Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 277 - Chương 197: Đánh Vỡ

Chương 197: Đánh vỡ Chương 197: Đánh vỡChương 197: Đánh vỡ

Mấy ngày ngắn ngủ, quan hệ của Yêu nữ và Lý Ngọc tiến nhanh hơn cả tên lửa.

Từ bạn bè biến thành bạn thân,

Từ tình bạn trong sáng đến tình bạn trong tối.

Từ hữu nghị đơn thuần đến hữu nghị trên môi.

Giữa nam nữ, quả nhiên có một loại hấp dẫn tự nhiên.

Chỉ cần phát hiện ra một số chuyện ảo diệu nào đó xong, sẽ rất dễ dàng bị nghiện như ăn tủy biết vị.

Yêu nữ chính là như vậy, độc thân hơn hai mươi năm, chưa từng tiếp xúc qua cùng bất kỳ người đàn ông nào, từ chỗ bước ra một bước đầu tiên với Lý Ngọc, đã lăn thành một quả cầu tuyết, không thể ngăn cản.

Nàng lấy lý do trải nghiệm cái mới, tôi luyện tâm cảnh, có ân phải báo, khiến cho Lý Ngọc và nàng thành lập nên một loại quan hệ kỳ quái như bây giờ, thân thể hai người ôm cũng ôm qua, hôn cũng hôn qua, nhưng nàng vẫn cứng miệng không thừa nhận hai người có mối quan hệ hơn bạn bè bình thường.

Đối với sự nghiện ngập của yêu nữ, Lý Ngọc cũng được xem như khắc sâu trải nghiệm.

Bởi vì hắn cũng khó có thể tự kiềm chế.

Linh hồn của hắn và Yêu nữ là liên hệ tương hỗ, dù ở cách rất xa cũng cảm nhận được tâm tình chập chờn kịch liệt của đối phương, còn khoảng cách gân, thì loại cảm giác này sẽ biến thành nhạy cảm.

Khi khoảng cách bọn họ bằng không, cũng là lúc linh hôn có cảm giác mạnh nhất.

Cho nên, khi bọn họ tiến vào một loại hành động giao lưu với nhau, thì trừ cảm thụ của bản thân ra, còn có thể cảm nhận được cảm thụ của đối phương.

Gấp đôi cảm thụ, gấp đôi vui vẻ.

Đây mới chỉ là hôn.

Nếu như là song tu...

Lý Ngọc không tưởng tượng nổi, đó là loại cảm giác như thế nào nữa.

Nhưng hắn dám khẳng định, một số cường giả Ma Đạo, ký kết khế ước linh hồn cùng đạo lữ, có lẽ không hẳn chỉ là vì đồng sinh cộng tử.

Ngọc Hư Phong.

Trong một tòa đại điện nào đó được che phủ bởi trận pháp.

Các loại quang mang pháp thuật lấp lóe khắp nơi, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, không biết qua bao lâu, có hai bàn tay tinh tế trắng nõn như ngọc va vào nhau trên không trung, sau đó hai thân hình mặc đồ một trắng một đen hiện ra.

Tay áo của Tần Khả Nhân và Nam Cung Thiền tung bay, chỗ hai chưởng chạm nhau, có một đạo năng lượng khuếch tán ra ngoài, khiến ngay cả trận pháp của điện này cũng rung rinh.

Một lúc sau, đạo năng lượng bị khuếch tán ra này đạt tới cực độ, thân thể hai người run lên, bắn ngược ra hai phía.

Tân Khả Nhân lùi lại tám bước mới dừng lại được thân hình, Nam Cung Thiền chỉ lùi lại bảy bước, sau đó chỉ cần nửa bước nữa là ổn định được thân hình. Mặc dù lần chiến đấu này vẫn không phân ra thắng bại, nhưng Nam Cung Thiền lại chiếm một xíu ưu thế nho nhỏ.

Nam Cung Thiền vui vẻ ngâm nga một điệu hát dân gian nào đó, nhìn Tân Khả Nhân một chút rồi nói :'Mai gặp!"

Trước giờ nàng chiến đấu với Tần Khả Nhân, rất ít khi chiếm được ưu thế, hôm nay rốt cuộc cũng chiếm được một chút xíu, nhưng Yêu nữ cũng không thừa cơ bỏ đá xuống giếng, chế giễu Tần Khả Nhân vài câu làm gì.

Thậm chí nàng cũng không cảm thấy chuyện này quá vui vẻ như trong tưởng tượng của mình, mà lại cảm thấy việc trở lại Ngọc Tuyên Phong, tìm Lý Ngọc để rèn luyện tâm cảnh còn đáng mong chờ hơn.

Nhìn bóng lưng Nam Cung Thiền nhảy nhót rời đi, đôi mày xinh đẹp của Tần Khả Nhân khẽ nhíu lại.

Mấy ngày nay Yêu nữ đó có vẻ rất vui vẻ.

Không chỉ vừa đi đường vừa nhảy nhảy nhót nhót, mà trong pháp thuật của nàng ta, dường như cũng có thêm chút gì đó, mà trước kia không có.

Rõ ràng là tu vi của nàng ta cũng không tăng lên mấy, nhưng lại cho nàng một cái cảm giác, là yêu nữ không giống với trước đây nữa.

Thời gian này Yêu nữ vẫn luôn ở lại Ngọc Tuyền Phong.

Chẳng lẽ Lý Ngọc lại dạy cho nàng một vài thứ đặc biệt gì đó?

Vương Đạo Huyền đứng ở phía bên ngoài của trận pháp, nhìn Nam Cung Thiền nhảy nhót rời đi, trong ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

Sau đó hắn đi vào bên trong trận pháp, hỏi :"Ngươi có biết ngươi và con bé khác nhau chỗ nào không?"

Tần Khả Nhân lắc đầu.

Vương Đạo Huyền chỉ chỉ vào vị trí ngực, nói :"ở đây!"

Tần Khả Nhân nhìn sư tôn của mình, biểu thị chả hiểu ngài nói gì.

"Tu vi của các ngươi mặc dù gần như nhau, nhưng nếu như tâm cảnh của Thiền Thiền là Trúc Cơ sơ kỳ, thì ngươi chỉ có Luyện Khí tâng một, không, ngay cả Luyện Khí ngươi cũng chưa đến..."

Vương Đạo Huyền nói xong, lại bổ sung thêm :"Nhưng mà cái này cũng không thể trách ngươi, từ nhỏ tới giờ ngươi đều tu hành ở tỏng tông môn, rất ít rời khỏi Côn Luân động thiên, thậm chí ngay cả bên ngoài Ngọc Hư Phong ngươi cũng đều cực ít đi tới, không trải sự đời, khuyết thiếu kinh nghiệm sống, tâm cảnh không bằng đa số người đồng trang lứa cũng rất bình thường, không thiếu đệ tử thiên tài của tông môn, cũng có vấn đề tựa như ngươi vậy."

Tần Khả Nhân hỏi :"Cái này liên quan đến chuyện nàng tăng lên thực lực ư?"

Vương Đạo Huyền vuốt vuốt mấy sợi râu trên cằm, nói :“Đương nhiên là có!"

Hắn ung dung nói :"Ta đã nói qua với ngươi rất nhiều lần, trước Kim Đan thì tâm cảnh ảnh hưởng rất nhỏ tới thực lực và tu vi, nhưng sau khi đến Nguyên Anh, tu hành tâm cảnh và tu hành pháp lực đều quan trọng như nhau, nếu tâm cảnh không đủ, pháp lực cũng rất khó tăng trưởng..."

Tần Khả Nhân trâm mặc một lát, lại hỏi :"Tâm Cảnh... phải làm sao để tăng lên?"

Vương Đạo Huyền lắc đầu nói :"Tăng lên tâm cảnh, không giống với tăng lên pháp lực, nó không có đáp án cố định, đường của mỗi người đều không giống nhau, nhưng cũng chỉ xoay quanh thất tình lục dục, vui sướng giận buồn, yêu hận tình cừu, ngươi thì cứ mãi bế quan ở Ngọc Hư Phong, rất khó có được các loại cảm xúc này, nên cũng rất khó để tăng lên tâm cảnh."

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn vê hướng Nam Cung Thiền vừa đi khỏi, có chút khó hiểu, nói :“Không biết gân nhất Thiền Thiền trải qua chuyện gì, mà tâm cảnh của con bé lại tăng lên nhiều như vậy, cứ tiếp tục như thể, lúc nàng Kết Anh có khi sẽ không gặp bình cảnh, còn ngươi...

Hắn thật sự lo lắng, cho vị đồ đệ này của mình.

Đại bộ phận tu tiên giả, tăng lên tâm cảnh đều nhanh hơn rất nhiều so với tu vi, trên đường tu hành của bọn họ căn bản chẳng cần lo lắng vấn đề tâm cảnh, nhưng đối với những thiên kiêu không bao giờ thiếu tài nguyên cung ứng này, vấn đề tâm cảnh không theo kịp tu vi, lại đều chính là nỗi lo mà các đại tông môn đều phải đối mặt.

Nhất là người có tính cách quái gở cực điểm như Tần Khả Nhân, vấn đề tâm cảnh của nàng, chính là tâm bệnh của hắn từ rất lâu.

Hắn nhìn Tần Khả Nhân, nói :”Ngươi không ngại thì đi Ngọc Tuyền Phong xem xem, dạo này Thiền Thiền đang làm gì mỗi ngày, tâm cảnh của con bé tăng lên nhanh như vậy, sẽ không phải là vô cớ, có lẽ sẽ có gợi ý cho ngươi.....

Ngọc Tuyền Phong.

Trong đình nhỏ ở vườn hoa phía sau, Lý Ngọc đang ngồi đọc sách ở đó.

Một ngàn vị tu tiên giả, thì chín trăm chín mươi chín vị sẽ không gặp phải vấn đề tâm cảnh, cho nên quyển sách trong tay hắn lúc này nói về vấn đề liên quan tới tu vi và tâm cảnh, hắn phải tìm rất lâu trong Tàng Thư Các của Côn Luân mới thấy.

