Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 303 - Chương 216: Lựa Chọn Lần Nữa (2)

Chương 216: Lựa chọn lần nữa (2) Chương 216: Lựa chọn lần nữa (2)Chương 216: Lựa chọn lần nữa (2)

Để cho tiện, ba năm Lý Ngọc luyện đan ở Ma Đạo, đều vẫn luôn ở Huyền Âm Giáo, vật liệu luyện đan của tông môn khác trong Ma Đạo, hắn cũng đều yêu cầu họ đưa tới Huyền Âm Giáo, trong thời gian này, hắn cũng quen biết khá nhiều thiên kiêu của Ma Đạo, nhưng nói quen thuộc nhất, vẫn là vị vẫn luôn ở chung với hắn sớm chiều tại Linh Thiền Phong, Thánh Nữ của Huyền Âm Giáo này.

Lần đầu tiên nhìn thấy yêu nữ này, Lý Ngọc còn tưởng nàng là kiểu cao lãnh giống như Tần sư tỷ vậy.

Nhưng sống chung lâu mới phát hiện ra, cái vẻ cao lãnh kia của nàng đều là giả vờ, thân quen với nàng một cái, tính cách thật của nàng lập tức bị bại lộ.

Nếu chọn đạo lữ, Lý Ngọc chắc chắn sẽ không chọn nàng, hắn vẫn ưa thích kiểu như Hứa sư tỷ hơn.

Nhưng làm bạn bè với Yêu nữ thì rất được, ba năm cãi nhau ầm ïĩ mỗi ngày với nàng, lại khiến cho sinh hoạt tu hành nhàm chán, cũng trở nên thú vị hơn.

Hắn giúp nàng làm bữa tối cuối cùng, sau đó nói :"Ngày mai ta về Côn Luân, nếu rảnh rỗi, có thể tới Côn Luân tìm ta."

Ngày hôm sau.

Linh Thiền Phong.

Lý Ngọc vẫy tay với Nam Cung Thiền nói :"Đi nhé!"

"Uy!"

Hắn bay đi được một đoạn, thì nghe thấy tiếng Yêu nữ gọi sau lưng, Lý Ngọc quay đầu lại hỏi :“Còn có chuyện gì?"

Nam Cung Thiền đứng xa xa nhìn hắn, hỏi:"Ngươi thật sự không muốn ở lại sao, chuyện hôm qua ngươi nói, cũng không phải là không thể cân nhắc."

Lý Ngọc im lặng một chút, sau đó vui vẻ nói :'Nếu như ngươi thực sự không gả đi được, thì ta có thể cân nhắc, dù sao cũng ta cũng là bạn bè..."

Nam Cung Thiền giận dữ nói :"Mau mau cút, vê Côn Luân của ngươi đi!"

Cho đến khi Lý Ngọc đi khỏi, vẻ giận dữ trên mặt nàng mới dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt buồn bã hiếm thấy, xuất hiện trên giương mặt xinh đẹp của nàng.

Nếu hắn là đệ tử Ma Đạo, thì tốt biết bao.

Ba ngày sau.

Một tin tức khiến cả tu tiên giới chấn kinh.

Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân Lý Ngọc, trên đường tử Huyền Âm Giáo trở về CÔn Luân, bị cường giả Nguyên Anh của Ma Diễm Môn ám sát, bản thân bị trọng thương, suýt nữa mất mạng.

Mặc dù hắn có phù lục hộ thân, thành công trốn thoát được về Côn Luân, nhưng lại bị thương linh mạch, có thể có ảnh hưởng nghiêm trọng, đối với chuyện tu hành của hắn trong tương lai.

Chưởng Giáo tương lai bị ám sát, Côn Luân đương nhiên giận dữ, ngay lập tức tập kết vô số cường giả của tông môn, chỉ kiếm vào Ma Diễm Môn.

Đạo lữ của Lý ngọc là Chưởng Giáo tương lai của Nga Mi, Nga Mi và CÔn Luân có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Nga Mi cũng phái ra hai vị Hóa Thần, hơn mười vị Nguyên Anh, đến góp sức cùng Côn Luân, tiến về Ma Diễm Môn.

Ma Diễm Môn chẳng qua chỉ là môn phái mạt lưu của Ma Đạo, làm sao có thể là đối thủ của hai cự đầu Chính Đạo.

Cường giả của hai tông còn chưa đuổi tới, trên dưới Ma Diễm Môn đã hoảng sợ, người trốn thì trốn, người chạy thì chạy, một phần chạy tới Thiên Đạo Tông, còn một số đệ tử khác thì phân tán gia nhập vào các thế lực Ma Đạo khác.

Côn Luân động thiên.

Ngọc Hư Phong.

