Chương 185: Huyên Thiên Kính và ngũ đại Tiên Khí (2)
Chương 185: Huyên Thiên Kính và ngũ đại Tiên Khí (2)Chương 185: Huyên Thiên Kính và ngũ đại Tiên Khí (2)
Lúc này, Ngô Minh mới tỉnh lại từ trong sự vui mừng cực độ, thịch thịch hai đầu gối quỳ xuống đất, run giọng nói :"Đa tạ Thiếu Chưởng Giáo giúp ta Kết Đan, Ngô mỗ nguyện theo bên người Thiếu Chưởng Giáo, xông pha khói lửa, muôn chết không từ..."
Sau này Ngô Minh có xông pha khói lửa muôn chết không từ hay không thì hắn không biết, nhưng ít nhất, lúc này Lý Ngọc tin tưởng lời này của lão là phát ra từ tận đáy lòng.
Tín ngưỡng thu được từ lão, được xếp vào top mười lực tín ngưỡng mạnh nhất mà hắn đã thu được, trong đám trưởng lão Trúc Cơ đã ăn Kim Linh Đan kia.
Căn cứ và kinh nghiệm của Lý Ngọc, tín ngưỡng mạnh hay yếu, cũng không phụ thuộc vào chuyện họ ở Chính Đạo hay là Ma Đạo.
Thọ nguyên còn thừa càng nhiều, lực tín ngưỡng càng yếu, thọ nguyên còn lại càng ít, thì lực tín ngưỡng càng mạnh mẽ.
Hai viên đan dược này không uổng phí chút nào, Lý Ngọc phất tay nói với lão :"Đứng lên đi!"
Sau khi Ngô Minh đứng dậy, lại suy nghĩ một chút rồi hỏi Lý Ngọc :"Thiếu Chưởng Giáo, ta có mấy người bạn già, tuổi thọ của bọn họ cũng còn thừa không nhiều lắm, không biết có thể cùng tới đây, đi theo ngài không?”
Lý Ngọc nói :"Nếu như bọn họ bằng lòng, ngươi có thể bảo bọn họ trực tiếp tới Huyền Âm Giáo là được."
"Đa tạ Thiếu Chưởng Giáo!"
Ông lão khô lâu vừa trầm lắng lúc nãy, bây giờ đã biến thành một người có sinh khí dồi dào, lấy một cái linh loa từ bên hông ra, dùng pháp lực rót vào rồi kích động nói :"Họ Điền chết chưa thế?"
Một thanh âm già nua từ phía bên kia linh loa truyền ra :"Ngươi còn chưa chết, ta nhất định sẽ chết sau ngươi..."
Ngô Minh cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp hỏi :"Bên cạnh ngươi còn có người nào khác hay không?”
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ít nói nhảm, có hay không?"
"Ta ở trong động phủ, bên cạnh không có ai..."
"Chuyện ta muốn nói kế tiếp, liên quan đến chuyện ngươi có thể Kết Đan hay không, nên bây giờ ngươi lập tức bố trí một cái bình chướng cách âm, đừng cho bất kỳ ai nghe được lời ta nói......
Sau khi đan dược cấp bốn của Luyện Hồn Tông cũng giao cho Lý Ngọc luyện, thì trong khoảng thời gian tiếp theo, Kim Linh Đan của hắn dùng không hết.
Phá Cảnh Đan dễ kiếm, nhưng Trúc Cơ đỉnh phong lại không sẵn có.
Vì thế, đối với thỉnh câu của Ngô Minh, Lý Ngọc cũng không từ chối.
Lúc này, những đệ tử Trúc Cơ khác của Ma Diễm Môn, cũng mới kịp phản ứng, nhao nhao mở miệng cầu khẩn.
"Ta cũng bằng lòng gia nhập Huyền Âm Giáo!" "Cầu Thiếu Chưởng Giáo cho chúng ta một cơ hội!"
"Chỉ cân có thể Kết Đan, để cho ta làm bất kỳ chuyện gì cũng đều được..."
Lý Ngọc cũng không lập tức để ý đến những người kia, đám đệ tử Ma Diễm Môn này, phần lớn đều là Trúc Cơ Trung kỳ, để cho bọn họ Kết Đan, không chỉ còn phải cung cấp cả Thác Mạch Đan cho bọn họ, mà số lượng Kim Linh Đan, cũng phải gấp nhiều lần người khác, thậm chí là gấp hẳn mười lần.
Còn lâu mới bằng những vị Trúc Cơ đỉnh phong này, bọn họ chỉ cách Kết Đan có một bước, cực kỳ tiết kiệm tài nguyên.
Nhưng mà Lý Ngọc có chút nghi hoặc trong lòng.
Số lượng đám đệ tử này đã vượt qua ba mười, chỉ cần ba vị Trúc Cơ hậu kỳ là có thể trấn áp vị trưởng lão Ngô Minh làm phản kia, nhưng nghe đệ tử Huyền Âm Giáo nói, thì họ Ngô này chỉ nhờ vào một cái pháp bảo, đã chấn nhiếp tất cả mọi người ở đó, khiến cả đám ba chục người Ma Diễm Môn, đều phải thúc thủ chịu trói.
Đến cùng là pháp bảo dạng gì, mà có thể lực uy hiếp như vậy?
Lý Ngọc nhìn về phía vị cựu trưởng lão của Ma Diễm Môn Ngô Minh kia, hỏi hắn :"Nghe nói ngươi có một cái pháp khí rất lợi hại?"
Ngô Minh lập tức lấy ra một cái gương mầu bạc trong tay áo ra, hai tay cung kính đưa nó cho Lý Ngọc, rồi nói ra :'Hồi Thiếu Chưởng Giáo, đầu là pháp bảo mà Thiên Đạo Tông cấp cho Ma Diễm Môn, Ma Diễm Môn cấp cho ta, để ta đi trấn thủ Bạc Linh động thiên..."
Lý Ngọc tiếp nhận lấy vật này.
Đây là một cái pháp bảo toàn thân mầu bạc, hình chiếc giương trang điểm của phái nữ, nó có tay cầm khá dài , tay câm và khung viên của gương được khắc hoa văn huyền diệu, ở tu tiên giới này, pháp bảo loại kính cực kỳ ít, Lý Ngọc rất hiếm khi nhìn thấy.
Ngô Minh giới thiệu cho Lý Ngọc vật này và cách sử dụng nó.
Lý Ngọc cầm cái gương này, truyên pháp lực vào, mặt gương bỗng bắn ra một đạo ánh sáng mâu bạc vô cùng chói mắt, khiến cho trận pháp của Linh Thiên Phong cũng hơi bị lay động, ánh sáng bạc này ẩn chứa năng lượng cực mạnh, Trúc Cơ Kỳ bình thường nếu bị đạo ánh sáng này bắn trúng, e là sẽ bị hòa tan hoàn toàn, chỉ có một kết cục là hình thần đều diệt.
Mà pháp lực Lý Ngọc đưa vào, chỉ tương đương với Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Có thể tưởng tượng ra, nếu vật này ở trong tay Trúc Cơ Đỉnh Phong, e là dưới Kim Đan Kỳ căn bản không có địch thủ, thậm chó có thể dùng tu vi của Đơn linh mạch, thuấn sát cả ngũ linh mạch cũng không phải nói chơi.
Pháp bảo bình thường, có thể tăng lên biên độ pháp lực đến năm thành, đã là hàng tinh phẩm bên trong pháp bảo.
Tấm giương này, có thể tăng pháp lực gấp lên mười lần.
Không những vậy, tốc độ của đạo ánh sáng mầu bạc kia còn nhanh kinh người, dùng tốc độ của Trúc Cơ Kỳ, cho dù là Trúc Cơ đỉnh phong tinh thông pháp thuật hệ Phong, cũng không có cách nào né tránh được.
Có thể nói, cái pháp bảo tấm giương này, so sánh cùng pháp bảo bình thường, khác nhau giống như vũ khí nóng và vũ khí lạnh vậy.
Bảo sao người Ma Diễm Môn lại tự tin như vậy. Nếu không phải vị trưởng lão Ma Diễm Môn này đã sắp chết, thì đám đệ tử Huyền Âm Giáo kia, sẽ chết hết ở nơi đó, chiếc gương này vừa ra, chiếu tới ai thì người đó phải chết.
LÝ Ngọc thử một chút, phát hiện pháp lực mà chiếc gương này có thể tiếp nhận, tối đa cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ, dùng để đối phó KIm Đan Kỳ cũng không khả quan lắm, vì uy lực mạnh nhất của đạo ánh sáng mầu bạc, không có cách nào phá được pháp lực vòng bảo hộ của tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Nhưng nếu có pháp bảo loại này nhưng cấp cao hơn, có thể gây ra uy hiếp cực lớn cho hắn.
Điều này cũng khiến cho Lý Ngọc cảnh giác hơn với Thiên Đạo Tông, ít nhất là tăng thêm một cấp độ đề phòng.
Bọn họ ngồi vở vị trí thứ nhất trong tu tiên giới quá lâu, độc chiếm vô số bí cảnh động thiên, cũng không biết có bao nhiêu đồ vật lợi hại, còn chưa bày ra cho mọi người biết.
Lý Ngọc lấy ra một cái linh loa, truyên pháp lực vào rồi nói :"Lão Ngô, có một chuyện muốn hỏi ngươi một chút..."
Một lúc sau, giọng Ngô Thông vang lên từ phía bên kia Linh Loa :"Ngươi nói là tấm gương có thể phát ra một đạo ánh sáng mầu bạc?”
