Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 284 - Chương 202: Người Này Là Người Tốt (2)

Chương 202: Người này là người tốt (2) Chương 202: Người này là người tốt (2)Chương 202: Người này là người tốt (2)

Hổ Nhu vốn đã chuẩn bị tinh thần là mình sẽ vẫn lạc ở nơi này rồi, nàng và huynh trưởng may mắn cùng bị truyền tống đến một nơi, lại gặp phải cường giả Nhân loại, Yêu tộc rơi vào tay bọn họ, chỉ có một kết cục duy nhất là mất đi Yêu Đan.

Trước khi chết, nàng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bảo trì ngạo khí của Vương tộc.

Nhưng lúc này, nàng bỗng cảm nhận được chiếc dây thừng đang trói mình bị buông lỏng, pháp lực trong người lại lần nữa khôi phục vận chuyển.

Dưới tình huống này, tính là nàng không phải đối thủ của người kia, những vẫn có thể kịp tự bạo Yêu Đan.

Nàng mở to mắt, hoang mang nhìn Nhân loại trước mắt kia.

Lý Ngọc liếc về nàng một cái, rồi lại nhìn sang một hướng khác, nói ra :“Đừng nhìn ta, nhìn thêm chút nữa hắn sẽ chất...

Lúc này, Hổ Nhu mới phản ứng tới, lo lắng chạy tới bên cạnh huynh trưởng.

Thanh phi kiếm kia xuyên tim huynh trưởng từ phía sau, mặc dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ, nhưng tổn thương trí mạng như vậy, khiến cho huynh ấy đã lâm vào hôn mê.

Lý Ngọc đi tới trước mắt thanh niên Yêu tu kia, phát hiện thanh phi kiếm cắm trên người hắn không đơn giản, phù văn trên thanh phi kiếm , có thể phong ấn pháp lực, đây cũng là một loại kỹ thuật luyện khí không được phổ cấp trong tu tiên giới hiện tại.

Loại phi kiếm này, tuy uy lực không quá mạnh, nhưng lại có thể có tác dụng ngăn chặn đối phương tự bạo Kim Đan.

Sau khi pháp lực bị phong ấn, tu hành giả Kim Đan Kỳ dựa bào lực lượng của bản thân, căn bản không có biện pháp nhổ thanh phi kiếm này ra, chỉ có thể mặc cho kiếm khí xâm thực cơ thể, cho đến lúc tử vong triệt để.

Hổ Nhu dùng sức rút thanh phi kiếm kia ra, nhưng Hổ Uy vẫn chưa tỉnh lại.

Nàng còn đang lo lắng, thì Nhân loại kia đưa cho nàng một bình thuốc, nói ra :"Cho hắn ăn hết vào, hẳn sẽ không có gì đáng ngại."

Hổ Nhu nhìn nhìn người trước mắt , mặc dù Yêu tộc hết sức thống hận Nhân loại, nhưng vừa nãy hắn rõ ràng có cơ hội lấy đi Kim Đan của các nàng, nhưng lại không ra tay, còn thả nàng ra nữa, giống như cũng không có ý giết các nàng.

Nếu như hắn định giết hai huynh muội, hắn cũng chẳng cần vẽ vời cho thêm chuyện như thế.

Sau khi do dự trong nháy mắt, Hổ Nhu vẫn lựa chọn tin tưởng người kia.

Nảng mở bình thuốc ra, đổ ra mấy viên đan dược, đan hương xông vào mũi nàng, nàng mở miệng Hổ Uy ra, đổ cả bình thuốc vào trong đó.

Đan dược vào miệng thì lập tức tan ra, hiệu quả của nó cũng khiến cho Hổ Nhu trừng to mắt hổ.

Nàng thấy miệng vết thương của Hổ Uy nhúc nhíc một hồi, rồi dùng mắt thường thấy được rõ tốc độ khép lại, sắc mặt cũng nhanh chóng chuyển sang mầu phớt hồng, Hổ Nhu từ bé lớn lên ở Nam Cương, đã bao giờ gặp qua đan dược thần kỳ như vậy chứ.

Đan dược vào bụng không được bao lâu, thì Hổ Uy ung dung tỉnh lại. Nhìn thấy bên cạnh muội muội có một Nhân loại đang đứng, sắc mặt hắn đại biến, đang định bạo khởi, liền bị Hổ Nhu ấn trở lại.

Lần đầu gặp mặt, Lý Ngọc cũng chỉ muốn kết cái thiện duyện cùng hai vị Hổ tộc này đã, Hóa Hình Thuật thì cứ từ từ tính toán, trước mắt thì khám pháp bí cảnh này mới là chuyện quan trọng nhất.

Thấy đối phương đã tỉnh lại, hắn liên xoay người đi vào trong sương mù.

Hổ Uy cũng hoang mang nhìn muội muội, hỏi :“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Hổ Nhu kể lại chuyện lúc nấy cho huynh trưởng của mình nghe.

Hổ Uy gãi gãi đầu, lộ ra biểu lộ nghĩ mãi không thông, sau đó nói :"Vì sao hắn không quan tâm đến Yêu đan của chúng ta nhỉ, lại còn cho chúng ta đan dược, chẳng lẽ hắn không phải Nhân loại?"

Trong nhận thức cố hữu của bọn họ, và trong tất cả tu tiên giả Nhân loại bọn họ đã từng gặp, chỉ toàn là những người tàn sát đồng loại của bọn họ ở khắp nơi trên Nam Cương này, đây còn là người đầu tiên đi cứu bọn họ.

Hổ Nhu nhìn phương hướng người kia biến mất, cũng mở miệng nói :"Nhân loại này là người tốt, hắn không giống với đám Nhân loại đáng ghét khác..."

Lý Ngọc cũng không biết, hắn đã được hai huynh muội Hổ tộc cho cái đánh giá người tốt năm sao, ngay lúc này, hắn cũng lần đầu tiên ăn phải tập kích từ bên trong sương mù.

Đó là một Yêu tu có thực lực Kim Đan ngũ chuyển.

Đương nhiên, bây giờ Yêu tu đó đã biến thành một viên Yêu Đan.

Sương mù là che chắn tốt nhất, ở bên trong bí cảnh động thiên này, mọi thứ quy tắc đều không còn tồn tại, thực lực chính là chân lý đầu bảng, người săn Yêu, Yêu săn người, thân phận thợ săn và con mồi, đang không ngừng thay đổi.

Một ngày sau.

Lý Ngọc đứng ở phía trước một tòa kiến trúc to lớn.

Trong thời gian ngày hôm nay, hắn lại xông vào mấy chỗ kiến trúc thượng cổ nữa, nhưng trừ linh dược phía ngoài ra, hắn vẫn không thu hoạch được gì bên trong những nơi đó cả, tất cả những vật phẩm ở trong đó đều không chống lại được thời gian năm tháng xâm thực.

Tòa đại điện trước mắt này, có chút khác biệt so với những tòa kiến trúc mà hắn đã đi qua.

Trên ngọn núi này, chỉ có một tòa đại điện to lớn duy nhất này, chứ không phải là một quần thể cung điện nhỏ nữa, xung quanh nó bị trận pháp phòng hộ bao phủ, Lý Ngọc đang định vào xem một chút, thì sương mù bên cạnh hắn quay cuồng một hồi, sau đó có vài bóng người từ đó đi ra.

Lý Ngọc quan sát quần áo của bọn họ trước tiên.

Đệ tử các phái đi vào trong bí cảnh này, rất dễ phân biệt thân phận, chỉ cần nhìn quần áo và trang sức, là đã biết rõ bọn họ thuộc về tông môn nào rồi.

Nhưng trên quân áo mấy người này, đều không có ký kiệu rõ ràng.

Nhìn mấy cường giả thuộc Hoàng Triều Trung tâm này, Lý Ngọc chưa mở miệng, thì một người đã nói :Vị đạo hữu này, nơi đây là chúng ta phát hiện ra trước, mời ngươi rời đi."

Lý Ngọc nhìn bọn họ một cái, không nói gì thêm, quay người biến mất trong sương mù.

Chờ sau khi hắn biến mất, mấy vị cường giả Hoàng TRiều Trung Tâm này, mới mở miệng nói :" Người kia, hình như là Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân Lý Ngọc?”

"Đúng là hắn!"

"Nếu hắn động thủ với chúng ta, sợ là cả đám chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn."

"KHông hổ là hắn, đổi lại người khác chắc chắn sẽ cùng chúng ta cướp đoạt di tích này..."...

Lúc này, Lý Ngọc đã ẩn nấp thân mình, dùng năng lực của lò Càn Khôn xuyên qua trận pháp, rồi đi vào trong đại điện này.

Chỉ ngắn ngủn hơn mười bước chân, thậm chí có tới tận năm tâng trận pháp, xem ra toàn đại điện này, cũng cực kỳ quan trọng đối với cái tông môn thượng cổ xa xưa này.

Mọi người đi vào bí cảnh lâu như vậy, chắc chắn cũng có rất nhiều người phát hiện ra những cái di tích này, một khi nhân thủ của các thế lực lớn đến đây đủ, thì sẽ dụng bạo lực phá trận từ bên ngoài vào cũng không khó, hắn cần phải tranh thủ thời gian.

Lý Ngọc nhìn quanh một vòng, thấy từng dãy kệ để đồ bằng đá, trên kệ bày đủ loại sách, điều này khiến cho Lý Ngọc thầm nghĩ, nơi này giống như là một cái Tàng Thư Các.

Điển tịch bên trong bí cảnh thượng cổ, có tâm quan trọng và giá trị hơn đan dược rất nhiều.

Một ít bí thuật của một cái kỷ nguyên trước, ví dụ như Âm Dương Ngũ Hành Quyết, đều đã triệt để thất truyền, còn ở kỷ nguyên trước nữa, càng không có một chút truyên thừa nào được lưu xuống cả.

Những thứ khác không nói, riêng trong Đạo luyện khí, cường giả của kỷ nguyên trước đã luyện chế ra pháp bảo cấp bậc tiên khí, nhưng so với trình độ luyện khí của tu tiên giới của kỷ nguyên trước đó nữa, lại như đồ chơi của bọn trẻ ranh.

Lý Ngọc không thể chờ đợi được, mà bước thêm một bước vào trong.

Dù là hắn đã cố gắng khống chế sự lưu động của không khí xung quanh, nhưng một gợn sóng nho nhỏ vô hình vẫn từ dưới chân hắn lan ra, hướng về phía xung quanh.

Lý Ngọc chỉ có thể đứng tại nguyên chỗ, trơ mắt nhìn những cuốn sách này hóa thành tro bụi.

Tòa đại điện này không chỉ có một tầng, Lý Ngọc dọc theo cầu thang bằng đá đi lên trên, mỗi tâng đều có rất nhiều sách để đó, số lượng sách ở tầng trên ít hơn tâng dưới, nhưng đều như nhau, hóa thành tro bụi hết trước mặt Lý Ngọc.

Từ mức độ này cho thấy, mấy thứ này mặc dù Lý Ngọc có nhìn thấy được, nhưng thực ra nó đã bị hủy diệt từ không biết bao nhiêu năm trước rồi.

Tới khi Lý Ngọc đến được tầng thứ bảy, nơi này chỉ còn lại một cái kệ đá.

Bên trên kệ đá này, chỉ đặt mấy cái ngọc giản.

Cùng sự xuất hiện của Lý Ngọc, cái kệ đá này cũng biến thành tro bụi, nhưng mấy cái ngọc giản thì không, mà đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Lý Ngọc chậm rãi đi tới, nhặt một cái Ngọc giản lên, nắm trong tay, nhưng nó không có chút dị biến nào.

Thời đại thượng cổ, đám tu tiên giả có thói quen đem tin tức chứa đựng trong ngọc giản.

So với sách bằng giấy bình thường, hay bản khắc bằng đá, thì ngọc giản có thể ghi chép được nhiều tin tức hơn, mà còn có thể vĩnh viễn bảo tồn.

Lý Ngọc đem một chút Thần Thức ra tràn vào trên ngọc giản, thử đọc nội dung bên trong đó. Tin tức vô cùng hỗn tạp lập tức tràn vào đầu hắn.

Cơ thể Lý Ngọc khẽ chấn động.

Trong Ngọc Giản này ghi lại rất nhiều loại công pháp tu hành, quan trọng hơn chính là dựa vào một chút tin tức rải rác trong đó, Lý Ngọc đã biết đây là nơi nào.

Một lúc sau, hắn đi ra đại điện, nhìn về phía không gian bên ngoài đang bị sương mù bao phủ, lẩm bẩm nói :"Phiêu Miểu Tiên Tông..."
Bình Luận (0)
Comment