ảnh cứ nhìn ngươi nhiều lần, chứng tỏ nàng đã nghỉ ngờ là ngươi đưa cây trâm này cho ta, nếu như ta không nói thế, nàng sẽ càng thêm nghi ngờ quan hệ của chúng ta, đến lúc đó ngươi giải thích thế nào?”
Thấy Lý Ngọc vẫn không có biểu hiện gì, nàng đành quyết tâm, cắn nhẹ bờ môi, tay thì bắt lấy ống tay áo của hắn, vừa nhẹ nhàng lay lay, vừa nhẹ giọng nói :"Thôi mà, đều là lỗi của ta, ngươi đừng giận nữa có được hay không?"
Một cảm giác tê dại chảy từ tai qua toàn bộ cơ thể, cả người Lý Ngọc không khỏi run rẩy.
Không phải... Ai bảo nàng cắn môi, nói chuyện bằng cái giọng này?
Trong nháy mắt, hắn còn tưởng yêu nữ bị đoạt xá.
Lý Ngọc vốn tính bơ nàng một ngày thôi, để báo thù lần trước bị nàng bơ mất mấy ngày.
Nhưng khi nàng cầm lấy ống tay áo của hắn, lắc lắc nhẹ nhàng, nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh kia, biểu lộ vừa tủi thân vừa hối hận, kiểu mình không nên làm hắn tức giận... Lý Ngọc thật sự không chịu được.
Không thể chịu nổi.
Yết hâu Lý Ngọc giật giật, vụng về rời ánh mắt đi, nói ra :“Được rồi, rồi, tha thứ cho ngươi lân này, sau này đừng có như vậy nữa...'
Nam Cung Thiền kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, không tin được cái chiêu nát mà hai lão giả kia dạy, thế mà thực sự có tác dụng.
Cái này thực ra cũng rất đơn giản.
Tuy hành động này khiến người ta thẹn thùng một chút, nhưng lại dễ dàng khiến cho Lý Ngọc tha thứ cho nàng.
Đã học được, đã học được.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Ngọc, trên bàn bày biện hoa quả đem theo từ Côn Luân, Nam Cung Thiền hái hai quả Nho xuống, một quả bỏ vào miệng mình, một quả đút cho Lý Ngọc.
Đã không còn người ngoài, nàng và Lý Ngọc có thể tùy ý thoải mái.
Nàng chống môt cánh tay lên bàn, đỡ lấy cằm mình, nhìn Lý Ngọc.
Nhớ lại lúc lần đầu tiên gặp hắn năm đó, bộ dáng thuần phác ngượng ngùng đến đáng thương, qua có mấy năm mà thiếu niên thuần phác đó không biết đã chạy đi đâu mất, hắn bây giờ còn không biết ngượng ngùng là gì nữa.
Khi đó hắn nói chuyện với nàng, lúc nào cũng xấu hổ.
Bây giờ bên cạnh hắn, người đẹp vờn quanh, một vị đạo lữ, một vị chuẩn bị thành đạo lữ, còn rất hòa hợp với mấy vị tiểu sư muội Nga My nữa.
Nghĩ đến chuyện hắn để lại đan dược ở Nga My trước khi đi, nàng nhịn không được hỏi hắn :"Ngươi và mấy vị Nga My kia, đến cùng là có quan hệ như thế nào?”
Lý Ngọc nói :"Quan hệ bạn bè."
Nam Cung Thiền hỏi :“Ngươi đối với bạn bề đều tốt như vậy sao, tùy ý tặng cả đan dược cấp ba, cấp bốn?"
Các nàng phục dụng hết đám đan dược kia, tu vi cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp nàng mấy năm trước.
Tuy thiên phú của Bạch Thanh Ảnh và ba tiểu cô nương giống nhau như đúc kia, không bằng nàng và tần Khả Nhân, nhưng vẫn có thể xem như là thiên kiêu, nhìn lại xinh đẹp như thế, nàng cảm thấy Lý Ngọc tặng đồ vật quý trọng như vậy cho các nàng, nhất định là có ý đồ gì rồi.
Lý Ngọc tưởng nàng có ý kiến với chuyện này, bèn giải thích :"Trước giờ ta đối xử với bạn bè vẫn luôn rất tốt, nếu như ngươi chưa Kết Đan, ta cũng sẽ tặng ngươi những thứ này."
Bạn bè mà hắn đã nhận định, Lý Ngọc cực kỳ rộng rãi, chẳng qua là bạn bè khác phái của hắn hơi nhiều hơn một chút mà thôi.
Nghe Lý Ngọc nói xong câu nói kia, Nam Cung Thiền nhìn hắn, rồi đột nhiên hỏi :"Ngươi nói xem, chúng †a có quan hệ gì?"
Lý Ngọc hỏi ngược lại :“Trong lòng ngươi, ta là gì của ngươi?"
Nam Cung Thiền cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói ra :"Bạn bè, là bạn rất rất rất rất rất quan trọng, quan trọng nhất trong tất cả bạn bè."
Lý Ngọc hỏi :"Ngoài ta ra, ngươi còn bạn bè khác sao?"
Nam Cung Thiền đen mặt lại, nói ra :“Kệ ta, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy, trong lòng ngươi, quan hệ của chúng ta là như thế nào?”
Thực ra chính nàng cũng không biết đáp án của vấn đề này.
Nói Lý Ngọc là thuộc hạ của nàng, làm gì có tiểu đệ nào dĩ hạ phạm thượng như hắn?
Nói là bạn bè, thì cũng không chuẩn xác lắm.
Cho nên nàng mới muốn nghe xem ý kiến của Lý Ngọc.
Lý Ngọc nói :"Đều là bạn bè lẫn nhau, ngươi cũng coi như là một người bạn rất rất rất rất quan trọng của ta.
Nam Cung Thiên có chút không vui, vì Lý Ngọc nói ít hơn nàng một chữ "Rất".
Nàng suy nghĩ một chút, lại hỏi :"Bạn bè giống như Bạch Thanh Ảnh và Triệu Hinh Nhi các nàng sao?"
Lý Ngọc không do dự chút nào, nói luôn :"Đương nhiên không giống."
Nam Cung Thiền nhíu máy :"Khác nhau ở đâu?"
Lý Ngọc nhìn nàng một cái, nói ra :“Ngươi quên là, ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta, ta tu hành cũng là ngươi dạy, khi đó ta còn chưa biết các nàng đâu."
"Thế so với Hứa Khuynh Tâm và Tần Khả Nhân thì sao?"
"So với ai cũng không giống, ngươi là độc nhất vô nhị."
Nam Cung Thiền còn chưa kịp cảm động, thì đầu đã nhảy số một cái, Lý Ngọc nói gì mà chẳng dễ nghe, nàng liếc hắn một cái, ung dung hỏi :"Nếu như các nàng hỏi ngươi, có phải ngươi cũng sẽ nói như vậy không?”
Lý Ngọc im lặng một lúc, rồi nói :"Ngươi thật đúng là hiểu rõ ta."
Nam Cung Thiền hừ lạnh một tiếng :"Ta biết ngay!"
Lý Ngọc cười cười, đột nhiên thò tay ra nhéo mặt của nàng một cái, nói ra :"Tử Tuyền có Tử Tuyên độc nhất vô nhị, A Ly cũng là A Ly độc nhất vô nhị, Khuynh Tâm và Tần Sư tỷ cũng có đặc điểm riêng của các nàng, nhưng trong tất cả độc nhất vô nhị thì ngươi chính là Thiên Thiên duy nhất có một không hai."
Nam Cung Thiền ngẩn người, trong lòng rất nhanh bị nhồi cho đầy ắp cảm giác ấm áp.
Linh hồn bị quấy rầy, khiến nàng không thể phân biệt được hắn nói thật hay đang nói cho qua.
Nhưng những lời này đối với nàng mà nói, đã đủ rồi.
Bị Lý Ngọc nhéo má một cái, nàng cũng không bởi vì hành động vô lễ đó của hắn mà tức giận, chỉ lườm cho hắn một cái, sau đó nói :"Coi như ngươi có một chút lương tâm, nếu không phải bổn cô nương, ngươi sớm đã rớt xuống sơn cốc làm mồi cho chó sói rồi, không thì cũng bị lão gia hỏa kia sưu hồn, biến thành kẻ đần, hoặc chết trong tay tên Luyện Đan Sư tam phẩm nào đó..."
Lý Ngọc cười cười, nói ra :"Ta đây chẳng phải đang báo đáp cho ngươi sao, muốn ăn gì, ta về nhà làm cho ngươi?"
Nam Cung Thiền hừ nhẹ một cái, nói :'Ngươi cảm thấy làm mấy cái món ăn, là có thể báo đáp nhiều lần ân cứu mạng như vậy rồi?"
Lý Ngọc nói :"Vậy ngươi còn muốn ta thế nào, lấy thân báo đáp?”
Nam Cung Thiền hứ một tiếng, tức giận nói :"Hừ, ngươi nghĩ hay quá nhỉ, cái thân thể hoa tàn bại liễu của ngươi, bổn cô nương mới không thèm, ngươi phải làm đồ ăn cho bổn cô nương cả đời này."