Chương 224 : Kết Anh (2)
Chương 224 : Kết Anh (2)Chương 224 : Kết Anh (2)
Lý Ngọc vừa suy tư vừa nói :"Nếu như nói, Phiêu Miểu Tiên Tông và tu tiên giới Thượng Cổ, đều là bị cái bàn tay khổng lồ kia tiêu diệt, có khả năng Sơn Hà Đồ chỉ là đang thôi diễn tương lai của chúng ta, có lẽ mấy ngàn năm về sau, chúng ta cũng sẽ gặp phải nó..."
Ngô Thông lắc đầu nói ra:" lúc đấy ta chết rồi, quan tâm gì lũ lụt ngập trời nữa, coi như là có tôn tại một người có thực lực diệt thế như vậy, chờ đến lúc hắn xuất hiện, xương cốt ta cũng thành hóa thạch rồi, cái thế giới nát này, hắn muốn diệt thì diệt..."
Cả đời của người phàm chẳng qua mất chục năm, ngay cả tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ, tuổi thọ cũng chỉ ngàn năm, nếu như thời gian mà Sơn Hà Đồ suy diễn không sai, thì cho tới lúc bàn tay khổng lồ kia xuất hiện, cũng phải hơn ba nghìn năm nữa.
Hơn ba nghìn năm, cho dù là cưởng giả Phá Hư, cũng đủ để sống trọn một đời từ lúc sinh ra cho đến xế chiều.
Lúc này, sinh linh của Huyền Thiên Đại Thế Giới vẫn còn bình thường, nhưng hơn ba nghìn năm sau, sẽ chẳng còn tồn tại nữa.
Kể cả các cường giả Hóa Thần hay lão tổ Phá Hư của những thế lực lớn.
Cái kỷ nguyên này có hủy diệt hay không, cũng đâu liên quan trực tiếp với bọn họ nữa.
Nếu dựa theo Sơn Hà Đồ thôi diễn, chỉ có Lý Ngọc, Tần sư tỷ và Yêu nữ còn có khả năng nhìn thấy ngày diệt thế.
Ngô Thông nhìn về phía Lý Ngọc, cảm khái nói :"Có thể tu hành trong huyễn cảnh lâu như vậy, chứng tỏ Sơn Hà Đồ cảm thấy các ngươi có khả năng sống cho đến lúc đó, có lẽ có thể nhìn thấy chân tướng kỷ nguyên thay đổi."
Ở trong ảo cảnh, Lý Ngọc tu hành đã hết sức thuận lợi.
Nhưng dưới tình huống đó, tu vi của hắn vẫn không chịu nổi một kích của bàn tay khổng lồ kia.
Trong thực tại, tốc độ tu hành của Lý Ngọc còn nhanh hơn nữa, ít nhất phải đến cảnh giới Thiên Nhân, mới có tư cách đối mặt với bàn tay khổng lồ kia.
Nam Cương.
Trong một chỗ sơn cốc yên tĩnh.
Năm thanh phi kiếm có mầu sắc khác nhau, đang phong tỏa toàn bộ sơn cốc ở năm hướng khác nhau, sau đó ẩn vào hư không.
Sau khi bố trí xong tru thiên kiếm trận, Lý Ngọc tìm một chỗ trống trên mặt đất của sơn cốc, rồi ngồi xuống đó.
Có kiếm trận này, có thể bảo đám quá trình Kết Anh của hắn, sẽ không phải chịu bất kỳ sự quấy rối nào.
Trong huyễn cảnh hắn đã Kết Anh qua một lân, mặc dù chỉ là ảo cảnh, nhưng lúc này hồi tưởng lại, những cảm nhận này chẳng có gì khác so với ở thực tại cả.
Pháp lực của hắn đã kẹt ở Kim Đan viên mãn khá lâu, tâm cảnh cũng đã đạt tới yêu cầu từ sau khi trải qua huyễn cảnh.
Lý Ngọc lấy một viên đan dược ra, viên Dựng Anh đan này là hắn thắng được từ trên đại hội tiên đạo, là đan dược thượng phẩm có ba đạo đan văn, hắn chiết xuất nó lên đến cực phẩm trước, sau đó mới bỏ viên đan vào trong miệng.
