Chương 193: Hỏi chuyện Kết Anh
Chương 193: Hỏi chuyện Kết AnhChương 193: Hỏi chuyện Kết Anh
Đối với những tin tức được lấy từ nguồn của Ngô Thông, Lý Ngọc chưa bao giờ nghi ngờ.
Trước lúc đó, hắn cũng gân như xác định Vương Hằng chính là chủ sử sau màn ám sát hắn.
Chỉ là hắn nghĩ mãi không ra nổi cái động cơ của Vương Hằng là gì.
Nghe Ngô Thông phân tích một phen, Lý Ngọc thử đem mình đặt vào vị trí của Vương Hằng để suy nghĩ, hắn xuất thân từ tông môn mạnh nhất trong tu tiên giới, bố là Chưởng Giáo một tông, mẹ là đại năng Hóa Thần, trước Nguyên Anh đều chưa từng tự mình tu hành, đan dược để tăng cao tu vi và Yêu Đan đều dễ dàng có được, các loại mũ nhân có tư sắc và thiên phú xuất chúng trong tu tiên giới, mặc hắn chọn lựa...
Trong thế hệ tuổi trẻ của tu tiên giới bây giờ, hắn chính là ngôi sao chói mắt nhất.
Bỗng nhiên lại có một người ngang trời xuất hiện, cướp đi tất cả danh tiếng thuộc về hắn, mỹ nhân hắn chấm đều vây xung quanh người kia, nếu như lòng dạ của hắn không đủ rộng lớn, quả thực sẽ không cho phép trên tu tiên giới này, tôn tại một người trâu bò như vậy.
Lý Ngọc đã làm rất nhiều chuyện có lợi cho những đệ tử phổ thông các phái.
Nhưng đối với đám thiên kiêu có bối cảnh thâm hậu như này, hắn có chút hút thù hận.
Ngô Thông an ủi hắn nói :"Không sao, người không bị ghen ghét là kẻ tâm thường, ta và lão Trân muốn để Vương Hằng đố kị, người ta còn chẳng biết bọn ta là ai..."...
Bí cảnh Thiên Đạo.
"Hai tên phế vật của Ma Diễm Môn đó, hai tên Nguyên Anh đánh lén hai đứa Kim Đan, thế mà còn bị người ta phản sát..."
Việc đã qua khá lâu, nhưng bây giờ Vương Hằng nghĩ đến chuyện đó, vẫn canh cánh trong lòng.
Hai anh em họ Diêu ở bên cạnh hắn, nhao nhao mở miệng an ủi.
"Sư huynh bớt giận, cái này cũng không thể trách bọn họ được, ai biết Lý Ngọc kia có phù lục lợi hại như thế, mà thực lực của Thánh Nữ Huyền Âm Giáo kia, cũng không thể coi thường được."
"Lần này xem như hắn gặp may, sau này còn có rất nhiêu cơ hội."
Nếu so về việc hận Lý Ngọc, bọn họ còn hận Lý Ngọc hơn Vương Hằng rất nhiều, lúc đầu ở Côn Luân, Lý Ngọc đã làm cho mặt mũi của bọn họ mất sạch trước mặt các đệ tử khác, bây giờ nghĩ lại lần sỉ nhục đó, hai người vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi như cũ.
Vương Hằng nhìn hai người một chút, rồi hỏi :"Có phải các ngươi rất hy vọng Lý Ngọc kia chết đi?"
Bị người ta nói trúng tim đen, hai người cười ngượng một tiếng, Diêu Mạnh giả lả nói :"Chúng ta và Lý Ngọc kia có tư oán, nhưng hắn chết đi cũng có chỗ tốt với Thiên Đạo tông chúng ta, nếu như sớm ra tay, căn bản sẽ chẳng có hiệp ước Hòa Bình của hai đạo Chính Ma, Ma Diễm Môn cũng đã sớm trở thành một cự đầu khác của Ma Đạo..."
Nói gì thì nói, cho dù hai anh em họ Diêu này có tư tâm đi chăng nữa, thì lời của bọn họ cũng rất là có lý.
Hơn một năm nay, Lý Ngọc đã gián tiếp tạo ra không ít phiên phức cho Thiên Đạo Tông.
