Chương 198: Nỗi lòng của Tân Khả Nhân
Chương 198: Nỗi lòng của Tân Khả NhânChương 198: Nỗi lòng của Tân Khả Nhân
Cảm giác linh hồn của Tu tiên giả Kim Đan Kỳ, là cực kỳ mạnh mẽ.
Dưới tình huống bình thường, Lý Ngọc có ở cùng một chỗ với Nam Cung Thiền, cũng không thể xuất hiện tình huống có người xuất hiện trong vòng mười trượng, mới bị phát hiện ra.
Trừ khi tất cả tinh thần của hai người đều hoàn toàn chìm đắm vào một chuyện.
Ví dụ như lúc nãy.
Vì thế Lý Ngọc căn bản không biết Tần sư tỷ tới đây từ lúc nào.
Mặc dù da mặt của hắn có dày hơn người bình thường một chút, nhưng loại chuyện này bị người khác nhìn thấy, cũng không khỏi lúng túng.
Sắc mặt của Nam Cung Thiên sau chớp mắt đỏ lên, lại rất nhanh khôi phục vẻ bình thường như cũ, lạnh nhạt hỏi Tân Khả Nhân :"Ngươi đến đây lâu chưa?"
Tần Khả Nhân bình tĩnh đáp :"Cũng không lâu lắm."
Yêu nữ nhìn nàng một cái, lại nói :“Nhìn trộm là một hành động không lễ phép."
Tần Khả Nhân giải thích :"Ta không nghĩ tới, các ngươi lại ở chỗ này... làm chuyện như vậy."
Một lúc sau.
Trong đình nhỏ giữa vườn hoa.
Lý Ngọc ngâm hai chén linh trà, lảng sang chuyện khác :"Sao sư tỷ lại rảnh rỗi tới Ngọc Tuyền Phong vậy?"
Tần Khả Nhân nói :"Đang rảnh rỗi, nên tới đây xem một chút."
Nàng trầm mặc một chút, rồi nhìn vê phía Lý Ngọc, lại quay sang Nam Cung Thiền, hỏi :"Hai người các ngươi xác định quan hệ rồi?"
Lý Ngọc không trả lời, Nam Cung Thiền tranh nói trước :"Không có, ngươi đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là bạn bè..."
Biết nàng sẽ phủ nhận, nên Lý Ngọc cũng không tiện nói gì thêm.
Tần Khả Nhân lại chìm vào yên lặng, rõ ràng là nàng sẽ rất khó lý giải với những gì nàng nhìn thấy kia, hai người đó đã làm ra hành động thân mật như vậy, tại sao lại không phải là người yêu hoặc đạo lữ?
Mặc dù nàng dốt đặc cán mai với chuyện tình cảm, nhưng cũng biết được, những hành động kia, chỉ có những người có mối quan hệ thân mật nhất với nhau, mới có thể làm được.
Nam Cung Thiền biết rõ Tân Khả Nhân đang suy nghĩ gì, dùng một ánh mắt nhìn nàng kiểu "đúng là đồ nhà quê", sau đó nói ra :"Thật không hổ là ngươi, đã là thời đại nào rồi mà vẫn còn tư tưởng cổ xưa như vậy, khó trách tâm cảnh của ngươi mãi chẳng tăng lên, ai nói hôn một cái, ôm một cái, thì nhất định phải là đạo lữ mới có thể làm được..."
Tần Khả Nhân nhìn nàng, hỏi :”Vì thế, ngươi làm vậy để tăng lên tâm cảnh?”
Nam Cung Thiền hỏi ngược lại :'Không thì sao?"
“Có tác dụng không?”
"Cái đó ngươi còn không rõ à?”... Thực ra cái lý dó "tăng lên tâm cảnh", chỉ là cái cớ mà Nam Cung Thiền nói ra cho đỡ ngượng, nhưng sau đó nàng bất ngờ phát hiện ra, cái chuyện ôm hôn này, thế mà có tác dụng thật, nó không chỉ khiến nàng cảm thấy vui vẻ, mà tâm cảnh còn tăng lên nữa, cho nên lại càng thích thú.
Tần Khả Nhân cũng không hỏi lại, vì nàng biết rõ.
SƯ tôn bảo nàng học tập theo Nam Cung Thiền, nhưng cái này thì nàng thực sự không học được.
Chén linh trà Lý Ngọc pha, nàng cũng không uống lấy một ngụm, chậm rãi đứng dây, nói :'Không quấy rầy các ngươi nữa."
Nói xong nàng liền bay lên không trung, rời khỏi đây.
Sau khi Tần sư tỷ đi rồi, Lý Ngọc nhìn về phía Yêu nữ, hỏi nàng :"Thực sự có tác dụng?"
Nam Cung Thiền lườm hắn một cái, sau đó nói:"Nếu như vô dụng, sao ta cứ suốt ngày tìm ngươi làm gì, ngươi nghĩ ta rất thích mấy chuyện linh tinh như này à?"
Lý Ngọc cũng không khỏi thầm thán phục, thể chất của mỗi người đúng là có khác biệt, cùng là "chuyện linh tinh", nhưng tâm cảnh của Chu Tử Tuyên và Khương Ly cũng không tăng lên một cách rõ ràng như vậy.
Nhưng mà các nàng đã sinh sống hơn mười năm ở ngoài thế tục, mặc dù đều là thân phận đại tiểu thư an nhàn sung sướng, nhưng đời người trải qua chắc chắn cũng phong phú hơn nhiều so với hai vị thiên kiểu đỉnh cấp, từ bé tới giờ vẫn luôn sống ở trong tông môn, tâm cảnh của hai nàng, từ đầu vốn đã hơn Yêu nữ và Tần sư tỷ.
Tuổi thọ của tu tiên giả tuy dài, nhưng phần lớn thời gian họ đều dành cho việc tu hành, nếu bàn về kinh nghiệm sống, chưa chắc đã bằng hoặc hơn so với những phàm nhân chỉ sống vài chục năm, hoặc trăm năm.
Hai ngày trước Lý Ngọc có đọc qua một quyển sách, trên đó viết về một trường hợp ở hơn một ngàn năm trước, có một vị có thiên phú tu hành xuất chúng, nhưng tận tới lúc sống đến tám mươi tuổi, bệnh nặng quấn thân, gần như sắp qua đời, mới được đại tông môn phát hiện ra, rồi sau đó được đưa vào trong tông môn, dùng đan dược và Yêu Đan tu hành, một đường tăng lên tới Kim Đan đỉnh phong, sau đó cũng không có bình cảnh gì về tâm cảnh, mà thuận lợi tiến thẳng vào Nguyên Anh.
Khương Ly và Chu Tử Tuyền đều là người lớn lên từ thế tục, mãi hơn hai mươi tuổi mới gia nhập tông môn, nên hiển nhiên có ưu thế vê mặt tâm cảnh này.
Nam Cung Thiền lấy một quả nho tử trên bàn ra lột vỏ sau đó vui vẻ bỏ vào miệng.
Hôn lâu như vậy, lại lèm bèm với Tân Khả Nhân một lúc, khiến nàng có chút khát nước.
Sau khi ăn liên tục mấy quả, cảm giác tươi mát ngập tràn khoang miệng, mới khiến nàng xua đi được cảm giác háo nước vừa rồi.
Sau đó, nàng lại nhìn sang phía Lý Ngọc, hỏi :"Ngoài những chuyện này, thường ngày ngươi và Chu Tử Tuyền, Khương Ly còn làm những gì nữa?"
Lý Ngọc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Sau đó lặng lẽ ném cho nàng một quyển sách tên là «Lưỡng Nghỉ Kinh›.
Nam Cung Thiền lật vài tờ lên xem, sau đó sắc mặt từ từ đỏ lên, nàng khéo quyển sách lại, hỏi :”Ngoài những thứ này ra...
Những chuyện đạo lữ có thể làm với nhau, đương nhiên không chỉ là những chuyện được ghi chép kỹ càng trên quyển «Lưỡng Nghi Kinh» nọ. Không nói vấn đề khác, chỉ riêng chuyện ôm hôn, yêu nữ cũng chỉ ở trình độ nhập môn, mở khóa đúng một loại tư thế, nàng còn chưa biết. , thực ra ôm hôn, cũng có vô số thủ thuật khác nhau.
Lý Ngọc võ vỗ chân.
Nam Cung Thiền nghi ngờ hỏi :"Làm cái gì?"
Nhưng trong đầu nàng nhanh chóng xuất hiện vài hình ảnh quen thuộc, tất nhiên nó đều liên quan đến ba người Lý Ngọc, Khương Ly và Chu Tử Tuyên.
Sắc mặt nàng không nhịn được mà đỏ lên.
Mặc dù nàng đã cùng Lý Ngọc ôm hôn rất nhiều lần, nhưng đều chỉ là đứng, nàng còn chưa thử qua chuyện ngồi trên đùi Lý Ngọc, hay những tư thế khác, nên cũng không biết khi đó cảm giác liệu có khác nhau không...
Nàng đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Lý Ngọc.
Sau đó cơ thể của nàng, nhẹ nhang ngồi xuống trên đùi hắn.
