Chương 227: Thiên vị (1)
Chương 227: Thiên vị (1)Chương 227: Thiên vị (1)
"Ehèml"
Lý Ngọc đang chìm trong sự khao khát mãnh liệt về Hứa Khuynh Tâm, thì đột nhiên có một giọng nói kéo hắn trở về thực tại.
Dưới tình huống không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, chính hắn căn bản sẽ không có cách nào khống chế được ký ức huyễn cảnh, nhưng nếu có sự quấy nhiễu từ bên ngoài, thì loại trạng thái khó kìm lòng được này, rất dễ bị đánh vỡ.
Ví dụ như lần trước, lúc hắn và Tần sư tỷ đang ở trọng thái vong tình, bị một tiếng quát của Yêu nữ cắt ngang.
LÝ Ngọc nhìn Bạch sư tỷ đã xuất hiện trong đình, lại nhìn về phía đối diện.
Ở phía bên kia bàn, vẻ mặt của Hứa sư tỷ đang cực kỳ lúng túng, còn chính mình đang nắm chặt bàn tay của nàng ấy.
Lý Ngọc buông tay ra, nhắm mắt lại không dám nhìn nàng nữa, vội vàng nói :"Sư tỷ, thật sự xin lỗi..."
Hứa KHuynh Tâm cũng vội vàng nói :"Không có gì, cái này không thể trách ngươi..."
Nàng cũng không để ý đến việc lúc nãy Lý Ngọc mạo phạm mình, mà lo lắng cho tình trạng của hắn hơn, nhìn theo tình huống lúc nãy đến xem, thì bản thân Lý Ngọc vẫn bị ảnh hưởng rất sâu bởi Ký ức trong huyễn cảnh.
Bạch Thanh Ảnh nhìn LÝ Ngọc, lo lắng hỏi :"Ngươi... không sao chứ?"
Lý Ngọc lắc đầu, nói :"KHông sao, chỉ là nhìn thấy Hứa sư tỷ, nhất thời không ngăn chặn được ký ức trong huyễn cảnh., xin lỗi..."
Hứa Khuynh Tâm an ủi hắn :”Ta nói Huyễn cảnh không cách nào khống chế, ngươi không cần phải nói xin lỗi nữa”"
Bạch Thanh ẢNh cũng nói theo :"Đúng vậy, ngươi cứ coi như đó là một giấc mộng xuân... hừ, thành một giấc mộng thì tốt rồi, không có ai sẽ vì một giấc mộng mà trách ngươi cả."
LÝ Ngọc gật đầu nói :"Ta biết rồi, cảm ơn sư tỷ, không có chuyện gì khác nữa thì ta về trước tu hành đây.
Bạch Thanh Ảnh đang định nói...
Chính là muốn khuyên hắn vài câu, nhưng đã không thấy Lý Ngọc đâu cả.
Lý Ngọc giống như chạy trốn khỏi nơi đây, né hẳn bốn tháng, mà Lý Ngọc phát hiện ra chẳng có chút tác dụng nào.
Dưới tình huống đa số, ký ức huyễn cảnh vẫn luôn bảo trì trạng thái yên lặng, nhưng nếu bị kích động đặc biệt, sẽ nhanh chóng chiếm giữ chủ đạo, hắn căn bản không thể nào phản kháng được.
Dù sao thì một bên là Ký ức ba ngàn năm, một bên chưa đến ba mươi năm, sự chênh lệch giữa hai bên là không phải bàn.
Theo thời gian, khi ký ức thực tại tăng trưởng, có lẽ sẽ đảo ngược tình thế, nhưng cho đến lúc đo, cũng không biết là chuyện bao nhiêu năm về sau nữa.
Sau khi Lý Ngọc rời đi, Bạch Thanh Ảnh và Hứa Khuynh Tâm liếc nhìn nhau, trong mắt đều có sự bất đắc dị, Hứa Khuynh Tâm thở dài :"Làm sao bây giờ?"
Bạch Thanh Ảnh lắc đầu :"Ta cũng không biết nữa..."
Nàng xuất thân từ Nga Mi, nên biết rõ sự lợi hại của Sơn Hà Đồ, từ nhỏ nàng đã nghe sư tôn nói vê nó, kể rằng một số vị thiên kiêu đi từ trong Sơn Hà Đồ ra, tính tình thay đối lớn, không phân biệt được rõ ràng huyễn cảnh và thực tại, thậm chí còn bị điên cuồng phát điên vì sự xung đột của hai đoạn ký ức.
Vì thế có rất ít đệ tử trẻ tuổi của tông môn dám tiến nhập SƠn Hà Đồ để tu hành.
Những vị Thiên Kiêu kia chẳng qua chỉ ở trong đó khoảng hai ba trăm năm, nhưng Lý Ngọc còn ở lại trong đó tận ba ngàn sáu trăm năm, là gấp những người kia hơn chục lần, hắn và Tần sư muội vẫn có thể áp chế được ký ức huyễn cảnh trong phần lớn thời gian, thì tâm trí so với những người khác đã có thể coi là cực kỳ kiên định rồi.
Chỉ đến lúc gặp các nàng, thì mới bị thất thố như vậy.
Bạch Thanh Ảnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói :"Chúng ta bắt chước KHuynh Tâm đi, dùng khăn lụa che mặt lại, hắn không nhìn thấy mặt chúng ta, cũng có thể tốt hơn một chút nhỉ?"
Ánh mắt của Hứa Khuynh Tâm hơi sáng lên, gật đầu :"Có thể thử xem sao, nhưng mà phải dặn các vị sư muội, đừng nhắc chuyện Huyễn cảnh với hắn, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra..."
Bạch Thanh Ảnh cũng gật đầu, nói ra :"Ta sẽ nói chuyện với nhóm Hinh Nhi, đúng rồi, còn Nam Cung cô nương nữa... ô, Nam Cung cô nương thì sao?”"...
Ngọc Tuyền Phong.
Lý Ngọc trở lại cung điện tu hành của chính mình.
Hắn ngồi trên gường, thở một cái thật dài.
Chuyện này còn khó giải quyết hơn so với hắn tưởng tượng, nếu không muốn bị ký ức huyễn cảnh ảnh hưởng, trừ khi hắn không gặp Tần sư tỷ, Hứa sư tỷ, Bạch sư tỷ, và Yêu nữ.
Trong bốn người, thì vấn đề của Tần sư tỷ là nghiêm trọng nhất.
Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ còn đỡ, huyễn cảnh cũng không ảnh hưởng quá sâu đối với các nàng, cho dù có bị hắn ảnh hưởng, thì các nàng vẫn có thể bảo trì tỉnh táo như cũ, nên mọi chuyện sẽ không phát triển theo hướng tệ đi.
Nhưng Tần sư tỷ thì khác, nếu hai người cùng lúc bị ký ức huyễn cảnh khống chế, mà lại không có sự quấy nhiễu từ bên ngoài, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, chuyện lần trước cũng coi như gặp may.
Trái lại thì, Yêu nữ là người hắn không lo lắng quá nhiều.
Dù sao nàng và ở trong huyễn cảnh cũng không quá tương phản, trong đó tính tình nàng cổ quái, ở thực tại cũng chẳng khác mấy, hai người ôm hôn nhẹ nhàng trong huyễn cảnh, cũng có thể nhẹ nhàng ôm hôn trong thực tại, nên Lý Ngọc và Yêu nữ cũng không có gì quá chênh lệch, nhưng với các nàng khác thì không giống, với Tần sư tỷ, Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ, đừng nói là ôm nhẹ một cái, mà ngay cả nắm cái tay đã là vượt ranh giới...
Lý Ngọc vừa nghĩ đến Yêu nữ, thì đã thấy nàng đến.
Nam Cung Thiền đi vào trong đại điện, nhìn Lý Ngọc bằng ánh mắt phức tạp.
Mấy tháng qua, nàng đã sớm nghĩ thông suốt, không thể trách hắn vì chuyện trong huyễn cảnh được.
Nàng cũng không phải là người điêu ngoa vô lý. Nhưng nhìn bộ dáng tình ý miên man của hắn và Hứa KHuynh Tâm, trong lòng nàng vẫn không khỏi chua xót, so với bây giờ, nàng càng hoài niệm thời gian một năm ở Huyền Âm Giáo kia.
Một năm đó, Lý Ngọc hoàn toàn thuộc về mình nàng.
Nhưng bây giờ, người bên cạnh hắn càng ngày càng nhiêu, thời gian hắn dành cho nàng, cũng càng ngày càng ít.
Chẳng qua chỉ là một hồi ảo cảnh, lại khiến mọi chuyện đều thay đổi.
Quan trọng nhất là, nàng đã không xác định được, bản thân mình có vị trí nào trong lòng Lý Ngọc.
Lý Ngọc ngồi ở trên giường, vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh mình, Nam Cung Thiền đi tới ngồi xuống, nhưng lại nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không nói lời nào.
Lý Ngọc cười hỏi :"Đã lâu không gặp, nhớ ta không?”
Nếu lúc trước, hắn sẽ không nói như vậy cùng Yêu nữ, nhưng trải qua mấy nghìn năm làm bạn trong huyễn cảnh, loại lời nói kiểu mập mờ như thế này, lại được hắn thốt ra theo bản năng.
Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, nói :'Không có!"
Lý Ngọc thất vọng nói :"Thiệt thòi ta nhớ ngươi nhiều như vậy..."
Nam Cung Thiền liếc hắn thêm cái nữa, nói ra :”Ta thấy là ngươi nhớ Hứa sư tỷ của mình thì đúng hơn, dù sao đây cũng chính là sư tỷ Khuynh Tâm của ngươi, là người đầu tiên ngươi thích ở trong huyễn cảnh..."
"Huyễn cảnh là huyễn cảnh, thực tại là thực tại..."
"Nàng chỉ là là đạo lữ trong huyễn cảnh của ngươi, thế sao ngươi còn nắm tay nàng trong thực tại?"
"Đó là bởi bị ký ức thực tại của ta đã bị ký ức huyễn cảnh khống chế..."
Lý Ngọc điềm tĩnh trả lời, hũ dấm chua Yêu nữ hắn đã uống mấy ngàn năm, hắn biết rõ, không có chuyện Yêu nữ không ghen, cũng không có chuyện hắn không dỗ tốt Thiền Thiền.
Lý Ngọc không tiếp tục đề tài này, mà chỉ nói :"Ngươi nhắm mắt lại, ta tặng ngươi một món quà."
Đối phó nàng, hiệu quả nhất là lảng sang chuyện khác.
Đuôi lông mày của Nam Cung Thiền nhảy lên :"Quà gì?"
Lý Ngọc cười :"Ngươi cứ nhắm mắt lại trước đi đãit"
Nam Cung Thiền nhìn Lý Ngọc một cách bất mãn, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Sau đó, môi của nàng truyền đến xúc cảm quen thuộc.
Kháng cự một cách tượng trưng trong nháy mắt, nàng liền cướp quyền chủ động, hai cánh tay đã vòng qua cổ của Lý Ngọc, đầu lưỡi linh hoạt cũng bắt đầu chủ động khám phá.
Có quỷ mới biết bốn tháng không gặp Lý Ngọc này, nàng đã phải chịu đựng như thế nào.
Nhưng mà rất nhanh, cơ thể Nam Cung Thiền khẽ run lên, nàng cảm giác được một đạo lực lượng được truyền vào trong miệng của nàng, từ miệng của Lý Ngọc đưa qua, sau đó chảy dọc theo yết hầu, tới đan điền, cuối cùng tràn vào viên Kim Đan thuộc tính Hỏa của nàng.
Kim Đan vốn chỉ có tứ chuyển, sau khi đạo lực lượng đó tràn vào, lập tức tăng lên một chuyển nữa.
Nam Cung Thiền hơi sững sờ, tròn mắt lên nhìn Lý Ngọc, hỏi :"Đây là cái gì?"
Lý Ngọc cười cười :"Quà tặng nàng đói"
Thể nội tu tiên giá tự thành hai cái không gian, vừa là đan điền, vừa là tử phủ, sau khi kết thành Nguyên Anh, thì Nguyên ANh sẽ chiếm giữ Tử Phủ, đan điền sẽ trở nên trống không, Luyện Đan SƯ thượng cổ sẽ lợi dụng Đan Điền đề làm lò, vượt cấp luyện chế đan dược, mà đan dược luyện chế ra, cũng có thể chứa đựng ở trong đan điền.
Một cái hôn có thể trở nên mạnh mẽ, chuyện này thật thần kỳ.
Nam Cung Thiền tạm thời quên mất cơn giận của mình, liếm liếm bờ môi. Hỏi :"Còn gì nữa không?”
LÝ Ngọc nhìn nàng nháy mắt :"Vậy còn phải xem ngươi."
Nam Cung Thiền suy nghĩ một chút, chủ động hôn hắn, một lát sau, lại có đạo lực lượng khác tràn vào, Kim Đan thuộc tính Thủy của nàng, cũng có nhiều thêm một đạo hoa văn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vừa được thoải mái, lại có thể tăng lên tu vi, chuyện tốt này đúng là phải tiếp tục, nàng không do dự nữa, lại dán môi lên.
Nhưng lần này, nàng hôn mãi mà vẫn không thấy có thêm lực lượng thần kỳ nào truyền đến cơ thể nữa.
Đôi môi của nàng rời khỏi môi Lý Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.
Lý Ngọc nhún vai :"Hết rồi!"
Nam Cung Thiền trừng mắt lườm hắn một cái :"Sao ngươi không nói sớm?"
Lý Ngọc vô tội :"Ngươi đâu có hỏi!"