Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 305 - Chương 218: Xấu Hổ Chết Mất

Chương 218: Xấu hổ chết mất Chương 218: Xấu hổ chết mấtChương 218: Xấu hổ chết mất

Nga MI.

Bên ngoài một đại điện nào đó.

Nhóm các nàng Chu Tử Tuyền, Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm, Nam Cung Thiền đều đã chạy tới đây, nhưng vẫn chưa đi vào trong.

Bạch Thanh Ảnh giải thích với các nàng :"Bọn họ trải qua thời gian quá lâu bên trong huyễn cảnh, sau khi Thần Thức trở lại thân thể thì ký ức bên trong huyễn cảnh và ký ức trong hiện tại bị xung đột với nhau, trước khi bọn họ tự làm rõ được đâu mới là thực tại, thì tốt nhất đừng nên quấy nhiễu bọn họ."

Nam Cung Thiền hỏi :"Vậy nếu như bọn họ không làm rõ được... ?"

Bạch Thanh Ảnh lắc đầu, nhưng lại không nói tiếp.

Tu hành tâm cảnh bên trong Sơn Hà Đồ, là tôn tại song song cơ duyên cùng nguy cơ,..

Nếu bọn họ có thể làm rõ được hư ảo cùng chân thực, tâm cảnh sẽ có sự tăng lên cực lớn, bọn họ đã trải qua trọn vẹn ba ngàn sáu trăm năm, chỉ cần pháp lực tu vi đầy đủ, chỉ sợ lập tức sẽ Kết Anh.

Mà thiên kiêu khác, dù có ở trong huyễn cảnh qua được ba trăm năm, thậm chí năm trăm năm, thì cũng cần phải trải qua mấy chục năm nhân sinh nữa trong hiện thực, mưới có khả năng Kết Anh.

Nếu như sau khi đi ra từ trong Sơn Hà Đồ, ký ức hư ảo bao trùm ký ức chân thực, nhẹ thì tâm ma bất ngờ bộc phát, tu vi đình trệ không tiến, còn nặng thì tâm thần thất thủ điên điên khùng khùng.

Kết quả cuối cùng, đêu do chính bọn họ.

Không ai có thể giúp được bọn họ cả.

Bên trong một tòa đại điện bị trận pháp ngăn trở.

Lý Ngọc đang nằm trên một chiếc giường rất to, đôi mắt của hắn chậm rãi mở ra.

Ký ức một thế này đang không ngừng hiện ra ở trong đầu của hắn, xen lẫn với một số ký ức khác biệt nữa, khiến cho tâm thần hắn khó mà bình tĩnh được, thậm chí còn có một đoạn ký ức khác sớm hơn nữa hiện ra, đó là một đoạn ký ức thuộc về thế giới khác, càng làm cho đầu của hắn đau như sắp nứt ra.

Ba đoạn ký ức khác biệt, ba đoạn nhân sinh, khiến hắn khó mà phân rõ được, đoạn nào là thật, đoạn nào là giả.

Đúng lúc này, ở vị trí ngực của hắn truyền đến một dòng nước ấm, nó lan ra toàn thân, khiến tâm tư của Lý Ngọc dần dần bình tĩnh lại, tư duy cũng trở nên rõ ràng.

Lý Ngọc nhìn về phía ngực.

Nơi đó là vị trí của lò Càn Khôn.

Hắn dần dần nhớ được, trong đoạn trí nhớ ba ngàn sáu trăm năm kia, hắn đã trải qua vô số lần nguy cơ sinh tử, nhưng đều hữu kinh vô hiểm vì có lò Càn Khôn hóa giải, có thể nói, nếu không có lò Càn Khôn, thì lúc hắn ở Nguyên Anh Kỳ đã vẫn lạc rồi.

Lúc này, Lý Ngọc vô cùng bình tĩnh, bắt đầu ngồi chỉnh lý những ký ức này.

Ký ức của một cái thế giới khác kia, hẳn là có liên hệ lẫn nhau với đoạn ký ức ngắn ngủi chưa đến ba chục năm này.

Trong đoạn ký ức này, hắn từ một cái thế giới gọi là Địa Cầu, thông qua một nguyên nhân nào đó không hiểu biết, đi đến nơi này.

Nhưng ở trong đoạn trí nhớ dài dằng dặc ba ngàn sáu trăm năm kia, hắn chỉ là một vị dược đồng nho nhỏ của nước Triệu, dưới cơ xuyên xảo hợp, bị Bạch Vân Quán chọn trúng đi tu hành, cũng từ đây mở ra nhân sinh ầm ầm sóng dậy gần bốn ngàn năm...

Đánh lui dị tộc, lật đổ Thiên Đạo Tông, dẫn đầu Côn Luân trở thành đệ nhất tông của Tu Tiên Giới, cuối cùng thành công lui về, cùng Khả Nhân và Thiền Thiền ẩn cư tu hành...

Mặc dù đoạn ký ức hơn hai chục năm ngắn ngủi mà hắn vừa tiếp nhận sau đó, ngắn ngủi hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng có một chỗ nút thắt cuối cùng của nó, lại làm cho thân thể Lý Ngọc chấn động.

Kim Đan đỉnh phong, Nga Mi, Sơn Hà Đồ, Huyễn cảnh thôi diễn...

Cứ như vậy, ba đoạn ký ức đều đã được sắp xếp đâu ra đó.

Giải

Tu vi Phá Hư là giả, lão tổ Côn Luân là giả, nhân sinh ba ngàn sáu trăm năm kia cũng là do Sơn Hà Đồ tự thôi diễn ra, mục đích của hắn và Tần Khả Nhân tới nơi này, là để trải nghiệm nhân sinh, tăng tâm cảnh lên, để tạo tiền đề cho việc Kết Anh sau này.

Khuynh Tâm là giả, Thanh Ảnh cũng là giả, thậm chí Thiền Thiền và Khả Nhân cũng là giả...

Mặc dù các nàng cũng đều tồn tại trong hiện thực, nhưng những chuyện đã phát sinh trong ba ngàn sáu trăm năm kia, lại hoàn toàn căn cứ vào ký ức của Lý Ngọc mà thôi diễn nên, nhưng khiến hắn không hiểu là, tại sao trong đó lại không có A Ly, không có Chu Tử Tuyên...

Chính vì thiếu các nàng trong đó, nên đoạn ký ức này được thôi diễn, ngay từ đầu đã có sự khác biệt to lớn.

Đã phân rõ được thực tại và hư ảo, nhưng trong lòng hắn vẫn vương vấn một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Ký ức hơn ba ngàn năm kia, dù chỉ là giả, nhưng cảm giác nó mang đến cho hắn, vẫn chân thực như cũ.

Khó trách Ngô Thông đã từng nói, mặc dù Sơn Hà Đồ có thể tăng tâm cảnh lên trong thời gian ngắn, nhưng cũng không thể tiến vào nhiều lần, nếu không thì ký ức sẽ bị hỗn loạn, biến thành đần độn hoặc điên khùng.

Ánh mắt Lý Ngọc nhìn một vòng xung quanh điện, phát hiện ra trên chiếc giường không xa, còn có một người đang nằm đó.

Trận pháp xung quanh này đối với Lý Ngọc chỉ là có cũng như không, hắn đi xuyên qua trận pháp, tới trước gường mà Tần sư tỷ đang nằm.

Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn Tần sư tỷ đang chìm trong say ngủ, sắc mặt có chút phức tạp.

Làm bạn hơn hai ngàn năm, rồi làm đạo lữ một ngàn sáu trăm năm, những gì trải qua giữa bọn họ chẳng thể đếm được, chuẩn bị cùng lúc phi thăng, ... nhưng giấc mộng qua đi, mọi người nói cho hắn, hết thảy đó chỉ đều là giả.

Tần sư tỷ vẫn là Tần sư tỷ, nhưng lại không phải là Khả Nhân của hắn.

Nhìn bóng hình quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, ánh mắt của Lý Ngọc dần dần trở nên nhu hòa, hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nhấc khăn che mặt của nàng lên.

Lúc này, hắn thực sự muốn nhìn một chút, dáng vẻ thật sự của Tần sư tỷ.

Trước giờ nàng vẫn luôn đeo khăn che mặt, đến giờ hắn vẫn chưa biết tướng mạo của nàng. Khả Nhân bên trong huyễn cảnh đó, chẳng qua do hắn tưởng tượng mà ra.

Có lẽ, khi hắn nhìn thấy Tần sư tỷ thực sự, có lẽ những ảo tưởng về Khả Nhân trong lòng hắn, sẽ vơi bớt đi phần nào.

Dưới khăn che mặt, là một khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng mịn và ngũ quan tinh xảo.

Trên má nàng còn đang vương giọt lệ, chiếc mũi thiên nga tinh tế, mắt phượng thanh tú, má ngọc môi anh đào...

Lý Ngọc kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, tràn đầy khó tin.

Làm sao có thể?

Mặt của Tần sư tỷ, và Khả Nhân trong huyễn cảnh, giống nhau như đúc.

Không, đây không phải là huyễn cảnh!

Sắc mặt Lý Ngọc tái đi, đây là tâm ma, tâm ma thật lợi hại, thế mà có thể tạo ra một câu chuyện hoàn mỹ như thế, ngay cả hắn cũng bị lừa.

Bỗng, cô gái đang nằm chậm rãi mở ra hai mắt.

Vừa tỉnh lại, trên mặt nàng vẫn còn mang theo vẻ hơi mờ mịt, lúc nhìn thấy Lý Ngọc đang ở bên cạnh, ánh mắt nàng mới khôi phục thanh minh, vô thức nắm chặt tay của hắn, hỏi :"Chỗ này là chỗ nào, Nam Cung đâu?"

Khả Nhân hỏi câu này, khiến Lý Ngọc không còn nghi ngờ gì nữa.

Khả Nhân trước mắt, chính là Khả Nhân mà hắn nhận biết ba ngàn sáu trăm năm kia, nàng vẫn gọi Yêu nữ là Nam Cung.

Đây không phải là chỗ để giải thích, Lý Ngọc nắm tay của nàng, nói :"Chúng ta đi!"

