Chương 172: Trang điểm
Chương 172: Trang điểmChương 172: Trang điểm
Từ Dị và Điền Tề hành đại lễ với Lý Ngọc xong, thì trở về nơi cư trú tạm thời, điều chỉnh tình trạng cơ thể, để chuẩn bị trùng kích Kim Đan.
Lý Ngọc nhìn bóng hai người rời đi, như có điêu suy nghĩ.
Ngay tại lúc nãy, hắn cũng cảm nhận được lực tín ngưỡng từ hai người bọn họ.
Lực tín ngưỡng của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, so với Luyện Khí kỳ, mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.
Chờ đến lúc bọn họ Kết Đan thành công, lực tín ngưỡng nhất định sẽ còn tăng thêm chất lượng.
Đối với đa số tu tiên giả, Nguyên Anh là mộng tưởng xa không thể chạm, ngay cả tưởng tượng cũng không dám, Kim Đan chính là theo đuổi cuối cùng của bọn họ, sống được năm trăm tuổi, cũng đã không uổng đời này.
Ước mơ của Từ Dị và Điền Tề, đã được Lý Ngọc giúp đỡ hoàn thành.
Từ Trúc Cơ sơ kỳ đến song linh mạch Kim Đan, mới chỉ mấy ngày ở Huyền Âm Giáo, bọn họ đã tiết kiệm được hẳn trăm năm đường vòng.
Cũng nhân tiện thu hoạch lực tín ngưỡng từ bọn họ.
Dùng phương thức này thu lực tín ngưỡng, mặc dù đầu tư rất nhiều, nhưng đây vốn chính là con đường tu hành nghịch thiên, phương pháp để tăng tu vi lên nhanh chóng, đều không hề dễ dàng.
Nam CUng Thiền khoanh tay trước ngực, đứng ở phía sau lưng Lý Ngọc, thản nhiên nói :”Ngươi còn biết mua chuộc nhân tâm cơ đấy!"
Lý Ngọc nói :”Ta chỉ là thích kết bạn..."
Lần này Nam Cung Thiền cũng không nói gì thêm, ít nhất hai tên đệ tử Ma Đạo này đều là nam, hắn không cấu kết nữ tu Ma Đạo, nàng đã cảm thấy khá lắm rồi.
Có tiến bộ đáng giá khen ngợi.
Nhưng nàng vẫn hỏi Lý Ngọc một câu :"Chẳng lẽ ngươi không sợ, bọn họ chỉ biểu hiện ra như vậy để nịnh nọt ngươi, nhưng trong lòng lại nghĩ ngươi đúng là kẻ đần, tự dưng lại mang nhiều đan dược cho bọn họ như vậy."
Chuyện này Lý Ngọc không hề lo lắng, một chút cũng không.
Biểu lộ có thể lừa gạt người khác, nhưng lực tín ngưỡng thì không lừa được.
Nếu lời nói của bọn họ không xuất phát từ nội tâm, thì cũng sẽ không sản sinh ra lực tín ngưỡng.
Sau khi Lý Ngọc cảm nhận được lực tín ngưỡng từ trên người Từ Dị và Điền Tề, cũng dẫn dắt hắn nảy ra một số ý tưởng mới.
Tu hành bằng lực tín ngưỡng, mặc dù là một đường tắt, nhưng tu vi tăng lên thì lại có yêu cầu cao hơn mới nguồn gốc sản sinh lực tín ngưỡng.
Ví dụ như lúc hắn ở Trúc Cơ Kỳ, chỉ cần tập trung lực tín ngưỡng của đệ tử Luyện Khí Kỳ lại, thậm chí có thể đủ cho hắn Kết Đan sớm.
Nhưng sau khi Kết Đan, tác dụng của lực tín ngưỡng được sản sinh từ đệ tử Luyện Khí Kỳ, đã nhỏ đi rất nhiều. Nếu cứ như vậy, thì tới lúc Lý Ngọc tiến nhập Nguyên Anh Kỳ, e là cần phải có lực tín ngưỡng của Kim Đan Kỳ, mới có tác dụng với tu hành của hắn.
Nhưng muốn cho Kim Đan Kỳ sản sinh ra lực tín ngưỡng, lại là một chuyện rất khó khăn, đám người mấy trăm năm tuổi đó, những chuyện lông gà vỏ tỏi họ chẳng để tâm, mà tâm tính cũng không như người trẻ tuổi, điểm này thì lúc ở Côn Luân, Lý Ngọc đã nghiệm chứng qua.
