Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 235 - Chương 171: Nơi Thiên Kiêu Hướng Về (2)

Chương 171: Nơi thiên kiêu hướng về (2) Chương 171: Nơi thiên kiêu hướng về (2)Chương 171: Nơi thiên kiêu hướng về (2)

Điền Tề chỉ nhìn Nam Cung Thiền một cái, đại não bắt đầu vận chuyển bay nhanh.

Vị Thánh Nữ Huyền Âm Giáo này, có thiên phú tu hành vô cùng xuất chúng, dung mạo thì không thể nghỉ ngờ, có thể nói là cực đẹp, đám đạo lữ của mình còn không so được nửa phần của nàng.

Nhưng nếu bàn về ăn diện, thì vị Thánh Nữ này lại xa xa không theo kịp bất kỳ người nào trong đám các đạo lữ của hắn.

Đầu tiên là về tóc của nàng, chỉ buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, mặc dù dáng nàng rất đẹp, để đuôi ngựa đơn giản thì vẫn rất đẹp, một số nữ đệ tử Hợp Hoan Tông một lòng tu hành, không quan tâm vẻ bề ngoài, cũng ưa thích để kiểu tóc đuôi ngựa, vì vừa đơn giản vừa dễ buộc.

Nhưng rất rõ ràng, vị Thánh Nữ Huyền Âm Giáo này, cũng không phải là một cô gái không quan tâm đến vẻ bề ngoài.

Trên mặt của nàng còn có lớp trang điểm nhàn nhạt, nếu con gái thật sự không quan tâm để vẻ ngoài, họ cũng sẽ chẳng bao giờ trang điểm, cho thấy nàng vẫn muốn bản thân mình xinh đẹp hơn, chỉ là nàng không am hiểm vấn đề này quá, nên dù nàng chỉ trang điểm đơn giản trang nhã nhất có thể, nhưng trong mắt Điền Tề, vẫn còn thấy nhiều điểm không hoàn mỹ.

Nữ tu sĩ có rất nhiều kiểu búi tóc xinh đẹp, nhưng nàng chỉ để tóc đuôi ngựa, rất có thể là do nàng không biết kiểu khác, còn thị nữ của nàng cũng không biết nốt.

Kiểu tóc khác biệt, trang sức phối hợp cũng bất đồng, cây trâm cài tóc bây giờ của nàng, cũng không quá thích hợp với kiểu tóc đơn giản này của nàng.

Nếu để cho hắn đánh giá, thì Nam Cung cô nương dù là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng nàng lại là dân hai lúa chính gốc.

Vào bụng mấy chén rượu nữa, Điền Tề mới nói :"Năm ngoái ta ở bên trong một cái bí cảnh, còn lấy được một cuốn bí điển, mặc dù không phải là công pháp song tu, nhưng trên đó ghi chép hơn trăm kiểu phương pháp búi tóc của phái nữ, cùng mười mấy kiểu trang điểm, hơn chục kiểu dáng vẽ lông mày, ngoài song tu ra, thi thoảng trang điểm cho đạo lữ, cũng có thể tăng thêm niềm vui khuê phòng, không biết Lý huynh có hứng thú hay không?”

Loại chuyện này, thực ra Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền cũng đã làm qua.

Vợ chồng son, chuyện gì cũng muốn nếm thử một chút.

Nhưng Chu Tử Tuyền cảm thấy, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể trang điểm vẽ lông mày cho con gái được, nên sau đó cũng không thử qua lân nào nữa.

Lý Ngọc đang định cự tuyệt, thì đùi hắn đột nhiên bị ai đó nhéo nhéo.

Yêu nữ liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu một cái.

Lời từ chối đã đến bên miệng bị Lý Ngọc nuốt trở vào, đánh phải nói ra :"Cái này, đúng là ta rất có hứng thú đấy...

Điền Tề nghe vậy vui vẻ nói ra :'Cuốn bí điển kia, ta để ở tông môn, không mang đến đây, nhưng nội dung trên đó thì ta đã nhớ nằm lòng, hay ta lấy Từ huynh làm người mẫu, biểu diễn cho Lý huynh xem?”

