Chương 195: Nam Cung Thiên nghiện ngập
Chương 195: Nam Cung Thiên nghiện ngậpChương 195: Nam Cung Thiên nghiện ngập
Đại điển song tu của Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân vào một tháng trước, có thể nói là chấn động một thời.
Bên ngoài Côn Luân động thiên, hơn một ngàn vị Kim Đan Kỳ của Nhật Nguyệt Tông đồng loạt ra tay, các loại pháp thuật chiếu rọi, kiểu như ngọn lửa lấp lánh gì đó, bầu trời đêm được chiếu rọi sáng như ban ngày, cách xa trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bên trong Côn Luân động thiên, thiên kiêu và cường giả của các tông hai đạo Chính Ma cùng tề tụ, Ngọc Hư Phong vẫn luôn vắng vẻ trước giờ, làm nơi đãi khách, từng tấc đất trên ngọn núi đều có khí thế mạnh mẽ tỏa ra, thanh thế so với đại điển Chưởng Giáo Côn Luân đăng vị ngày xưa, còn muốn náo nhiệt hơn.
Cho dù đại điển đã qua lâu rồi, vẫn là chủ đề mà người trong tu tiên giới nói chuyện say sưa.
Rất nhiều đệ tử Côn Luân, thậm chí còn cố ý chạy qua Bạch Vân Quán, nơi nhóm Lý Ngọc đã từng tu hành hai năm ở đó làm cái thẻ bài, khiến cho Bạch Vân Quán trở thành một tồn tại đặc thù, trong tất cả những tiểu tông ngoại môn của Côn Luân.
Ngọc Tuyền Phong.
Trong đình ngắm cảnh trên đỉnh núi.
Lý Ngọc mới nuốt một quả nho được Chu Tử Tuyền bóc vỏ kỹ càng xong, lại được Khương Ly đưa tới bên miệng một trái vải, trái phải hai bên đều có nhuyễn ngọc ôn hương, quả thực là hưởng thụ đỉnh cấp của nhân gian.
Nam Cung Thiền còn chưa bay đến trong đình, thấy cảnh này lại quay người bay trở về.
Lúc đầu nàng định bảo Lý Ngọc nấu chút đồ ăn, nhưng lại bị nhồi no căng một bụng cơm chó*.
Ngọc Tuyền Phong này không thể ở nữa rồi, cùng ở đây nhìn bọn họ ân ái với nhau, còn chẳng bằng đi tìm Tần Khả Nhân đánh một trận.
Sau khi chuyển tới ở Côn Luân, oánh nhau với Tần Khả Nhân thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc Yêu nữ ở bên ngoài trở về, tóc tai có chút lộn xộn, trán còn mướt mồ hôi, thấy có mỗi mình Lý Ngọc ở đây, nàng hỏi :"Các nàng đâu rồi?"
Lý Ngọc đáp :"Đi tu hành rồi."
Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nói :"Thế thì đúng lúc, qua phòng ta nhờ chút."
Trong tẩm điện của Yêu nữ, đợi nàng tắm rửa xong, Lý Ngọc lại trang điểm làm tóc cho nàng trước gương một lần nữa, đây là thói quen sau mỗi lần nàng đi ước chiến với Tần sư tỷ về, hai người tu vi sàn sàn nhau, thiên phú cũng như nhau, nên sau khi tới Côn Luân, tốc độ tu hành cũng đều giống nhau nốt, nên lần nào ước chiến cũng khó phân thắng bại.
Nam Cung Thiền ngồi ở trước gương, nhìn Lý Ngọc đang trang điểm cho mình, nhớ lại hình ảnh những ngày vừa rồi hay bắt gặp, nhịn không được mà hỏi hắn :"Mỗi ngày các ngươi đều ôm tới ôm lui như vậy, không thấy chán à?"
Lý Ngọc cười :'Đương nhiên không chán."
Nam Cung Thiền hỏi tiếp :'vì sao?"