Một chút ơn huệ nhỏ, căn bản không chiếm được tín ngưỡng của bọn họ.
Nhưng nếu như hắn có thể cung cấp Thác Mạch Đan và Kim Linh Đan, cho các ông lão có tuổi thọ sắp hệ, để bọn họ có thể Kết Đan trước lúc quy khư, vậy thọ nguyên hơn hai trăm năm chắc chắn có tác dụng.
Chuyện của Tôn trưởng lão, vẫn còn là ký ức khắc sâu đối với Lý Ngọc.
Những người sắp hết tuổi thọ kia, vì Kết Đan, có thể làm ra bất cứ chuyện gi.
Nhưng mà đây cũng chỉ là ý nghĩ sơ bộ của hắn, chuyện này không chỉ đơn giản là tặng đan thu lấy lực tín ngưỡng, đầu tiên chuyện này phải được tông môn thông qua, sau đó còn phải đảm bảo, những người đó có thể cho mình sử dụng nữa.
Dù sao cũng không phải là đi làm từ thiện, nếu như bọn họ phá cảnh xong chạy mất, thì đan dược của hắn chẳng phải đã bị lãng phí không công?
Trước mắt, Lý Ngọc tu hành tiến triển nhanh chóng, nên chuyện này cũng không cần vội, chờ tới lúc xong chuyện ở Huyền Âm Giáo, lại nghĩ kỹ hơn sau. ...
Hôm nay Lý Ngọc không luyện đan, mai đã là ngày khai mạc Ma Đạo đại điển, các phái Ma Đạo đều gân như đã tới đông đủ, hắn đang tính đi xem náo nhiệt.
Mặc dù hắn không thể tham gia đại điển này, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, thì năm viên Yêu Đan cửu chuyển kia, cuối cùng sẽ rơi vào trong tay yêu nữ, cũng chẳng khác gì là ở tỏng tay hắn, chỉ cần không bị người ngoài cướp đi là được rồi.
Bên trong Linh Thiền Điện, Lý Ngọc đang trang điểm và búi tóc cho Thanh Nhi ở trước bàn trang điểm.
Thực lực của cô nhóc này, cũng là ngũ linh mạch Kim Đan.
Đan dược Lý Ngọc cho Yêu nữ, đều được nàng dùng hết cho Thanh Nhi, Lý Ngọc thi thoảng cũng sẽ cho nàng một chút, nên trong hai tháng này, thực lực của cô nhóc này đã tăng vọt, ở trong hàng thiên kiêu đỉnh cấp, cũng có một chỗ cắm dùi.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, thiên phú của cô nhóc vẫn còn xa mới bằng được đám thiên kiêu chân chính kia, tu hành càng lâu, sẽ bị bọn họ kéo ra càng nhiều chênh lệch.
Lý Ngọc tạo cho Thanh Nhi kiểu tóc búi hai bên đơn giản, kiểu tóc này cũng rất hợp với khuôn mặt bầu bĩnh của cô nhóc.
Nam CUng Thiền đứng ở bên cạnh nhìn, mấy hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy tay nghề của Lý Ngọc tăng lên từng chút một, đương nhiên, nàng để Lý Ngọc đi theo vị đệ tử Hợp Hoan Tông kia học Trang Điểm, là có mục đích nho nhỏ.
Bắt hắn đi học những thứ này, cũng không phải để hắn đi chải đầu cho Thanh nhi đấy.
Thanh Nhi chạy ra khoe kiểu tóc mới của mình với Nam Cung Thiền, Yêu nữ đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống trước gương, bắt đầu chải tóc của mình.
Nàng xõa tóc ra, sau đó cố gắng búi tóc thành kiểu khác, nhưng nàng lại không biết làm những thứ này, nên mãi một lúc lâu cũng chẳng búi được kiểu nào ra hồn, yêu nữ hơi xấu hổ quăng cây trâm lên bàn, quay sang nhìn Lý Ngọc một cái, đồng thời ho nhẹ một tiếng. Lý Ngọc vốn muốn chờ xem lúc nào nàng mới chủ động mở miệng ra nhờ hắn, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sợ là yêu nữ sẽ thẹn quá hóa giận, đành phải chủ động tiến lên, hỏi han:"Có muốn ta giúp ngươi một tay không?”
