Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 318 - Chương 226: Thân Bất Do Kỷ (2)

Chương 226: Thân bất do kỷ (2) Chương 226: Thân bất do kỷ (2)Chương 226: Thân bất do kỷ (2)

Dưới tình huống bình thường, tu tiên giả Kim Đan nhất chuyển muốn trực tiếp đột phá, cần phải luyện hóa Klm Đan của năm vị cùng giai, trong đó ít nhất hai vị phải có tu vi nhất chuyển đỉnh phong, mà còn có khả năng không tấn cấp được, yêu cầu phải thêm Kim Đan nữa.

Trong đó, lực lượng phần nhiều trong Kim Đan, đều bị lãng phí trong quá trình luyện hóa.

Mà Kim Đan cộng thêm linh thảo linh dược, luyện chế thành Cửu Chuyển đan, đại khái có thể tiết kiệm được một nửa năng lượng của Kim Đan, chừng đó Kim Đan luyện thành Cửu Chuyển Đan để cho hai vị Kim Đan nhất chuyển tấn cấp, có xác xuất là một trăm phần trăm.

Đường tắt thăng tiến tu vi nhanh nhất, vĩnh viễn là cướp đoạt thành quả tu hành của người khác, nhưng loại cướp đoạt này, không có cách nào bảo tôn trăm phần trăm năng lượng, cho dù luyện chế thành Cửu Chuyển đan, thì cũng phải lãng phí mất sáu phần năng lượng của Kim Đan, mà phần năng lượng lãng phí này, lò Càn Khôn cũng không có cách nào hấp thu được.

Không giống với luyện chế những đan dược khác, Lý Ngọc luyện chế Cửu CHuyển Đan, sẽ có lợi tức cực kỳ ít ỏi.

Hắn không thể giống như luyện chế những đan dược khác, mười phần vật liệu thì nuốt hẳn chín phần, bảy phẩn vật liệu thì nuốt sáu phần, nên thay vì báo ra một cái giá không hợp thói thường, thì chẳng bằng tự hắn luyện hóa cho bớt chuyện.

Trước kia trực tiếp luyện hóa mười lăm viên Kim Đan cùng giai, mới có thể cho ba vị Kim Đan Kỳ tấn cấp một chuyển.

Lý Ngọc dùng mười lăm viên Kim Đan, có thể luyện được sáu viên Cửu Chuyển Đan, đưa ra bốn viên, lưu lại cho mình nhiều nhất hai viên, kiếm ba mươi phần trăm lợi nhuận, nếu như lưu lại một viên, hắn chỉ có thể kiếm được trên dưới mười sáu phần trăm, lợi nhuận chỉ bằng khoảng một phần mười lúc trước.

Nếu như trước đây, việc lấy được lợi nhuận ít ỏi như này, hắn còn chẳng thèm nhìn.

Nhưng bây giờ không giống vậy.

Trước kia bên người hắn chỉ có một mình Chu Tử Tuyền, trừ cung cấp tài nguyên cho bản thân tu hành, thì cũng chỉ nuôi thêm mỗi nàng, nói chung là khá dễ dàng.

Nhưng bây giờ hắn có hai vị đạo lữ chính thức, ba vị chuẩn bị thành đạo lữ, cảm tình gân bốn ngàn năm với Tần sư tỷ cũng không thể bỏ xuống, mà lo cho Tần sư tỷ thì càng không thể bỏ qua Yêu nữ được.

Chừng này đã là bảy người.

Bây giờ Linh Nhi cũng đã Hóa HÌnh, hắn có thể mặc kệ nàng sao?

Hiển nhiên là không.

Ngoài ra, trong lòng của hắn cũng không bỏ xuống được Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ.

Nghiêm chỉnh mà nói, Lý Ngọc cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì với hai nàng.

Dù sao chuyện xảy ra bên trong huyễn cảnh, chỉ là do Lý Ngọc một mình tưởng tượng, chẳng liên quan trực tiếp với các nàng.