Lý Ngọc nhìn nàng một cái, rồi hỏi :"Ngươi hỏi cái này làm gì?” “Tò mò, không được à?”
"Cái này à, khó miêu tả lắm, hiểu sẽ tự hiểu, không hiểu có nói cũng vô ích."
Lý Ngọc có chút ngoài ý muốn, Yêu nữ vậy mà cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện này, không phải thời gian này ở Ngọc Tuyền Phong, mỗi ngày đều bị nhồi no cơm chó nên mới vậy chứ?
Những nghĩ kỹ lại một chút, để một đứa FA như nàng, cả ngày nhìn ba người họ hạnh phúc bên nhau, đúng là có chút tàn nhẫn.
Rất nhanh, Lý Ngọc đã chải xong kiểu tóc xinh đẹp hôm nay cho nàng, Nam Cung Thiền đứng dậy, vẫn tò mò hỏi :"Nam nữ ôm nhau, đến cùng là có cảm giác gì?"
Đối với lòng hiếu kỳ của yêu nữ, Lý Ngọc đã được lĩnh giáo.
Nàng không chỉ có lòng hiếu kỳ rất mạnh, mà sự hiếu kỳ của nàng còn mạnh đến mức chấp nhất hỏi đến cùng mới thôi.
Cho tới bây giờ, thi thoảng nàng vẫn sẽ hỏi hắn vấn đề chọn nàng hay Tần Khả Nhân.
Không trả lời vấn đề này của nàng, có thể sẽ bị nàng hỏi liên tục.
Lý Ngọc dứt khoát giang hai cánh tay ra, nói :"'Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Nam Cung Thiền nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thế mà thật tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Lý Ngọc hơi sững sờ, cảm nhận được thân thể mềm mại đang dính sát người, hai bàn tay hắn lơ lửng trên không trung, nhất thời không biết nên đặt ở chỗ nào.
Hắn đứng yên tại chỗ, đối với yêu cầu của Yêu nữ, Lý Ngọc đều cố gắng thỏa mãn nàng.
Đừng nói chỉ là ôm một chút, nàng có quá phận một chút, cũng có thể.
Ai bảo nàng là Thiên Thiên chứ.
Khoảng cách sát nhau như vậy, Yêu nữ bị hơi thở khác phái mãnh liệt bủa vây, nhịp tim của nàng không hiểu sao tăng tốc lên, lúc bị tập kích lần trước, nàng cũng được Lý Ngọc ôm một cái ngắn ngủi, nhưng vì thời gian quá ngắn nên nàng chưa kịp cảm thụ.
Lần này trong tẩm điện của nàng, lần nữa nếm thử cảm giác ôm ấp, trong lòng nàng có cảm thụ hoàn toàn khác biệt đối với lúc đó.
Đây đúng là một loại cảm giác khó có thể nói rõ được.
Ngọt ngào, kích thích, lại tràn ngập cảm giác an toàn.
Bảo sao Khương Ly và Chu Tử Tuyền cứ thích cùng hắn ôm ôm ấp ấp như vậy, hóa ra bọn họ ôm tới ôm lui, quả nhiên là không biết chán.
Khi bàn tay Lý Ngọc nhẹ nhàng đặt vào ngang hông của nàng, thân thể Nam Cung Thiền lại càng khẽ run lên, dường như có một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến nàng vô thức đẩy Lý Ngọc ra.
Thấy động tác bất ngờ của nàng, Lý Ngọc kinh ngạc hỏi :"Sao vậy?"
Nam Cung Thiền nhếch miệng lên, nói :'Ôm với chả ấp, cũng chỉ vậy mà thôi."
Đã có lòng để một người FA như nàng, thể nghiệm một chút cảm giác của người từng trải, thế mà nàng còn ghét bỏ, Lý Ngọc phất tay áo nói ra :"ta đi làm việc đây."
Lý Ngọc vừa đi khỏi, Thanh Nhi đi vào tẩm điện, nhìn Nam Cung Thiền, tò mò hỏi :"Thánh Nữ, sao mặt của ngài lại đỏ như vậy?" Nam Cung Thiên ho nhẹ một tiếng, đáp :"Nóng quá!"
Còn chưa đợi Thanh Nhi kịp thắc mắc, vì sao Thánh Nữ lại cảm thấy nóng, thì Nam Cung Thiền bỗng nhiên nói :”Thanh Nhi, ngươi qua đây!"
Thanh Nhi bước tới, hỏi :"Thánh Nữ có dặn dò gì?"
Nam Cung Thiền nói :'Để ta ôm một chút."
Thanh Nhi hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó khăn, run rẩy nói ra :"Thánh Nữ, ta... ta thích đàn ông."
"Ngươi nghĩ đi đâu thế... Nam Cung Thiền lườm cô nhóc một cái, bá đạo kéo Thanh Nhi vào trong ngực, thiếu nữ nhắm chặt hai mắt, núp vào trong ngực nàng, run lẩy bẩy.
Mặc dù thân thể Thanh Nhi vừa thơm vừa mềm hơn Lý Ngọc, nhưng Nam Cung Thiền lại cảm thấy ôm cô nhóc không đã bằng ôm Lý Ngọc.
Một lúc sau, nàng đẩy Thanh Nhi ra, trong lòng đã có chút hối hận.
Sớm biết ôm Lý Ngọc và ôm Thanh Nhi không giống nhau, vừa nãy nàng đã ôm thêm một lúc nữa cho đã nghiền.
Ngọc Tuyền Phong.
Lý Ngọc giao mấy viên Phá Cảnh Đan cho Ngô Thông, Ngô Thông lại hỏi hắn :"Người bạn hơn hai mươi tuổi kia của ngươi, cái người có tu vi Kim Đan cửu chuyển ấy, có dự định Kết Anh à?”"
Lý Ngọc đáp :”Tạm thời còn không có."
Ngô Thông nói :"Đề nghị của ta là, sau khi tu vi đến bình cảnh, thì đừng nên khổ tu ở trong tông môn, tốt nhất nên đi ra bên ngoài nhiều một chút, nhìn thấy nhiều thứ, tâm cảnh tự nhiên sẽ tăng lên, đáng tiếc cái đan phương Phá Chướng Đan của thượng cổ không lưu lại, không thì chỉ cần đầy đủ tu vi, thêm một viên Dưng Anh Đan và một viên Phá Chướng đan, là có thể trực tiếp phá Đan thành Anh..."
Lý Ngọc ngoài ý muốn nói ra :"Còn có cả loại đan dược này à?"
Ngô Thông nói :"Có thì có, nhưng mà là ở vô số vạn năm trước cơ, là chuyện của cái kỷ nguyên trước nữa, loại đan dược này cổ Côn Luân ở kỷ nguyên trước từng có ghi chép, nhưng cũng chỉ có đôi câu vài lời, đan này nguồn gốc từ một cái tiên tông tốt nhất ở bên trong kỷ nguyên đó là Phiêu Miểu Tiên Tông, nếu như có thể tìm được tổ đình của Phiêu Miểu Tiên Tông, chắc nó sẽ có hy vọng hiện thế"
"Phiêu Miểu Tiên Tông?"
Mỗi lần nhìn thấy Ngô Thông, Lý Ngọc đều có thể tăng thêm rất nhiều tri thức.
Một cái kỷ nguyên trước, chính là cổ Côn Luân, cổ Thiên Đạo Tông, cổ Nga Mi, ... tu tiên giới kỷ nguyên này, chính là kết thừa đạo thống của bọn họ, mà cái kỷ nguyên trước nữa, nghe nói tu tiên giới chỉ có duy nhất một cái tông môn đại siêu cấp, chính là Phiêu Miểu Tiên Tông mà Ngô Thông vừa đề cập đến kia, cổ Côn Luân, cổ Thiên Đạo Tông và cổ Nga Mi và những cái đại tông siêu cấp khác của kỷ nguyên trước, đều là kế thừa từ một cái đạo thống của Phiêu Miểu Tiên Tông này.
Kỷ nguyên này cách cái kỷ nguyên của Phiêu Miểu Tiên Tông, hẳn một cái kỷ nguyên nữa, nên đối với sự hiểu biết về cái tiên tông này cực kỳ hạn chế, thậm chí còn chẳng có mấy người nghe nói qua.
Tục truyền, tổ đình của Phiêu Miểu Tiên Tông, chưa từng hiện thế trong hai cái kỷ nguyên này.
Một khi tổ đình của Phiêu Miểu Tiên Tông hiện thế, một số đan phương thượng cổ, Luyện Khí thuật của thượng cổ, Phù lục thượng cổ, Trận Pháp thượng cổ... các loại, đều có cơ hội tái hiện trên thế gian này, chỉ có điều, tu tiên giới kỷ nguyên trước đều phổ biết cho rằng, một cái bí cảnh động thiên nhiều năm như vậy chưa từng hiện thế, khả năng lớn là đã sụp đổ.
Lý Ngọc nghĩ tới một chuyện, hỏi :"Ngũ đại Tiên Khí bây giờ, có phải cũng là truyền thừa từ Phiêu Miểu Tiên Tông không?”
Ngô Thông gật đầu nói :"Đúng vậy, trong sách cổ có ghi chép, ở kỷ nguyên kia, Huyền Thiên Đại Thế Giới chỉ có một cái tông môn siêu cấp duy nhất, thuật Luyện Đan, Luyện Khí, Phù Lục, Cơ Quan, ... của Phiêu Miểu Tiên Tông, đều vượt qua nhận biệt của tu tiên giới khi đó, đáng tiếc những gì tinh túy quan trọng nhất bên trong đó, đều ở trong tổ đình, mà kỷ nguyên sau, vô số cường giả đi tìm kiếm tổ đình của Phiêu Miểu Tiên Tông hơn vạn năm, cho tới khi kết thúc kỷ nguyên đó, cũng không có tìm được...
Trong lòng Lý Ngọc nghĩ đến lò Càn Khôn của hắn, có phải cũng xuất phát từ Phiêu Miểu Tiên Tông không.
Nhưng đồ vật từ một cái kỷ nguyên trước nữa trên thế giới này, tại sao lại xuất hiện ở trên địa cầu, ở một thế giới khác.
Trong đầu Lý Ngọc lại bắt đầu nảy ra một vấn đề khác.
Mạnh mẽ như Phiêu Miểu Tiên tông, tục truyền còn xuất hiện cả cường giả phía trên cảnh giới Thiên Nhân, nhưng lúc kết thúc kỷ nguyên, họ cũng biến mất cùng một chỗ với cái tông môn siêu cấp cường đại kia.
Vụ biến mất ly kỳ này, còn tiếp diễn tới tận cái kỷ nguyên trước, và những tông môn thượng cổ kia.
Tu tiên giới bây giờ, chỉ có tìm thấy vết tích của bọn họ, từ bên trong từng cái bí cảnh động thiên.
Mà kỷ nguyên hiện tại của bọn họ, có phải cũng sẽ có lúc kết thúc?
Đấn lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì?...
Lần này, đối mặt với vấn đề của Lý Ngọc, Ngô Thông hiếm khi cũng không có đáp án chính xác, mà chỉ thở dài nói :"phần lớn lịch sử của thời kỳ thượng cổ, đối với chúng ta mà nói, vẫn chỉ là những bí ẩn thật sâu, chẳng biết lúc nào mới có thể nhìn thấy sự thật..."
Thăm dò và ham học hỏi là bản năng của con người, Ngô Thông đã đi một lúc lâu, Lý Ngọc vẫn còn đang đắm chìm trong suy tư, về chân tướng của việc kỷ nguyên thay đổi.