Nếu như lúc đó hắn để cho Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Đạo Tông ra tay luôn, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này. Vương Hằng bực bội nói :"Hai thằng ngu Ma Diễm Môn đó, thành sự không có bại sự có thừa, trải qua chuyện này xong, Lý Ngọc kia nhất định sẽ càng cẩn thận hơn, muốn tìm cơ hội khác cũng khó..."
Lý Ngọc có ảnh hưởng gì với Thiên Đạo Tông, thực ra hắn chẳng quan tâm mấy.
Nhưng nghĩ đến nhiều thiên chỉ kiêu nữ mình cầu còn không được như vậy, lại quay xung quanh tên đó, lúc nào cũng có thể phát sinh quan hệ thân mật hơn nữa, hắn chỉ hy vọng Lý Ngọc mau chóng biến mất khỏi cái thế giới này luôn, một giây cũng không muốn chờ.
Hắn lại nói với hai anh em họ Diêu :"Để người của chúng ta ở Côn Luân dán mắt vào hắn, chỉ cần Lý Ngọc kia có động tác gì, lập tức bẩm báo cho ta ngay."
Côn Luân động thiên.
Không lâu trước đó, Lý Ngọc vừa mới để người đón người nhà của Chu Tử Tuyền và Khương Ly vào Côn Luân động thiên, rồi sắp xếp chỗ ở một phong nào đó.
Chỉ vì lòng đố kị, mà đã hạ sát thủ với người không oán không cừu, ai biết được người như vậy sẽ còn làm ra chuyện gì không có điểm mấu chốt nữa.
Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn hết thảy.
Mặc dù bọn họ không thể tu hành, nhưng người bình thường sống ở bí cảnh động thiên có dư dả linh khí, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, sống đến một trăm hai mươi tuổi trở lên, cũng không khó.
Tiếc là, rất nhiều đan phương thời thượng cổ đều đã bị thất truyền.
Trong sách cổ từng có ghi chép, một số đan dược cực kỳ hiếm thấy, có thể mở ra linh mạch cho người phàm, cho dù làm người phàm có thiên phú kém đến mức nào, cũng có thể tu hành được.
Mặc dù bằng thiên phú tự thân của bọn họ, khả năng cả đời đều không thể tu hành tới được Luyện Khí tầng hai, nhưng nếu có đầy đủ đan dược nện vào cũng vẫn có thể Trúc Cơ và Kết Đan như thường.
Thiên Đạo Tông.
Vương Hằng nghe tin tức bẩm báo, cũng sững sờ hồi lâu, khó có thể tin nói :"Lý Ngọc kia đón cả người nhà đạo lữ vào Côn Luân rồi à?"
Trên mặt hắn biểu lộ vừa phẫn nộ, vừa như bị sỉ nhục.
Cái tên Lý Ngọc đáng chết kia, khinh hắn là ai cơ chứ, không giết được hắn thì sẽ hạ thủ với người nhà đạo lữ của hắn à, oan có đầu nợ có chủ, hắn đường đường là Thiếu Chưởng Giáo của Thiên Đạo Tông, sẽ hạ thủ đối với người phàm sao?
Quả thực là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hai anh em họ Diêu thì có chút hối hận, lẩm bẩm nói :"Sao ta không nghĩ tới điểm này nhỉ, không giết được Lý ngọc kia, thì làm cho hắn nếm thử thống khổ mất đi thân nhân, liên lụy người nhà đạo lữ, hắn làm sao đối mặt với đạo lữ, cái này so với trực tiếp giết hắn còn hay hơn nhiều..."
Vương Hằng khinh thường nhìn hai anh em họ Diêu, hắn tự cảm thấy bản thân mình đã chẳng phải người tốt, nhưng có một số người, còn chẳng xứng làm người.
Hai anh em họ Diêu rất hối hận với việc không sớm hạ thủ đối với người nhà đạo lữ của Lý Ngọc, sống lâu ở tu tiên giới, nên nhất thời bọn họ quên đi mất những thủ đoạn ở thế tục lúc trước.
Không giết được Lý Ngọc, nhưng bọn họ cũng có thể thu chút lợi tức từ những chỗ khác.
"Hắn còn có bằng hữu thân nhân nào khác không nhỉ?" "Chưa từng nghe qua hắn có thân nhân gì, bạn bè hình như có hai người, một người là hoàng tử nước Trần, trước đây cùng hắn tu hành ở một nơi, một tên khác hình như cũng là đệ tử của Côn Luân, nghe nói Lý Ngọc thường xuyên cùng nhau uống rượu với bọn hắn..."
