Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 285 - Chương 203: Nguy Cơ

Chương 203: Nguy cơ Chương 203: Nguy cơChương 203: Nguy cơ

Đối với Phiêu Miểu Tiên Tông, những hiểu biết của Lý Ngọc về nó chỉ giới hạn trong những lời kể của Ngô Thông.

Đó là một cái tông môn siêu cấp và duy nhất của tu tiên giới trong cái kỷ nguyên trước nữa.

Thiên Đạo Tông bây giờ coi như là bá chủ duy nhất của Tu tiên giới, nhờ vào thực lực tuyệt đối, nghiền ép tất cả thế lực, tất cả mọi thứ của các tông môn khác.

Nhưng so với Phiêu Miểu Tiên Tông của thời đại đó, Thiên Đạo Tông cũng chẳng đáng giá nhắc tới.

Phiêu Miểu Tiên Tông của kỷ nguyên trước nữa kia, phạm vi thế lực của bọn họ đại khái bằng Thiên Đạo Tông bây giờ , cộng thêm hai đạo Chính Ma, cộng thêm Phật Môn, cộng thêm Yêu tộc, cộng thêm cả Hoàng TRiều trung tâm nữa, tóm lại là cộng tất cả các thế lực của tu tiên giới bây giờ vào chắc mới bằng, mà so về thực lực, thì tùy ý một vị cường giả đỉnh cấp của Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng có thể hủy diệt được tu tiên giới hiện nay vô số lần.

Dù sao thì ở cái kỷ nguyên đó, cường giả Phá Hư còn chẳng được tính là cường giả đỉnh cấp, thậm chí còn có người đạt tới cảnh giới phía trên cảnh giới Thiên Nhân nữa.

Lý Ngọc không nghĩ tới, nơi này lại là nguyên địa của Phiêu Miểu Tiên Tông.

Cung điện to lớn phía sau lứng hắn, lại là điển tịch điện của Phiêu Miểu Tiên Tông.

Những quyển sách vừa bị hóa thành tro bụi kia, đều là các loại bí điển của kỷ nguyên đó, ghi chép công pháp tu hành, Đan Đạo, Phù Lục, Luyện Khí, TRận Pháp, ... toàn bộ các Đạo tu tiên.

Mặc dù những cuốn sách kia đều đã bị hủy diệt, nhưng mấy miếng ngọc giản kia, lại còn giữ lại tất cả các tin tức liên quan.

Lý Ngọc tạm thời chưa có thời gian đi nghiên cứu, hay xem xét những nội dung kia, hắn vừa xem được một tin tức vô cùng quan trọng trong một miếng ngọc giản, đó là tin tức cặn kẽ về chỗ bí cảnh này.

Lúc này trong đầu hắn đã có một cái bản đồ hoàn chỉnh của bí cảnh.

Phiêu Miểu Tiên Tông rất lớn, phải gấp mười lần trở lên so với Côn Luân động thiên, chỗ điển tịch điện mà Lý Ngọc đang đứng này, là vị trí trung tâm của bí cảnh động thiên.

Trừ chỗ này ra, thì còn vài chỗ nữa cũng quan trọng giống như tàng thư các của Phiêu Miểu Tiên Tông, trong đó khả năng có ẩn giấu bảo vật có thể bảo tồn đến bây giờ.

Hắn ẩn nấp thân thể, xuyên ra khỏi trận pháp.

Bên ngoài Trận Pháp, mấy vị tu tiên giả của Hoàng Triều Trung Tâm vẫn đang tụ tập ở đây, họ còn đang thử công kích trận pháp chỗ này, Lý Ngọc không để ý tới bọn họ nữa, mà nhanh chóng lẫn vào trong Sương mù.

Mười lăm phút sau, ở một chỗ đỉnh núi khác, Lý Ngọc lại đi xuyên qua mấy lớp trận pháp, vào một trong cái đại điện hình lò đan.

Nơi này tên là Đan Đỉnh Các, là nơi gửi đan dược của Phiêu Miểu Tiên Tông của mấy vạn năm trước.

Nhìn hình dáng của tòa đại điện này, Lý Ngọc có cảm giác nó khá giống lò Càn Khôn.

Nhưng dù sao lò đan thì cũng đều có kiểu sáng từa tựa nhau, nhìn kỹ thì các chi tiết bên trên vẫn có rất nhiều điểm khác nhau.

