Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 249 - Chương 180: Mời Chào (1)

Chương 180: Mời chào (1) Chương 180: Mời chào (1)Chương 180: Mời chào (1)

Đối mặt với lời đề nghị của Yêu nữ, Lý Ngọc thành thật đáp :"Đã không còn!"

Nam Cung Thiền trợn to mắt, hỏi :"Đâu mất rồi?"

Viên Yêu Đan cửu chuyển kia, không thể do Lý Ngọc tự mình luyện hóa, trừ khi Kim Đan thuộc tính Hỏa kia của hắn, cũng đạt tới cửu chuyển, hoặc hắn có Thiên Linh Mạch thuộc tính Hỏa, nhưng hai cái điều kiện này, hắn đều không có cái nào.

Lý Ngọc giải thích :"Đã tặng người khác rồi."

Nam Cung Thiền truy vấn :"Tặng ai?"

"... Tần sư tỷ!"

Hậu quả lừa dối Yêu nữ lần trước, còn rõ mồn một trước mắt, vì thế lân này từ lúc mới bắt đầu, Lý Ngọc cũng không nghĩ nói dối nàng chút nào.

Cũng không cần thiết phải nói dối nàng, Tần sư tỷ vừa là thầy vừa là thân sư tỷ của hắn, hắn đối tốt với Tần sư tỷ là chuyện nên làm, hắn cũng không sợ Yêu nữ biết điều này.

Phải từ từ thay đổi cái dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ kia của nàng.

Nam Cung Thiền nheo nheo mắt lại.

Bảo sao, lúc nãy nàng không thể áp chế được Tần Khả Nhân.

Thì ra tiểu đệ của nàng thông đồng với địch.

Mặc dù nàng biết rõ, Tân Khả Nhân và Lý Ngọc là sư tỷ đệ nhất mạch tương thừa, cảm tình giữa họ, không thể so sánh với người khác, nhưng trong lòng của hắn, vị trí của mình đáng lẽ phải cao hơn Tần Khả Nhân kia một chút mới đúng chứ?

Lấy Yêu Đan từ Ma Đạo, lại đem tặng Tần Khả Nhân, thế mà còn thẳng thắn như vậy.

Chẳng phải đã nói, nàng là Thiền Thiền độc nhất vô nhị của hắn hay sao?

Hắn tặng Yêu Đan cho Tần Khả Nhân thì tặng, nhưng chẳng lẽ tặng muộn một chút thì sao, để nàng đánh bại Tân Khả Nhân một lần không được à?

Nhưng việc đã đến nước này, nói cái gì cũng đã chậm, ít nhất thì lân này hắn không có nói dối nàng.

Yêu nữ đi tới bên người Lý Ngọc, nói :"Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thành thật trả lời."

“Nói đi!"

Nam Cung Thiền nhìn vào mắt hắn, hỏi :"Nếu như ta và Tần Khả Nhân cùng lúc gặp được nguy hiểm, ở bên trong một cái bí cảnh động thiên nào đó, mà ngươi chỉ có thể cứu được một người, ngươi sẽ cứu ai?"

Con gái vẫn luôn hy vọng cái câu hỏi phải lựa chọn hai trong một, thì người được chọn sẽ là mình, để xác nhận lại địa vị của bản thân.

Lý Ngọc hỏi ngược lại :“Sao ngươi không hỏi, nếu ngươi và Tử Tuyền gặp nguy hiểm, ta sẽ cứu người nào?”

Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nàng vẫn tự biết lượng sức mình đấy.

Chu Tử Tuyền là đạo lữ của hắn, Lý Ngọc cứu nàng là chuyện đương nhiên.

Mình đâu có ngủ qua với hắn đâu! Nàng ho nhẹ một cái, nói ra :"Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác, ta hỏi chính là Tân Khả Nhân, chứ không phải những người khác, ngươi chỉ cần trả lời là được."

Lý Ngọc hỏi :"Lúc ấy hai người các ngươi không biết liên thủ với nhau à?"

Nam Cung Thiền tức giận nói :"Chúng ta không muốn liên thủ không được à, trả lời nhanh lên!"

Lý Ngọc nhún vai, bất đắc dĩ nói :"Ta không đi, nếu như các ngươi liên thủ lại còn không giải quyết được vấn đề, thì ta có đi cũng bất lực, chẳng khác đưa thêm một mạng, hà tất phải như vậy..."

Nói thì đúng rồi, có lý đấy, nhưng không phải đáp án mà nàng muốn.

Nam CUng Thiền vốn định dây dưa truy vấn Lý Ngọc đến cùng, nhưng Chu Tử Tuyền và Khương Ly đi tới, nên nàng cũng chỉ đành u oán nhìn Lý Ngọc một cái, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Thời điểm ở CÔn Luân luôn đặc biệt nhàn nhã, Lý Ngọc ngày ngày đều đích thân xuống bếp làm một ít đồ ăn, thể hiện trình độ nấu nướng tiến bộ của mình cho các nàng xem.

Thực ra hắn còn muốn thể hiện kỹ năng trang điểm cho các nàng xem nữa, nhưng Chu Tử Tuyền và KHương Ly, đều không cho hắn cơ hội khoe khoang.

Trong tiềm thức của các nàng, vẫn cảm thấy đây không phải là chuyện mà đàn ông con trai nên làm.

Khách quan mà nói, thì con gái bên Ma Đạo vẫn thoáng hơn một chút.

Lần này Lý Ngọc về Côn Luân, trừ mỗi tháng đoàn tụ với các nàng một lần ra, thì còn muốn làm một chuyện quan trọng nữa.

