Chương 180: Mời chào (2)
Chương 180: Mời chào (2)Chương 180: Mời chào (2)
Hắn chào hỏi qua với mọi người, rôi cùng Ngô Thông đi tới chỗ phía trước một biệt viện.
Ngô Thông trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ vào chỗ biệt viện này, nói với Lý Ngọc :"Nơi này là chỗ ở của một vị Luyện Đan Sư nhị phẩm, thọ nguyên hai trăm bốn mươi sáu năm..."
Hắn đi tới trước cửa sân, đưa tay lên đặt trên một cái bệ đá, truyền pháp lực vào.
Một lúc lâu sau, cửa biệt viện mới được mở ra từ bên trong, một bóng người lưng còng gầy gò, đang đi từ bên trong biệt viện ra, người lão gây như que củi, tóc thưa thớt chỉ còn vài sợi, hốc mắt hãm sâu, y như một bộ xương khô đang hành tẩu.
Lần cuối cùng Lý Ngọc gặp Tôn trưởng lão, thì lão cũng là cái bộ dáng này.
Lão giả gầy gò ngẩng đầu lên nhìn hai người một cái, mặc dù nhìn không thấu tu vi của bọn họ, nhưng cũng suy đoán hai người này hẳn là thiên kiêu trẻ tuổi của tông môn, nhưng lão là người sắp chết, bất cứ chuyện gì trên thế gian này, cũng chẳng còn quan hệ với lão nữa.
Con mắt hãm sâu trong hốc mắt của lão giật giật, một giọng nói khàn đặc vang lên :"Chuyện gì?"
Ngô Thông nhìn sang Lý Ngọc rồi mở miệng nói :”Vị này chính là thiếu Chưởng Giáo."
Ánh mắt của lão giả không có bất kỳ thay đổi gì, thản nhiên hỏi :"Có chuyện gì nói nhanh, lão phu còn vào đi ngủ."
Lão đã sắp chế, Thiếu Chưởng giáo thì kệ thiếu Chưởng giáo chứ, cho dù là Chưởng giáo tuyên triệu, cũng chẳng quan trọng bằng chuyện đi ngủ của lão.
Lý Ngọc cũng không vội vàng gì cả, những vị trưởng lão này, sau khi vô vọng Kết Đan, đã sớm phai nhạt đối với sinh tử, nên thái độ của họ đối với bất kỳ ai, hay bất kỳ chuyện gì, cũng đều là như vậy.
Ngô Thông nhìn lão giả gây gò, nói ra :"Phùng trưởng lão cống hiến cả đời cho tông môn, Thiếu Chưởng Giáo ghi nhớ công lao của ngươi đối với tông môn, đặc biệt ban thưởng ngươi một viên Kim Linh Đan."
Lão giả gây gò sửng sốt, cho là mình nghe nhầm.
Kim Linh Đan?
Đan dược phá cảnh từ Trúc Cơ Kỳ đến Kim Đan Kỳ này, mỗi tháng tông môn sản xuất ra số lượng không đến năm ngón tay, mà còn đều để dành cho những vị thiên kiêu kia dùng, còn lão và những vị khác trên Tử Vân Phong này, đều là những người có thiên phú bình thường, không có công lớn thì không thể nhận được, một vị trong đám lão nhận được Kim Linh Đan, vẫn là chuyện mấy năm trước, chính là người đã vì tông môn, dâng lên một vị đệ tử Thiên Linh Mạch.
Người ta có công lao lớn như vậy mới được, lão dựa vào cái gì?
Lúc này lão giả gây gò còn nghĩ, chắc là đại nạn của mình đã đến, bởi vì lão quá khát vọng Kết Đan, mà trước khi qua đời sinh ra ảo giác này.
Thân thể của lão, có khi còn đang nằm trên cái ghế tựa trong phòng cũng nên.
Cho đến khi, trong tay người trẻ tuổi kia chợt lóe lên một cái, một viên thuốc xuất hiện trong tay hắn, lão giả mới phản ứng được.
Lần này sau khi sửng sốt vài giây, lão mới ý thức được một việc.
Lão tu hành hơn hai trăm năm, cả đời đều làm việc thiện tích đức, cuối cùng ông trời cũng mở mắt... Nháy mắt sau đó, vẻ đạm mạc bất cần sinh tử trong mắt lão biến mất, trong ánh mắt vẩn đục tràn đầy khát vọng, cơ thể lão lập tức thẳng tắp, sau đó quỳ một chân trên đất, cung kính nói :'Luyện Đan Sư nhị phẩm Phùng Chương, tham kiến Thiếu CHưởng Giáo!"
