Chương 217: Giả, đều là giả! (1)
Chương 217: Giả, đều là giả! (1)Chương 217: Giả, đều là giả! (1)
Ngọc Hư Phong.
Thần Thức Lý Ngọc đảo qua Tử Phủ, năm hài nhi có dung mạo tương tự như hắn, nhưng có mầu sắc làn da khác nhau, đang nhắm mắt khoanh chân bên trong Tử Phủ.
Tu vi của hắn đã đình trệ trăm năm ở Kim Đan đỉnh phong, có Phá Chướng Đan cùng Dựng Anh Đan một cái, liền cực kỳ thuận lợi kết thành ngũ hành Nguyên Anh, không chỉ có hắn, mà Tần sư tỷ cũng đã ngưng tụ thành Ngũ hành Nguyên Anh, Khuynh Tâm, Thanh Ảnh cũng thuận lợi kết thành đơn linh mạch Nguyên Anh.
Mặc dù tu vi hiện tại của hắn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng thực lực chân thật của hắn đã gần ngang với Nguyên Anh hậu kỳ.
Nếu như có thể thuận lợi tu hành đến Hóa Thần, thì ngày Hóa Thần chính là thời điểm Phá Hư.
Mấy ngày sau, ở Huyền Âm Giáo.
Huyền Nguyên trưởng lão nhìn Lý Ngọc, bất đắc dĩ nói :"Thánh nữ không muốn gặp ngươi, lão phu cũng không có cách nào."
Lý Ngọc đành phải đưa cho hắn hai bình đan dược, dặn dò :"Đây là một viên Phá Chướng Đan, ăn vào có thể tăng lên tâm cảnh, còn bình này là năm viên Dựng Anh Đan, còn xin nhờ Huyền Nguyên trưởng lão chuyển giao cho Nam Cung cô nương."
Đưa hai bình đan dược giao cho Huyền Nguyên trưởng lão xong, Lý Ngọc liếc mắt về phía một cây cổ thụ nào đó, nhưng vẫn quay người rời đi.. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Hắn đã đi lâu rồi, Nam Cung Thiền mới đi ra từ phía sau cây cổ thụ.
Cho dù mấy viên đan này có thể giúp nàng lập tức Kết Anh, nhưng trong lòng nàng lại chẳng có một chút vui sướng nào.
Cha mẹ không cần nàng.
Hắn cũng không cần nàng.
Lúc này, bỗng có một đạo lực lượng kỳ dị tuôn ra từ đáy lòng nàng, năm viên Kim Đan trong cơ thể nàng tự hành vận chuyển, đan điền của nàng chẳng mấy chốc đã bị một đoàn sương mù bao phủ, sau khi sương mù biến mất, năm tôn Nguyên Anh đã bình yên ngồi xếp bằng nơi Tử Phủ.
Huyền Nguyên trưởng lão kinh ngạc nhìn nàng, hắn thân là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lại cảm nhận được một áp lực rất lớn từ Thánh Nữ, một người vừa mới tấn thăng Nguyên Anh.
Nhớ ngày hắn mới tấn thăng Nguyên Anh, mấy vị Hóa Thần của tông môn còn phải hộ pháp cho hắn, nhưng Thánh Nữ tấn thăng lại đơn giản như hô hấp bình thường vậy.
Hắn nhìn hai bình đan dược kia, lại hỏi :"Vậy đan dược này?"
Nam Cung Thiền cất hai bình đan dược đi, quay người trở về Linh Thiên Phong.
Đảo mắt lại qua trăm năm.
Bạch Vân Sơn.
Lý ngọc cùng một người đàn ông trung niên, đứng trước một bia mộ.
Tôn trưởng lão mặc dù đã thành công Kết Đan, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua được cửa ải Nguyên Anh, trước khi qua đời đã căn dặn Lý Ngọc và Trần Minh, đem lão an táng tại nơi này.
Trân Minh tưới một chén linh tửu trước mộ Tôn trưởng lão, sau đó cũng bay đi.
Được Lý Ngọc giúp đỡ, hắn cũng đã sớm kết thành Kim Đan, nhưng bằng thiên phú của hắn, đời này đã chú định không có duyên với Nguyên Anh, những ngày tiếp theo, hắn không có ý định tu hành trong tông môn nữa, mà muốn tại hồng trân hưởng thụ vui thú, cho đến lúc qua đời.
Lý Ngọc cũng không can thiệp vào lựa chọn của hắn.