Lý Ngọc nói :"Ừ, đạo ánh sáng mầu bạc đó có uy lực cực mạnh, mặc dù cũng tiêu hao pháp lực rất nhiều, nhưng có thể khiến có Trúc Cơ sơ kỳ thoái mái giết chết được Trúc Cơ đỉnh phong."
Ngô Thông suy nghĩ một chút, liền nói :'Pháp bảo loại kính ở trong tu tiên giới cũng không nhiều, có được uy lực như vậy e là cũng chỉ có Tiên KHÍ trấn phái của Thiên Đạo Tông là Huyền Thiên Kính, xem ra cuộc nội loạn này của Ma Đạo lần này, chính là do Thiên Đạo Tông vén lên rồi."
LÝ Ngọc nhìn chiếc giương ở trong tay mình, không chắc chắn hỏi lại :'NGươi nói là, cái đồ chơi này là tiên khí?"
Ngô Thông giải thích cho hắn :"cái thứ trong tay ngươi đương nhiên không phải là Tiên Khí, mà chỉ là phỏng chế cấp thấp nhất của Huyền Thiên Kinh mà thôi, có thể coi là hàng phỏng chế, cũng không phải đám pháp bảo kia có thể so được, dù sao ở trong ngũ đại tiên khí, thì luận công kích, Huyền Thiên Kính xứng đáng xếp ở vị trí thứ nhất, nhưng mà thứ đồ này Thiên Đạo Tông cũng sẽ không có quá nhiều, thế mà bọn họ cam lòng đem cho Ma Diễm Môn mượn..."
Lý Ngọc đoán là, Thiên Đạo Tông chắc chắn là nhìn trúng cái Bạc Linh Bí cảnh này, nên tính nhờ vào cái gương có thể vô địch trong đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ này để trấn giữ bí cảnh, lại không nghĩ tới ngay cả người lẫn Gương của Ma Diễm Môn, đều bị Lý Ngọc thu nạp mất.
Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi tiếp :”Ngũ đại tiên khí á, Ngũ đại tiên khí nào?”
"Huyền Thiên Kinh của Thiên Đạo Tông, Chiến Thiên Giáp của Côn Luân, bức vẽ Ngàn Dặm Sơn Hà của Nga Mi, Tru Thiên Kiếm Trận của Thục Sơn, Ngọc Tỷ Trấn Thiên Ngọc của Trung Ương Hoàng Triều đoạt được từ Vương Triều Thiên Diễn..." Ngô Thông luôn thuộc như lòng bàn tay những kiến thức như này.
Lý Ngọc thân là Thiếu Chưởng Giáo của Côn Luân, nhưng cũng không biết Tiên Khí của tông môn mình là cái gì, rất nhanh lại hỏi tiếp :"Huyền Thiên Kinh, Chiến Thiên Giáp, Tru Thiên Kiếm Trận, Trấn Thiên Ngọc Tỷ, ... nhưng sao của bức vẽ Nga Mi lại ngoại lệ tên là Ngàn Dặm Sơn Hà, những thứ Tiên Khí này tưởng đều có chữ Thiên trong đó chứ?"
Ngô Thông ở bên kia linh loa cũng phải lên tiếng :" ngươi nói sai rồi, Nga Mi cũng không phải ngoại lệ, mà bức vẽ Vạn Dặm Sơn Hà, ban đầu được gọi là bức vẽ Khốn Thiên, chỉ là một vị tổ sư của Nga Mi cảm thấy, cái tên này nghe chẳng hay chút nào, không phù hợp với khí chất của Nga Mi, nên mới đổi tên thành bức vẽ Vạn Dặm Sơn hà..." Nhắc tới lĩnh vực chuyên nghiệp, Ngô Thông như kiểu bị bật công tắc đài phát thanh, tiếp tục giảng giải :"Uy lực của ngũ đại Tiên Khí này, so với cái pháp bảo trong tay kia của ngươi cũng không phải là cùng một cấp bậc, nghe nói những thứ này đều đến từ trên một cái kỷ nguyên trước, Thượng cổ Thiên Đạo Tông và Thượng Cổ Côn Luân đều là đại tông môn, mà bọn họ cũng chỉ là người sử dụng, chứ không phải là người chết tạo, mà tên của những thứ này đều gắn với chữ Thiên, thì mấy ngàn năm qua, tu tiên giới cũng có cách giải thích không giống nhau, nhưng cá nhân ta cho rằng, tu tiên giả của Kỷ Nguyên trước, thực lực của bọn họ hết sức mạnh mẽ, thậm chí đạt tới cảnh giới mạnh hơn cảnh giới Thiên Nhân, ngay cả pháp tắc thiên đạo bọn họ còn chẳng thèm để vào mắt, tên của pháp bảo, chỉ là kế thừa tư tưởng của bọn họ mà thôi..."