Chương 201: Bí ẩn
Chương 201: Bí ẩnChương 201: Bí ẩn
Cùng là bí cảnh động thiên, nhưng giá trị của di tích thượng cổ, lại cao hơn bí cảnh bình thường rất nhiều.
Bí cảnh bình thường, đơn giản chỉ là một nơi có chưa nhiều thảo dược hy hữu, cũng quặng mỏ.
Nhưng bên trong di tích thượng cổ, trên lý thuyết thì bất cứ cái gì cũng có thể nhận được, kể cả các loại đan dược, công pháp, phù lục, pháp khí, thượng cổ, hoặc công pháp thượng cổ quý hiếm truyền thừa.
Sau khi nhìn rõ ràng những kiến trúc kia đều là do bàn tay con người tạo ra, , Lý Ngọc liền lập tức đi tới.
Có điều, ngay lúc hắn đi tới gân một tòa cung điện, thì giống như xúc động cái gì đó, rồi đột nhiên bị một lực lượng nhu hòa đẩy bắn ra ngoài.
“Trận Pháp?”
Hào qua trong mắt Lý Ngọc chợt lóe, Vọng Khí Thuật lập tức được vận chuyển, thấy được phía bên ngoài cung điện, có tồn tại một cái trận pháp phòng hộ dày đặc, điều khiến cho Lý Ngọc càng bất ngờ hơn chính là, tòa trận pháp này hắn không biết tí gì về nó.
Không những không biết nó là loại trận pháp nào, mà dùng vọng khí thuật, hắn cũng nhìn không thấy mắt trận của trận này.
Cũng không phải do Vọng KHÍ Thuật mất đi hiệu lực, mà trận pháp này vốn là một khối, căn bản không có mắt trận.
Tất cả các loại trận pháp của tu tiên giới hiện nay, bất kể là thường dùng hay hiếm gặp, gân như không có loại nào mà hắn không biết, còn đạo trận pháp của tu tiên giới hiện giờ, đại bộ phận đều từ truyền thừa của một cái kỷ nguyên trước, mà đặc điểm chính của đạo trận pháp kỷ nguyên này chính là, mặc kệ trận pháp mạnh hay yếu, trên mỗi cái trận pháp, sẽ đều có một cái mắt trận.
Nhưng cái trận pháp trước mặt hắn này lại là một khối liền mạch, không có nhược điểm, muốn đi vào bên trong đó, chỉ có thể dùng bạo lực để phá trận.
Lý Ngọc vận chuyển pháp lực toàn thân, đập vào phía trên trận pháp một cái.
Gần như đồng thời, từ phía bên kia trận pháp truyên đến phản lực còn lớn hơn, tất cả lực lượng Lý Ngọc công về phía trận pháp, đều bị trả trở vê.
Một đòn toàn lực của Ngũ Linh Mạch Kim Đan Cửu Chuyển đỉnh phong, đủ để kết liễu bất kỳ một vị tu tiên giả Kim Đan Kỳ nào trên tu tiên giới này, mà ngay cả bản thân Lý Ngọc nếu đón một đòn này, cũng có chút cố hết sức, thân hình của hắn bay ngược về phía sau hơn mười trượng, mới đáp xuống mật đất, khí huyết bị chấn cho cuồn cuộn không ngớt, khiến trên mặt hắn ửng đỏ như say rượu.
Trong ánh mắt của Lý Ngọc lộ ra một chút kinh hãi.
Trận pháp này không chỉ không có mắt trận, mà còn có thể bắn ngược lại công kích, trình độ của nó đã vượt xa trình độ trận pháp của tu tiên giới hiện giờ, không thể là sản phẩm của kỷ nguyên trước, mà nó phải là của thời kỳ sớm hơn nữa.
Mà loại di tích cổ xưa như thế này, đến tận kỷ nguyên này còn chưa từng bị phát hiện qua, điều này cũng khiến cho tu tiên giới đương đại, hiểu biết rất ít về chuyện của một cái kỷ nguyên trước nữa.
Chỉ một lần dò xét, Lý Ngọc hiểu được, tòa trận pháp này hắn không thể một mình phá vỡ được.