Trước kia Lý Ngọc cũng không biết, tu tiên giới cũng có sự phân chia đối với tâm cảnh.

T¡ vi Tâm Cảnh đối ứng với tu vi của pháp lực, từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, ... trước Nguyên Anh thì Tâm cảnh không quá quan trọng, nhưng sau Nguyên Anh thì phương thức tu hành có sự thay đổi, tu vi của tâm cảnh có tâm quan trọng không kém gì tu vi của pháp lực.

Một người có tu vi tâm cảnh đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, vậy hắn tu luyện từ Nguyên Anh sơ kỳ đến Nguyên Anh hậu kỳ rất dễ dàng, chỉ cần có đầy đủ pháp lực, sẽ không gặp phải bất cứ bình cảnh nào.

Nhưng nếu tâm cảnh chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù pháp lực có tích lũy đến Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong xong, thì cũng bị đình trệ không tiến thêm được.

Chỉ sau khi tu vi tâm cảnh đột phá, thì tu vi pháp lực mới có thể đột phá.

Chín mươi chín phần trăm tu tiên giả, vì lý do thiên phú và tài nguyên có hạn, sẽ không gặp phải vấn đề tu vi tâm cảnh tăng trưởng không bằng tu vi pháp lực, cái vấn đề tâm cảnh tăng lên theo không kịp với pháp lực, tu tiên giới gọi nó là "bệnh thiên kiêu", mà cũng chỉ có thiên kiêu đỉnh cấp mới có thể dính phải cái "bệnh" này.

Lý Ngọc mới hơn hai mươi tuổi, đã có pháp lực Ngũ linh mạch Kim Đan đỉnh phong, chính là thuộc vào đám người có "bệnh này.

Đa số biểu hiện đều là, những người này đều từ bé đến lớn đều ở trong tông môn, so với những thiên kiêu được sinh ra và sinh hoạt từ nhỏ ở tỏng thế tục, thì họ lại càng dễ mắc phải "bệnh thiên kiêu" hơn, không có đạo lữ, lại càng có nguy cơ cao hơn nữa, chỉ biết tu hành ở trong tông môn, hiếm khi đi ra bên ngoài lịch luyện, lại càng là nguyên nhân hàng đầu dính phải "bệnh" này.

Nói cách khác, cái cớ vớ vẩn của Yêu nữ, thế mà lại rất khoa học.

Sau khi có lý luận ghi hẳn trong sách, Yêu nữ càng thoải mái tìm hắn "rèn luyện tâm cảnh. Lý Ngọc đọc được nửa cuốn sách, liên cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đang tiến tới gần.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Yêu nữ đã tắm rửa xong, đang xuất hiện ở đối diện với hắn.

Lý Ngọc tự giác gập quyển sách lại, nói :"Đi thôi!"

Nam Cung Thiên nhìn xung quanh một chút, hỏi :"Các nàng đâu?”

Lý Ngọc đáp :"Vừa đi tu hành rồi."

Nam Cung Thiền liếc nhìn bốn phía một lần nữa, sau đó nói :'Không cần tới tẩm điện của ta, ở đây luôn cũng được."

Lý Ngọc sửng sốt một chút :"Chỗ này á?"

Chỗ này chính là vườn hoa, cho dù không có người ngoài vào đây, nhưng hai người không phải quan hệ đạo lữ, ở đây... có phải là có chút không được quang minh chính đại, nhưng mà... ờ, có vẻ kích thích ra phất.

Nam Cung Thiền đi lên phía trước, nói :"Sợ cái gì, các nàng đang tu hành, lại chẳng có ai tới đây."

Lý Ngọc còn chưa kịp nói gì thêm, thì đã không còn cách nào mở miệng nữa.

Yêu nữ đã nhón chân lên, cánh tay cũng thuần thục vòng qua cổ của hắn.

Đối với một số chuyện nào đó, các cô gái Ma Đạo rõ ràng sẽ có thiên phú hơn các cô gái bên Chính Đạo, từ ban đầu ngây thơ ngây ngô, còn cần Lý Ngọc phải dẫn đạo, bây giờ đã biến thành một tay hôn lão luyện, cũng chỉ mất chưa tới mười ngày.

Trong vườn hoa yên tĩnh, hai người đều vong tình đắm chìm trong cảm giác gấp đôi vui sướng.

Linh hồn giao hòa, giây phút này, dường như bọn họ đi tới một cái thế giới mới.

Một cái thế giới, chỉ có riêng hai người bọn họ.

Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới lưu luyến rời nhau ra.

Trở lại hiện thực, cánh tay của Yêu nữ vẫn còn đang vòng trên cổ Lý Ngọc, nhưng bỗng hai người đều cùng cảm nhận được gì đó, quay sang một phía.

Bên kia bụi hoa cách đó không xa, một bóng người xinh đẹp mặc bộ đồ mầu trắng, đang lẳng lặng đứng nhìn bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment