Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 300 - Chương 214: Huyễn Cảnh

Chương 214: Huyễn cảnh Chương 214: Huyễn cảnhChương 214: Huyễn cảnh

Trước khi nhìn thấy Sơn Hà Đồ của Nga Mi này, lúc Lý Ngọc lấy được mấy món hàng nhái f1 ở chỗ Phiêu Miểu Tiên Tông kia, lò Càn Khôn cũng có dao động khác lạ yếu ớt truyền đến.

Nhưng đối mặt với Tiên Khí hàng xịn, loại dao động này lại càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí Lý Ngọc còn có thể cảm nhận được rõ ràng, một loại cảm xúc nào đó được truyền đến từ lò Càn Khôn.

Đó là một loại cảm xúc tựa như hoài niệm.

Trong lòng Lý Ngọc sinh nghi, chẳng lẽ lúc trước bọn nó có biết lẫn nhau?

Nếu nói như vậy, thì lò Càn Khôn và Sơn Hà Đồ, có thể là đồ vật ở cùng một thời đại, ít nhất thì cũng đã từng cùng xuất hiện qua trong một khoảng thời gian nào đó.

Loại tâm tình này của lò Càn Khôn cũng chỉ lóe lên chút xíu rồi biến mất tăm không thấy gì nữa.

Lúc này, Chưởng giáo Nga Mi đang nhìn bức tranh kia, giải thích cho hai người :"Vật này chính là Sơn Hà Đồ, trong đó có thế giới tự hành diễn hóa, một canh giờ ở bên ngoài bằng một năm ở bên trong đó, mười ngày ở bên ngoài bằng một trăm hai mươi năm trong Sơn Hà Đồ, chỉ cần đưa thần thức vào trong đó, nó sẽ căn cứ vào trí nhớ của các ngươi, rồi tự hành thôi diễn nhân sinh mới, khi thời điểm thần thức của các ngươi trở lại thân thể, những kinh lịch bên trong hư ảo đó, cũng sẽ vẫn tồn tại trong trí nhớ của các ngươi."

Khiến giả thành thật, đây chính là nguyên lý để tăng lên tâm cảnh của Sơn Hà Đồ.

Mặc dù đoạn kinh lịch đó chỉ là hư cấu, nhưng cũng cần phải chân thực trải qua bên trong huyễn cảnh, nên xem như không bằng tự mình kinh lịch trong hiện thực, nhưng lại có thể có tác dụng tăng lên kinh nghiệm sống , cũng như tâm cảnh ở mức độ rất lớn.

Chưởng Giáo Nga Mi tiếp tục nói :ở bên trong thế giới ảo đó, trừ bản thân các ngươi, tất cả những người khác đều do trí nhớ các ngươi tự hành thôi diễn, có lẽ sẽ tồn tại sai lệch với hiện thực, cho nên giây phút thần thức các ngươi trở lại thân thể, sẽ xuất hiện rất nhiều ký ức hỗn loạn, thậm chí còn không thể phân biệt rõ đâu là thực đâu là ảo, điều này là chuyện bình thường, nên đến lúc đó không cần bối rối, chỉ cần qua mấy ngày chỉnh lý lại ký ức, sẽ trở lại bình thường..."

Lần đầu tiên tu hành tâm cảnh, nên Lý Ngọc rất nghiêm túc lắng nghe Chưởng Giáo Nga Mi dặn dò.

Đột nhiên, có một vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ đang xếp bằng trong này, bỗng hô hấp dồn dập, sau đó là một đạo pháp lực dao động mãnh liệt, bị bộc phát ra từ thân thể của lão.

Dao động pháp lực của Nguyên Anh Hậu Kỳ rất đáng sợ, Lý Ngọc vô thức bước ra một bước, ngăn trở trước người của Tần Khả Nhân.

Nhưng động tác này của hắn rõ ràng là dư thừa.

Đạo pháp lực dao động đó, chỉ khuếch tán được khoảng vài bước xung quanh người kia, thì không gian nơi đó bỗng nhiên loang loáng hư ảo, tất cả dao động đều bị không gian hư ảo kia nuốt hết.

