Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 251 - Chương 181: Ma Đạo Biến Đổi Lớn (1)

Chương 181: Ma Đạo biến đổi lớn (1) Chương 181: Ma Đạo biến đổi lớn (1)Chương 181: Ma Đạo biến đổi lớn (1)

Trong ba mươi phút ngắn ngủn, Tử Vân Phong đã có ba vị trưởng lão Trúc Cơ, đột phá đến Kết Đan.

Cả đám hâm mộ và ghen ghét kia, rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn sản sinh ra đạo ba động pháp lực thứ ba đó.

Trước một chỗ biệt viện, mọi người vây quanh một bóng dáng già nua, trên mặt đều lộ vẻ không dám tin tưởng.

Một lão già tóc bạc, run giọng hỏi :"Lão Phùng, ngươi thực sự kết thành Kim Đan rồi à?"

Dù hỏi như vậy, nhưng thực ra trong lòng lão cũng đã sớm có đáp án.

Nửa tháng trướng, vẻ ngoài lão Phùng còn nhìn như bộ xương khô, cơ thể khô quắt giống như gió thổi qua cái là rũ rượi ra rồi, trên người còn tản ra tử khí nông đậm nữa, nhưng lúc này lại bình thường giống như hồi xuân, mặc dù khuôn mặt vẫn già nua như cũ, nhưng thân thể của lão lại tản mát ra sinh cơ bừng bừng.

Chỉ có Kết Đan, mới sản sinh ra biến hóa như vậy.

Kim Đan là ngọn nguồn sinh mệnh của tu tiên giả, trong một thời gian dài tiếp theo, nó sẽ giúp lão chữa trị cơ thể già nua này dần dần.

Hai trăm năm mươi tuổi là điểm cuối sinh mệnh của Trúc Cơ Kỳ, nhưng đối với Kết Đan, thì chỉ là điểm giữa mà thôi, vì họ còn có thể sống thêm hai trăm năm mươi năm nữa.

Lão và Phùng chương là bạn thân gắn bó với nhau hơn hai trăm năm, thọ nguyên cũng đều chỉ còn lại không tới năm năm, hai người cũng đã hẹn, khi còn sống là bạn bè, lúc chế cũng sẽ chôn cạnh nhau, nhưng bây giờ, lại chỉ còn lão trơ trọi lẻ loi một mình.

Một đám trưởng lão Trúc Cơ sắp hết thọ nguyên, nhìn về lão giả họ Phùng bằng ánh mắt hết sức phức tạp, có hâm mộ, có ghen ghét, và nhiều nhất là không cam lòng.

Còn lão Phùng thì, cho tới lúc này vẫn còn đang hoảng hốt, ngỡ như đang mơ, lão vốn đã âm thầm chờ đợi đến ngày mình chết đi, nhưng bỗng nhiên hôm nay, chẳng biết vì sao lại hoàn thành giấc mộng Kết Đan của mình, vui còn hơn lên trời.

Lão thậm chí hoài nghi mình đang mơ.

Làm gì có ai hai trăm năm mươi tuổi Kết Đan, chẳng qua chỉ là một lão già đáng thương, tưởng tượng ra trước khi lâm chung mà thôi...

Lão nhìn về phía người bạn thân chí cốt của mình, lẩm bẩm nói :"Lão Hoàng, ngươi quất ta một cái đi..."

Chát!

Lão chưa nói xong, trên mặt đã ăn ngay một cái vả.

Một chưởng tụ lực của Trúc Cơ hậu kỳ, nếu là trước khi lão Kết Đan, ăn cú vả này xong chắc là cũng thăng thiên luôn.

Nhưng lúc này lão được Kim Đan hộ thể, một vả này chỉ khiến thân thể lão hơi lắc lư, còn lão Hoàng thì lại bị phản chấn, bay cả người ra ngoài, bệt mông xuống đất.

Phùng Chương đỡ người bạn già của mình dậy, rồi nói vội vàng thúc giục :"Nhanh, nhanh đi tìm Thiếu Chưởng giáo, ngươi cũng có cơ hội Kết Đan!"

Nghe lão giả họ Phùng kể qua về quá trình Kết Đan của mình, đám trưởng lão Trúc Cơ này đều có phản ứng đầu tiên cực kỳ giống nhau, đó là đùa à?

Kim Linh Đan là đan dược cấp bốn, quý giá thế nào thì không cần phải nói cũng biết, tông môn cũng chẳng có mấy người có thể luyện chế, sản lượng mỗi tháng cũng hết sức có hạn, ngay cả đám thiên kiêu của tông môn còn đang xếp hàng chờ mốc mõm, làm sao đến phần bọn họ.

Nhưng mấy đạo ba động Kết Đan lúc nãy, bản thân họ đều cảm nhận được rõ ràng.

Trong lúc cả đám còn đang bán tín bán nghị, lại có một đạo ba động pháp lực khác, truyền đến từ vị trí của một tòa biệt viện nào đó.......

Tử Vân Phong.

Trên một cái sân khá rộng của đỉnh núi.

Ngô Thông cầm một cái pháp khí có hình vỏ sò, có tác dụng khuếch đại âm thanh, nói với đám người đang nháo nhào trên quảng trường :"Mời mọi người tự động xếp hàng, không được chen ngang, không được cãi lộn, ai cũng có phần..."

Trên sân, những vị trưởng lão Trúc Cơ sắp hết thọ nguyên kia, bình thường cho dù tông môn có xảy ra chuyện gì, cũng đều không thò mặt ra khỏi cửa, lúc này lại giống như đệ tử mới nhập môn, ngoan ngoãn đứng xếp hàng trật tự ngay ngắn, sợ bị hủy bỏ tư cách nhận lấy đan dược.

Ai có thể nghĩ đến, Thiếu Chưởng Giáo lại có thể thực sự phát miễn phí Kim Linh Đan cho những người như họ, những người đã sắp chết đi này.

Cho dù là đệ tử của Thiên Đạo Tông, đều không có đãi ngộ như vậy.

Sống cả đời này, còn gặp được một ngày phải đứng xếp hàng nhận Phá Cảnh Đan cấp bốn.

Cho dù sau khi Kết Đan, phải làm thủ hạ dốc sức cho Thiếu Chưởng Giáo trăm năm, lại không thể phản bội, nhưng bọn họ đều sắp phải chết, Kết Đan xong, sống được hơn một ngày cũng đã là kiếm lời, ai sẽ còn quan tâm những chuyện nhỏ nhặt đó nữa.

Bọn họ cũng biết rõ, ngoại trừ Thiếu Chưởng Giáo, sẽ không có bất kỳ ai cho bọn họ Phá Cảnh Đan, mà lại không đưa ra điều kiện hà khắc hơn thế cả.

Một viên Phá Cảnh Đan, có thể khiến cho một vi tu tiên giả sắp hết thọ nguyên có tu vi TRúc Cơ đỉnh phong, có thể đáp ứng bất luận yêu cầu gì.

Có tư cách xếp hàng ở đây, đều là Trưởng lão Trúc Cơ có thọ nguyên không tới năm năm.

Đám lão nhân vây xem, đều có thọ nguyên hơn năm năm trở lên, lúc này cực kỳ hy vọng mình có thể sinh sớm vài năm, để có thể lập tức đủ điều kiện nhận được Phá Cảnh Đan.

Nhưng bọn họ cũng không rối loạn gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh vây xem.

Thiếu Chưởng Giáo nói, chờ tới lúc bọn họ đạt tới thọ nguyên như yêu cầu, bất cứ lúc nào đều có thể tới Ngọc Tuyền Phong để nhận lấy đan dược.

Đối với danh dự của Thiếu Chưởng Giáo, bọn họ không có chút nào nghi ngờ.

Ngay vừa nãy, lại có mấy vị trưởng lão giống như bọn họ, Kết Đan ngay trước mặt mọi người.

Lý Ngọc ngồi ở trên một cái ghế, dựa theo thứ tự của những vị trưởng lão này, phân phát đan dược ra.

Hắn và Ngô Thông vốn định tìm tới cửa từng người, nhưng sau đó tất cả mọi người trên Tử Vân Phong đều tự chạy tới, để cho tiện thì mới sắp xếp cho họ đứng xếp hàng nhận đan dược như này.

Người muốn sống, quả nhiên vô tận. Khát vọng đối với sinh mệnh của tu tiên giả, lớn hơn người bình thường rất nhiều.

Truy cầu cả đời của bọn họ, chẳng qua là vì trường sinh mà thôi.

So với lực tín ngưỡng hắn nhận được, giá trị của một viên Kim Linh Đan, nhỏ bé tới mức không đánh giá nhắc tới.

Trước đây Lý Ngọc đã làm rất nhiều chuyện, mong đạt được lực tín ngưỡng từ bọn họ, nhưng không tìm đúng phương pháp.

Lúc này lực tín ngưỡng bên cạnh hắn, đã đậm đặc đến trình độ muốn hóa thành thực chất.

Không chỉ người nhận được Phá Cảnh Đan mới sinh ra lực tín ngưỡng, mà những trưởng lão đang vây xem xung quanh, cũng sản sinh ra lực tín ngưỡng nữa.

Rõ ràng là từng viên Kim Linh Đan chân thật, mà Lý Ngọc phát ra kia, đã khiến cho bọn họ dấy lên khát vọng lớn lao.

Chuyện xảy ra ở Tử Vân Phong, đang dùng tốc độ kinh người để truyền đi khắp nơi trong Côn Luân.

Vậy là trong lúc nhất thời, càng ngày càng có nhiều đệ tử, hội tụ đến Tử Vân Phong.

Lúc bọn họ thực sự nhìn thấy, Thiếu Chưởng Giáo đang phát ra Kim Linh Đan, cho những vị trưởng lão TRúc Cơ có thọ nguyên sắp hết đó, cũng không khỏi kinh sợ.

Đừng nói là Côn luân, mà phóng nhãn toàn bộ Tu Tiên Giới, thì đây cũng là chuyện trước giờ chưa từng có.

Vì kéo dài sự tồn tại của tông môn, bất kể là Chính đạo hay Ma Đạo, thì tài nguyên của các phái, đều ưu tiên cung cấp cho những đệ tử có thiên phú xuất chúng kia, bởi vì bọn họ, có thể dẫn đầu tông môn đi xa hơn nữa.

Mà đệ tử tầng thấp nhất, cho dù là thọ nguyên sắp hết, thì tông môn cũng sẽ không thể cho bọn họ Phá Cảnh Đan được, vì nó quá quý giá.

Hơn hai trăm tuổi vẫn còn đang giấy giụa ở Trúc Cơ Kỳ, thì thiên phú không có gì gọi là tốt cả, cho dù có Kết Đan, thì đời này cũng chỉ dừng lại ở Kim Đan Kỳ, nên dùng Kim Linh Đan trên người bọn họ, là hoàn toàn lãng phí.

Những vị cao tâng của tông môn, sẽ không làm chuyện lãng phí đan dược trên người bọn họ như vậy.

Nhưng có một người luôn khác biệt.

Trong lòng của hắn, thủy chung luôn có những đệ tử cấp thấp này.

Hắn sẽ lắng nghe chuyện mà đệ tử Luyện Khí báo lên, cùng hòa mình vào cùng đám đệ tử tầng thấp nhất, còn đối với những vị trưởng lão đã cống hiến cả đời này cho tông mốn, hắn đã cải tạo Tử Vân Phong, để cho bọn họ có thể có niềm vui lúc cuối đời, hôm nay thậm chí còn dùng Kim Linh Đan, để trợ giúp bọn họ Kết Đan nữa...

Điều này khiến cho trong lòng từng vị đệ tử Côn Luân, đều sản sinh ra một cảm giác đặc thù.

Đây là Thiếu Chưởng Giáo của Côn Luân.

Đời này bọn họ có thể trở thành đệ tử Côn Luân, thật sự là một chuyện cực kỳ may mắn và hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment