Chương 188: Hiệp ước hòa bình của hai đạo Chính Ma (1)
Chương 188: Hiệp ước hòa bình của hai đạo Chính Ma (1)Chương 188: Hiệp ước hòa bình của hai đạo Chính Ma (1)
Bắt đầu từ Khôi Lỗi Tông, các tông Ma Đạo khác chủ động đưa các trưởng lão Trúc Cơ sắp qua đời tới cho Nhật Nguyệt Tông, tông môn non trẻ đã bắt đầu mở rộng với quy mô lớn.
Chỉ riêng Kim Đan Kỳ của Nguyệt Tông, đã vượt qua trăm người.
Còn có mấy trăm người đang xếp hàng chờ tấn cấp nữa.
Nếu như cộng thêm cả những vị Kim Đan ở bên Côn Luân nữa, Kim Đan của Nhật Nguyệt Tông đã vượt qua ba trăm vị, nhìn khắp hai đạo Chính Ma, Nhật Nguyệt Tông vừa thành lập chưa tới một tháng, mà nhân số Kim Đan Kỳ đã gần bằng với Thiên Đạo Tông.
Nếu không phải do tốc độ luyện đan của Lý Ngọc có hạn, thì số lượng Kim Đan sẽ còn có thể nhiêu hơn nữa
Bên Ngô Thông còn mới truyền đến tin tức, sau khi Tiêu Dao Môn phát ra thông cáo tuyển người của Nhật Nguyệt Tông, đã có không ít Tán Tu và trưởng lão của các phái Chính Đạo đi tới Côn Luân, cộng thêm nhóm đang xếp hàng bên Huyền Âm Giáo, đệ tử Chuẩn Nhật Nguyệt Tông, đã vượt qua ngàn người.
Đương nhiên, Kim Đan của Nhật Nguyệt Tông có nhiều hơn nữa, cũng không thể so sánh cùng với những đại tông của hai đạo Chính Ma.
Người ta chỉ cần tùy ý phái ra một vị Hóa Thần, cũng có thể diệt cả đám Nhật Nguyệt Tông không còn một mống.
Ngoài ra thì, chất lượng của đệ tử Nhật Nguyệt Tông cũng kém xa so với các tông môn khác, bọn họ Kết Đan xong, cũng không có một chút không gian phát triển nào, nói NHật Nguyệt Tông là một tông môn xế chiều, cũng không có gì quá đáng cả.
Cũng may, Lý Ngọc thành lập Nhật Nguyệt Tông vốn không phải vì tranh bá, mà hắn cần chỉ là tín ngưỡng của bọn họ.
Yêu Nữ chọn một khu vực ở trong Huyền Âm Sơn Mạch, coi như địa điểm xây dựng Nhật Nguyệt Tông.
Hơn trăm vị Kim Đan Kỳ sơ cấp, vừa mới xảy ra chuyển hướng lớn trong nhân sinh, cả đám đều nhiệt tình như lừa, vùi đầu vào xây dựng tông môn, những vị trưởng lão các phái còn chưa trở thành đệ tử Nhật Nguyệt Tông, cũng đều tích cực tham gia vào quá trình xây dựng.
Đối với việc xây dựng tông môn, bọn họ đều hừng hực tỉnh thần.
Kim Đan Kỳ thuộc tính Thổ và Thuộc tính Mộc, có được ưu thế trời ban trong lĩnh vực xây dựng, ngắn ngủi có vài ngày, bọn họ đã san phẳng mấy ngọn núi, sau đó thì tạo nên một quần thể kiến trúc cung điện to lớn ban đầu, ở bên trong Huyền Âm Sơn Mạch.
Bọn họ còn chủ động tạc hai pho tượng rất to theo hình dáng của Lý Ngọc và Yêu Nữ, đặt ở phía trước tông môn, pho tượng được khắc giống người thật như đúc, nhất là thần thái và đôi mắt, được khắc họa vô cùng sinh động.
Nam Cung Thiền rất hài lòng với pho tượng của nàng, Lý Ngọc cũng hài lòng không kém.
Mỗi người tiến nhập tông môn, nhất định phải đi qua pho tượng của hắn, trong pho tượng này, đã có một giọt máu mà Lý Ngọc đã dùng thủ pháp đặc thù để luyện chế, có thể thu được lực tín ngưỡng trong vòng mười dặm, và hội tụ về trong pho tượng này.
Sau khi trở về, Nam Cung Thiên đã nhờ mấy vị tổ sư Nguyên ANh, dời Linh Thiên Phong của nàng tới nơi này. Ở Huyền Âm Giáo, nàng chỉ là Thánh Nữ, nhưng ở Nhật Nguyệt Tông, nàng lại là tông chủ, nên đối với mọi chuyện ở nơi này, nàng cũng quan tâm nhiều hơn một chút.
Một đám tổ sư Huyền Âm Giáo trơ mắt nhìn Thánh Nữ của tông mình chuyển ra ngoài tông môn, mặc dù khoảng cách từ đó tới tông môn chưa đến trăm dặm, nhưng ý nghĩa lại không giống trước nữa.
Vốn nghĩ nàng có thể dụ dỗ được Lý Ngọc về Huyền Âm Giáo, nhưng bây giờ lại giống như Thánh Nữ của bọn họ, bị người ta nâng đi mất.
Mấy ngày sau, dưới sự hộ tống của cường giả Huyền Âm Giáo, Lý Ngọc quay trở về Côn Luân.
Những ngày vừa qua, mỗi ngày đều có tu tiên giả Trúc Cơ đỉnh phong đi tới CÔn Luân, vì để cho bọn họ không làm ảnh hưởng đến đệ tử của Côn Luân, Lý Ngọc đã để Ngô Thông và Trần Minh đưa bọn họ tới sắp đặt ở bên trong Côn Luân sơn Mạch gần đó.
Nhìn thấy Lý Ngọc trở về tông môn, một đám đệ tử Côn Luân và trưởng lão, mới yên tâm trở lại.
Gần như toàn bộ tu tiên giới đều biết, Thiếu Chưởng Giáo của bọn họ và Thánh Nữ Huyền Âm Giáo cùng tạo dựng một cái tông môn mới, bọn họ rất lo lắng, Chưởng Giáo tương lai của mình, sẽ bị Yêu nữ Ma Đạo dụ đi mất.
Trong thời gian này, cũng có một số tin đồn xôn xao ở trong Côn Luân động thiên.
Họ đồn là, Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân bị Yêu nữ Ma Đạo dụ hoặc, thành lập một cái tông môn mới, sẽ phải rời khỏi Côn Luân rồi bắt đầu từ con số không.
Lại có tin đồn khác là, lúc hắn ở Huyền Âm Giáo, đã đi lại quan hệ mật thiết với các tông Ma Đạo, giúp các tông Ma Đạo luyện chế đan dược đẳng cấp cao, căn bản không suy nghĩ cho Chính Đạo chút nào...
Còn có người dùng thân phận đứng đầu Cửu U Bảng của hắn, nói là hắn đã sa đọa ở Ma Đạo, cưới phụ nữ bên Ma Đạo làm vợ, thân phận của hắn bây giờ đã trở thành một ông lớn bên phía Ma Đạo, chứ không còn là Thiếu Chưởng Giáo của Côn Luân nữa.
Thiếu Chưởng Giáo tại Côn Luân, nhất là trong lòng các đệ tử cấp thấp, cùng những trưởng lão TRúc Cơ, có uy vọng rất cao.
Những lời đồn đại này, mặc dù không thể phá đi hình tượng của hắn ở trong lòng đám đệ tử, nhưng ngày càng nhiều người trong lòng có khúc mắc, vì thật sự thấy hắn và bên Ma Đạo đi lại cũng quá gần rồi, không thèm để ý đến thân phận Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân của mình gì cả.
Những viên Phá Cảnh Đan kia, cho bên Ma Đạo dùng, chẳng bằng đem về cho đệ tử Côn Luân.
Huống hồ hắn còn đem người của mình đi tới Ma Đạo, giúp bọn họ luyện khí, tăng lên thực lực cho đệ tử Ma Đạo bên kia, nếu đệ tử Chính Đạo ra ngoài làm nhiệm vụ gặp được bọn họ, chẳng phải sẽ bị ăn thiệt thòi lớn sao?