Chẳng mấy chốc, Lý Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài với vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối. Đan dược từ một cái kỷ nguyên trước, nếu như được bảo tồn cẩn thận, vẫn có thể lưu lại được phần lớn dược hiệu, nhưng đan dược đã tồn tại qua hai cái kỷ nguyên, thì ngay cả cấm chế trận pháp trên bình đựng đan dược, cũng còn mất đi hiệu lực, đan dược trong đó chỉ sợ cũng đã sớm trở thành Phế Đan.

Lúc Lý Ngọc đi vào nơi này, tất cả đan dược và bình thuốc ở đây đều đồng thời tan biến thành tro bụi, ngay cả một viên đan dược cũng không còn, màn này thì chẳng xa lạ gì, nhưng vẫn khiến Lý Ngọc đau lòng không thôi.

Miễng cưỡng được an ủi chính là, Lý Ngọc đã lấy được truyền thừa Đan Đạo của Phiêu Miểu Tiên Tông, được đặt trong điện này.

Trong đó có ghi lại đan phương Thượng cổ đã thất truyền vô số năm, chỉ cần có đủ vật liệu, Lý Ngọc chắc chắn có thể lần nữa luyện chế ra được, đem những đan dược kia tái hiện lại trong tu tiên giới.

Từ Đan Đỉnh Các đi ra, trong lòng Lý Ngọc càng thêm khó hiểu.

Nếu như nói Phiêu Miểu Tiên Tông đưa cả tông môn đi tới một thế giới thích hợp tu hành hơn, thì giống như họ chẳng có lý do gì mà để lại những đan dược này ở đây cả, dưới tình huống bình thường, khi dọn nhà thì chẳng phải sẽ dọn hết cả đan dược lẫn pháp khí đi sao?

Mọi thứ ở nơi này, khiến cho Lý Ngọc cảm giác, giống như một cái tông môn vẫn đang vận chuyển bình thường, chỉ là cái tông môn này không có người.

Những đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông kia, giống như là đột nhiên bị biến mất cùng lúc.

Lý Ngọc mang theo sự khó hiểu này đi tới ngọn núi bên cạnh, có cung điện hình ngôi sao.

Cung điện có hình ngôi sao, cũng không phải là cung điện bình thường, mà giống như là một cái linh thuyền cỡ siêu lớn, nói chính xác là giống như một cái chiến hạm cỡ lớn, Lý Ngọc đi vào bên trong này, cũng không có gì bất ngờ xảy ra, pháp khí được đặt ở đây không dưới vạn kiện, nhưng Lý Ngọc đến, giống như mở ra phong ấn thời gian, hắn lại lần nữa trơ mắt ra nhìn đống pháp bảo đến từ kỷ nguyên mạnh nhất này, hóa thành tro bụi từng kiện, từng kiện, trước mặt hắn.

Trong tro bụi dày đặc, có tồn tại vài kiện đồ vật, cực kỳ bắt mắt.

Lý Ngọc vẫy vẫy tay, chín kiện vật phẩm còn lưu lại, từ trong đám tro bụi bay ra, lơ lửng trên không trung.

Năm kiện trong đó là năm cái phi kiếm có năm mầu, kích thước khoảng ba thước hơn.

Bốn kiện khác là một tấm gương mâu bạc, một cái áo giáp mâu vàng kim, một bộ tranh sơn thủy, và một cái ấn đầu rồng hình vuông.

Những cái pháp bảo có thể tồn tại qua vài vạn năm thời gian mà không bị mục nát, đương nhiên là có chỗ đặc biệt của nó.

Lý Ngọc bỗng nhiên sửng sốt, cái tấm gương mầu Bạc kia nhìn quen mắt thế nhỉ.

Lý Ngọc đem cái pháp bảo hàng nhái Huyên Thiên Kính, lấy được từ tỏng tay Ngô Minh của Ma Diễm Môn lúc trước ra xem, so sánh một phen thấy hai cái này có bề ngoài giống nhau như đúc.

Tay hắn nắm cái kính này lên rồi truyền pháp lực vào, một tia sáng mâu bạc chói mắt bắn ra, trận pháp ở bên ngoài điện bị chọc ra một cái lỗ thủng.

Lý Ngọc rút pháp lực về, tia sáng mầu bạc kia biến mất, cái lỗ hổng trên trận pháp kia cũng dân dần khép lại.

Cách dùng tấm gương này, giống hệ như của Huyền Thiên Kính, uy lực của nó thì mạnh hơn cái hàng nhái mà Lý Ngọc thu được kia nhiều, cái đó nhiều nhất chỉ chứa được pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, mà cái tỏng tay Lý Ngọc đang cầm này, có thể tiếp nhận được pháp lực của Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong.