Hai người dắt tay nhau, đi ra khỏi tòa đại điện bị trận pháp bao trùm này, Chúng nữ nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi ra, đều thấy nao nao.

Nam Cung Thiền càng nhìn tròn cả mắt.

Mặc dù biết trước mắt đều là do tâm ma giả tưởng nên, nhưng nhìn đến Khuynh Tâm và Thanh Ảnh đứng đó, trong lòng Lý Ngọc vẫn rung động như bị ai nắm chặt tim.

Hắn quay đầu lại, ăn ý liếc nhau cùng Khả Nhân.

Hai người cùng bay về phía chúng nữ.

Tần Khả Nhân cầm lấy tay của Nam Cung Thiền, nói :"ĐiI"

Lý Ngọc cũng bắt lấy tay Hứa Khuynh Tâm và Bạch Thanh Ảnh, nhưng hắn vừa mới bay đi chưa được bao xa, thì hư không xung quanh lại chấn động một cái, sau một khắc, Lý Ngọc lần nữa xuất hiện ở cửa đại điện.

Một bà lão tóc trắng, chậm rãi xuất hiện từ trong hư không.

Nam Cung Thiên nhìn Tần Khả Nhân bên cạnh, không hiểu ra sao.

Bạch Thanh Ảnh và Hứa Khuynh Tâm nhìn sang Lý Ngọc, cũng không hiểu gì luôn.

Khương Ly, Chu Tử Tuyền và ba chị em họ Triệu cũng mê mang trước một màn này, đứng yên tại chỗ hoang mang cả đám.

Bà lão tóc trắng nhìn Lý Ngọc và Tần Khả Nhân, lắc đầu nói :"Quả nhiên, ... sớm biết thế thì đã để các ngươi đi ra sớm một chút.....

Một lát sau, Lý Ngọc ngơ ngác nhìn bà lão tóc trắng, hỏi lại :'Ngài nói là, thân thức của ta cùng sư tỷ, cùng ở một cái thế giới?"

Bà lão ung dung nói :"đây chẳng phải vì muốn tiết kiệm một chút pháp lực sao, cơ mà, nếu không phải như vậy, pháp lực của lão thân cũng không có cách nào chèo chống được, để cho các ngươi ở hai thế giới đợi được đến gần bốn ngàn năm..."

Cuối cùng Lý Ngọc cũng hiểu được.

Cái thế giới huyễn cảnh đó, là dựa vào ký ức của hắn và Tần sư tỷ, để đan dệt mà thành.

Một bộ phần trong đó lấy ký ức của Tần sư tỷ làm chủ, một bộ phận khác lấy ký ức của hắn làm chủ, còn một số khác căn cứ vào ký ức của cả hai người để bện nên.

Nàng lớn lên cùng Hứa sư tỷ và Bạch sư tyer, cho nên bên trong Huyễn cảnh đó, cuộc đời của các nàng đều có ràng buộc rất nhiều cùng cả hai người, còn Yêu nữ thì càng là người quan trọng không thể thiếu của cả hắn và Tần sư tỷ.

Ký ức của Lý Ngọc được thể hiện trong lò Càn Khôn, cùng với sự xâm lấn của Linh Nguyên Giới nữa, những chuyện này Tần sư tỷ đều không biết.

Chính bởi vì hai đoạn ký ức xen lẫn nhau, nên huyễn cảnh với có sự khác biệt lớn cùng hiện thực như vậy.

Khuynh Tâm là Hứa sư tỷ.

Thanh ảnh là Bạch sư tỷ.

Còn hết thảy, chỉ là một giấc mộng thật dài và vô cùng chân thực của cả Lý Ngọc và Tần sư tỷ.

Lúc này, tay trái của hắn đang nắm tay Hứa sư tỷ, tay phải vẫn đang nắm tay Bạch sư tỷ.

A Ly, Chu Tử Tuyền và các nàng đều đang nhìn hắn.

Lý Ngọc quả quyết buông tay ra, nhắm mắt lại, ngã xoạch xuống.

Hứa Khuynh Tâm kịp thời đỡ được hắn.

Bà lão tóc trắng lắc đầu nói :"Xem ra bên trong huyễn cảnh, nhất định đã phát sinh rất nhiều chuyện, ta cần biết rõ ràng bọn họ đã trải qua những gì, mới có thể giúp được bọn họ tiếp theo, Thanh Ảnh, huyễn cảnh này hẳn là có liên quan đến ngươi, ngươi lấy Thần Thức tiến vào Sơn Hà Đồ nhìn xem sao!"

Lý Ngọc đang giả vờ ngất trong lòng Hứa sư tỷ cũng sững sờ, gì móa, Sơn Hà Đồ còn có khả năng lưu file?

Hắn đành phải mở mắt ra, rời khỏi vòng tay của Hứa sư tỷ, nói :'Không cần xem, để ta đi, ta sẽ giải thích rõ ràng với Tần sư tỷ, các ngươi yên tâm."

Nói xong, hắn cầm lấy tay Tần Khả Nhân, lần nữa tiến vào bên trong điện.
Bình Luận (0)
Comment