Đầu nàng thấp hơn khá nhiều so với Lý Ngọc, Lúc trước đứng thì nàng phải nhón chân lên, còn bây giờ chỉ cần hơi ngẩng đầu, đã có thể làm được động tác kia, Lý Ngọc còn lấy một quả Nho đã bóc vỏ, đưa vào trong miệng của Nam Cung Thiền.
"Đừng ăn!"
Nghe Lý Ngọc nói vậy, Nam Cung Thiên đánh phải ngậm quả nho kia tỏng miệng.
Sau đó đôi mắt đẹp của nàng từ từ trợn to lên... hóa ra còn có thể làm như vậy?
Không chỉ có như vậy, hóa ra đứng hôn cùng bị ôm vào trong ngực hôn, lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau, so với đứng hôn, thì nàng lại thích cảm giác ngồi trên đùi Lý Ngọc, được hắn ôm vào trong ngực, rồi hai người giống như "song long hí châu”, đưa qua đưa lại quả nho kia...
Bỗng một lúc, hai người lại cùng quay đầu lại.
Một sợi tơ óng ánh vẫn vương trên môi hai người.
Tần Khả Nhân lại xuất hiện bên ngoài đình nhỏ lân nữa.
Nàng nhìn hai người một cái, sau đó đi vào trong đình nhỏ, bên giỏ hoa quả trên bàn đi, sau đó nói :"Xin lỗi, các ngươi tiếp tục..."
Sau đó nàng lại đi mất.
Quả Nho lúc nãy bị Lý Ngọc nuốt mất tiêu, giỏ hoa quả thì bị Tân Khả Nhân cầm đi, học sinh giỏi Nam Cung Thiền học một suy ra ba, cầm chén linh tửu trên bàn, nhấp một miếng, sau đó lại hôn lên môi Lý Ngọc...
Khoảng thời gian này, Lý Ngọc thường xuyên bị một ý nghĩ quanh quẩn.
Nếu như có thể nghiêm túc nói chuyện yêu đương cùng Yêu nữ, chắc chắc sẽ là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Không biết có phải do nguyên nhân nàng vẫn thiếu bạn bè từ nhỏ, mà mức độ dính người của Yêu nữ, còn vượt qua Chu Tử Tuyền và Khương Ly cộng lại, những chuyện này, nàng còn chủ động hơn cả Lý Ngọc nữa.
Ai có thể từ chối một Yêu nữ xinh đẹp, lại còn chủ động dính người như vậy chứ.
Từ kinh nghiệm phong phú của Lý Ngọc cho thấy, dùng tư thế này để hôn môi, so với đứng hôn môi, sẽ càng dễ động tình, đương nhiên tư thế dễ động tình nhất, chính là tư thế hai chân Yêu nữ quắp qua eo hắn... mỗi lần Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền hôn nhau kiểu đó, đều duy trì không được bao lâu, đã phải chuyển sang làm việc khác.
Nhưng hắn và Yêu nữ, còn chưa đến mức kia.
Lần đầu thử nghiệm động tác này, chẳng mấy chốc, Nam Cung Thiền đã phải buông hắn ra, dựa vào ngực của Lý Ngọc, cơ thể nàng mềm nhũn, không có chút sức lực nào nữa.
Mặc dù pháp lực của nàng vẫn tràn đầy như cũ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác nhữn cả chân.
Cả người nàng đều choáng váng.
Không biết bởi vì do uống quá nhiều linh tửu, hay vì nguyên nhân khác nữa.
"Ta, ta đi tu hành trước." nàng khó khăn chống người đứng dậy, thoát khỏi người Lý Ngọc, sau đó xoay người chạy mất.
Lý Ngọc cũng đứng dậy, chỉnh trang lại vài chỗ áo quần bị nàng túm nhăn, chợt nhớ ra quyển «Lưỡng Nghi Kinh» vẫn còn đang nằm trong tay Yêu nữ, không biết có phải nàng cố tình quên không trả hay không.
Đó là quyển bí điển song tu đẳng cấp cao nhất.
Mặc dù là bí tịch tu hành nghiêm chỉnh, nhưng hình ảnh và nội dung trong đó, nhất là mấy bức tranh màu, dùng để miêu tả nội dung trên đó, đối với một cô gái mới chỉ trải qua chuyện cầm tay hôn môi, thì vẫn là quá mức kích thích.
Lúc này trong chỗ tu hành của Nam Cung Thiền.
Nàng mở cuốn sách trong tay ra, mới nhìn thoáng qua mà gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng, nhưng sau đó nàng vẫn lật sang tờ thứ hai, rồi thứ ba.......
Lúc Lý Ngọc ra khỏi vườn hoa, nhìn thấy ba chị em Nga My đã đến, đang nhảy dây ở trên đồng cỏ.
Nga Mi giống như quan tâm đến vấn đề tâm cảnh này hơn Côn Luân rất nhiều, đối với những đệ tử hạch tâm này, mỗi tháng đều cưỡng chế các nàng ra ngoài chơi vài ngày, nhất là sau khi Kết Đan xong, bên Nga Mi dường như bỏ mặc luôn các nàng, muốn ra ngoài lúc nào cũng được.
So ra thì Lý Ngọc lại lo lắng cho Tần sư tỷ nhiều hơn.
Làm sư đệ, hắn cần phải quan tâm lo lắng nhiều hơn cho nàng, mà không phải suốt ngày lăn lộn cùng Yêu nữ.
Ở Ngọc Hư Phong lúc này.
Tần Khả Nhân đang cùng Bạch Thanh Ảnh ngồi đánh cờ, Tần Khả Nhân cầm quân trắng, Bạch Thanh Ảnh cầm quân đen.
Hai người đánh một lúc, Bạch Thanh Ảnh ngầng đầu lên nhìn nàng, hỏi :"Hôm nay ngươi có chút không tập trong, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Khả Nhân hạ một quân cờ xuống, lắc đầu nói :"Không có gì."
Bạch Thanh Ảnh nhìn nàng một cái, cũng không hỏi thê, chỉ hạ quân cờ xuống.
Ván cờ này của nàng chẳng biết vì sao lại có biến hóa lớn, rất nhiều quân cơ được Tần Khả Nhân đặt xuống tỏng vô thức, cũng không theo một quy tắc hay chủ ý nào cả, đây không phải là lối chơi cờ của Tần Khả Nhân mà nàng biết, nhất định đã có chuyện gì đó, ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của nàng. Nhưng Tần Khả Nhân không muốn nói, nên nàng cũng không tiện hỏi lại.
Chỉ là ván cờ đã nhanh chóng kết thúc, Tần Khả Nhân hiếm thấy bị thua.
Bạch Thanh Ảnh lắc đầu nói ra:"xem ra đúng là ngươi có tâm sự, ta nghĩ ta đi Ngọc Tuyền Phong đây, ngươi ở một mình suy nghĩ cho kỹ vậy."
Nàng đang muốn rời đi, thì Tân Khả Nhân bỗng nhiên nói :"Chờ một chút!"
Bạch Thanh Ảnh dừng bước lại, quay người hỏi :"Còn có chuyện gì?"
Tần Khả Nhân nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi :"Có thể cho ta ôm một chút không?"
Bạch Thanh Ảnh nghe vậy sững người, khó tin :"Gì?"
Tần Khả Nhân nhìn nàng, lặp lại :”Ta có thể ôm ngươi một chút không?”
Bạch Thanh Ảnh bị đề nghị của nàng làm cho choáng váng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng sau khi phục hồi tỉnh thần lại, thì trên mặt của nàng bỗng đỏ ửng, nói ra :"Khả Nhân, mặc dù chúng ta là bạn rất thân, nhưng đây là chuyện không thể..."
"Chỉ là ôm một chút, ta chỉ muốn biết, cảm giác đó là như thế nào..."
"Chỉ ôm một chút thôi?"
"Còn có thể làm gì nữa?"
"Cái này, ngươi còn chưa biết ư..."...
Ở bên trong Ngọc Hư Cung, hai vị thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của tu tiên giới nhẹ nhàng ôm nhau, Tần Khả Nhân nhanh chóng buông Bạch Thanh Ảnh ra, lắc đầu nói :'Không có cảm giác đặc biệt gì..."
Sau khi biết rõ nguyên nhân, Bạch Thanh Ảnh thở phào một cái.
Nàng còn tưởng là...
Bạch Thanh Ảnh nhìn Tần Khả Nhân, sau đó giải thích :"phương pháp tăng tâm cảnh lên có rất nhiều cách, mỗi người đều có cách không giống nhau, phương pháp của người này, cũng chưa chắc đă phù hợp với người kia, huống hồ, nếu ngươi muốn trải nghiệm cảm giác ôm, cũng không nên tìm ta."
Tần Khả Nhân nhíu mày :"Vậy nên tìm ai?"
Bỗng, ánh mắt hai người cùng lúc nhìn về phía cửa ra vào.
Lý Ngọc đang đi từ ngoài cửa vào trong điện, trong tay đang đem theo hai chùm Nho mới hái xong, vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi :"Sư tỷ, Bạch sư tỷ, hai người đang chơi cờ sao?"