"Có cơ hội thì lặng lẽ thịt bọn họ, trách thì trách bọn họ vô ý kết giao bằng hữu.......
Sau khi Lý Ngọc đưa người nhà của Chu Tử Tuyên và Khương Ly vào trong Côn Luân động thiên, hai cô gái cực kỳ vui vẻ, mấy hôm nay đều dẫn người nhà đi du ngoạn Côn Luân.
Vương Hằng ở Thiên Đạo Tông xa xôi, Lý Ngọc tạm thời cũng báo không được mối thù ám sát.
Đừng nói là hắn ở Thiên Đạo Tông, cho dù Vương Hằng đang đứng trước mặt Lý Ngọc, thì Lý Ngọc cũng chẳng làm gì được hắn cả.
Vốn liếng của Thiên Đạo tông, là chuyện mà những tông môn khác không thể tưởng tượng được, Lý Ngọc gặp Vương Hằng hai lần, trên người của hắn mặc cũng là Tiên Y phòng hộ cấp bốn, cho dù là Nguyên Anh Kỳ muốn công phá phòng ngự của bộ Tiên y kia, cũng phải phí chút sức.
Loại Tiên Y cấp bậc này, chín phần Nguyên Anh trong tu tiên giới còn không có.
Nếu như trong tay của Vương Hằng, còn có thêm một món hàng nhái Huyền Thiên Kính cấp cao nữa, thì Nguyên Anh sơ kỳ gặp hắn, cũng phải tránh lui.
Thực lực của Lý Ngọc bây giờ đã tiếp cận Nguyên Anh, nhưng vẫn còn kém một lằn ranh này.
Một ngày chưa thành Anh, pháp lực cũng không có thuế biến, đối đầu với Nguyên Anh sơ kỳ, hắn chỉ có thể bảo trì không bị thua, muốn đánh giết là rất khó, trừ khi đối đầu với loại Nguyên Anh đần như hai vị Ma Diễm Môn kia, cứ đi đập nhau kiểu cận chiến với hắn.
Một tháng trở lại đây, cho dù Lý Ngọc chủ động tu hành hay hấp thu linh dược, tín ngưỡng, thì pháp lực của hắn cũng sẽ không tăng trưởng thêm được chút xíu nào.
Nếu coi Kim Đan là vật chứa, pháp lực là nước, thì thực lực của hắn cũng giống như vật chứa có thể chứa được bao nhiêu nước, bây giờ tất cả vật chứa trong cơ thể hắn đều đã đựng đầy nước, có thêm nước vào cũng chỉ bị tràn ra ngoài mà thôi.
Muốn tăng thực lực lên, chỉ có cách đổi một vật chứa khác có dung tích lớn hơn.
Cũng chính là Phá Đan thành Anh.
Luyện Khí tới Trúc Cơ, Trúc Cơ tới Kim Đan, đều là quá trình áp súc pháp lực.
Nhưng Kim Đan là thể rắn, không có cách nào áp súc được nữa.
Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc kết Anh, không có kinh nghiệm gì, sư tôn thì lại bế quan, Huyền Chân tổ sư cũng đang vẫn bế quan mãi không ra, Lý Ngọc đi hỏi Tần sư tỷ, thì nàng bảo hắn đừng có nghĩ chuyện xa vời, hỏi Yêu nữ, thì nàng cũng lý do không hiểu.
Trong tay Lý Ngọc bây giờ vẫn có một viên Dựng Anh Đan, thắng được từ trên đại hội tiên đạo lần trước, nhưng cũng không thể ăn lung tung được.
Tu tiên giả kẹt ở Kim Đan Hậu Kỳ nhiều không kể xiết, trong đó cũng chẳng thiếu những vị thiên kiêu có thiên phú xuất chúng, ngưỡng cửa này chắc chắn không thể vượt qua dễ dàng.
Lý Ngọc không có ý định đi hỏi một vị tổ sư Nguyên Anh nào khác của Côn Luân, hắn cùng bọn họ cũng chẳng thân quen gì, lại vừa Kết Đan không lâu, đi hỏi vấn đề này sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Nhật Nguyệt Tông lại có người mới nhập môn, lúc Ngô Thông tới xin một nhóm Kim Linh Đan mới từ chỗ hắn, Lý Ngọc thuận miệng hỏi :'Lão Ngô, ngươi biết làm sao để phá Đan thành Anh không?” Những năm này, Lý Ngọc đã thành thói quen, có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Ngô Thông.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ mới Kim Đan, nhưng các loại tri thức dự trữ trong đầu hắn thì đều có cả, Lý Ngọc có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Ngô Thông nhìn hắn hỏi :"Ngươi nhanh vậy đã tới Cửu Chuyển đỉnh phong rồi?"