Muốn bạo lực phá trận, yêu cầu lực lượng càng mạnh hơn nữa. Hay là hắn nghĩ cách tụ họp cùng Yêu nữ trước, sau đó hai người sẽ hợp lực thử nghiệm phá trận, hoặc đợi thêm Ngô Thông và Trân Minh dẫn đám đệ tử Nhật Nguyệt Tông tới tê tụ đây nữa đã, dù sao nơi này cũng chỉ có dưới Nguyên Anh Kỳ mới có thể đi vào, nên trước khi tiến vào bí cảnh động thiên, Lý Ngọc đã báo tin cho Ngô Thông, bọn họ hẳn là đang trên đường tới đây.
LÝ Ngọc thử nghiệm liên hệ với yêu nữ một cái, có thể cảm giác được khoảng cách của nàng và hắn là rất xa, ít nhất cũng phải hơn trăm dặm trở lên.
Chỗ di tích thượng cổ này diện tích lớn đến đáng sợ, là bí cảnh rộng nhất mà Lý Ngọc đã gặp qua, ngay cả Côn Luân động thiên và bí cảnh Thiên Đạo cũng không lớn bằng như vậy.
Khoảng cách hơn trăm dặm đối với Kim Đan Kỳ không đáng là bao, nhưng nơi này tràn ngập sương mù linh khí, tầm nhìn bị hạn chế trong mười trượng, xa hơn chẳng biết có ẩn núp nguy hiểm gì hay không, mọi thứ vẫn phải cẩn thận là hơn.
Hắn cũng không truyền tin cho Yêu nữ nữa, mà nhẹ nhàng vươn tay, đụng chạm đến cái bình chướng vô hình kia.
Chân khí Võ Đạo bên trong cơ thể hắn vận chuyển, dưới sự tác động vật lý cực mạnh, trận pháp này vẫn như cũ, không nhúc nhích chút nào.
Bằng lực lượng của hắn, coi như và bó tay đối với cái đại trận không có khe hở này rồi, Lý Ngọc đang tính bỏ đi thu thập linh dược ở chỗ khác, thì lò Càn Khôn trong cơ thể hắn, đột nhiên sinh ra một gợn sóng kỳ dị.
Trong lòng Lý Ngọc hơi động một chút, dẫn pháp lực đưa vào lò Càn Khôn.
Cái lò này đã được chưa trị hơn nửa, vẫn luôn luôn yên ắng không biểu hiện ra cái gì dị thường, nhưng lại có phản ứng đặc thù với cái trận pháp này.
Lý Ngọc truyên pháp lục liên tục vào, một lúc sau, trong lò Càn Không phản hồi về một đạo lực lượng, tiến nhập vào trong cơ thể Lý Ngọc.
Cùng lúc đạo lực lượng kia tràn vào, cơ thể Lý Ngọc thoáng một cái, thế mà đã đi vào phía bên trong trận pháp.
Hắn nhìn về phía trước, nhận ra cái trận pháp kia vẫn hoàn hảo như cũ.
Nhưng vừa rồi hắn lại trực tiếp xuyên vào trong này.
LÝ Ngọc đứng phía trong trận pháp, lại vươn tay ra chạm vào cái màn che kia lần nữa, rồi lại vận chuyển pháp lực vào lò Càn Khôn, một lúc sau, cơ thể hắn lại xuất hiện lực lượng kỳ quái kia, và cơ thể lại đi từ phía trong trận pháp ra ngoài.
Sau khi đi ra đi vào xuyên qua trận pháp mấy lần, cuối cùng Lý Ngọc cũng xác định được chắc chắn một điều, cái lực lượng mà lò Càn Khôn truyền cho hắn kia, có tác dụng trực tiếp xuyên qua trận pháp, mà cũng không ảnh hưởng gì đến trận pháp cả.
Mặc dù chẳng biết làm sao nó có thể làm được, nhưng điều quan trọng nhất trước mắt bây giờ vẫn là, chạy đi xem cung điện được bảo vệ bên trong trận pháp này có cái gì.
Từ trận pháp này có thể suy đoán được, chỗ di tích thượng cổ này hắn là tồn tại từ một cái kỷ nguyên trước nữa, nên dưới tình huống bình thường, loại địa phương như này, hẳn có thể tìm tới không ít đồ tốt.
Bên ngoài trận pháp, là sương mù do linh khí hóa thành.