Ngũ đại Tiên Khí của tu tiên giới hiện nay, theo thứ tự là Huyền Thiên Kính của Thiên Đạo Tông, Chiến Thiên Giáp của Côn Luân, Sơn Hà Đồ của Nga Mi, Tru Thiên Kiếm Trận của Thục Sơn và Trấn Thiên Ngọc Tỉ của Hoàng Triều Đại Chu, Ngô Thông đã từng nói, những thứ Tiên Khí này có thể là đồ được truyền thừa từ Phiêu Miểu Tiên Tông, cho những cái tông môn thượng cổ của kỷ nguyên trước.

Chứng kiến những món đồ này, Lý Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng và nghiệm chứng được lời của Ngô Thông nói.

Huyền Thiên Kính hắn cũng đã có, còn vài món kia hẳn là Chiến Thiên Giáp, Sơn Hà Đồ, Trấn Thiên Ngọc Tỉ và Tru Thiên Kiếm Trận.

Nhưng mấy cái pháp bảo này, hẳn cũng không phải là Tiên Khí.

Tấm gương màu bạc này mặc dù có thể tăng biên độ pháp lực lên rất nhiêu, nhưng cũng không khoa trương như lời đồn trong truyền thuyết vê món tiên khí kia, rất có thể đám này cũng là hàng nhái, nhưng mà dù là hàng nhái cũng là hàng nhái cao cấp nhất.

Vì trải qua thời gian vài vạn năm, uy lực của nó vẫn không hề giảm.

Lý Ngọc cất đồ vật đi trước, lại đi vòng vòng mấy chỗ quan trọng nữa, nhưng cũng chẳng thu hoạch được cái gì, những thứ phù lục, cờ trận, cơ quan con rối, cũng không thể chống đỡ được thời gian, tất cả đều mục nát hết thảy.

Mấy món hàng nhái tiên khí này, hẳn là được chế tạo bởi vật liệu đặc thù.

Mấy miếng ngọc giản kia, chỉ sợ cũng không phải là ngọc giản bình thường.

Nếu như Phiêu Miểu Tiên Tông hiện thế sớm hơn một vạn năm, thì bất kể tông môn nào nhận được truyền thừa của nó. Đều có thể dựa vào đó để trở thành bá chủ duy nhất của Đại Thế Giới, đáng tiếc là di chỉ này hiện thế quá muộn, ngay cả bản thân đều suy bại đến mức chỉ có thể tiếp nhận được tu tiên giả Kim Đan Kỳ, vô số bảo vật đều bị lãng phí vô ích.

Căn cứ vào tin tức trong ngọc giản, Lý Ngọc khoắng được một vòng, bây giờ cũng đã đi ra từ nơi kiến trúc có trận pháp cuối cùng.

Hắn tính toán đi tìm chỗ cửa ra vào của bí cảnh này.

Mười lăm phút sau, trên một chỗ sườn núi, Lý Ngọc nhìn một cỗ thi thể dưới chân mình, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc.

Kim Đan Kỳ chết ở nơi này không ít, nhưng đệ tử Thiên Đạo Tông chết thì cũng không dễ thấy.

Người của Thiên Đạo Tông tiến nhập nơi này, tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan Cửu Chuyển, mà bản thân bọn họ có trang bị cũng tốt hơn rất nhiều so với người những tông môn khác, cho dù có bị đánh lén, thì cũng có rất ít người có thể đánh giết bọn họ.

Vị đệ tử Thiên Đạo Tông chết ở chỗ này, Lý Ngọc cũng có biết.

Người này cũng là một trong những thiên kiêu đi tới Huyền Âm Giáo tham dự Ma Đạo đại điển, tên là Mã Nguyên, không chỉ có ngũ linh mạch Kim Đan, mà một cái linh mạch trong đó đã đạt tới Kim Đan cửu chuyển đỉnh phong.

Thực lực của người này, xếp trong đám người tiến vào nơi đây, cũng phải xếp vào mười người mạnh nhất, Tần sư tỷ và Yêu nữ, chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Nhưng người mạnh như thế, vậy mà đã bị chết ở nơi này, vị trí dưới bụng chếch lên một chút xuất hiện một cái lỗ máu to đùng, tất cả Kim Đan tỏng đan điền đã biến mất không còn. Lý Ngọc rất khó tưởng tượng, đến cùng là ai, có thể có thực lực giết được Mã Nguyên.