Lý Ngọc lắc đầu:" ta hỏi giúp một người bạn."
Ngô Thông nghĩ nghĩ một chút, rồi nói :"Vậy còn xem tình huống, nếu như người bạn kia của ngươi, có tuổi trên ba trăm tuổi trở lên, tu vi ở lúc Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong, vậy hắn chỉ cân một viên Dựng Anh Đan, thì có chín phần sẽ lập tức phá Đan thành Anh ngay, nhưng nếu như không có Dựng Anh Đan thì phải xem hên xui, hên thì mười năm, còn xui thì suốt đời chỉ có thể dừng bước ở Kim Đan..."
"Nếu như tuổi thấp hơn ba trăm thì sao?"
"Khoảng bao nhiêu?"
"Nhỏ hơn hai trăm bảy mươi tuổi."
Ngô Thông sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói :"tuổi nhỏ như vậy đã tu thành Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong, chắc chắn không phải dựa vào tự mình khổ tu, vậy thì cho dù có Dựng Anh đan, cũng không có cách nào Kết Anh..."
Lý Ngọc thắc mắc :"Vì sao?"
Ngô Thông chưa trả lời hắn ngay, mà hỏi ngược lại :"Ngươi đã gặp qua Kim Đan cửu chuyển dưới năm mươi tuổi, gặp qua Nguyên Anh dưới một trăm tuổi chưa?”
Lý Ngọc nghĩ nghĩ lại, thật đúng là chưa gặp, đừng nói là dưới một trăm tuổi Nguyên Anh, mà ngay cả dưới hai trăm tuổi Nguyên Anh còn cực kỳ hiếm gặp, Côn Luân và Thiên Đạo Tông trước đều không thiếu Dựng Anh đan, nếu chỉ cần phục dụng Dựng Anh đan là có thể đột phá, thì hai tông chắc chắn sẽ có rất nhiều Nguyên Anh trẻ tuổi.
Tổ sư Nguyên Anh Lý Ngọc đã gặp qua, không có vị nào có tuổi ít hơn hai trăm cả.
Ngô Thông tiếp tục giải thích cho Lý Ngọc :"Luyện Khí đến Trúc Cơ, Trúc Cơ đến Kim Đan, chỉ cần có đầy đủ pháp lực là nước chảy thành sông, nhưng Kim Đan đến Nguyên Anh thì phải tích lũy tâm cảnh, dưới tình huống bình thường, tu hành ba trăm năm thì tâm cảnh mới tích lũy đến đầy đủ để phá Đan thành Anh, những người dựa vào tự thân khổ tu đến Kim Đan đỉnh phong, tuổi thọ đều vượt quá ba trăm, nên chỉ cân một viên Dựng Anh đan đã đầy đủ rôi, mà những vị tăng tu vi trong thời gian ngắn kia, thông qua các loại thủ đoạn để tăng tu vi của mình rồi, tâm cảnh không đủ, nên không có cách nào Kết Anh được.
Nhóm thiên kiêu của các đại tông môn, rất nhiêu người đều dùng đan dược và Yêu Đan để tăng thực lực lên, nhưng kinh lịch tự thân lại không đủ, bọn họ có thể rất nhanh tu đến Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong, nhưng thời gian Kết Anh, lại lâu hơn người khác rất nhiều, thậm chí không thể kết thành..."
Lý Ngọc hỏi :"Vậy cũng chỉ có thể chờ thời gian trôi sao?"
Ngô Thông lắc đầu nói:" Không cần chờ, nếu như vãn luôn chỉ tu hành ở tông môn, thì có chờ ba trăm năm cũng vô dụng, những tu tiên giả có thiên tư kia, con đường tu hành đều đấu với người, đấu với trời, đến lúc Kim Đan đỉnh phong, tâm cảnh của họ sớm đã được tôi luyện tới vô cùng cứng cỏi, nhóm thiên kiêu các tông đều là đóa hoa trong nhà ấm, không thể so được với bọn họ về mặt tâm cảnh này."