Trong một tòa cung điện nào đó, Lý Ngọc nằm ở trên giường, Bạch Thanh Ảnh đang bưng một cái bát ngọc chưa linh dịch, đút từng muỗng cho hắn, Lý Ngọc ngượng ngùng nói :"Phiên phức Bạch sư tỷ."

Cho dù đã lấy nhau được ba năm, nhưng hai người vẫn một mực tương kính như tân, cũng chưa thực sự tiến đến bước cuối cùng.

Bạch Thanh Ảnh cười cười, nói :"Khách khí gì chứ, vốn nên là hai bên giúp đỡ lẫn nhau."

Một người bay vội vàng vào đại điện, Hứa Khuynh Tâm nhìn Lý Ngọc hơi thở yếu ớt đang nằm trên giường, trái tim như bị bóp nghẹn, không nhịn được mà bước nhanh về phía trước, nhưng khi nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh hắn, nàng lại không tự chủ mà ngừng bước chân lại.

Bạch Thanh Ảnh nhanh chóng đưa cái bát ngọc đựng linh dịch cho Hứa Khuynh Tâm, nói :"Vẫn là Hứa sư muội tới đi, linh dịch này chữa trị hao tổn linh mạch, sư muội nên bắt hắn uống hất..."

Hứa Khuynh Tâm lại không đón lấy, lắc đầu nói :"Vẫn là Bạch sư tỷ làm đi, ta... ta chỉ tới xem hắn thế nào thôi."

Lý Ngọc nhìn Hứa Khuynh Tâm, mỉm cười nói :"Sư tỷ không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là chịu một chút tổn thương, tu dưỡng một chút thời gian là ổn rồi."

Một người đi từ ngoài cửa vào, nói ngay :"Ngươi thụ thương cũng không phải là vết thương nhỏ, nếu nặng thêm chút nữa, thì linh mạch có khi đã bị hủy hết, mất sạch tu vi, trở thành phàm nhân rồi..."

Lý Ngọc và Bạch Thanh Ảnh nhìn thấy người này, đồng thời nói :"Sư tôn!"

Hứa Khuynh Tâm cũng hành lễ :"Chưởng giáo chân nhân!"

Vương Đạo Huyền nhìn Lý Ngọc một chút, rồi nói :"Hai năm này, ngươi thành thật ở yên trong tông môn cho ta, chăm chỉ dưỡng thương, đâu cũng không được đi."

Nói xong, Chưởng giáo chân nhân đưa cho Bạch Thanh Ảnh một cuốn sổ mỏng, nói :"Đây là bí điển song tu do trưởng lão Hợp Hoan Tông vừa đưa tới, trong đó có dung hợp một chút đạo âm dương, rất có hiệu quả trong việc chữa trị linh mạch, các ngươi thử một chút xem thế nào..."

Chủ đề này hơi nhạy cảm, nên người làm sư tôn như hắn cũng không tiện nói tỉ mỉ, sau khi đưa bí điển cho Bạch Thanh Ảnh, thì rời đi luôn.

Bạch Thanh Ảnh nhìn cuốn sổ trong tay, mặt mũi đỏ bừng, nàng đứng dậy cầm cuốn sổ đi nhét vào trong tay Hứa Khuynh Tâm, nói :"Sư muội, ngươi làm đi...'

Hứa Khuynh Tâm còn đỏ hơn Bạch Thanh Ảnh, lại trả cuốn sổ về, nói :"Không không không, vẫn nên là sư tỷ làm thì hơn..."

"Ngươi tới đi..."

"Sư tỷ tới đi...... Một tháng sau.

Ngọc Hư Phong.

Lý Ngọc đang dắt tay hai nàng hai bên, lúc này hắn cũng không còn chút oán hận nào với vị trưởng lão của Ma Diễm Môn đã ám sát, khiến hắn suýt nữa thì mất hết tu vi nữa, thậm chí còn muốn cảm ơn bọn họ.

Nếu như không nhờ bọn họ, chỉ sợ hắn vẫn chưa có cơ hội tay trái nắm Bạch sư tỷ, tay phải nắm Hứa sư tỷ, quang minh chính đại tản bộ trong tông môn.

Trên đường đi, các đệ tử Côn Luân đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lý Ngọc.

Ba năm trước hắn vừa mới kết thành đạo lữ với một trong Tứ Mỹ của tu tiên giới là Bạch Thanh Ảnh, ba năm sau lại cưới một vị Tứ Mỹ nữa là Hứa Khuynh Tâm, Bạch chân dài, Hứa eo thon đều về tay hắn, khiến không biết bao nhiêu đệ tử ghen tị đến rơi lệ. ...

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã trăm năm.

Trăm năm trước, dưới sự trợ giúp của lò Càn Khôn, Lý Ngọc đã có tu vi Kim Đan đỉnh phong, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa thể Kết Anh.

Năm mươi năm trước, tu vi của Tần sư tỷ và Yêu nữ đã đuổi kịp hắn, hai mươi năm trước thì Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ cũng tu hành đơn linh mạch tới Kim Đan đỉnh phong.

Tất cả các nàng đều đang kẹt tại trước Nguyên Anh.

Trước đây không lâu, ở Nam Cương có bí cảnh động thiên hiện thế, hi vọng chuyến đi này sẽ có thu hoạch. ....

Nam Cương.

Lý Ngọc nhanh chóng lướt qua bên trong sương mù.

Không nghĩ tới, bí cảnh hiện thế lần này, lại là di tích của Phiêu Miểu Tiên Tông thời thượng cổ, hắn không chỉ lấy được vài món pháp bảo lợi hại trong đó, mà còn phát hiện một cái động phủ bí mật, lấy được vài bình đan dược thượng cổ được phong ấn mấy vạn năm, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Trong số đó có cả đan dược giúp tu tiên giả đột phá Nguyên Anh, tên là Phá Chướng Đan.

Số lượng Phá Chướng Đan có hơn mười viên, ngoài ra còn có mấy chục viên Dựng Anh Đan, không chỉ giúp hắn và tần sư tỷ cùng Kết Anh, mà Khuynh Tâm, Thanh Ảnh cũng đều có thể nhanh chóng Kết Anh.

Lý Ngọc bay tới một nơi, bỗng thấy sương mù ở phía trước truyền đến dao động pháp lực kịch liệt.

Đồng thời, hắn cũng nhận ra hai hơi thở cực kỳ quen thuộc.

Bí cảnh Phiêu Miểu Tiên Tông.

Trước một tòa di tích nào đó, Nam Cung Thiền và Tần Khả Nhân đang ở trong hai cái vòng bảo hộ pháp lực, xung quanh có hơn một trăm tên đệ tử Thiên Đạo Tông đang công kích hai nàng.

Cho dù tu vi của hai người đều đã là Ngũ Linh Mạch Kim Đan đỉnh phong, nhưng cũng không thể nào lấy một địch trăm được, vòng bảo hộ bằng pháp lực đã run rẩy kịch liệt, dường như sẽ sụp đổ vào một giây sau.

Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Một người bỗng nhiên từ trong sương mù bước ra.

Ánh mắt hai nàng cũng đồng thời nhìn sang đó.

Lúc Lý Ngọc chạy tới đây, nhìn thấy vòng bảo hộ pháp lực của Tần sư tỷ và Nam Cung Thiền cùng lúc sụp đổ.

Hắn căn bản không kịp suy nghĩ, cũng chẳng có chút do dự nào, chạy về phía một người, đem nàng bảo vệ ở trong lồng ngực. ...

Nga MI.

Bên trong đại điện trong lòng núi, Sơn Hà Đồ vẫn đang lẳng lặng trôi nổi trên không như cũ.

ở trong điện lúc này, cũng chỉ có hai người đang ngồi xếp bằng.

mặc dù ở trong hiện tại, thời gian mới chỉ trôi qua mười ngày, nhưng bên trong huyễn cảnh thì đã trôi qua được trong một trăm hai mươi năm.

Có rất ít người có thể ở trong Sơn Hà Đồ tu luyện quá một trăm hai mươi năm, những chuyện trải qua bên trong huyễn cảnh, đều căn cứ vào ký ức của tự thân người tu luyện mà diễn hóa nên, người đã từng gặp khốn cảnh hoặc nguy cơ sinh tử ở bên ngoài, cũng sẽ khó mà tránh khỏi ở bên trong huyễn cảnh đó.

Mà những nguy cơ này, cho dù bọn họ có may mắn vượt qua ở hiện thực, thì lần nữa trải qua bên trong huyễn cảnh, có lẽ sẽ có kết quả hoàn toàn khác nhau.

Cho dù ngay cả hai vị cường giả Hóa Thần của Nga Mi, hai ngày trước cũng vừa kết thúc quá trình tu luyện bên trong huyễn cảnh, thần thức quay trở về bản thể lần nữa.

Bà lão tóc trắng mở miệng nói :"Mấy trăm năm nay, Côn Luân đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, cái tên nhóc Vương Đạo Huyền kia, cũng từng tu luyện ở trong huyễn cảnh được ba trăm năm, còn con nhóc họ Triệu kia cũng chống được năm trăm năm, không biết hai đứa bé này có thể chống được bao lâu..."

Lời còn chưa dứt, bà bỗng quay đầu nhìn về một người.

Mặc dù cô gái kia có đeo một tấm mạng che mặt có tác dụng ngăn cản thần thức, nhưng bà vẫn nhìn thấy rõ, dưới tấm khăn che mặt mầu trắng kia là một gương mặt xinh đẹp tuyệt trân, mà gương mặt đó vừa mới nở một nụ cười hạnh phúc...
Bình Luận (0)
Comment