Đan dược vào miệng liền tan ngay, dược lực thuận theo năm cái linh mạch, chảy vào đến đan điền, sau đó tiến vào bên trong Kim Đan thuộc tính Hỏa.
Sau khi dược lực của viên Dựng Anh Đan tiến vào, viên Kim Đan này đột nhiên tăng tốc chuyển động nhanh hơn.
Một tia sương mù tuôn ra từ bên trong viên KIm Đan ra ngoài, chẳng mấy chốc đã bao bọc nó lại hoàn toàn. ...
Côn Luân động thiên.
Ngọc Tuyền Phong.
Nam Cung Thiền ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy tay chống cằm, tự ngẩn người ngắm mình trong gương.
Đã ba tháng không có tin tức của Lý Ngọc, nàng cũng không được ăn món ăn yêu thích trong ba tháng, cũng không có ai trang điểm cho nàng, thói quen có Lý Ngọc ở bên mỗi ngày, đã khiến cho mỗi ngày bây giờ của nàng bỗng dài như cả một năm.
Nếu như không phải giữa hai ngươi có cảm giác linh hồn, nàng còn tưởng là hắn đã xảy ra chuyện rồi.
Theo lý mà nói, hắn Kết Anh hẳn là không chậm như vậy.
Tâm cảnh Phá Hư, lại có đan dược Phá Cảnh, một tháng cũng đã quá đủ để kết thành ngũ hành Nguyên Anh.
Nhưng hắn lại biến mất tận ba tháng.
Nam Cung Thiền nghỉ ngờ, Lý Ngọc hẳn là đang cố gắng trốn tránh các nàng.
Hắn chắc chắn biết rõ, sau khi nàng từ Nga Mi trở về, sẽ tìm hắn gây phiền phức, vì thế liền lấy cớ bế qua không ra, ai cũng không gặp.
Đúng là mới đầu nàng rất tức giận, nhưng sau ba tháng tỉnh táo lại, sự giận dữ của nàng cũng đã tiêu tan toàn bộ.
Chuyện trong huyễn cảnh, cũng không thể trách Lý Ngọc hết được.
Dù sao thì trong huyễn cảnh kia, cũng không phải nàng đưa hắn đến Bạch Vân Quán, mà hắn với nàng quen biết nhau cũng sau Tần Khả Nhân, không có lý do nào mà ở trong thời khắc nguy hiểm, lại đi chọn Ma Đạo yêu nữ mới quen, mà buông tay thân sư tỷ đồng môn.
Có trách thì phải trách Tân Khả Nhân.
Trong thế giới đó có một nửa là của nàng ta, nhất định nàng ta hy vọng Lý Ngọc cứu chính nàng, vì dù sao trong thực tại nàng ta đã bị bại dưới tay nàng, nên nghĩ thắng trở về trong huyễn cảnh.
Nhưng nói lại, thì nàng cũng thật sự không hận nổi Tần Khả Nhân.
Chung sống gần bốn nghìn năm, vô luận là có bao nhiêu ân oán, cũng đều phai nhạt trong năm tháng dài lâu, huống chi, giữa nàng và Tần Khả Nhân vốn chẳng có thâm thù đại hận gì, có chăng chỉ là đọ sức âm thâm giữa hai vị thiên kiêu đỉnh cấp mà thôi.
Ở bên trong ảo cảnh, các nàng cũng giống vậy, đọ sức mấy ngàn năm với nhau, nhưng vẫn chưa từng phân ra thắng bại.
Sau mấy nghìn năm, tất cả những người nàng nhận biết đều đã bỏ nàng mà đi, trừ Lý Ngọc ra, thì người vẫn mãi luôn ở bên cạnh nàng cũng chỉ có Tần Khả Nhân nữa, thân phận của hai người trong ảo cảnh, không chỉ là đối thủ, mà còn là bạn bè, hơn nữa còn là bạn thân nhất...
Thân đến mức độ nàng căn bản khó có thể tưởng tượng được.
Đoạn ký ức kia chắc chắn Tần Khả Nhân cũng có, sự tương phản giữa huyễn cảnh và thực tại này, khiến mỗi lần hai người gặp nhau, đều cực kỳ lúng túng.