Vẻ mặt Lý Ngọc hơi động một chút.
Tu vi của vị trưởng lão này mặc dù chỉ là TRúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, nhưng lực tín ngưỡng trên người lão lúc này, còn nhiều hơn so với Từ Dị và Điền Tề sau khi Kết Đan.
Điều này cũng không có gì lạ.
Từ Dị và Điền Tề đều rất trẻ tuổi, cho dù không có Lý Ngọc, thì bọn họ cũng có thể Kết Đan, đối với bọn họ thì, Lý Ngọc nhiều nhất chỉ có ân tri ngộ.
Nhưng đối với vị Phùng chưởng lão sắp hết thọ nguyên này, lão chỉ còn sống chưa đầy hai năm nữa, nên điều này không khác gì ân cứu mạng cả, Lý Ngọc mới chỉ lấy đan dược ra, đối phương đã sinh ra lực tín ngưỡng nhiều như vậy.
Quả nhiên cũng không phải những vị lão nhân này không có tín ngưỡng, chẳng qua là hắn chưa xuất ra đồ vật, đáng giá để họ tín ngưỡng.
Lý Ngọc nhịn không được nhìn Ngô Thông một cái.
Tên này thì lúc đó một xíu tín ngưỡng cũng không sinh ra, chẳng lẽ bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc?
Ngô Thông lại tưởng là cái nhìn này của Lý Ngọc có thâm ý khác, bèn tiếp tục nói ra với vị Phùng trưởng lão này :" Đừng vội, viên Phá Cảnh Đan này là của Thiếu Chưởng Giáo thương cảm cho ngươi, cũng không phải của tông môn đưa cho ngươi, nên sau khi ngươi Kết Đan, cần phải tới dốc sức cho Ngọc Tuyền Phong trăm năm, không thể phản bội, ngươi có đồng ý hay không?"
Lão giả gầy gò không một giây do dự, lập tức đáp :"Đệ tử bằng lòng!"
Nếu như có thể Kết Đan, đừng nói là dốc sức trăm năm, coi như để lão làm trâu làm ngựa hai trăm hai mươi năm còn lại cho thiếu Chưởng giáo, lão cũng không có bất kỳ một câu oán hận nào, thậm chí lão còn bằng lòng dâng ra Kim Đan trước lúc lâm chung, quyên xuất thân thể dùng để luyện thi...
Đều được, chỉ cần lão có thể kết Đan!
Mấy năm qua, lão chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, chính là nằm một chỗ lẳng lặng chờ tử vong đến, loại cảm nhận này, người khác sẽ không hiểu, hôm nay khó khăn lắm mới có một đường sinh cơ, dù là bán đứng thân thể và linh hồn, lão cũng không do dự chút nào.
Cảm nhận được lực tín ngưỡng ngày càng mạnh, Lý Ngọc phát hiện ra, hắn còn đánh giá thấp khát vọng Kết Đan của những người này.
Một lúc sau, Lý Ngọc tự tay đỡ vị Phùng trưởng lão đang quỳ hai đầu gối dưới đất, và đang dập đầu thùng thùng xuống dậy, lò Càn Khôn của hắn đã sớm điên cuồng vận chuyển, hấp thu toàn bộ lực tín ngưỡng xung quanh lại.
Hắn chỉ dùng một viên Kim Linh Đan cho vị trưởng lão này, đã đủ cho lão Kết Đan.
Lão và Tôn trưởng lão giống nhau, thực ra đã làm đủ chuẩn bị cho việc Kết Đan, kém chỉ là một viên Phá Cảnh Đan này.
Chỉ là lão may mắn hơn Tôn trưởng lão một chút, một viên Phá Cảnh Đan đã may mắn phá cảnh được.
Thông qua loại phương thức này đạt được tín ngưỡng, còn dễ hơn nhiều so với Lý Ngọc dự liệu, lò Càn KHôn còn hưng phấn hơn so với lúc Luyện Đan, Lý Ngọc nghĩ sắp tới hắn sẽ đem tất cả vật liệu, đều luyện thành đan dược, như vậy có thể bồi dưỡng được càng nhiều tu sĩ Kim Đan Kỳ nữa. Những vật liệu kia chỉ có một, hấp thu xong là hết.
Nhưng bồi dưỡng được một vị Kim Đan Kỳ, hắn vẫn có thể tiếp tục hấp thu lực tín ngưỡng trong hơn hai trăm năm.
Một bên là tát ao bắt cá, một bên là tiếp tục phát triển, chọn cái nào đương nhiên không cần nói nhiều. ...
Khắp nơi trên Tử Vân Phong.
Các vị trưởng lão Trúc Cơ sắp hết thọ nguyên, đang đánh bài, câu cá, hưởng thụ lấy vui thích cuối cùng trong lúc sinh mệnh còn tại.
So với những vị trưởng lão Trúc Cơ đã quy khư, bọn họ may mắn hơn nhiều, ít nhất tông môn còn nhớ đến bọn họ, để cho bọn họ bình yên vượt qua mấy năm cuối cùng trong đời, bọn họ tự biết vô vọng đột phá, nên đa số đều cam chịu số phận.
Bỗng một lúc, đám trưởng lão TRúc Cơ đang nhàn nhã này, không hẹn mà cùng khẽ động vẻ mặt, ánh mắt cùng dồn về một phía.
Ngay vừa lúc nấy, từ vị trí kia truyền đến một đạo ba động pháp lực kỳ quái.
Côn Luân là đại tông Chính Đạo thứ hai, cường giả Kim Đan Kỳ mặc dù không nhiều bằng Thiên Đạo Tông, nhưng hàng năm cũng đều sẽ có trưởng lão Kim Đan mới, nên tất cả bọn họ, đối với loại ba động pháp lực này, cũng không xa lại gì.
Dù sao thì đó cũng là thứ mà bọn họ theo đuổi cả đời.
Sau khi đạo ba động kia lan truyền đến toàn bộ Tử Vân Phong, cả ngọn núi lập tức sôi trào.
"Đây là..."
"Ba động Kết Đan!"
"Là ai, ai Kết Đan thế?"
"Hình như là Phùng lão quỷ, hắn thế mà Kết Đan?”"...
Sau ngắn ngủi kinh sợ, trên mặt mọi người, cũng chỉ còn lại nồng đậm hâm mộ và ghen ghét.
Có người có thể Kết Đan trước khi cạn hết thọ nguyên, cho dù là đồng môn, thì thực ra bọn họ cũng sẽ không vui mừng thay cho hắn.
Tất cả mọi người đều giống nhau, đều sắp hết thọ nguyên như nhau, đều ở Tử Vân Phong lắng lặng chờ đến lúc quy khư, dựa vào cái gì mà hắn có thể Kết Đan, rồi lòi ra hơn hai trăm năm thọ nguyên nữa?
Trong nháy mắt này, gần như tất cả mọi người ở Tử Vân Phong, đã chẳng còn tâm trạng mà vui đùa nữa.
Cả ngọn núi, đột nhiên an tĩnh lại.
Ván bài trên bàn không có ai thúc giục, con cá cắn câu, nhưng thân ảnh trên bờ đang cầm cần, cũng thờ ơ như không.
Nhưng sự yên lặng của bọn họ cũng không kéo dài được bao lâu.
Mười lăm phút sau, lại có một đạo Pháp Lực ba động đặc thù, truyên khắp Tử Vân Phong.
Mọi người thi nhau ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh sợ.
"Hôm nay sao thế?" "Lại có người Kết Đan!"
"Lần này lại là ai?"...
Chỉ trong một thời gian ngắn, liên tiếp có hai người Kết Đan, đã đột phá hạn chế thọ nguyên, hâm mộ và ghen ghét, đã không thể miêu tả hết được tâm tình của bọn họ.
Trong lúc mọi người ở đây còn đang ngốc trệ, lại có một đạo ba động pháp lực mới truyền đến.
"Ba lần rồi..."
"Không đúng!"
"Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó."
Một lần thì là bất ngờ, hai lần là trùng hợp, nhưng Tử Vân Phong vài chục năm đều không có người Kết Đan, trong vòng một ngày lại có tận ba người liên tiếp đột phá, vậy thì trong đó nhất định có nguyên do, thế là trong lúc nhất thời, từng bóng người bay lên từ khắp nơi trên Tử Vân Phong, hướng về chỗ ba động pháp lực cuối cùng, vừa truyền tới lúc nãy...
Hội tụ mà đi.