Thực ra cũng không có cuốn bí điển này, những thứ này đều là tay nghề của hắn, do hắn cùng đám đạo lữ của mình, hàng ngày lĩnh ngộ ra trong quá trình song tu.

Từ Dị nghe thấy vậy thì ngẩn cả người ra, khóe miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn cũng biết, Điên Tê có thể Trúc Cơ viên mãn hay không, đều dựa vào cơ hội này cả.

Vì bạn bè, hắn chịu một chút ủy khuất cũng không là gì. ...

Dưới sự ám chỉ của Yêu nữ, thời gian tiếp theo, Lý Ngọc không chỉ học nấu ăn cùng từ Dị, mà còn học cả trang điểm với Điền Tề nữa.

Hắn giống như không phải đến Huyền Âm Giáo để luyện đan, mà là đến để học nghề hơn.

Nhưng mà những thị nữ ở Linh Thiên Phong, cũng cứu Từ Dị một phen, để hắn thoát khỏi thân phận người mẫu bất đắc dĩ.

Lý Ngọc vốn cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì để học.

Chỉ là chải đầu, kẻ lông mày, thì có gì để mà học chứ.

Hắn biết rõ tâm tư của Điền Tề, chỉ đơn giản là muốn hắn cho một ít Thác Mạch Đan, thực ra Điền Tê cũng không cần phải cong cong quấn quấn lượn lượn như này quá làm gì, vì Lý Ngọc cũng vốn đã tính sẽ đầu tư vào trên người của hắn rồi.

Nhưng mà Lý Ngọc rất nhanh đã biết, không nên coi thường bất luận kẻ nào.

Cùng là một người thị nữ, sau khi trải qua bàn tay phù phép của Điền tê, dù vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại đem tới cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Lý Ngọc không nói rõ được khác biệt chỗ nào, chính là cảm thấy, chẳng qua chỉ thay đổi một cái kiểu tóc, tỉa một cái lông mày thành dáng khác, nhưng nàng lại đẹp hơn so với chính mình lúc nãy, khí chất cũng có biến hóa rất lớn.

Lý Ngọc nhìn sang mấy người bên cạnh, Yêu nữ, Thanh nhi, và ngay cả Từ Dị cũng đều biểu lộ kinh hãi, nên đây cũng phải ảo giác của mình hắn.

Mà một vị thị nữ khác, trải qua Điền Tề cải tạo, tác phong biểu hiện ra bên ngoài cũng đã khác biệt hẳn.

Hắn có thể căn cứ dung mạo, hình thể, đặc điểm cá nhân của mỗi người, đưa ra phương án cải tạo thích hợp nhất với họ, thậm chí ngay cả trang sức phối trên đầu, cũng được chú ý, đúng là thợ trang điểm đỉnh cấp của tu tiên giới.

LÝ Ngọc cũng đã nhìn thấy, những vị đệ tử Ma Đạo này, ai cũng có tuyệt kỹ trong người, đối với bọn họ thì có lẽ tu hành mới là nghề phụ.

Một lúc lâu sau.

Trừ Thanh Nhi ra, tất cả các thị nữ ở Linh Thiền Phong đều đã có biến hóa to lớn, Lý Ngọc còn cảm giác mình đang ở một show thời trang siêu lớn vậy.

Nhìn Điền Tề cả người dính đầy son phấn, Lý Ngọc lấy ra một hộp Thác Mạch Đan, nói ra :"Điền huynh cực khổ rồi, một chút quà nhỏ này, không thành kính ý!"

Cuối cùng cũng chờ được đan dược mà hắn khát vọng đã lâu, Điền Tề run rẩy hai tay thu hồi hộp đan dược, nói ra :"Không cực khổ, không cực khổ, có thể giúp Lý huynh được điều gì, là vinh hạnh của ta."

Mấy ngày sau, Lý Ngọc ngoài luyện đan ra, còn theo Từ Dị và Điền Tê học kỹ thuật nấu nướng và trang điểm.

Hai người đều có kỹ thuật riêng mình tới trình độ tông sư, năng lực học tập của Lý Ngọc thì lại rất mạnh, tay nghề nấu ăn hay vẫn là trang điểm, đều ngày càng cao, mỗi lần học xong, hắn lại lôi Thanh nhỉ ra thử tay nghề, học được ba hôm, Lý Ngọc đã nắm giữ được mấy chục kiểu búi tóc khác nhau.

Trong ba ngày này, dưới sự cố ý chiếu cố của hắn, tu vi của Điền Tề cũng tăng lên tới song linh mạch Trúc Cơ đỉnh phong.

Đôi lúc Lý Ngọc cũng cảm khái, năm đó nếu như hắn có thể gặp được một người hào phóng như mình, cũng sẽ không vất vả mãi mới Kết Đan được như thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thì dường như hắn cũng chẳng thành tạo kỹ năng nào, nên cơ hội tới chắc cũng chẳng nắm bắt được.

Ngày mai là tới Ma Đạo đại điển, hoàng hôn ngày cuối cùng, trước khi hai người rời khỏi Linh Thiền Phong, Lý Ngọc đưa cho cả hai, mỗi người một cái bình ngọc, trong mỗi bình có sáu viên Kim Linh Đan.

Từ Dị và Điền Tề sửng sốt, bọn họ căn bản cũng không biết đây là đan dược gì.

Lý Ngọc bèn giải thích :"đây là Kim Linh Đan cấp bốn, dùng khi cần đột phá bình cảnh Trúc Cơ Kỳ, nhóm các ngươi cầm lấy đi phục dụng, không cần phải áp súc pháp lực, cũng có thể trực tiếp Kết Đan, không đủ thì lại tới tìm ta lấy thêm."

Từ Dị và Điền Tề nghe vậy , cả người run rẩy.

Kim Linh Đan! Phá Cảnh Đan!

Bọn họ mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng đã nghe qua loại đan dược tỏng truyền thuyết này.

Đây là đan dược Phá Cảnh Đan của Trúc Cơ Kỳ lên Kim Đan Kỳ, là đan dược mà biết bao cường giả Trúc Cơ viên mãn đều cầu không tới một viên.

Ở Ma Đạo, một viên Kim Linh Đan có thể dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu.

Mà Lý Ngọc cho bọn hắn mỗi người một bình, trong đó có hẳn sáu viên.

Sáu viên Kim Linh Đan, ăn vào một cái, ngay cả quá trình áp súc pháp lực cũng bỏ qua, có thể khiến họ trong một đêm, Kết Đan cả hai cái linh mạch, rồi bước vào Kim Đan Đại đạo, tuổi thọ bao tăng tới tận năm trăm năm.

Hai người có năm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, hành trình tới Huyền Âm Giáo lần này, lại có thể gặp được cơ duyên to lớn như thế.

Dùng thực lực song linh mạch Kim Đan nhất chuyển, bọn họ thậm chí có thể leo lên được cả Cửu U Bảng.

Bình thuốc nhỏ này tuy nhẹ, nhưng nằm trong tay bọn họ, lại nặng tựa ngàn cân.

Đừng nói là bạn bè, cho dù là sư tôn của bọn hắn, thậm chí là tông môn, thân nhân đạo lữ của bọn họ, cũng sẽ chẳng bao giờ bỏ ra cho bọn họ những thứ này.

Đối với tu tiên giả mà nói, không có ân tình nào lớn hơn so với điều này.

Từ Dị thở sâu, quỳ một chân trên đất, nghiêm túc nói ra :“Đại ân của Lý huynh, suốt đời khó quên, sau này có bất kỳ sai khiến gì, Từ mỗ cũng nguyện dốc sức khuyển mãt"

Điền Tề hơi giật mình, nhưng cũng học Từ Dị, quỳ một chân trên đấy, nhưng lời muốn nói thì Từ Dị đã nói hết, cũng không có thời gian để nghĩ ra lời nào, sắc mặt đỏ lựng, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói ra :"Ta cũng vậy!"
Bình Luận (0)
Comment