Chương 194: Bà mối
Chương 194: Bà mốiChương 194: Bà mối
Liên quan đến cái từ "tâm cảnh" này, Lý Ngọc cũng đã nghe sư tôn nói qua một lần.
Sư tôn từng nói, Tần sư tỷ không nên luôn tu hành tại tông môn, cũng phải đi ra ngoài thêm một chút, như vậy mới có lợi trong việc tăng lên tâm cảnh.
Bây giờ Lý Ngọc mới hiểu rõ được ý của sư tôn nói.
Cái gọi là tâm cảnh này, cũng không có từ ngữ chuẩn xác nào để hình dung, nhưng lại có thể xác định được chính là, dựa vào lịch duyệt nhân sinh mà tăng lên theo, cứ tu hành mãi ở tông môn, cuộc sống đơn điệu một màu tái diễn, cho dù có dùng đan dược tăng lên tới Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong, cũng khó có thể vượt qua được cánh cửa lớn tâm cảnh này.
Phần lớn tu tiên giả đều ít cân nhắc tới vấn đề tâm cảnh này, dù sao trong quá trình tu tiên dài dằng dặc của bọn họ, tâm cảnh cũng đã sớm được tích lũy đầy đủ, không các nào đột phá qua bình cảnh Kim Đan này, phần lớn đều do thiên phú không đủ.
Thiên kiêu của các đại tông môn thì lại tương phản, thiên phú của bọn họ đầy đủ, nhưng thời gian tu hành lại quá ngắn, lịch duyệt càng ít đến thương cảm, nên tâm cảnh còn lâu mới tới được yêu cầu của việc kết Anh.
Lý Ngọc cẩn thận suy nghĩ, lại nói :'không đúng, ta nhớ được Chưởng Giáo chân nhân và Huyền Chân tổ sư, đều kết Anh trước một trăm tuổi."
Ngô Thông giải thích :'Này người cũng không biết à, Chưởng Giáo chân nhân và Huyền Chân Tổ Sư, sau khi đạt Kim Đan đỉnh phong, đều từng rời khỏi tông môn lịch luyện mấy chục năm, còn ở Nga Mi tăng lên tâm cảnh nhanh chóng nữa..."
Lý Ngọc ngỡ ngàng :”Tâm cảnh mà cũng có thể nhanh chóng tăng lên á?"
Ngô Thông nói :'"Đương nhiên, cái gì mà chẳng có đường tắt."
"Cái gì đường tắt?"
"Tiên Khí trấn phái của Nga Mi, Sơn Hà Đồ, trong đó có thế giới tự hành diễn hóa, bên ngoài một canh giờ, bên trong Sơn Hà Đồ là một năm, chỉ cần lấy thần thức tiến vào Sơn Hà Đồ, mười ngày đã có được lịch duyệt nhân sinh của trăm năm bên ngoài, một tháng bù đắp được ba trăm năm, mặc dù chỉ là kinh lịch hư ảo, nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với việc tăng lên tâm cảnh..."
Nhưng mà Sơn Hà Đồ lại ở trong tay lão tổ Phá Hư của Nga My, bình thường sẽ không dễ gặp người, cho dù quan hệ thân thiết như Nga Mi và Côn Luân, muốn mượn dùng cũng phải trả giá rất lớn..."
Tiên Khí trấn phái Sơn Hà Đồ (bức vẽ Ngàn Dặm Giang Sơn) của Nga Mi, Ngô Thông cũng đã từng nói qua với Lý Ngọc.
Là một trong năm món ngũ đại tiên khí, nếu tính công kích thì nó không bằng Huyền Thiên Kính của Thiên Đạo Tông, phòng ngự thì nó không bằng Chiến Thiên Giáp của Côn Luân, nhưng lại không thể khinh thường nó, dù sao trước khi đổi thành cái tên Sơn Hà Đồ như bây giờ, nó vốn được gọi là «Khốn Thiên Đồ» , ngay cả cường giả Hóa Thần bị nhốt ở trong đó, cũng không có cách nào ra được.
Nhưng nó có thể trợ giúp tăng lên tâm cảnh, thì đây là lần đầu tiên Lý Ngọc nghe nói đến.
Kết Anh cũng không cần phải thật sự chờ đến ba trăm năm, mà liên quan đến tính cách cũng như lịch duyệt nhân sinh của tu tiên giả nữa, tu hành bình thường cũng có người trăm tuổi Kết Anh, còn người chỉ biết tu hành trong tháp ngà, bị kẹt ở Kim Đan cửu chuyển hai trăm năm, cũng không mới lạ. Về mặt tâm cảnh, so với Yêu nữ và Tần sư tỷ, Lý Ngọc có ưu thế hơn.
Dù sao hắn cũng đã sống hai đời, tuy đời trước ngắn ngủi, nhưng năm năm kinh lịch kia, còn đặc sắc hơn so với năm mươi năm của người bình thường.
Nhưng cho dù hai đời của hắn cộng lại, thì nhân sinh của hắn cũng chỉ mới hơn ba chục năm mà thôi, con đường tu hành của hắn có lò Càn Khôn trợ giúp, nên một đường thuận buồm xuôi gió, còn không bằng cả nhóm đóa hoa trong nhà ấm.
Không thể kết Anh, nhiều tín ngưỡng hơn nữa cũng không có cách nào hấp thu được.
Lúc này Ngô Thông nghĩ tới một chuyện, nói với Lý Ngọc :"” May mà ngươi đón người nhà của Chu cô nương và Khương cô nương vào Côn Luân, người đưa tin của ta ở Thiên Đạo Tông vừa báo, hai anh em họ Diêu bên cạnh Vương Hằng, cũng đã muốn chuẩn bị xuống tay với bọn họ..."
Ánh mắt Lý Ngọc khẽ nhúc nhích :"Hai anh em họ Diêu..."
Ngô Thông nói :"Lần trước ngươi trừng phạt bọn họ trước mặt mọi người ở Côn Luân, khiến bọn họ mất hết mặt mũi, hai anh em nhà đó sợ đã sớm hận ngươi thấu xương, thường xuyên châm ngòi thổi gió ở bên cạnh Vương Hằng, Vương Hằng kia ra tay với ngươi, chắc chắn có dính dáng đến hai anh em họ..."
"Ta biết." Lý Ngọc gật đầu, lại nói :"Ngươi và lão Trần cũng phải chú ý một chút, tốt nhất đừng có đi đâu một mình, không nên đi quá xa tông môn, ta lo lắng bọn họ sẽ giận chó đánh mèo, vạ lây các ngươi."
Ngô Thông cười cười, đáp :"Yên tâm đi, loại nhân vật nhỏ như chúng ta, sẽ không có người nhớ thương.......
Sau khi từ Ma Đạo trở về, Lý Ngọc trở nên nhàn rỗi.
Đan dược mỗi tháng cần luyện, chỉ phí mất chưa đến nửa ngày đã xong, thời gian còn lại cơ bản đều bâu bạn chơi bời cùng Chu Tử Tuyền và Khương Ly, một năm vừa rồi hắn luôn ở cùng Yêu nữ, còn với các nàng thì gần ít xa nhiều.
Một năm trôi qua, tu vi người khác đều có tiến bộ ít nhiều, chỉ có Lý ngọc thì tu vi không chút nào tăng trưởng.
Hắn đã sớm Kim Đan viên mãn, không còn không gian để tăng thêm tỏng cảnh giới này nữa.
Ngọc Tuyên Phong hôm nay, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Bạch Thanh Ảnh nâng bộ Tiên Y mầu đỏ bằng hai tay lên, đưa cho Lý Ngọc nói :"Bộ Tiên Y này, mỗi đường kim sợi chỉ đều do ba chị em Phán Nhi tự tay may, ngày mai ngươi nhất định phải mặc bộ này, không được phụ tấm lòng thành của các muội ấy..."
Lý Ngọc nhận lấy bộ lễ phục này, mỉm cười nói với ba chị em họ Triệu :"Tạ ơn ba vị sư muội!"
Triệu Hinh Nhi cười hì hì, nói :'Chúc mừng Lý sư huynh!"
Bầu không khí náo nhiệt này, không chỉ ở Ngọc Tuyên Phong, mà khắp Côn Luân động thiên cũng đều ở bên trong một loại không khí vui mừng.
Ba tháng trước, Huyền Chân tổ sư bế quan đã lâu, cuối cùng cũng đã xuất quan.
Bố mẹ Khương Ly đều ở tại Côn Luân, nên hôn sự gác lại đã lâu của hai người họ, rốt cuộc cũng được định ngày.
Trước giờ, điển lễ song tu của Đại Diện Chưởng Giáo Côn Luân, chỉ giới hạn khách mời trong nội bộ tông môn, rất ít khi mở tiệc chiêu đãi tân khách bên ngoài, nhưng lần này điển lễ song tu của Lý Ngọc và Khương Ly, thanh thế lại khác với trước đó. Ba ngày trước khi điển lễ diễn ra, hai đạo Chính ma đều điều động tổ sư Nguyên Anh đưa hạ lễ tới, thiên kiêu trẻ tuổi các phái cũng xuất phát tới Côn Luân chúc mừng.
Mấy ngày nay Lý Ngọc bận tiếp khách đến tối tăm mặt mũi.
Cũng may tông môn còn có đệ tử trưởng lão chuyên môn xử lý chuyện này, nên đã an bài tốt hết thảy, những chuyện khác Lý Ngọc cũng không cần hao tâm tổn trí.
Là bạn thân của Khương Ly và Chu Tử Tuyền, nên ba chị em họ Triệu liên tự tay may lễ phục cho các nàng, sau khi giao quần áo cho Lý Ngọc, lại đi Ngọc Châu Phong để gặp Khương Ly và Chu Tử Tuyền.
Lúc Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền kết làm đạo lữ, vẫn còn đang ở trong tiểu viện của Tử Vân Phong, điều kiện cực kỳ có hạn, lần điển lễ chính thức này, xem như đền bù lúc trước cho nàng.
Sau khi Bạch sư tỷ và ba chị em họ Triệu rời đi, Nam Cung Thiên mới đi từ đẳng xa tới, nói với Lý Ngọc một câu cực kỳ dối lòng :"Chúc mừng!"
Lý Ngọc rất thành khẩn nói với nàng :"Tạ ơn!"
Nam Cung Thiền thản nhiên đáp :"Tạ cái gì ơn?"
Lý Ngọc dùng linh hồn truyên âm cho nàng :"Nếu như không phải ngươi đưa ta đến Bạch Vân Quán, ta cũng sẽ không gặp và quen biết các nàng, nói đến thì, ngươi xem như là bà mối của bọn ta..."
Nam Cung Thiền trợn mắt lên nhìn Lý Ngọc, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng mới không muốn làm bà mối gì đó đâu.
Nếu như cho nàng cơ hội lựa chọn lại lân nữa, nhất định nàng sẽ không đưa Lý Ngọc tới Bạch Vân Quán, xem mây đen mây vàng hay mây đỏ gì đó cũng được, tóm lại sẽ không phải là mây trắng.
Nàng ghét mây trắng, bạch với chả vân!