Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 229: Trân Minh Và Ngô Thông

Chương 229: Trân Minh và Ngô Thông Chương 229: Trân Minh và Ngô ThôngChương 229: Trân Minh và Ngô Thông

Rời khỏi Ngọc Châu Phong, Lý Ngọc trở lại Ngọc Tuyên Phong.

Ngọc Tuyền Phong vắng ngắt, tất cả mọi người đều đang bế quan tu hành, luyện hóa Cửu Chuyển đan, chỉ cần ngưng tụ thành Nguyên Anh, thì có thể có được tuổi thọ nghìn năm, cũng có thể chân chính bước vào danh sách cường giả phổ biến nhất của tu tiên giới.

Vì thế nên cho dù là Khương Ly, Chu Tử Tuyền hay ba chị em họ TRiệu, sau khi có được Cửu Chuyển đan, thì đã không chờ được mà chạy đi bế quan ngay.

Ngay cả Linh Nhi, cũng bị các nàng tóm đi bắt tu hành.

Trong đình ngắm cảnh trên đỉnh núi, có một bóng người đang ngồi trong đó.

Lý Ngọc bay vào trong đình, ngồi xuống đối diện nàng, hỏi :"Tại sao không đi luyện hóa đan dược?"

Với tính cách tranh cường háo thắng của Yêu nữ, Lý Ngọc còn tưởng rằng nàng sẽ là người bế quan đầu tiên, để nhanh chóng tăng tu vi lên tới Kim Đan đỉnh phong.

Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, khó khăn lắm nhóm đạo lữ của hắn mới bế quan hết, nàng có cơ hội ở một mình cùng hắn, bây giờ bế quan chẳng phải quá lãng phí cơ hội và thời gian sao?

Nhưng mà ngoài miệng nàng vẫn hừ một tiếng :"Ta thích luyện hó lúc nào thì luyện hóa, ngươi quản ta?

Lý Ngọc nhìn nhìn nàng, hỏi :"Hay để ta giúp ngươi?"

Nghĩ đến tình cảnh Lý Ngọc giúp mình tăng lên tu vi, Nam Cung Thiền vô thức nuốt một ngụm nước bọt, vì nàng còn đang nổi giận với Lý Ngọc, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng sâu tỏng lòng cực kỳ muốn đồng ý, nên cái này khiến nàng cực kỳ xoắn xuýt.

Lý Ngọc đứng lên, cầm lấy cổ tay của nàng, nói :"đi!"

Cửu Chuyển đan là do vô số Luyện Đan Sư xuất chúng của Phiêu Miểu Tiên Tông đã phí bao tâm huyết chế tạo ra, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, chỉ là sau mỗi lần phục dụng một viên vào, cần một chút thời gian để luyện hóa dược lực còn thừa.

Nếu có cường giả Nguyên Anh Kỳ ở bên cạnh giúp đỡ, có thể giảm đi thời gian luyện hóa dược lực dư thừa đó.

Trong điện của Nam Cung Thiền.

Nam Cung Thiền khoanh chân ngồi trên giường, Lý Ngọc cũng đang ngồi xếp bằng ở phía sau nàng, hay tay đang đặt trên lưng Yêu nữ.

Mỗi khi nàng ăn một viên Cửu Chuyển đan vào, Lý Ngọc lại dùng pháp lực của hắn giúp nàng luyện hóa dược lực dư thừa, rất nhanh, tu vi của yêu nữ liền tăng lên tới ngũ linh mạch Kim Đan viên mãn.

Giống như Lý Ngọc và Tần sư tỷ vậy, hai người đã tích lũy tâm cảnh đầy đủ ở trong huyễn cảnh, nên sau khi Kim Đan viên mãn, chỉ cần ăn vào Dựng Anh đan, liền có thể đột phá.

A Ly và Tử Tuyền thì vì tu vi tâm cảnh không đủ, nên phải ăn thêm một viên Phá Chướng Đan nữa.

Mà như Yêu nữ, Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ, ba người mặc dù không tu hành trong Sơn Hà Đồ, nhưng lại đứng ngoài thể nghiệm qua, nên tình huống của các nàng, Lý Ngọc cũng không rõ ràng lắm.

Sau khi Yêu nữ ăn Dựng Anh Đan vào, cũng không trực tiếp ngưng tụ Nguyên Anh như Lý Ngọc. Điều này có nghĩa, mức độ tăng lên tâm cảnh của người trực tiếp tu luyện trong Sơn Hà Đồ và người thể nghiệm, là có khác nhau.

Nam Cung Thiền lại tiếp tục ăn vào một viên Phá Chướng Đan, nhưng Klm Đan của nàng vẫn không có dấu hiệu biến hóa nào như cũ.