Bên trong trận pháp, tâm mắt lại rất rõ ràng.
Dưới chân Lý Ngọc là mặt đất được lát một lớp ngọc thạch, có quy cách giống nhau, trên mặt đất cũng không nhiễm hạt bụi nào, Lý Ngọc thậm chí còn soi gương được trên cái nền này.
Chỗ di tích này không biết đã tôn tại bao nhiêu năm, nhưng vì có trận pháp bảo vệ, nên mọi thứ đều giống như vừa mới xây dựng.
Bên trong trận pháp phòng hộ cỡ lớn này, là hơn mười tòa cung điện cỡ nhỏ, mỗi tòa cung điện lại có một cái trận pháp loại nhỏ khác bao trùm lên nó nữa, những trận pháp này đều giống nhau, liền một khối, không có chút xíu khe hở nào.
Lý Ngọc xuyên qua trận pháp, đi vào một tòa cung điện.
Hắn đi vào chủ điện ngay phía trước, nhìn qua thì thấy đây giống như là phòng ở của ai đó, trong phòng có giường ngọc, bình phong, tủ đựng đồ, ... trên giường ngọc còn có cả đống quần áo ngủ bằng gấm, bên trên bình phong còn treo quần áo, mà theo hình dáng là của phái nữ, còn có cả một cái yếm mầu hồng, và quần lót mỏng manh nhỏ xíu.
Đây rõ ràng là phòng riêng của một cô gái, nhìn kiểu dáng mầu sắc và chất liệu của quần áo yếm, rồi cả chiếc quần lót ren kia, thì phái nữ thời đại đó không chỉ có thẩm mỹ cực cao, mà quan niệm cũng cởi mở hơn so cả thời bây giờ.
Đại điện sạch sẽ gọn gàng như vậy, rất khó để người khác tin tưởng, đây là di tích từ mấy vạn năm trước.
Một giây trước, cung điện còn đang bừng bừng sức sống, như đang có người ở.
Nhưng cùng với sự xuất hiện và bước vào đây của Lý Ngọc, kèm theo một cơn gió nhẹ.
Cơn gió lướt qua, tất cả mọi thứ trong phòng, từ giường ngọc, bình phong, tủ đồ, quần áo... đều nhanh chóng mục nát, rồi hóa thành tro bụi, một giây sau đã biến thành một đại điện trống rỗng, chỉ còn lại bụi bặm đầy nền nhà.
Giống như nháy mắt vừa nấy, thời gian ngay tại chỗ này vừa bị tua đi qua vài vạn năm.
Lý Ngọc sững sờ trong chốc lát, rồi đi hẳn vào tỏng đại điện, phát hiện ra trừ tro bụi đầy đất, thì tòa đại điện này không còn gì cả.
Hắn lại đi mấy cái cung điện khác xem xét, tình cảnh những nơi đó cũng không khác gì, trông như vẫn đang có người cư trú ở đây, nhưng chỉ cần Lý Ngọc tới gần, dẫn theo sự gợn sóng nho nhỏ của không khí xung quanh, cũng đã liên phá hủy mọi thứ nơi này.
Mọi thứ ở nơi này cũng đã tồn tại quá lâu, nhìn thoáng qua thì vẫn như cũ, nhưng thực ra nó đã sớm mục nát thành tro rồi, bất kỳ một sự nhiễu loạn nho nhỏ nào, cũng đều sẽ tạo thành kết quả như vậy.
Lý Ngọc mất gần một canh giờ, mới đi lòng vòng hết chỗ cung điện này.
Một canh giờ này, hắn cũng không có thu hoạch gì.
Hắn thấy được một chút Pháp bảo cùng Tiên y, và nhiều loại đồ vật khác, nhưng chỉ cần tới gần thì những vật kia sẽ đều sụp đổ tan vỡ thành tro bụi, mặc dù những thứ này đều là pháp bảo thời kỳ thượng cổ, nhưng dưới tình huống không có thủ đoạn bảo vệ đặc thù, thì những thứ đó cũng chịu không được sự tàn phá của thời gian vài vạn năm.
Một canh giờ qua, trong đầu Lý Ngọc cũng tràn đầy bí ẩn.
Người chỗ này đều đi đâu rồi?