Nhưng hắn thật sự có thể mặc kệ sao?

Ngàn năm sinh tử vô biên, không cần suy nghĩ cũng sẽ không bao giờ quên.

Mặc dù đã rời khỏi Sơn Hà Đồ, nhưng mỗi lần Lý Ngọc nhớ tới các nàng, chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh ở bên nhau lại hiện về, khiến lòng hắn vẫn đau đớn khó hiểu, đoạn ký ức đó là ký ức khắc sâu nhất trong huyễn cảnh của hắn.

Tính cả các nàng, vậy cũng tròn mười người.

Hắn nhất định phải cố gắng thật nhiều, không buông tha bất kỳ cơ hội nhỏ bé nào, mới có thể đảm bảo được trên đường tu hành của hắn, những người bên cạnh sẽ không có ai bị bỏ lại phía sau, nên dù là lợi nhuận ít ỏi, cũng không thể bỏ qua.

Còn độc thân, hắn chỉ cần lo thân là được.

Nhưng đã có người để lo lắng, thì cũng sẽ nhiêu hơn một phần trách nhiệm.

Vì thế hắn xin chỉ thị từ sư tôn, để Côn Luân công bố ra tu tiên giới, tin tức Côn Luân có thể luyện chế được Cửu Chuyển Đan và Dựng Anh Đan, bất kể là Chính Đạo hay Ma Đạo, đều có thể tìm hắn luyện chế hai loại đan dược này, giá cả thì là, hai viên Cửu Chuyển Đan đổi một viên Dựng Anh Đan, mười năm viên Kim Đan cùng giai, có thế đổi bốn viên đan dược có thể trược tiếp tăng lên một chuyển Kim Đan. ....

Ngọc Tuyền Phong.

"Đây là Linh Nhi sao?”

"Thật đáng yêu!"

"Linh Nhi nghe lời, gọi Hinh Nhi tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ngươi kẹo ăn..."...

Xa nhau bốn tháng, Lý Ngọc lần nữa trở về Côn Luân, lại bị chúng nữ vứt sang một bên, đúng như hắn dự đoán, nhìn thấy Linh Nhi đáng yêu xong, hắn liền trực tiếp bị các nàng cho ra rìa.

Hắn từ Ngọc Hư Phong trở lại, thậm chí không có ai liếc mắt hắn một cái.

Thành công chuyển sự chú ý đến Linh Nhi, Lý Ngọc cũng được vui vẻ thanh nhàn, một mình ngồi tại đình ngắm cảnh trên núi hóng gió.

Mất bốn tháng rốt cuộc cũng chờ đến lúc Lý Ngọc trở vêâm Nam Cung Thiền định đi tìm hắn, nhưng bay được nửa đường thì nàng dừng lại trên không.

Ngoài đình đã có hai người đang đứng đó.

Hứa Khuynh Tâm và Bạch Thanh Ảnh vốn chỉ sơ giao, nhưng mấy tháng nay đã trở thành đôi bạn thân dính chặt với nhau, líu ríu nói chuyện suốt ngày.

Đoạn ký ức trong huyễn cảnh kia, không đến mức khiến các nàng khó phân thực ảo, nhưng lại vô tình thay đổi một số chuyện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hỏi :"ai lên trước?"

Mấy tháng nay, hai nàng đã thống nhất là, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng ra, như vậy mới có thể giúp Lý Ngọc sớm thoát khỏi ký ức của huyễn cảnh quấy nhiễu, sau này giữa bọn họ cũng sẽ không còn lúng túng nữa.

Bạch Thanh Ảnh nhìn Hứa Khuynh Tâm nói ra :"Ngươi lên trước đi, sù sao trong huyễn cảnh, ngươi là mối tình đầu của hắn."

Hứa Khuynh Tâm tức giận lườm nàng một cái, nói ra :"Ngươi còn là đạo lữ đầu tiên của hắn kìa, lân đầu của hắn cũng là ngươi luôn..."

"KHông phải đã hứa không nhắc chuyện đó nữa à?”"...

Hai người "khiêm nhượng" lẫn nhau trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Hứa Khuynh Tâm đi vào trong đình trước.

Lý Ngọc bóc một quả Nho ném vào trong miệng, cười cười như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói :"Khuynh... khụ Hứa sư tỷ, có chuyện gì sao?"

Hứa Khuynh Tâm ngồi đối diện với hắn qua cái bàn đá.

Trước khi tiến nhập Sơn Hà Đồ, trong lòng của Lý Ngọc, Hứa sư tỷ chính là một vị sư tỷ truyền đạo thụ nghiệp cho hắn, không có một chút tâm tư mập mờ nào, nhưng từ lúc ở trong huyễn cảnh đi ram hắn thật sự không có cách nào mà dùng tâm tính như cũ nhìn nàng được nữa.

Không thấy nàng thì không sao, nhưng khi khoảng cách hai người gân như vậy, ký ức huyễn cảnh bị hắn chôn vào trong sâu thẳm, lại bắt đầu có dấu hiệu rục rịch.

Nhưng cũng không đến mức rần rần như ở cùng với Tần sư tỷ, mà hắn vẫn còn khống chế được.

Hứa Khuynh Tâm nhìn Lý Ngọc, trên mắt xuất hiện sự phức tạp nhưng lại nhanh chóng phục hồi tinh thân, ho nhẹ một tiếng, nói ra :"Chuyễn xảy ra trong huyễn cảnh, ta cũng đã biết..."

Lý Ngọc thầm than trong lòng, chuyện phải đến sớm muộn sẽ đến.

Hắn cũng thu lại tâm tình, nhìn về phía nàng nói ra :'Sư tỷ, đây..."

Hứa Khuynh Tâm nói :"Ta biết rõ, cái này cũng không thể trách ngươi, chuyện phát sinh bên trong huyễn cảnh, cũng không phải ngươi có thể khống chế, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần bởi vì chút chuyện này mà phiền não, đó chẳng qua chỉ là huyễn cảnh mà thôi..."

Lý Ngọc nhìn nàng, ánh mắt lâm vào hồi ức.

Khuynh Tâm vẫn ân cần săn sóc khéo hiểu lòng người như cũ, lúc này người đang ngồi đối diện hắn, và Khuynh Tâm trong huyễn cảnh, dường như nhập vào nhau làm một.

Ký ức huyễn cảnh triệt để mất khống chế, từng màn chung đụng của hai người trong huyễn cảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, ký ức của hắn cuối cùng ngừng lại ở giây phút nàng qua đời trong ngực hắn...

Một giây sau, bộ dáng xinh đẹp nhất của nàng lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt LÝ Ngọc.

Hắn nắm lấy bàn tay của nàng, giọng khàn khàn gọi :'Khuynh Tâm..."

Hứa Khuynh Tâm đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lý Ngọc, nhìn thấy trong đó là sự đau khổ và tưởng niệm đan xen, trong lòng bỗng run rẩy kịch liệt, ký ức huyễn cảnh cũng ùa về, làm nàng cũng bất giác nắm chặt tay LÝ Ngọc, run giọng nói :"Ta đây, ta vẫn luôn ở đây..."

Mặc dù nàng đã hồi thần lại trong nháy mắt, nhưng đôi mắt thâm tình chan chứa biết bao nhiêu điều muốn nói kia của Lý Ngọc, khiến đôi tay của nàng cũng chẳng còn sức mà rút ra nữa.

Bạch Thanh Ảnh đang ở bên ngoài đình vẫn luôn chú ý động tĩnh nơi này, thấy vậy thì trợn tròn cả mắt.

Không phải đi giải thích nói rõ à, sao lại thế kia rồi?

Nam Cung Thiên cũng đang đứng núp phía sau một cái cây ở đằng xa, vừa tức vừa vội, trút giận lên cây đại thụ một cước, khiến cho mặt đất lắc lư một hồi...
Bình Luận (0)
Comment