Nam Cung Thiền không nói gì, nhưng cơ thể lại trung thực dựa người vào trên ghế.
Lý Ngọc dùng lược để chải mượt mái tóc mềm mại của nàng trước, sau đó mới chọn một kiểu tóc, rồi bắt đầu bận rộn với mớ tóc trên đầu nàng.
Nam Cung Thiền nhìn qua giương, yên lặng xem Lý Ngọc loay hoay trên đầu mình.
Đây là lần đầu tiên có người chải đầu cho nàng.
Khi còn bé, những cô bé cùng tuổi nàng đều có Tiên Y xinh đẹp để mặc, mỗi ngày đều được cha mẹ mặc đồ đẹp, chải tóc xinh cho, nhưng không ai làm những thứ này cho nàng.
Chính nàng cũng không biết buộc tóc, đành phải dùng một sợi dây thừng, tùy ý tóm lại mái tóc trên đầu của mình cho gọn, vì thế đã trở thành trò cười của rất nhiều cô bé khác.
Khi đó nàng rất hâm mộ những cô bé bằng tuổi kia, hâm mộ họ có cha mẹ, có người có thể búi tóc cho các nàng, còn cài trên những dây hoa xinh đẹp trên trán nữa.
Sau này nàng triển lộ thiên phú tu hành, được chưởng giáo thu làm đệ tử, nhảy lên làm Thánh Nữ được coi trọng trong giáo, bên người cũng có rất nhiều thị nữ hầu hạ, cuối cùng cũng có người búi tóc cho nàng, nhưng nàng cũng không cần như hồi bé nữa.
Nhưng trong lòng nàng, vẫn luôn có một chấp niệm được giấu kín.
Hôm nay Lý Ngọc búi cho nàng một kiểu gọi là "Búi tóc ngọc đài”, trước kia hắn chưa gặp qua ai búi tóc kiểu này, chắc là do Điền Tề tự sáng chế ra.
Kiểu búi tóc này rất phù hợp với thiếu nữ, nhưng nhìn hơi khó phân biệt, kiểu giữa phong cách dễ thương và trưởng thành, búi tóc xong, nhìn qua giương thì thấy yêu nữ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thay đổi kiểu tóc một cái, khí thế hiên ngang lãnh khốc của nàng đã không còn, mà thay vào đó là vẻ dịu dàng của tiểu thư khuê các.
LÝ Ngọc không khỏi nghĩ đến, nếu như nàng không phải sinh ra ở Huyền Âm Giáo mà là sinh ra ở Côn Luân, có lẽ nàng sẽ giống như lúc này.
Yêu nữ vốn đã đẹp, lại còn là tu sĩ nữa, nên bề ngoài gần như là không có khuyết điểm nhỏ nhặt nào, không cần phải son phấn kem nền gì đó, Lý Ngọc chỉ cần kẻ cho nàng cái lông mày, thoa thêm một chút son môi, vậy coi như hoàn tất việc trang điểm cho nàng.
Thanh nhi chạy tử bên ngoài vào, nhìn thấy bộ dáng Nam Cung Thiền ngồi trước bàn trang điểm, cũng bị giật mình không nhẹ, sau đó mới lẩm bẩm nói :"Thánh Nữ, ngài trang điểm xong thật là xinh đẹp..."
Nam Cung Thiền lườm cô nhóc một cái, hỏi :"Chẳng lẽ ta không trang điểm thì không đẹp à?"
Thanh Nhi chỉ có thể nói :"Thánh Nữ không trang điểm cũng xinh đẹp, nhưng trang điểm thì xinh đẹp hơn một chút so với lúc không trang điểm..."
Nam Cung Thiên quay sang hỏi Lý Ngọc :"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
Lý Ngọc nhìn nàng một lúc, sau đó mới nói :"”Ta cảm thấy xinh đẹp khác nhau, ngươi vốn đã xinh đẹp sẵn, trước lúc trang điểm thì như hoa sen mới nở, thanh tân đạm nhã, sau khi trang điểm thì như Tường Vị nở rộ, phù thúy lưu đan... trang điểm hay không, đều xinh đẹp mỗi kiểu." Nam Cung Thiên không nói gì thêm, nhưng khóe miệng lại kéo ra một độ cong nho nhỏ. Thanh Nhi thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lý Ngọc, Côn Luân thiếu chưởng giáo không hổ là Côn Luân thiếu chưởng giáo, nàng còn không dám nói ra những lời buồn nôn như kia...