Từ tín nhiệm với Lý Ngọc, bọn họ không tin Thiếu Chưởng Giáo của mình sẽ phản bội tông, nhưng trong lòng không thể tránh khỏi việc sẽ có khúc mắc.
Mà lúc này.
Ở bên trong đại điện nghị sự của Ngọc Hư Phong.
Mặc dù Chưởng Giáo Chân Nhân đang bế quan, nhưng nghị sự mỗi tháng theo thông lệ vẫn được tiên hành như cũng, mỗi lần nghị sự đều do tám vị đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, thay phiên nhau chủ trì.
Thiếu Chưởng Giáo và Chưởng Giáo, chỉ kém nhau một chữ, nhưng quyền lực lại khác nhau một trời một vực. Những vị trưởng lão này, mới là người quyết định các loại chuyện lớn trong tông môn.
Nhưng mà hôm nay, trong đại điện nghị sự, Đại Diện Chưởng Giáo Lý Ngọc, lại là vai chính duy nhất.
"Điều đó đúng không?"
"Đây có phải là âm mưu của bên Ma Đạo không?"
Lý Ngọc vừa mới đề xuất ra một việc, nghe thì cực kỳ đơn giản, nhưng các vị trưởng lão ở đây nghe xong, lại như sấm bên tai, thậm chí khiến cả đám tổ sư Nguyên Anh trong này, đều không thể giữ bình tĩnh nổi.
Tính cả Tam Đại Cự Đầu của Ma Đạo, các tông môn khác của Ma Đạo là Hợp Hoan Tông, Huyết Âm Môn, NGự Trùng Tông, Ngũ Độc Giáo, trong Ma Đạo thất tông, bằng lòng ký kết hiệp ước, cùng nhiều tông Chính Đạo chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau.
Một trong nội dung của hiệp ước là, các tông Ma Đạo dùng hình thức môn quy, để trói buộc đệ tử môn hạ của mình, không được xung đột cùng đệ tử các tông Chính Đạo.
Hai đạo Chính Ma đã xung đột vô số năm, đã có không biết bao nhiêu đệ tử của các tông Chính Đạo, từ đệ tử dự bị cho tới đệ tử chính thức, từ Luyện Khí cho đến TRúc Cơ, thậm chí là trưởng lão Kim Đan, đã có không biết bao nhiều người vẫn lạc trong tay Ma Đạo.
Ma Đạo sở dĩ bị coi là Ma Đạo, ngoài lý do công pháp tu hành của bọn họ bất đồng cùng Chính Đạo, thì đệ tử Ma Đạo đều là lòng dạ độc ác, thù hận Chính Đạo, cũng là một trong những nguyên nhân cơ bản.
Hai đạo Chính Ma chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, là mơ ước thiết tha của không biết bao nhiêu đệ tử Chính Đạo.
Từ khi Ma Đạo bị Thiên Đạo Tông, tông môn dẫn đầu của các tông Chính Đạo, ép phải đi tới vùng đất cực bắc linh khí mỏng manh, hai đạo Chính Ma vẫn luôn ở trong thế đối lập với nhau từ đó tới giờ.
Giả sử có thể khiến cho Ma Đạo ký cái hiệp ước này thật, đồng thời cũng tuân thủ thực hiên nghiêm túc, thì không thể nghi ngờ sẽ là công đức vô lượng, đại sự được ghi lại muôn đời về sau, và đối với cả tu tiên giới mà nói, cũng có một giá trị vượt thời đại.
Hai đạo Chính Ma giằng co mất nghìn năm, lần đầu tiên phá tan quan hệ đóng băng.
Ánh mắt của một đám tổ sư Nguyên Anh, đều nhìn về phía Lý Ngọc chăm chú.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ mới Kim Đan, nhưng hắn đã làm được một việc, mà biết bao nhiều cường giả Chính Đạo không làm được.
Bao nhiêu thiên kiêu xuất chúng, dùng lực lượng của mình đè ép cường giả cùng thời đại, cũng vẫn sẽ bị quên lãng trong dòng chảy thời gian.
Nhưng tên của hắn, Lý Ngọc, chắc chắn sẽ được khắc ghi lại trong lịch sử.