Nhìn tình huống trong các cung điện ở đây, có thể dễ dàng thấy được, đây là nơi cư trú của một nhóm nữ tu sĩ, họ đi ra ngoài rất gấp, đến áo ngủ bằng gấm còn chưa kịp thay ra, quần áo lót còn tán loạn khắp nơi, còn chưa kịp thu dọn đã phải vội vàng rời đi, rồi cũng không trở về nữa... Giả sư chỉ là một người, còn có thể giải thích là có chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hơn mười tòa cung điện, tình huống đều tương tự như nhau.
Mấy vạn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ngọn núi này biến thành một địa phương không người như vậy?
Không ai có thể trả lời hắn cả.
Sau khi đi ra khỏi trận pháp, Lý Ngọc không thu hoạch được gì, đang tính đi chỗ khác xem một chút.
Hắn mơ hồ cảm thấy, bên trong chỗ bí cảnh động thiên này, có lẽ ẩn núp bí mật của cái kỷ nguyên trước nữa kia.
Giờ phút này, bên trong bí cảnh động thiên có linh khí hóa sương mù này, có nhiều vô số cường giả Kim Đan đang lâm vào bận rộn.
Chỗ bí cảnh động thiên này lần đầu tiên phị phát hiện, nên tài nguyên bên trong này cực kỳ phong phú, rất nhiều loại linh thảo linh dược trân quý mọc tùy ý như cỏ dại, sinh trưởng khắp nơi, đám cường giả Kim Đan đi từ bên ngoài Đại Thế Giới tài nguyên khô cằn đến, vừa điên cuồng hấp thu linh khí đậm đặc ở nơi đây, vừa điên cuồng thu gặt linh thảo linh dược trong này.
Cũng có người phát hiện ra di tích thượng cổ ẩn giấu trong sương mù, lập tức mừng rỡ rồi bắt đầu dồn dập công kích phá trận, kết quả chẳng những không phá vỡ được trận pháp, mà còn bị ăn phản chấn, tổn thương cơ thể chính mình.
Đương nhiên, tình huống bên trong bí cảnh động thiên lúc này không chỉ có chừng đó chuyện vặt vãnh.
Trên một chỗ bình nguyên, một vị Yêu tu Kim Đan đang đại chiến quyết liệt cùng một vị đệ tử Luyện Hồn Tông, vì tranh giành nhau một gốc linh dược hiếm thấy.
Thực lực của Yêu tu này mặc dù mạnh hơn vị kia một chút, nhưng vị thiên kiêu Kim Đan Kỳ của Luyện Hồn Tông kia, lại có một con linh quỷ Kim Đan kỳ tương trợ, nên vị Yêu tu kia rất nhanh đã bại trận, chỉ có thể trốn vào đám sương mù đậm đặc.
Vị thiên kiêu của Luyện Hồn Tông kia, thu thập gốc linh dược kia xuống, còn chưa kịp bỏ vào trong túi trữ vật, thì đột nhiên cúi đầu xuống nhìn bụng mình, thấy một bàn tay còn mang theo máu, nhô ra từ chỗ bụng của mình.
Trong lòng bàn tay kia còn đang nắm một viên Kim Đan nhuốm máu.
Hắn khó khăn xoay người, nhìn thấy người phía sau mình, hai mặt trợn lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
Người kia cất viên Kim Đan đi, rồi hít mạnh một cái, con linh quỷ đang muốn bỏ chạy liền bị hắn hút vào trong thể nội, người này nhắm mắt lại, một lát sau lại chậm rãi mở ra, rồi hắn quay người di chuyển vê một hướng khác...
Ở một chỗ sơn cố, một ánh sáng mầu bạc chói mắt bắn ra từ chiếc giương trong tay một người thanh niên, ánh sáng lướt qua, một vị Yêu tu Kim Đan lập tứ biến mất tại trong hư không, chỉ để lại một viên Yêu Đan có năm đạo hoa văn, rơi xuống mặt đất.
Người thanh niên kia vẫy tay một cái, viên Yêu Đan kia liền bay vào trong tay của hắn.
Hắn cất viên Yêu Đan đi, lẩm bẩm :"Không biết Lý Ngọc kia bị truyền tống tới nơi nào, ngươi cũng đừng chết trong tay người khác trươc nha..."