Tu vi của hắn càng tăng, tín ngưỡng của đệ tử cấp thấp đối với việc tu hành của hắn, ngày càng giảm hiệu quả, lúc ở Huyền Âm Giáo, Lý Ngọc đã nghĩ kỹ những vị trưởng lão Trúc Cơ sắp hết thọ nguyên trong tông môn kia, chính là mục tiêu mời chào tốt nhất của hắn.

Những người ngày phần lớn, đều đã sớm tu hành đến Trúc Cơ đỉnh phong, pháp lực cũng áp súc đến cực hạn, nhưng vì nguyên nhân thiên phú có hạn, nên không có biện pháp tự đột phá tu hành, bọn họ yêu cầu số lượng Phá Cảnh đan, cũng ít hơn so với những thiên kiêu đi lên nhờ ăn đan dược.

Một hoặc hai viên Kim Linh Đan, liền có thể giúp cho bọn họ bước vào Kim Đan, có thêm hơn hai trăm năm tuổi thọ nữa.

Lý Ngọc muốn mời chào bọn họ, phía tông môn hẳn sẽ không có cái gì dị nghị.

Những vị trưởng lão này, đã dâng hiến cả đời cho tông môn, đến cuối đời lại vô vọng Kết Đan, thậm chí bọn họ có thể rời khỏi tông môn bất cứ lúc nào, tông môn cũng sẽ không can thiệp chuyện bọn họ đi đâu.

Yêu cầu duy nhất cần lo lắng, chính là vấn đề lòng trung thành của bọn họ.

Nhưng nhân tâm khó dò, loại chuyện này cũng không có cách nào tránh khỏi.

Đầu tiên, Lý Ngọc để cho Ngô Thông đi thống kê số lượng các vị Trưởng lão Trúc Cơ Kỳ sắp hết tuổi thọ, loại chuyện này Ngô Thông quá am hiểu, một ngày sau hắn đã đưa danh sách chuẩn xác cho Lý Ngọc.

Ngô Thông cầm một trang giấy trong tay, nói ra :"Trúc Cơ Kỳ của Côn Luân tổng cộng có hai ngàn một trăm ba mươi hai vị, thọ nguyên sắp hết trong vòng năm năm, và đã TRúc Cơ viên mã, có bảy mươi tám vị, thọ nguyên sắp hết trong vòng mười năm có một trăm sáu mươi chín vị..."

Nói xong, hắn nhìn Lý Ngọc, không xác định hỏi :"Ngươi thật tính sẽ cho bọn họ phát miến phí Phá Cảnh Đan?"

Lý Ngọc gật đầu nói :"Những vị trưởng lão này đã cống hiến cả đời cho tông môn, trong tay ta lại có chút Phá Cảnh Đan, không ngại cho bọn họ một cái cơ hội Kết Đan, nhưng yêu cầu bọn họ phải tới Ngọc Tuyền Phong dốc sức năm mươi năm..."

Ngô Thông cảm khái nói :"Ngươi đúng là hào phóng, nếu như ngươi có thể giúp họ Kết Đan, đừng nói là dốc sức năm mươi năm, mà e là có bất luận yêu cầu gì, bọn họ đều có thể đáp ứng."

Tử Vân Phong.

Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, Lý Ngọc nhìn từng cái cây ngọn cỏ quen thuộc ở nơi này, tỏng lòng không khỏi có chút cảm khái.

Nếu như những lão hữu kia của hắn, có thể đợi được đến ngày hôm nay, cũng không phải ôm tiếc nuối mà rời khỏi nhân gian.

"Thiếu Chưởng Giáo đã đến!"

"Đã lâu không gặp Thiếu Chưởng Giáo!"

"Chuyện của ngươi và Thánh Nữ Huyền Âm Giáo có phải thật không thế?"

"Lão phu đã cược con của các ngươi là nữ, bỏ ra hẳn một trăm Đan Tệ, cũng không biết trước khi qua đời, có thể nhìn thấy hay không."

trên Tử Vân Phong, có một vài lão nhân đang đánh bài, có một số vị đang nằm ở cửa ra vào tán gẫu, lúc nhìn thấy Lý Ngọc, mặc dù vẫn không ngừng lại việc đang làm, nhưng đều cười nói chuyện trò với hắn.

Bởi vì thọ nguyên của bọn họ không nhiều lắm, chỉ còn thể làm chuyện duy nhất là chờ đợi tử vong.

Đừng nói là Thiếu Chưởng Giáo, cho dù là Chưởng Giáo Côn Luân, thậm chí là lão tổ Phá Hư đích thân tới đây, bọn họ cũng chẳng quá để ý.

Sở dĩ bọn họ nhiệt tình đối với Thiếu Chưởng Giáo khác hẳn, là bởi vì trong đám cao tầng của tông môn, cũng chỉ có hắn mới nghĩ tới những lão già sắp chết như bọn họ, để cho cuộc sống của bọn họ trước lúc chết, có một số niềm vui thú.

Lý Ngọc nhìn những lão nhân dáng vẻ già nua năng nề này, họ khác hắn những đệ tử Luyện Khí Kỳ, những vị trưởng lão này mặc dù rất nhiệt tình, nhưng không có một chút xíu tín ngưỡng nào được sinh ra.

Mặc dù nhìn bề ngoài của những vị trưởng lão này, đều có dáng vẻ già nua, nhưng bên trong cơ thể kia vẫn còn sinh cơ, thọ nguyên của bọn họ còn ít nhất mười năm trở lên.

Lý Ngọc mấy tháng nay mặc dù tích lũy Kim Linh Đan được không ít, nhưng cũng không phải là dùng mãi không hết, vẫn phải cần tính toán kỹ xem dùng trên người nào mới tốt nhất.
Bình Luận (0)
Comment