Lúc này, vị cường giả Nguyên Anh hậu kỳ kia vẫn đang hô hấp kịch liệt, sắc mặt lão cực kỳ dữ tợn, đôi mắt cũng vằn lên những tia máu, chẳng biết đã gặp phải chuyện gì ở bên trong ảo cảnh.

Dần dần, vẻ dữ tợn trên mặt lão chậm rãi biến thành mờ mịt, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.

Lão thở sâu rồi phun ra một hơi dài, nhìn qua bức tranh trên hư không, vẻ mặt lại hiện lên mấy phần sợ hãi.

Nhìn bộ dáng này của lão, trái tim Lý Ngọc cũng như vọt lên cổ, ngay cả cường giả Nguyên Anh hậu kỳ mà cũng xuất hiện tình trạng như vậy, xem ra việc tu hành tâm cảnh bên trong Sơn Hà Đồ này cũng không nhẹ nhàng như hắn tưởng tượng.

Chưởng Giáo Nga Mi lại không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này, còn quay sang giải thích với Lý Ngọc :"Trong thế giới hư ảo kia, mọi chuyện đều có thể phát sinh, lúc các ngươi tử vong hoặc vẫn lạc trong kia, thần thức sẽ tự động rời khỏi Sơn Hà Đồ, quay về thân thể, nên các ngươi tu hành ở trong đó bao lâu, cũng phải xem vận khí của các ngươi nữa, nhưng mà bằng thiên phú của các ngươi, thời gian ở trong đó cũng sẽ không ngắn."

Bà nhìn sang vị Nguyên Anh hậu kỳ kia, hỏi :"Trân sư huynh lần này dừng bên trong huyễn cảnh rất ngắn, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lão giả kia lắc đầu, thở dài nói :"Đừng nhắc, lần này thật sự không may, chỉ tu hành đến Kim Đan Kỳ tam chuyển, liền gặp cường địch, không đánh lại nên vẫn lạc..."

Chưởng Giáo Nga Mi cười cười :"Xem ra Trần sư huynh vẫn canh cánh trong lòng, cái chuyện trải qua mấy trăm năm trước kia..."

Lão giả thở dài nói :"Lần kia lão phu xém vẫn lạc, làm sao quên được chữ, không nghĩ lại phải trải qua lần hung hiểm đó trong huyễn cảnh lần nữa, sớm biết như vậy lão phu không đi vào nữa, nhường lại cơ hội cho người khác.......

Một lúc sau, Lý Ngọc và Tần Khả Nhân đi đến một chỗ trong đại điện, ngồi xuống xếp bằng.

Lúc nãy Chưởng Giáo Nga Mi đã giới thiệu kỹ càng cho họ biết, vê việc tu hành thế nào trong Sơn Hà Đồ.

Khi thân thức tiến vào Sơn Hà Đồ, nó sẽ lấy ký ức của bọn hắn làm cơ sở, rồi tự hành thôi diễn nhân sinh mới, quỹ tích nhân sinh trong huyễn cảnh, cũng không nhất định giống với thực tại, tu vi của Lý Ngọc bây giờ là Kim Đan cửu chuyển, chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng trong sự thôi diễn của Sơn Hà Đồ, thì có lẽ hắn phải mất mấy chục năm mới có thể tu hành đến cảnh giới hiện tại, nếu may mắn thì hắn sẽ thuận lợi tu hành đến Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần, còn xui xẻo thì có thể bốc hơi ngay lúc còn đang Luyện Khí, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có cách nào tiến vào Sơn Hà Đồ lần nữa, nếu cưỡng ép tiến vào, có thể có khả năng bị hỗn loạn ký ức, thậm chí biến thành đần độn.

Nhưng dưới tình huống bình thường, khả năng xảy ra loại thứ hai kia cũng không lớn.

Sơn Hà Đồ thôi diễn nhân sinh dựa trên ký ức của bản thân người tu hành, nếu như trong hiện thực, người tu hành thuận buồm xuôi gió, thì trong huyễn cảnh cũng sẽ một đường êm ả, nhưng nếu trong trí nhớ luôn tràn ngập nguy cơ, thì ở trong Huyễn cảnh cũng sẽ không được nhẹ nhõm.

Dưới sự giúp đỡ của Lò Càn Khôn, con đường tu hành của Lý Ngọc có thể nói là một đường thuận lợi, nên cũng không cần lo lắng vừa rơi xuống đất đã thành hộp. *

Lý Ngọc quay đầu sang nhìn Tần sư tỷ đang ngồi bên cạnh một chút, thấy nàng nhắm mắt lại, nên hắn cũng nhắm hai mắt, thả Thân Thức ra, chạm đến bức tranh đang lơ lửng trong hư không kia.

Trong nháy mắt, khi Thân Thức của Lý Ngọc tiếp xúc với Sơn Hà Đồ, Lý Ngọc lập tức cảm giác được một lực hút mãnh liệt, sau đó thì thần trí của hắn rời khỏi cơ thể triệt để, bị hút toàn bộ vào trong Sơn Hà Đồ.

Cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy một phen trời đất quay cuồng, sau đó liền mất đi ý thức.

Lúc này ở bên trong đại điện, bỗng không gian có chút dao động. Một người đang đi ra từ trong hư không.

Chưởng Giáo Nga Mi nhìn thấy người nọ, thì vội vàng nghiêm túc cung kính khom người hành lễ :"Gặp qua tổ sư!"

Bà lão tóc bạc nhìn Lý Ngọc và Tân Khả Nhân đang khoanh chân ngồi bên đó, mở miệng nói :"Đây chính là hai vị thiên kiêu của Côn Luân đó à, thiên phú thật là không tệ, một vị song Thiên Linh Mạch, còn một vị khác..."

Ánh mắt bà đảo qua người Lý Ngọc, bỗng đảo lại lần nữa, rồi hơi lóe lên một chút, nói ra :"Có ý tứ, thế mà có thể ẩn nấp được toàn bộ dao động pháp lực của toàn thân, ngay cả ta cũng nhìn không thấu."

Liên quan đến Ẩn Tức Thuật, Chưởng Giáo Nga Mi có biết một chút, nói :"Dường như là một loại bí thuật ẩn giấu hơi thở, chỉ có Ngũ Linh Mạch cân đối pháp lực mới có thể tu hành, nhưng mà ngay cả tổ sư cũng nhìn không thấu loại bí thuật này sao?”

Bà lão cũng không quá để ý chuyện này, nói :"Một số bí thuật của thượng cổ, đúng là có chút không thể tưởng tượng được, nhưng cũng không có gì quá kỳ lạ."

Bà lại đánh giá Lý Ngọc và Tần Khả Nhân lần nữa, nói ra :"Côn Luân đúng là đã có người kế tục rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, hai ngàn năm sau, vị trí của Thiên Đạo Tông, hẳn sẽ bị Côn Luân thay thế."

Chưởng Giáo Nga My vui vẻ nói :"Một tháng sau, Lý Ngọc cũng coi như là đệ tử Nga Mi của chúng ta."

Bà lão giật mình :'Sao cơ?”

Chưởng Giáo Nga Mi cười cười, đồng thời cũng báo lại chuyện Côn Luân và Nga Mi thông gia cho bà lão biết.

Bà lão nhìn Chưởng Giáo Nga Mi, thở dài nói :Có chuyện này, sao lại không nói sớm cho ta biết chứ?"

Chưởng giáo Nga Mi nói :"Đệ tử cũng không dám quấy rây tổ sư vì những chuyện nhỏ nhặt này."

Bà lão nhìn về phía Lý Ngọc, lắc đầu nói :"Sớm biết hắn là đệ tử của Nga Mi ta, liền tiêu hao thêm chút pháp lực, thôi diễn một cái thế giới riêng cho hắn rồi."

Chưởng Giáo Nga Mi cũng nhìn sang hai người Lý Ngọc và Tần Khả Nhân, giật mình nói :'Chẳng lẽ..."

Bà lão tiếc nuối nói :'Hai đứa nhóc đệ tử Côn Luân, không đáng để hao phí nhiều pháp lực và tâm thần, nên ta để cho thần trí của bọn hắn, dùng chung một cái thế giới..."

Bờ môi của Chưởng Giáo Nga Mi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng nói gì với bà lão cả.

Dưới tình huống bình thường, ở bên trong Sơn Hà Đồ, thường là một thần thức một thế giới, thế giới khác nhau cũng không có liên hệ gì, cũng không bị quấy nhiễu lẫn nhau, thôi diễn thế giới riêng biệt, cũng sẽ khiến hiện thực và huyễn cảnh không quá khác nhau.

Nhưng thôi diễn càng nhiều thế giới, đồng nghĩa với tiêu hao càng nhiều pháp lực.

Mà Sơn Hà Đồ vận chuyển, đồng nghĩa với tiêu hao tâm thần của vị tổ sư Nga Mi này.

Hai đạo thần thức cùng dùng chung một cái thế giới, cũng có nghĩa là bớt đi việc thôi diễn một cái thế giới, chuyện này đương nhiên sẽ tiết kiệm được rất nhiều pháp lực và tâm thần, nhưng vì ký ức của hai thân thức quấy nhiễu lẫn nhau, nên thế giới của Huyễn Cảnh này, sẽ có sự khác biệt rất lớn so với hiện thực, quan trọng hơn chính là, nếu hai đạo thần thức này gặp nhau trong Huyễn Cảnh, sau khi thần thức bọn họ trở về, cả hai người sẽ có một đoạn ký ức chung.

Điều này sẽ khiến bọn họ không phân rõ được huyễn cảnh và hiện thực. Nếu như họ trải qua thời gian quá lâu trong huyễn cảnh, mà hiện thực quá ngắn, thậm chí sẽ khiến bọn họ bị nhầm lẫn đảo lộn huyễn cảnh và hiện thực.

Chưởng Giáo Nga Mi nhìn hai người, chỉ có thể hy vọng mong manh là, hai ngươi ở bên trong thế giới huyễn cảnh kia, tốt nhất là đừng gặp nhau quá nhiều.

Bên trong đại điện, Sơn Hà Đồ vẫn yên tĩnh phiêu phù ở nơi đó như cũ.

Bên trong khung tranh, ngẫu nhiên sẽ có hào quang lưu động yếu ớt. ...

Núi Bạch Vân.

Trong một đạo quán nhỏ.

Thiếu niên tỉnh lại trên gường, đang ngơ ngơ ngác ngác ngồi đó, chỉ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ, giấc mơ đó rất dài, nhưng khi hắn cố nhớ lại nội dung, thì lại phát hiện ra là không thể nào nhớ nổi.

Bỗng hắn nhìn về chỗ ngực của mình, dùng pháp lực thăm dò qua đó một cái, rồi nhẹ nhàng thở ra.

Cái lò đan thần bí mà hôm qua phát hiện ra kia vẫn còn ở đó, may mà chuyện này cũng không phải nằm mơ.

"Lý Ngọc, dậy đi! Các trưởng lão Côn Luân lập tức sẽ tới lựa chọn đệ tử, đừng để tới muộn."

Tiếng gọi vừa vang lên, cửa phòng cũng bị người đá văng ra, một người thanh niên đi tới thấy Lý Ngọc vẫn đang mờ mịt ngôi ở đầu giường, liền bước tới đặt tay lên vai hắn, nói :"Sao thế, lo lắng không được tuyển làm đệ tử chính thức của Côn Luân sao, không vấn đề gì, cho dù bọn họ chướng mắt ngươi thì chẳng phải còn ta sao, đến lúc đó ngươi cùng ta về nước Trần, dựa vào chuyện người cứu mạng của ta, chờ phụ hoàng ta băng hà, ta leo lên Hoàng vị sẽ phong ngươi làm một vị vương gia...

Thiếu niên nhìn sang phía hắn, lẩm bẩm :”ngươi là... Trần Minh?"

Thanh niên ngẩn người, sau đó kinh hãi nói :"Tiểu tử này, ngươi làm sao thế, thậm chí tên của ta cũng quên, Tôn trưởng lão! ngài mau đến xem Lý Ngọc có phải bị quỷ nhập vào người không..."

*Vừa rơi xuống đất đã thành hộp : Đây là tác giả đang ví von Lý Ngọc vừa vào Huyễn Cảnh đã chết luôn. Dựa trên tựa game PubG, khi người chơi vào một bản đồ, sẽ theo kiểu nhảy dù xuống một địa điểm bất kỳ nào đó mà không được xác định trước, xui xẻo có thể chưa kịp làm gì đã chết luôn, mà người chơi bị chết sẽ biến thành một cái hộp quà.
Bình Luận (0)
Comment