Nàng quay đầu nhìn Lý Ngọc, nghỉ ngờ hỏi :"Vì sao còn không Kết Anh?”

Truyền thừa Đan Đạo của Phiêu Miểu Tiên Tông, Lý Ngọc đã nghiên cứu hòm hòm, nên cũng hiểu rất rõ đối với Phá Chướng Đan, đan này cũng không phải là cứ ăn vào sẽ có tác dụng ngay, mà cũng cần một quá trình lâu dài nữa.

Thời gian đó thay đổi tùy theo mỗi người, và có liên quan đến cơ sở tu vi tâm cảnh của người tu luyện.

Tu vi tâm cảnh cao, có khả năng sẽ đột phá trong hai đến ba năm, còn tu vi tâm cảnh chưa đủ, có thể yêu cầu trên dưới mười năm.

Mười năm nghe thì lâu, nhưng có thể khiến trong mười năm, có được tâm cảnh của một trăm năm, đó đã là chuyện hết sức nghịch thiên, cho dù ở tại Phiêu Miểu Tiên Tông năm đó, cũng chỉ có rất ít thiên kiêu mới có tư cách phục dụng.

Bây giờ dù nàng không đột phá, nhưng dược lực Dựng Anh Đan đã dung nhập vào trong Kim Đan, chỉ chờ tu vi tâm cảnh đầy đủ, là có thể phá Đan thành Anh.

Nam Cung Thiền xoay người lại, đối mặt với Lý Ngọc nói :"Cảm ơn!"

Nàng cố gắng nhấn mạnh hai từ "Cảm ơn" này lần nữa.

Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, Lý Ngọc cầm tay nàng, rồi mỉm cười nhìn Yêu nữ.

Nam Cung Thiền định rút tay về, Lý Ngọc lại giữ chặt, nàng định rút về lần nữa, LÝ Ngọc vẫn giữ chặt, hai người cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy nhiều lân.

Yêu nữ gần hết kiên nhẫn, cố gắng rút tay ra lần cuối, thì Lý Ngọc hơi dùng sức, kéo cả người nàng vào trong ngực mình.

Trong thế giới huyễn cảnh, mỗi lần Thiền Thiên nổi giận, hắn dùng cách này dỗ nàng, mọi việc đều thuận lợi. ...

Một lát sau, Nam Cung Thiền đỏ mặt buộc chặt lại đai lưng cho Lý Ngọc, huyễn cảnh kia mặc dù nàng không trực tiếp trải qua, nhưng thể nghiệm hơn ba ngàn năm đó, tuy rằng không thể trực tiếp ảnh hưởng đến tư tưởng của nàng, vẫn vô tình ảnh hưởng đến hành vi của nàng, ít nhất là trong những lúc quên mình, nàng sẽ theo thói quen làm ra một vài động tác dư thừa.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Ngọc một cái, rồi hỏi :"Có phải ngươi thích Tần Khả Nhân rồi không?"

Vấn đề này khiến cho Lý Ngọc khá nặng nề.

Nếu như trước khi tiến nhập Sơn Hà Đồ, Tần sư tỷ ở trong lòng hắn, nhiều nhất chỉ là thân sư tỷ có ân thụ nghiệp đối với hắn mà thôi.

Nhưng trải qua chung sống hơn ba ngàn năm, quan hệ của hai người đã thay đổi từ lâu.

Cảm tình của hắn và Khả Nhân ở trong huyễn cảnh, hoàn toàn không thua cảm tình của hắn với Thiền Thiền.

Còn có Khuynh Tâm và Thanh Ảnh...

Lý Ngọc có thể cảm nhận được, hai đoạn ký ức hư ảo và chân thực đang từ từ dung hợp lại với nhau, thậm chí ảnh hướng đến suy nghĩ và hành vi của hắn trong thực tại. LÝ Ngọc không trả lời, một lúc sau Nam Cung Thiền gật đầu nói :"Ta biết rồi...

Sơn môn Côn Luân động thiên.

Linh thuyền của Huyền Âm Giáo chậm rãi lên cao, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Lý Ngọc.

Yêu nữ trở lại Huyền Âm Giáo, Chưởng Giáo Huyền Âm Giáo đang bế quan tìm hiểu Hóa Thần đại đạo, nàng là Thánh Nữ, vốn chính là Chưởng Giáo kế nhiệm của Huyền Âm Giáo, nên phải về tông môn để chủ trì sự vụ trong tông.

Lý Ngọc cũng không giữ nàng lại, Thiền Thiền trong thực tại, cũng không phải là Thiên Thiên trong huyễn cảnh, có một số việc vẫn phải cần thời gian mới được.

Nhân sinh của bọn họ còn chưa đi được một phần trăm, còn rất nhiều thời gian.

Một lát sau, ở tổng bộ của Nhật Nguyệt Tông.

Lý Ngọc giao cho Trần Minh và Ngô Thông, mỗi người chín viên Cửu Chuyển đan, một viên Dựng Anh Đan, và nói :"Ta chỉ có thể giúp nhóm các ngươi những thứ này, về phương diện tâm cảnh, thì các ngươi phải tự nghĩ biện pháp rồi."

Hắn chỉ có mười viên Phá Chướng Đan, nếu tâm cảnh Yêu nữ không đủ, chỉ sợ Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ cũng không đủ, các nàng đều cần một viên Phá Chướng Đan này.

Lại thêm Tử Tuyền, A Ly, Phán Nhi, Liên Nhi, Hinh Nhi, còn có Linh Nhi nữa, Lý Ngọc chỉ còn lại một viên Phá Chướng đan duy nhất, hai người bọn họ không đủ chia, thì thà rằng ai cũng không cho.

Đối với chuyện tu hành tâm cảnh của Ngô Thông và Trần Minh, Lý Ngọc cũng hoàn toàn không quá lo lắng.

TRần Minh mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khúc chiến hắn ta trải qua, cũng như lịch duyệt của Ngô Thông nữa, cho dù Nguyên Anh Kỳ sống mấy trăm năm, có khi còn theo không kịp, đây đều là ưu thế về phương diện tâm cảnh.

Đối diện với đám đan dược này, Trần Minh không từ chối, sau khi nhận lấy thì nhẹ nhàng đụng vai Lý Ngọc, nhẹ giọng nói :"Cảm ơn!"

Ngô Thông cũng cười ha ha nhận lấy.

Lý Ngọc nhìn hai người, cảm khái nói ra :'Chăm chỉ tu hành, hy vọng ngàn năm sau, ta còn có thể thấy các ngươi...

Cùng với sự dung hợp của ký ức huyễn cảnh, Lý Ngọc phát hiện, hắn ngày càng trọng tình cảm hơn.

Khả năng người đã già thường lưu luyến cố nhân, hắn đã từng có khát vọng rất sâu với trường sinh, nhưng thật sự sống được mấy nghìn tuổi, nhìn thân nhân bằng hữu, thậm chí là kẻ địch, hết người này đến người nọ bỏ hắn mà đi, càng sống lâu, trong lòng hắn càng trống rỗng và cô quạnh.

Nếu như không phải vẫn luôn có Khả Nhân và Thiền Thiền ở bên cạnh hắn, hắn cũng không biết phải vượt qua hơn một ngàn năm kia như thế nào nữa...

Coi như là số ít bạn bè thật sự của hắn, nên hắn vẫn hy vọng hai người này, có thể sống lâu mấy trăm năm.

Nhật Nguyệt Tông.

Đưa mắt nhìn Lý Ngọc rời đi, Ngô Thông ném bình Cửu Chuyển Đan trong tay của mình cho TRần Minh.

Trần Minh nhìn bình thuốc trong tay một cái, hỏi Ngô Thông :"Ngươi không cần?" Ngô Thông lắc đầu :"Không cần”

Trân Minh hỏi :"Ngươi buông tha rồi? Nếu ngươi muốn, ta sẽ truyên phương pháp tan hồn cho ngươi..."

Ngô Thông khoát tay áo, nói ra :"Có một số việc, ta còn chưa biết rõ ràng..."

TRần Minh không nói gì nữa, lần lượt ăn vào mười tám viên Cửu Chuyển Đan, rồi lại lần lượt ném hai viên Dựng Anh Đan vào trong miệng.

Hai đạo khí tức không thuộc về Kim Đan Kỳ, lan tràn ra từ trong cơ thể hắn, nhưng chỉ truyền ra vài thước đã cuộn sạch trở về, toàn bộ thu cả vào thể nội, khí tức của hắn cũng biến thành mức độ KlIm Đan đỉnh phong lần nữa.

Ngô Thông cảm khái nói :"Tông chủ của chúng ta, thật đúng là một vị có tính tình ôn hòa..."

Trân Minh cười nói :"Hắn vẫn luôn như vậy..."

NGô Thông đột nhiên nhìn Trân Minh, khoanh tay lại hỏi :"Nói cho ta biết, ta nên gọi ngươi là lão Trân, hay nên gọi ngươi là U Minh, như trước kia?"

Trân Minh không nhìn hắn, ánh mắt đảo quanh, giọng nói cũng thất thường, bình tĩnh nói :"U Minh là ta, Trân Minh cũng là ta..."
Bình Luận (0)
Comment