Cái chết của hắn nhìn cực kỳ bình thản, nói rõ là trước khi chết, cũng không trải qua chiến đấu kịch liệt, cũng có nghĩa là người giết hắn có thực lực hơn xa hắn.

Đương nhiên, cũng còn một khả năng nữa, là mấy vị Kim Đan đỉnh phong, thừa dịp Mã Nguyên không phòng bị, cùng lúc ra tay đánh lén hắn.

Nhưng từ dấu vết hiện trường cho thấy, loại khả năng thứ hai này không lớn.

Điều này khiến cho Lý Ngọc lập tức lo lắng cho sự an nguy của Yêu nữ và Tần sư tỷ.

Người nọ có thực lực giết Mã Nguyên một cách dễ dàng như vậy, cũng có thể uy hiếp được Yêu nữ và Tần sư tỷ.

Lý Ngọc lập tức dùng linh hồn truyền âm cho Yêu nữ, hỏi :"Ngươi đang làm gì thế?"

Trong lòng hắn nhanh chóng nhận được truyên âm đáp lại của Yêu nữ :" Hái thuốc chứ còn làm gì nữa, nơi này có quá trời linh dược, trữ vật không gian của ta sắp chứa không nổi rồi, ... à đúng rồi, ta gặp được Tần Khả Nhân, chúng ta phát hiện ra một chỗ, nhưng mà bên ngoài có trận pháp ngăn cản, ngươi có muốn tới đây cùng xem chút không?”

May thế nào mà Yêu nữ lại hội họp cùng Tần sư tỷ, điều này khiến cho Lý Ngọc thoáng yên tâm.

Hai vị này liên thủ với nhau, dưới Nguyên Anh Kỳ, hẳn là không có người nào có thể uy hiếp được các nàng.

LÝ Ngọc hỏi :"Các ngươi ở đâu, ta qua tìm các ngươi."

Mặc dù hắn và Yêu nữ có cảm giác linh hồn, nhưng chỉ có thể truyền âm hoặc cảm giác tâm tình, không có chức năng định vị chuẩn xác.

Diện tích trong này cực lớn, lại còn bị sương mù bao phủ khắp nơi bên trong bí cảnh, trừ khi là ngay từ đầu đã cùng bị truyên tống đến một chỗ, không thì muốn gặp nhau cũng chỉ dựa vào hên xui.

Nhưng mà bây giờ hắn đã có địa đồ của Phiêu Miểu Tiên Tông, chỉ cần Yêu nữ biết vị trí của mình, thì Lý Ngọc có thể tìm được đến chỗ của nàng.

Bên ngoài một quẩn thể cung điện bị trận pháp bao trùm, Nam Cung Thiền đứng ở phía trước một khối bia đá cao lớn, truyên âm cho Lý Ngọc :"Nơi này ghi là Thanh Vân Cung..."

Lý Ngọc nói :"Được rồi ta đã biết! Các ngươi cũng đừng đi lung tung, ở chỗ đó chờ ta, ta sẽ lập tức đi đến đó."

Hắn hình dung trong đầu một phen, Thanh Vân Cung là chỗ đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Tông hay luận bàn tỷ thí ở thời gian vài vạn năm trước đó, vị trí hiện tại của các nàng là ở chỗ bình nguyên hướng đông bắc, cách chỗ hắn đứng bây giờ khoảng hơn năm mươi dặm, đã biết vị trí của Yêu nữ và Tần sư tỷ rồi, hắn sẽ rất nhanh tới hội họp cùng các nàng.

Trên đường đi tới tụ họp cùng Yêu nữ và Tần sư tỷ, Lý Ngọc cũng không thu thập linh dược.

Thứ nhất là, không gian trong nhãn trữ vật của hắn đã chứa không nổi.

Thứ hai là, đại bộ phận linh dược ở nơi này, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay hai phe Chính Ma, mà linh dược về tay bọn họ, quanh đi quẩn lại, vẫn phải qua tay hắn luyện chế.

Lý Ngọc đang bay trong sương mù, bỗng đột nhiên đình trệ cơ thể lại.

Sâu tỏng linh hồn của hắn, cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt. Nhưng xung quanh hắn lại không có bất kỳ dị trạng nào.

Dường như ý thức được điều gì, sau lưng Lý Ngọc xuất hiện một đôi cánh mầu tím, có Lôi Dực trợ giúp, tốc độ của hắn lập tức đã tăng đến cực hạn, những nơi hắn đi qua, tạo thành một khoảng trống kéo dài, trong sương mù dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment