Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 301 - Chương 215: Thôi Diễn

Chương 215: Thôi diễn Chương 215: Thôi diễnChương 215: Thôi diễn

Bạch Vân Quán.

Hơn trăm đệ tử, đang xếp hàng ngay ngắn trên quảng trường ở phía trước một tòa đại điện.

Hôm nay là thời gian mà các vị trưởng lão Côn Luân đến đây để lựa chọn đệ tử, Bạch Vân Quán chỉ là một chỗ ngoại môn của Côn Luân, cũng là tông môn đứng thứ hai trong Chính Đạo, nếu như có thể đi vào Côn Luân, trở thành đệ tử chính thức, và được tu hành bên trong Côn Luân động thiên, thì nhân sinh của bọn hắn sẽ hoàn toàn thay đổi.

Sau này là tiên hay phàm, phải xem hôm nay.

Một số đệ tử nam nữ có dung mạo xuất chúng, trước khi ra đây còn cố ý trang điểm kỹ càng, thay bộ quần áo đẹp nhất của mình vào, nhằm lưu lại một cái ấn tượng tốt cho vị trưởng lão tới lựa chọn đệ tử.

Theo như Tôn trưởng lão nói, cho dù không tụ khí thành công, nhưng có nhan sắc tốt, cũng có khả năng được trưởng lão Côn Luân chọn trúng, nên đám đệ tử đều xuất tất cả vốn liếng của mình, cố gắng biểu hiện ra vẻ đẹp nhất của mình.

Trên quảng trường, thân thể mọi người đều đang đứng thẳng tắp nghiêm nghị.

Chỉ có một người trong đó, trên mặt vẫn còn mờ mịt, đang không ngừng nhìn bên nọ bên kia.

Trần Minh nhìn Lý Ngọc đang loay hoay, nghi ngờ hỏi :"Ngươi đang tìm gì?"

Lý Ngọc lắc đầu nói :"Không biết nữa."

Giấc mộng dài dằng dặc kia, vẫn như đang hiển hiện trong đầu hắn, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, không nhớ rõ điều gì cả, chính hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì, chỉ là như có một âm thanh trong tiềm thức, thôi thúc hắn phải làm như vậy.

Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng thanh tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần.

Từ sau khi phát hiện ra cái lò đan thần bí kia, hắn cũng tụ khí thành công, cũng không biết lần này có thể bị Côn Luân chọn trúng hay không nữa, nếu như có thể trở thành đệ tử chính thức, thì đời này hẳn là có hy vọng Trúc Cơ nhỉ.

Sau khi Trúc Cơ, là có thể sống được tận hơn hai trăm tuổi đấy.

Lúc hắn còn ở nông thôn, cha của Lý tài chủ cũng mới sống đến tám mươi tuổi, Lý Ngọc hy vọng hắn có thể giống như Tôn trưởng lão, sống đến hơn hai trăm tuổi, cũng coi như không uổng đời này.

Không biết qua bao lâu, ở chân trời phía xa, rốt cuộc xuất hiện mấy vệt sáng.

Một ông lão đứng trên chỗ đài cao ở trước đại điện, ngẩng đầu lên nhìn một cái, kinh ngạc nói ra :"Sao bọn họ lại tới?”...

Điều kiện để trở thành đệ tử Côn Luân chính thức hết sức khắc nghiệt, những vị thiên kiêu chân chính, đã sớm được đưa tới tông môn tu hành, sở dĩ có những chỗ ngoại môn như Bạch Vân Quán này tồn tại, một phân vì tránh bỏ sót đệ tử có thiên phú, nhưng mục đích quan trọng nhất, là để lựa chọn thêm một số đệ tử vào trong Côn Luân, để làm tạp dịch.

Côn Luân là đại phái thứ hai của tu tiên giới, nên cho dù lựa chọn người làm tạp dịch, cũng yêu cầu có thiên phú tu hành nhất định.

Đây chẳng qua chỉ là một nhóm đệ tử ở Bạch Vân Quán, tu vi thì khỏi bàn, vì chẳng ai đạt yêu cầu cả, nhưng mà một vị đệ tử tên là Lưu Đống đã được một vị trưởng lão Côn Luân chọn đi làm đệ tử sai sử, coi như là đặc thù chiêu nhập, còn Lý Ngọc, mặc dù hắn có tu vi không phù hợp, nhưng cũng ngoài ý muốn được lựa chọn.

Người chọn trúng hắn là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Một người thanh niên có tướng mạo bình thường, nhưng khí chất lại bất phàm, nhìn sang Hứa Khuynh Tâm, cực kỳ khó hiểu hỏi nàng :"Hứa sư muội, thiên phú người này rất bình thường, sao sư muội lại phá lệ thu hắn nhập môn vậy?"

Hứa Khuynh Tâm nhìn vị đệ tử tuấn tú của Bạch Vân Quan này, khẽ cười rồi đáp :"Nhìn hắn hợp mắt ta, lý do này được không?”

Thực ra nàng cũng không biết vì sao mình lại phá lệ thu người này nhập môn, thậm chí nàng còn không hiểu sao hôm nay lại muốn tới đây, giống như từ nơi sâu xa nào đó, có một cái gì đó dẫn dắt nàng phải làm vậy.

Chẳng qua cũng chỉ coi như tông môn nhận thêm một vị đệ tử mà thôi, bằng thân phận của nàng, cho dù muốn thêm một trăm tên nữa, cũng chỉ là một câu nói.

Lý Ngọc lấy lại tinh thân từ trong mơ màng, lập tức ôm quyền nói :"Đa tạ sư tỷ!"

Hứa Khuynh Tâm mỉm cười nói :"không cần cảm ơn ta, sau khi đến tông môn thì chăm chỉ tu hành, Côn Luân chúng ta lấy Đan Đạo xưng danh, ngươi đã tu hành ba cái linh mạch, ta sẽ an bài ngươi tới Đan Đỉnh Phong, hy vọng sau này ngươi sẽ trở thành một vị Luyện Đan Sư ưu tú."

"Tạ sư tỷ, ta sẽ cố gắng"...

Tu hành không năm tháng,

Một năm thời gian chớp mắt mà qua.

Trong một năm này, tu vi của Hứa Khuynh Tâm đã đến Trúc Cơ đỉnh phong, phần lớn thời gian nàng chỉ bế quan ở Ngọc Châu Phong, cũng không biết nhiêu đến chuyện xảy ra ở trong tông môn, cho đến một ngày, sư tôn cầm theo một cái hộp ngọc đến đưa cho nàng, đồng thời nói cho nàng biết, trong hộp là một viên Dựng Anh Đan vô cùng quý giá.

Hứa Khuynh Tâm nhìn hộp ngọc trong tay, cả kinh nói :*'Không phải tông môn chỉ có duy nhất một viên Dựng Anh Đan sao, nghe nói Thái Nhất tổ sư và vài vị tổ sư khác cũng muốn có nó..."

Huyền Chân tổ sư nói :" Viên Dựng Anh Đan này, Lục Thái Nhất và Trương Động Minh đều muốn có, Chưởng giáo dứt khoát đem nó đi làm phần thưởng cho thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, để cho bọn họ tự đi mà đấu với nhau, vì viên Dựng Anh Đan này, hai người đó bỏ ra cái giá không ít, lôi kéo các Phong Đan Đạo về phe mình, lại không nghĩ tới, cuối cùng nó lại rơi vào tay một vị Luyện Đan Sư chẳng có danh tiếng gì...

Hứa Khuynh Tâm lại càng khó hiểu :"Vậy làm sao sư tôn lại có được nó?"

Huyên Chân Tổ Sư nhìn nàng một cái, nói ra :"Ngươi hỏi bổn tọa, bổn tọa còn đang muốn hỏi ngươi đây, thủ lĩnh thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm lần này, là một vị đệ tử tên là Lý Ngọc, sau khi hắn thắng được viên Dựng Anh Đan này, ở tại hiện trường cự tuyệt điều kiện vô cùng phong phú của cả Lục Thái Nhất lẫn Trương Động Minh, rồi đem đan này đưa cho bổn tọa, đồng thời nói muốn giao tận tay cho ngươi, người này có phải là người ái mộ ngươi không?"

Hứa Khuynh Tâm sững sờ :'Lý Ngọc?”

Nàng gần như đã quên cái tên này, lúc này nghe sư tôn nhắc đến, thì trong đầu mới dần hiện lên hình ảnh của một người. Nói đến Lý Ngọc, trong mắt Huyền Chân tổ sư cũng không giấu được vẻ khác lạ, nói tiếp :"Trong thời gian này, hắn cũng coi như danh tiếng cực thịnh, ngay cả bổn tọa cũng không ít lần nghe đến tên hắn từ miệng người khác nhắc, mới nhập môn được một năm mà liên tiếp đoạt được thủ lĩnh của cả thi đấu Đan Đạo Học Đồ, lẫn Luyện Đan Sư nhất phẩm, trong thí luyện Ảo Cảnh, tên của hắn cũng chỉ xếp dưới đệ tử Chưởng Môn..."

Hứa Khuynh Tâm cực kỳ kinh ngạc.

Nàng thật sự không nghĩ tới, một hành động tùy ý lúc trước của nàng, vậy mà đã chiêu về cho tông môn một đệ tử thiên tài như vậy.

Lúc nàng lần nữa nhìn thấy Lý Ngọc ở Tử Vân Phong, thân phận của hắn đã là Luyện Đan Sư nhất phẩm của tông môn, tu vi cũng là Ngũ linh mạch Luyện Khí viên mãn, mà thời gian này cách khi hắn nhập môn, mới vẻn vẹn một năm.

Lý Ngọc nhìn Hứa Khuynh Tâm, mỉm cười chào :"Hứa sư tỷ, đã lâu không gặp!"

Hứa Khuynh Tâm cười cười, nói :"'Một năm không gặp, ngươi thay đổi thật khiến ta kinh ngạc."

Sau đó nàng đưa cho Lý Ngọc một cái hộp ngọc, nói ra :"Viên Dựng Anh Đan này ngươi cất đi, vật này quá quý giá, ta không thể nhận được."

Lý Ngọc lại xua tay, nói :"'KHông có sư tỷ, cũng không có ta bây giờ, còn mời sư tỷ cho ta một cơ hội báo đáp ân tình...'

"Thế nhưng..."

"Ai nha, sư tỷ cất nó đi, viên đan dược kia ở trong tay ngài còn đỡ, nếu ở trong tay ta, chỉ cần ta rời khỏi tông môn, chỉ sợ cũng không về được nữa..."

"Vậy... được rồi, tặng ngươi mấy viên Trúc Cơ Đan này, chờ sau khi ngươi Trúc Cơ, có vấn đề gì trong tu hành, đều có thể đến hỏi ta."

"Thế cứ quyết định như vậy.......

Thời gian thấm thoát, đảo mắt lại mấy năm trôi qua.

Côn Luân Động thiên.

Ngọc Hư Cung.

Chưởng Giáo Côn Luân Vương Đạo Huyền nhìn Lý Ngọc, hỏi :'Ngươi bằng lòng bái bổn tọa làm sư phụ?"

Lý Ngọc cung kính đáp :"Đệ tử bằng lòng!"

Chưởng Giáo chân nhân trước giờ đều không thu đệ tử, hắn phá lệ thu nhận một vị đệ tử nữa, nhưng đệ tử Côn Luân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trên đại hội tiên đạo, dưới tình huống đông đảo Luyện Đan Sư phản bội tông môn, Lý Ngọc lấy sức một mình ngăn cơn sóng dữ, vãn hồi mặt mũi danh dự cho tông môn, sớm đã trở thành anh hùng trong lòng của họ.

Phía sau Ngọc Hư Cung, Vương Đạo Huyền chỉ vào một người, nói :“Đây là Khả Nhân, cũng là sư tỷ của ngươi, ngươi hẳn đã nghe qua tên của nàng rồi."

Lý Ngọc nhìn cô gái nhỏ nhắn mặc một bộ đồ trắng, đeo mạng che mặt, khom người nói :"Gặp qua sư tỷ"

Tân Khả Nhân khẽ gật đầu.

Ánh mắt hai người đối nhau, thời gian lúc này phảng phất như bị ngừng lại. Nhìn cô gái trước mặt này, trong lòng Lý Ngọc xuất hiện một ý niệm rất kỳ quái, một tiếng sư tỷ này dường như hắn đã gọi từ rất lâu, nhưng là từ lúc nào hắn cũng không biết nữa... ...

Lúc này, ở bên ngoài Sơn Hà Đồ.

Trong đại điện giữa lòng núi.

Bà lão tóc trắng đang ngồi nhắm hờ đôi mắt ở một nơi hẻo lánh trong đại điện, bỗng nhiên mở mắt ra.

Chưởng Giáo Nga Mi đang ở bên cạnh khẽ động :”Tổ sư, sao rồi?"

Bà lão tóc trắng ngầng đầu lên, liếc mắt nhìn Sơn Hà Đồ, chậm rãi nói :"Pháp lực tiêu hao chậm bớt."

Dưới tình huống bình thường, Sơn Hà Đồ thôi diễn luôn tiêu hao pháp lực với một tốc độ cân đối, tốc độ tiêu hao pháp lực chậm đi, có nghĩa là chuyện muốn thôi diễn sẽ ít đi.

Đồng ngĩa là, bọn họ đã gặp nhau ở trong bí cảnh.

Trước khi họ gặp nhau, Sơn Hà Đồ cần phải căn cứ vào ký ức của hai người bọn họ, phân biệt thôi diễn nhân sinh của hai người ở bên trong huyễn cảnh đó, nhưng vào giây phút hai người gặp nhau, tuyến thế giới của bọn họ sẽ triệt để trùng hợp lại.

Sơn Hà Đồ là Tiên Khí, nên nó tự có ý thức của mình, để tiết kiệm sự tiêu hao của bản thân, nó sẽ có xu hướng dung hợp tuyến nhân sinh của hai người lại với nhau, như vậy chỉ cần thôi diễn một đường là đủ.

Điều này mặc dù tiết khiệm pháp lực, nhưng cũng có thể sẽ tạo thành một vài hậu quả nghiêm trọng.

Giống như bây giờ, trong hiện thực bọn họ là sư tỷ đệ mấy năm.

Nhưng ở bên trong Huyễn Cảnh, bọn họ có khả năng sẽ trở thành đạo lữ mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm, mỗi ngày đều như hình với bóng, đây là hậu quả của việc thôi diễn tiết kiệm pháp lực.

Hiện thực mấy năm, Huyễn cảnh ngàn năm, thậm chí càng dài hơn.

Ký ức chênh lệch gấp trăm lần trở lên, khi đó ký ức bên trong huyễn cảnh, rất có thể sẽ bao phủ hết ký ức của hiện thực. ...

Ngọc Hư Cung.

Vương Đạo Huyền nhìn hai người đang đánh cờ ở hậu điện, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Vốn cho rằng, với tính tình của Khả Nhân, nó sẽ khó mà ở chung với Lý Ngọc, nhưng không nghĩ tới quan hệ của hai sư tỷ đệ bọn hắn, lại tốt như vậy, hơn mười năm nay đều như hình với bóng.

Bọn hắn không chỉ cùng tu hành, mà đi thám hiểm bí cảnh ở bên ngoài cũng đều kết bạn mà đi.

Cho dù là đạo lữ, đôi lúc còn chẳng dính với nhau giống như bọn hắn.

Còn tiếp tục như vậy, quan hệ của bọn hắn từ sư tỷ đệ, rất có thể sẽ còn tiến thêm một bước.

Đây cũng là kỳ vọng của hắn.

Vô luận là tướng mạo, thiên phú, thân phận... hai người bọn họ đều tương xứng lẫn nhau so với bất kỳ ai khác.

Chỉ có điều, đệ tử của Huyền Chân sư tỷ, hình như cũng có chút quan hệ mập mờ với Lý Ngọc.

Không chỉ như thế, bên Nga Mi kia cũng đang thúc giục chuyện thông gia của hai tông môn.

Mười năm nay, Thiên Đạo Tông làm việc ngày càng phách lối, tương lai của tu tiên giới mờ mịt không rõ, Côn Luân và Nga Mi hoàn toàn kết minh, mới có thể ổn định được địa vị trước mắt.

Nga Mi đã thông qua lựa chọn, tuyển ra đệ tử của sư muội Ngọc Chân, là Bạch Thanh Ảnh, một trong Nga Mi Tứ Mĩ hiện nay. Còn người mà các nàng chọn trúng bên Côn Luân, lại chính là Lý Ngọc.
Bình Luận (0)
Comment