Yêu nữ từ bên cạnh hắn đi tới, lại đi tới đi lui trước mặt hắn một lúc.
Lý Ngọc bị nàng quấy rầy, không thể tập trung suy nghĩ được nữa, ngẩng đầu hỏi :"Có chuyện gì?"
Nam Cung Thiền nhìn hắn một cái, nói :"ta muốn đổi kiểu tóc khác."
Lý Ngọc bất đắc dĩ đi tới tẩm điện của nàng, lại đổi cho nàng một kiểu tóc khác.
Xong xuôi đâu đấy, Nam Cung Thiền cúi đầu nhăn nhó hồi lâu, bỗng nhiên nói :"Lại để cho ta ôm một chút."
Một lúc sau, Lý Ngọc nhìn yêu nữ đang nhẹ nhàng ôm hắn, nhất thời cạn lời.
Rõ ràng vừa nãy còn bảo cũng chỉ có vậy, thế mà thân thể lại rất thành thật đòi ôm hắn nữa.
Lần này, lúc Lý Ngọc lại để tay xuống ngang hông nàng, thân thể của nàng vẫn khẽ run lên như cũ, nhưng lại không đẩy hắn ra nữa.
Fa hơn hai chục năm, lần thứ nhất ôm một người khác phái, sẽ mê luyến loại cảm giác này cũng là bình thường, Lý Ngọc bằng lòng hy sinh thân mình, thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ này của nàng.
Nhưng Lý Ngọc vạn vạn không thể ngờ được, trong vòng một ngày, nàng đã đòi thay đổi năm kiểu tóc khác nhau.
Cũng bắt hắn năm lần...
Ôm.
Nhưng nàng ôm hắn, khác với Chu Tử Tuyền và Khương Ly ôm.
Chẳng qua chỉ là một cái ôm không thể bình thường hơn bình thường, nhưng Yêu nữ hình như lại nghiện cái hành động này.
Lý Ngọc vừa buồn cười lại vừa đau lòng, buồn cười chính là Yêu nữ Ma Đạo không ai bì nổi, lại tham luyến một cái ôm ấp đơn giản như vậy, đau lòng chính là, một cái ôm ấp đơn giản, đã khiến cho nàng có thể thỏa mãn như vậy.
Có lẽ đúng thật là thời gian này nàng ở Ngọc Tuyền Phong bị bọn Lý Ngọc kích thích đến, khiến vấn đề của yêu nữ đặc biệt nhiều.
Mà đều là vấn đề liên quan đến chuyện nam nữ.
Trừ ôm ra, nhìn thấy Lý Ngọc dắt tay Khương Ly đi tản bộ ở Ngọc Tuyền Phong, nàng cũng sẽ tò mò dắt tay sẽ có cảm giác gì...
Lý Ngọc lại hào phóng đưa tay mình cho nàng nắm.
Nam Cung Thiên cầm tay Lý Ngọc, nghi ngờ hỏi :"Cũng không có cảm giác gì mà nhỉ"
Lý Ngọc nói :'Không phải dắt như thế."
Hắn mở bàn tay ra, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, sắc mặt Nam Cung Thiền đỏ lên, nắm tay như vậy, đúng là cảm giác không giống lúc nãy...
Trước kia nàng chỉ có một lòng tu hành, thời gian này ở Ngọc Tuyền Phong, giống như được mở ra một cánh cửa, nhìn thấy một thế giới mới, thì ra trừ tu hành, còn có nhiều chuyện thú vị như vậy.
Trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh mà một lần nào đó nàng nhìn lén thấy.
Bờ môi Yêu nữ vô thức giật giật.
*Cơm chó : Cẩu Lương, từ lóng của bên Trung, nói về việc người ngoài phải chứng kiến người khác thể hiện tình cảm ngọt ngào với nhau.