Trở lại Bạch Vân Quán, Lý Ngọc đi tới một chỗ tiểu viện.
Hai trăm năm qua đi, nơi này vẫn không có gì thay đổi.
Đây là nơi tu hành đầu tiên của Thiếu Chưởng Giáo Côn Luân Lý Ngọc, nên hơn trăm năm trước, tiểu viện này đã được bảo vệ, không cho phép người ngoài tiến vào, cũng hơn trăm năm trước, Bạch vân Quán cũng không còn chiêu thu đệ tử nữa, mà trở thành một địa điểm vãn cảnh tưởng niệm.
Năm mươi năm trước, Vương Đạo Huyền đột phá Hóa Thần, đem chức vị Chưởng Giáo Côn Luân truyên lại cho Lý Ngọc.
Trong năm mươi năm gần đây, dưới sự quản lý của Lý Ngọc, toàn bộ Côn Luân đã rực rỡ hẳn lên.
Sau khi từ Bạch Vân Quán về, Lý Ngọc giao lại sự vụ của tông môn cho trưởng lão đoàn, rồi dẫn theo hai vị đạo lữ, rời khỏi tông đi du lịch.
Thời gian lưu chuyển, vậy mà đã qua năm trăm năm.
Năm trăm năm thương hải tang điền.
Trong năm trăm năm, một số tông môn đã từng có thanh danh hiển hách, đã lần lượt biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Tu tiên giới bây giờ, vẫn là Thiên Đạo Tông một tông độc đại như cũ.
Thanh Thành, Hoa Sơn, Mao Sơn, Thiên Âm Môn, Thiên Cơ Phái, ... những tông môn đã từng là đại tông Chính Đạo này, lần lượt bị Thiên Đạo Tông chiếm đoạt từng cái một, ngay cả Phật Môn Tây Phương, Hoàng Triều Đại Chu, cũng bị Thiên Đạo Tông từng bước xâm chiếm.
Côn Luân, Nga Mi, Thục Sơn đã kết hợp thành Liên Minh Chính Đạo vào hai trăm năm trước, Nga Mi và Thục Sơn vì đề phong Thiên Đạo Tông chiếm đoạt, thậm chí còn vứt bỏ bí cảnh của tông môn, chuyến hết tới Côn Luân động thiên.
Bên phía Ma Đạo, Ma Diễm Môn lại được Thiên Đạo Tông hậu thuẫn, liên tiếp chiếm đoạt mấy tông môn lớn nhỏ của Ma Đạo, sau đó Huyền Âm Giáo dẫn đầu, cũng cùng với Khôi Lỗi Tông, Luyện Hồn Tông, kết thành Liên Minh Ma Đạo.
Liên Minh Chính Ma, mỗi bên đều có ba vị cường giả Phá Hư, nên với Thiên Đạo Tông hình thành thế chân vạc, tu tiên giới cũng nghênh đón một thời gian hòa bình ngắn ngủi.
Sáu mươi năm sau, không gian của hai đại thế giới liên thông với nhau, Linh Nguyên giới xâm lấn Huyền Nguyên giới, ba đại thế lực buông xuống ân oán, chung tay chống lại kẻ địch bên ngoài, trải qua trăm năm đại chiến, Linh Nguyên giới triệt để bại lui, rút vê bản giới, thông đạo không gian của hai đại thế giới lại cắt ra lần nữa.
Trong trận chiến này, Huyền Nguyên giới mặc dù thắng lợi, nhưng cũng trả một cái giá thảm liệt.
Lão tổ Phá Hư của Thục Sơn vẫn lạc, cả ba vị lão tổ Phá Hư của liên minh Ma Đạo cũng vẫn lạc, sự cân bằng của ba đại thế lực cũng triệt để bị đánh vỡ. Sau khi Thiên Đạo Tông chiếm đoạt xong Ma Đạo, ba vị lão tổ Phá Hư của Thiên Đạo Tông, dẫn đầu một đám cường giả Hóa Thần, định tới chiếm đoạt nốt ba tông Chính Đạo, nhưng lúc này ba người Lý Ngọc, Tần Khả Nhân và Nam Cung Thiền liên tiếp Hóa Thần, dung hợp Nguyên Thần ngũ hành, bước vào Phá Hư.
Lấy năm địch ba, Thiên Đạo Tông không đánh mà lui.
Trong hai trăm năm sau đó, cường giả Phá Hư của thế hệ trước, liên tiếp qua đời, cường giả Phá Hư của tu tiên giới lúc này, chỉ còn sót lại ba vị mới tấn thăng.
Thiên Đạo Tông mất đi cường giả Phá Hư, dần dần sụp đổ, uy danh chẳng còn, trong vòng trăm năm đã lụi bại thành môn phái mạt lưu, Côn Luân thay thế địa vị của Thiên Đạo Tông, trở thành tông môn siêu cấp duy nhất của Huyền Nguyên đại thế giới. ...
Nga MI.
Chưởng Giáo Nga Mi nhìn hai người vẫn đang ngồi xếp bằng như cũ, lẩm bẩm nói :"Ba tháng..."
Mặc dù ở hiện thực mới chỉ qua ba tháng, nhưng thời gian trong huyễn cảnh đã qua hơn một ngàn năm, tuổi thọ của Nguyên Anh Kỳ cũng chỉ tới được ngàn năm, điều này có nghĩa, hai người ở trong huyễn cảnh đầu đã Hóa Thần,
Đây cũng là lần đầu tiên, có người dừng lại ở bên trong Huyễn cảnh lâu như vậy.
Sơn Hà Đồ thôi diễn cần tiêu hao lực lượng tự thân, một khi tiêu hao quá nhiều năng lượng, nó vì khống chế sự tiêu hao này, sẽ tự động tăng lên độ khó sinh tôn bên trong Huyễn Cảnh.
Bình thường mà nói, có thể ở trong Sơn hà Đồ qua được ba trăm năm, đã cực kỳ hiếm thấy, trụ được ngàn năm càng là trước nay chưa từng có.
Ba chị em họ Triệu đang đứng sau lưng Chưởng Giáo, trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng.
Bạch Thanh Ảnh cũng đang nhìn Tần Khả Nhân và Lý Ngọc, cuối cùng nhịn không được hỏi :"Chưởng giáo, lâu như vậy rồi, liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không?”
Chưởng Giáo Nga Mi lắc đầu, nói :"Sơn Hà Đồ chưa từng xảy ra ngoài ý muốn, trụ được trong huyễn cảnh càng lâu, sẽ chỉ càng có ích cho bọn họ."
Sau đó bà lại nghĩ đến một chuyện, nói ra :"Cũng không biết trong huyễn cảnh của bọn họ có các ngươi không, nếu là có thì chuyện này cũng là chuyện tốt đối với các ngươi."
Bạch Thanh Ảnh hỏi "Vì sao ạ?"
Chưởng giáo Nga Mi giải thích :"nếu thế giới huyễn cảnh bên trong Sơn Hà Đồ thôi diễn qua có các ngươi, thì các ngươi cũng có thể dùng thần thức của mình tiến vào Sơn Hà Đồ, mà cũng không cần thôi diễn lại lần nữa, có thể dùng thân phận của mình, thể nghiệm ngàn năm này của bọn họ, cho dù các ngươi chỉ có quan hệ với bọn họ tâm khoảng trăm năm, cũng có lợi cho sự tăng lên tâm cảnh của các ngươi rất nhiều..."
Ba chị em họ Triệu nghe thế thì lộ vẻ mong chờ.
Bạch Thanh Ảnh thì không nghĩ gì nhiều, huyễn cảnh bên trong Sơn Hà Đồ mặc dù có phần tương tự với thế giới hiện thực, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, nên trong thế giới của bọn họ bên trong huyễn cảnh đó, khả năng cũng không có cái người là Bạch Thanh Ảnh tồn tại.
Chưởng giáo Nga Mi tiếp tục nói :Nhưng mà thế giới của bọn họ, có lẽ sẽ không có các ngươi, cái huyễn cảnh này được bện lên từ ký ức hai người bọn họ, lại bị ảnh hưởng vì hai đoạn ký ức, nên có thể sẽ có sự khác biệt rất lớn đối với hiện thực, cho dù người thân cận nhất trong thế giới hiện thực, chưa chắc đã xuất hiện bên trong huyễn cảnh đó..." đã xuất hiện bên trong huyễn cảnh đó..." Mọi người đồng thời nhìn lại, vẫn thấy Lý Ngọc đang nhắm mắt bình tĩnh ngồi ở nơi đó, nhưng khóe mắt lại có hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Triệu Phán Nhi nhìn Tần Khả Nhân, cũng lẩm bẩm nói :"Tần sư tỷ, Tần sư tỷ cũng khóc kìa..."
Tần Khả Nhân vẫn đeo khăn che mặt, các nàng không nhìn rõ nét mặt của nàng, nhưng cũng thấy được nước mắt chảy ra từ bên khóe mắt của nàng.
Bạch Thanh Ảnh mặc dù không biết bọn họ đến cùng trải qua điều gì bên trong huyễn cảnh, nhưng lúc này trong lòng của nàng, cũng dâng lên một cỗ bi thương khó hiểu, một giọt nước mắt của nàng cũng vô thức rơi xuống.
Triệu Hinh Nhi là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của nàng, hiếu kỳ hỏi :"Sư tỷ, ngươi khóc cái gì thế?"
Bạch Thanh Ảnh đưa tay lau nước mắt, lẩm bẩm nói :"Ta. . ta cũng không biết."..
Côn Luân động thiên.
Ông lão lẳng lặng đứng ở nơi đó, trước mặt ông lão có hai tòa bia mộ.
Hứa Khuynh Tâm và Bạch Thanh Ảnh cuối cùng không vượt qua được cửa ải Phá Hư, đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng hắn.
Cả đời này, làm đạo lữ hai ngàn năm cùng các nàng, từng chuyện từng chuyện cùng các nàng trải qua, đang không ngừng lướt qua như thước phim trong đầu hắn.
Kiếp sống tu hành hai ngàn năm, hắn đưa tiễn Tôn trưởng lão, đưa tiễn Trân Minh, đưa tiễn Sư tôn, đưa tiễn Huyền Chân tổ sư, đưa tiễn hết một vị lại một vị cố nhân, cho đến hôm nay, hai người sớm chiều kề bên gối cùng hắn hai ngàn năm, cũng rời hắn mà đi.
Người đã từng là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ ở Bạch Vân Quán, bây giờ đã trở thành lão tổ Côn Luân.
Lý Ngọc đứng trước hai tòa bia mộ, thân thể già lọm khọm dần dần thẳng tắp, từng nếp nhăn trên mặt biết mất dần, mái tóc bạc trắng cũng biến lại thành mầu đen chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi.
Thoáng chốc, ông lão biến thành một chàng trai trẻ tuổi.
Giống hệt hai ngàn năm trước.
Khuôn mặt hắn vẫn đẹp trai như cũ, chỉ là ánh mắt của hắn, lại tràn đầy năm tháng tang thương.
Cô gái áo trắng và cô gái áo đen đứng bên cạnh hắn, hai ngàn năm này, mặc dù bọn họ chưa làm đạo lữ qua một ngày, nhưng tình cảm lại hơn cả đạo lữ.
Lý Ngọc quơ quơ ống tay áo, ba người và cả tòa sơn cốc này biến mất hoàn toàn.
Thời gian như thoi đưa, lại một ngàn năm trăm năm nữa trôi qua.
Cách cái ngày Lý Ngoc và Nam Cung Thiền cùng Tần Khả Nhân với cả Sơn Cốc cùng biến mất đó một ngàn năm trăm năm, Lý Ngọc không còn xuất hiện lại ở Côn Luân nữa.
Có người nói bọn họ ẩn cư tại một bí cảnh không tên, không muốn bị người tìm tới.
Cũng có người nói, bọn họ đã Hợp Đạo Thiên Nhân, phi thăng tiên giới.
Còn có người nói, đã từng thấy một cặp vợ chồng rất giống bọn họ, ở một nước nào đó nơi thế tục...
Nhưng tất cả những điều này, đều không cách nào khảo chứng. ...
Nga MI. Mười tháng.
Ròng rã mười tháng!
Ngay cả vị tổ sư Phá Hư của Nga Mi cũng không nghĩ tới, bọn họ có thể ở trong Sơn Hà Đồ hơn mười tháng, mười tháng là khái niệm gì, là ròng rã ba ngàn sáu trăm năm, chẳng lẽ bọn họ muốn phi thăng ở bên trong huyễn cảnh đó?
Bà lão tóc trắng ngồi khoanh chân ở một nơi hẻo lánh trong đại điện, cho dù là cường giả Phá Hư, thì liên tục điều khiển Tiên Khí trong mười tháng, pháp lực trong cơ thể của bà, cũng sắp khô kiệt.
Chu Tử Tuyền và KHương Ly không yên lòng Lý Ngọc, mấy tháng trước đã tới Nga Mi, vẫn một mực ở tại Ngọc Chân Phong chờ, ngay cả Thánh Nữ Huyền Âm Giáo cũng đến đây chờ, Cường giả Côn Luân cũng không yên lòng, bọn họ đã tới Nga Mi xem qua không dưới chục lần...
Ngay tại lúc bà lão tóc trắng quyết định cắt nguồn pháp lực, cưỡng ép đem Thần Thức của bọn họ từ trong Sơn Hà Đồ đi ra ngoài, thì trên bức trang đang lơ lửng trên hư không kia, bỗng có ánh sáng lóe lên.
Sau một giây, Lý Ngọc và Tân Khả Nhân cùng run người lên, từ từ mở mắt.
Triệu Hinh Nhi kích động reo lên :"Lý sư huynh tỉnh rồi!"
Bạch Thanh Ảnh cũng nhẹ nhàng thở phào.
Nàng cũng lo lắng Lý Ngọc và Tần Khả Nhân xảy ra chuyện gì bên trong huyễn cảnh đó.
Lý Ngọc vừa mở mắt ra, pháp lực trong cơ thể hắn cũng điên cuồng vẫn chuyển, nhưng hắn bỗng nhíu mày, tu vi Phá Hư đỉnh phong của hắn, sao lại có tẹo pháp lực như này?
Nhưng mà hắn chưa kịp dò xét thể nội, thân thể đột nhiên chấn động.
Toàn bộ thế giới của hắn trở nên trống rỗng, trước mắt hắn bây giờ chỉ còn lại một người.
Bạch Thanh Ảnh còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị một cái ôm bao phủ.
Cái ôm này của Lý Ngọc dành cho nàng, giống như là muốn đem thân thể của hai người hòa tan vào nhau luôn vậy.
Bạch Thanh Ảnh sửng sốt, ba chị em họ Triệu cũng sửng sốt, Chưởng Giáo Nga Mi sửng sốt, ngay cả bà lão tóc trắng kia, cũng bị ngạc nhiên trong nháy mắt.
Lúc này, Lý Ngọc đang ôm Bạch Thanh Ảnh thật chặt trong lòng, cũng sững sờ tại chỗ...
Trong đầu của hắn, xuất hiện một đoạn ký ức kỳ quái.
Kim Đan đỉnh phong, Nga Mi, Sơn Hà Đồ, Huyễn Cảnh thôi diễn...
Buồn cười, hắn thân là lão tổ Côn Luân, tu hành cả đời ba ngàn sáu trăm năm, đã tìm tòi được đến bình chướng Thiên Nhân, còn kém một bước nữa là phi thăng, mà đoạn ký ức kia lại nói cho hắn biết, hắn còn chưa tới ba mươi tuổi, tu vi cũng chưa đến Nguyên Anh?
Quả thực là hoang đường!
Giả, đều là giải
Cái này nhất định là tâm mai
Không nghĩ ra, trước Thiên Nhân lại có tâm ma đáng sợ như thế, lấy tu vi của hắn vậy mà đều không phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Hắn tu hành gần bốn ngàn năm, mỗi chuyện đều rõ mồn một trước mắt, sao có thể bị ký ức ngắn ngủi chưa đến ba mươi năm này nhiễu loạn được, Lý Ngọc nhắm mắt ngưng thần, hít một hơi dài thở ra, rồi lại mở mắt lần nữa.
Sau khi mở mắt, hắn phát hiện mình vẫn đang ở trong đại điện này.
Mọi người xung quanh đều đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Cho dù tâm chí hắn vô cùng kiên định, thì lúc này cũng khó tránh khỏi sinh ra một tia hoài nghi.
Chẳng lẽ nói, những chuyện trải qua hơn ba ngàn năm kia của hắn, đều là giả?
Khuynh Tâm là giả, Thanh Ảnh là giả, Khả Nhân và Thiền Thiền cũng là giả, lão tổ Côn Luân là giả, tu vi là giả, hết thảy mọi thứ chẳng qua chỉ là một giấc mộng của hắn?
Cho dù là hắn cũng không chịu được sự thật tàn khốc này.
Tâm thần Lý Ngọc giống như bị ăn một cái búa tạ đập vào, hắn phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người triệt để mất đi ý thức.
Chỉ còn lại Bạch Thanh Ảnh đang ôm Lý Ngọc, mặt mũi đầy mờ mịt.