Chương 230: Cường giả thần bí
Chương 230: Cường giả thần bíChương 230: Cường giả thần bí
Yêu nữ đi rồi, Chu Tử Tuyên và Khương Ly lần lượt xuất quan.
Có sung túc Cửu Chuyển đan, tu vi của các nàng đã rất nhanh chóng tăng lên tới Ngũ Linh Mạch Klm Đan viên mãn.
Nhưng giống như Yêu nữ, tâm cảnh của các nàng vẫn chưa đạt tới yêu cầu Kết Anh.
Lý Ngọc để các nàng từng người ăn Phá Chướng Đan vào, lại nhờ Khương Lý đem hai viên Phá Chướng Đan nữa đi cho Hứa sư tỷ và Bạch Sư tỷ.
Trên tu hành, Lý Ngọc cũng chỉ có thể giúp các nàng được tới đây.
Thế giới thực tại, nếu so với thế giới huyễn cảnh thì may mắn hơn một chút, trong huyễn cảnh không có Cửu Chuyển đan, nếu Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ có thể Kết Anh sớm trăm năm, có lẽ còn có một tia hy vọng, để cuối cùng tiến vào cảnh giới Phá Hư.
Nhưng cũng chỉ là một tia hy vọng.
Thiên phú của hai người bọn họ, tuy là thiên kiêu ở trong thiên kiêum nhưng dưới tình huống bình thường, cũng chỉ có thể đạt tới Hóa Thần.
Người có thể tiến nhập PHá Hư đều không ngoại lệ, tất cả đều là thiên kiêu tuyệt thế ngàn năm thậm chí là mấy ngàn năm mới xuất hiện. Toàn bộ tu tiên giới có thể xuất hiện mấy vị thiên kiêu tuyệt thế? Ít nhất cũng phải cỡ song Thiên Linh Mạch như Yêu nữ và Tần sư tỷ.
Hứa sư tỷ và Bạch sư tỷ đều không đạt tới cấp độ này, thì càng đừng đề cập tới Tử Tuyền.
Thiên phú của nhóm Hinh Nhi yếu hơn một chút so với Hứa sư tỷ bà Bạch sư tỷ, tình huống bình thường thì tu đến khoảng Hóa Thần sơ kỳ, cùng lắm thì trung kỳ, mà Hóa Thần đối với Chu Tử Tuyền là một bậc thang rất khó vượt qua.
Lý Ngọc chính thức trở thành Chưởng giáo Côn LUân, nên chuyện cần hắn xử lý cũng đột nhiên nhiều hơn.
Ngoài việc xử lý các sự vụ trong tông môn ra, gần như tất cả thời gian hắn đều dành cho việc ở chung với các nàng.
Thời gian này, trên dưới Côn Luân bộn bề nhiều việc.
Chính xác mà nói, toàn bộ tu tiên giới đều bộn bê nhiều việc.
Từ sau khi di tích Phiêu Miểu Tiên Tông hiện thế, gân như cứ cách một đoạn thời gian, lại có một cái bí cảnh động thiên mới xuất hiện, trước đó phải tâm trăm năm mới xuất hiện một cái, bây giờ nghênh đón một hồi bộc phát.
Tài nguyên bên trong những bí cảnh này mặc dù không phong phú bằng di tích Phiêu Miểu Tiên Tông, nhưng cũng đáng giá để tranh giành một phen.
Các đại tông môn trong tu tiên giới đều phái đệ tử có tu vi thích hợp đi thăm dò, Côn Luân đương nhiên cũng không ngoại lệ, căn cứ tin tức mà bọn họ truyền về, đại đa số tài nguyên ở trong những cái bí cảnh mới xuất hiện này, đều bị Thiên Đạo Tông lấy được, có vài bí cảnh có tài nguyên phong phú nhất, đều bị Thiên Đạo Tông trực tiếp chiếm giữ, không cho phép các thế lực khác nhúng tay.
Côn Luân thật ra cũng không lo lắng vấn đề tài nguyên quá.
Từ khi Lý Ngọc đả thông quan hệ của tông môn với Ma Đạo và Yêu tộc, mỗi ngày đều có vô số linh dược linh thảo hội tụ đến Côn Luân, chỉ tính mỗi phần ăn lãi, đã đủ cho đệ tử Côn Luân tu hành.
Nhưng mà Lý Ngọc nghĩ đến, lại không phải những tài nguyên kia.
Từ ngàn năm nay, Đại Thế Giới vẫn luôn bảo trì tân suất trăm năm mới xuất hiện một cái bí cảnh động thiên mới.
Mà trong một năm qua, khắp nơi trên Đại Thế Giới phát hiện ra bí cảnh động thiên, đã có tận tám cái.
Chuyện bất thường xảy ra, chắc chắn có nguyên nhân.
Bên trong huyễn cảnh, cũng đã xuất hiện qua chuyện này.
Một trăm năm đó, hàng năm đều có mười cái bí cảnh động thiên tiếp giáp cùng Đại Thế Giới, tài nguyên trong đó nhiều vô kể, để các thế lực thu được lợi lớn từ trong đó, bồi dưỡng được rất nhiêu cường giả trẻ tuổi.
Bởi vì tài nguyên hết sức phong phú, nên thiên tài của một số đại môn phái đều được đắp đan dược tăng lên đến Kim Đan Kỳ, có người bảy tuổi đã Kết Đan, trăm tuổi Nguyên Anh, ... những việc này là chuyện thường thấy trong thời gian đó.
Một trăm năm kia được gọi là, thời đại hoàng kim của tu tiên.
Đến trăm năm sau, Linh Nguyên Giới quấy phá quy mô lớn, tu tiên giới của Huyền Thiên Đại Thế Giới mới biết được, những cái bí cảnh động thiên kia xuất hiện, chính là điềm báo hai cái đại thế giới chuẩn bị liên thông với nhau.
Ở giữa hai cái đại thế giới Huyền Thiên Giới cùng Linh Nguyên Giới, tồn tại rất nhiều thế giới nhỏ, trước khi hai cái Đại Thế Giới thông nhau, thì những cái thế giới nhỏ này sẽ tiếp giáp với đại thế giới trước.
Chiến tranh giữa hai thế giới, kéo dài hơn trăm năm.
Thực lực của hai đại thế giới cũng không kém nhau bao nhiêu, nên cuối cùng, tuy Huyền Thiên Giới thắng, nhưng cũng là thắng thám, mấy vị Phá Hư vẫn lạc, Hóa Thần Kỳ, Nguyên Anh Kỳ vẫn lạc càng nhiều vô số kể.
Một trăm năm đó là một trăm năm nhuộm máu.
Đoạn ký ức này Lý Ngọc vốn không để trong lòng, nhưng những chuyện xảy ra gần đây, lại khiến hắn bắt đầu không thể coi thường được.
Sơn Hà Đồ thôi diễn, đều có dấu vết lần theo.
Càng ngày càng nhiều tiểu thế giới tiếp giáp cùng Huyền Thiên Giới, chuyện này giống như đúc với trong huyễn cảnh, kết hợp với chuyện trước đó Ngô Thông nói, rất rõ ràng là, hai cái đại thế giới này sắp đả thông, mà thời gian gặp nhau của hai thế giới này, còn xảy ra sớm hơn mấy trăm năm so với ở trong huyễn cảnh.
Điều này có nghĩa là, một hồi hạo kiếp ảnh hưởng đến toàn bộ tu tiên giới sắp tới rồi.
Đây là chiến tranh giữa hai cái thế giới, đến lúc đó, cho dù là hai đạo Chính Ma, trung ương Hoàng Triều, Yêu tộc Nam Cương, hay Phật Môn Tây Vực vẫn luôn ở ẩn, cũng đều bị cuốn vào.
Thời gian một trăm năm kia, cho dù LÝ Ngọc cũng mấy lần thân hãm hiểm cảnh, nếu không phải có lò Càn Khôn giúp đỡ, hắn đã sớm vẫn lạc trong quãng thời gian trăm năm đó.
Lực lượng cá nhân tại trong chiến tranh hai cái thế giới, lộ ra nhỏ bé hết sức, ngay cả cường giả Phá Hư còn vẫn lạc, thì Kim Đan hay Nguyên ANh chẳng qua cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Muốn tự vệ ở bên trong tràng hạo kiếp trăm năm đó, lại muốn bảo vệ cả người bên cạnh mình nữa, nhất định phải mau chóng tăng thực lực của mình lên.
Thực lực Nguyên Anh Kỳ, còn xa không đủ.
LÝ Ngọc ngồi ở trong đình ngắm cảnh, nhìn Linh Nhi đang chơi đùa cùng chúng nữ trên bãi cỏ, trong lòng dâng lên cảm giác gấp gáp vô tận.
"Răng rắc."
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên như có người ghé vào tai hắn nói vậy.
LÝ Ngọc quay đầu, phát hiện ra có một lão giả đang ngồi đối diện, lão có tóc hoa râm, trong tay lão đang cầm một quả táo, sau khi cắn một miếng thì lão giả nói với hắn:"Táo này không tệ nha, biếu lão phu mấy giỏ chứ?"
Ánh mắt LÝ Ngọc hơi co rụt, nhưng không có động tác gì.
Lão giả này có thể vô thanh vô thức lẻn đến ngay bên cạnh hắn như vậy, mà hắn đều không phát hiện ra, tu vi của đối phương nhất định cao hơn hắn rất nhiều, ít nhất cũng là tôn tại cỡ Hóa Thần.
Nhưng LÝ Ngọc dùng vọng khí thuật nhìn thoáng qua, trong cơ thể lão lại không có bất kỳ dao động pháp lực nào, không giống với bất kỳ vị Hóa Thần nào mà hắn đã gặp qua.
Trong lòng Lý Ngọc nghĩ đến một khả năng, nhưng hắn lại không dám tin tưởng.
Lão giả thấy Lý Ngọc đang nhìn chằm chằm mình, lại cắn thêm miếng táo nữa, hỏi :"Sao, tiểu tử, quên lão phu nhanh như vậy?”
Trong lúc nói những lời này, giọng nói của lão giả lại thay đổi.
LÝ Ngọc lộ ra vẻ mặt kinh sợ, bật thốt lên :"Là ngươi!"
Cái giọng nói này hắn quá quen thuộc, cũng thường xuyên nghĩ tới.
Lúc ở trong bí cảnh Phiêu Miểu Tiên Tông, hắn muốn giết Vương Hằng, nhưng băn khăn phù lục cấp bốn trong tay hắn ta, vào thời điểm mấu chốt, chủ nhân của giọng nói này đã khiến phù lục trong tay VƯơng Hằng biến mất, giúp LÝ Ngọc bỏ đi băn khoăn, khiến hắn có cơ hội đánh chết Vương Hằng.
Nhưng sau khi giúp hắn, đối phương liền mai danh ẩn tích, chưa từng phát hiện qua.
Người này tràn đầy sắc thái thần bí trong mắt Lý Ngọc, nhưng hắn vẫn chắp ty nói ra :"Đa tạ tiền bối lúc trước đã xuất thủ tương trợi"
Lão giả thuần thục gặm hết quả táo kia, cười ha hả nói :"LÃo phu giúp đỡ ngươi, cũng không phải mỗi chuyện đó."
Lý Ngọc nhíu mày, hắn còn chưa neu câu hỏi thì khuôn mặt của lão giả lại biến đổi, rất nhanh biến thành một vị lão giả khác.
Lý Ngọc trợn cả mắt lên, lại cả kinh nói :"Là ngươi!"
Lúc này trong lòng của hắn còn muốn kinh sợ hơn cả lúc nãy.
Lão giả trước mắt, mặc dù Lý Ngọc chỉ gặp qua hai lân, nhưng ấn tượng của hắn hết sức khắc sâu.
Người này chính là lão già mất nết đã bán Thông Mạch Đan giả cho hắn ở Phi Lai Phong, khi hắn vừa mới gia nhập Côn Luân.
Sau đó hắn lại gặp lão lần nữa ở đầu một con phố trong thành Thiên Đạo, cũng có nói vài câu lúc đó.
Hắn thật không nghĩ tới, người giúp hắn tại bí cảnh lúc đó, thế mà chính là lão già mất nết đã bán đan giả cho mình, chỉ là mỗi lần LÝ Ngọc gặp lão, thì lão đều mang những hình dáng và bộ mặt khác nhau. Lão giả nhìn Lý Ngọc đầy đắc ý, nói ra :"Nếu như không phải lão phu giúp đỡ ngươi, ngươi sao có thể hạ quyết tâm ngũ mạch đồng tu chứ?"
LÝ Ngọc nhất thời im lặng.
Mặc dù những lời này quá là không biết xấu hổ.
Nhưng đúng ra không sai.
Nếu như không phải bị một lần ăn quả lừa kia, khả năng Lý Ngọc chỉ tu ba cái linh mạch, nhưng chính vì bị ăn quả lừa của lão, nên Lý NGọc mới vò mẻ không sợ sứt, dứt khoát ngũ mạch đồng tu, đương nhiên về sau hắn mới biết được, Ngũ mạch đồng tu thực ra là đường tắt của Phá HƯ.
Lý Ngọc chỉ có thể lân nữa ôm quyền với lão giả, nói ra :"Đa tạ tiền bối!"
Lão giả khoát tay áo, nói ra :"Trước đừng vội, lão phu giúp ngươi rồi, có phải ngươi cũng nên hồi báo lão phu?"
Sau khi im lặng vài giây, Lý Ngọc đáp rất thành khẩn :"Nếu tiền bối có chỗ nào cần dùng đến vãn bối, ngài cứ việc nói, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối."
Sở dĩ hắn nói vật, đầu tiên là do đối phương xác thực đã giúp hắn.
Thứ hai là hắn không nắm rõ được thực lực của đối phương, đương nhiên chỉ có thể thuận theo lão giả.
Hắn không biết lão giả này lẻn vào Côn Luân động thiên bằng cách nào, mà ngay cả cường giả Hóa Thần trong tông môn cũng không phát hiện ra, nếu như lão muốn gây bất lợi cho hắn, thì hắn cũng chẳng có sức mà phản kháng.
Lão giả dường như rất hài lòng với thái độ của Lý Ngọc, nói ra :"Lão phu hỏi ngươi một vấn đề trước đã.
LÝ Ngọc gật đầu :"Mời tiền bối nói!"
Ánh mắt lão giả liếc qua người hắn một phen, nói ra :"lần đầu tiên gặp ngươi, trong cơ thể của ngươi có một đạo khí tức rất cổ xưa, lúc ở thành Thiên Đạo vẫn thấy nó, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy nữa?"
Lý Ngọc không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng sớm đã hết hồn.
Không nghĩ tới, lân đầu tiên gặp nhau, lão giả đã nhận ra sự tồn tại của lò Càn KHôn.
Đây cũng xem như là người đầu tiên mà Lý Ngọc thấy, có thể nhìn ra sự tồn tại của lò Càn Khôn.
Còn vì sao bây giờ lão không cảm nhận được nữa, đại khái thì Lý Ngọc cũng biết được nguyên do, lúc mới đầu, lò Càn KHôn bị rách nát tàn tạ, nên đương nhiên không thể che dấu toàn bộ khí tức được.
Nhưng bây giờ, lò Càn Khôn đã được chữa trị được hơn phân nửa, nên đương nhiên khí tức cũng không còn toát ra ngoài nữa, lão giả làm sao mà cảm nhận được.
LÝ Ngọc cũng không nói đến lò Càn KHôn, chỉ hàm hồ đáp :"Khi đó, trên người vãn bối có một cái pháp bảo thượng cổ."
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, gật gù :"Thì ra là thế, lão phu còn tưởng ngươi là người tan hồn."
Lão cũng không hỏi sâu thêm chuyện này nữa, mà nói tiếp :"Ngươi vừa mới nói, lão phu bảo ngươi làm gì, ngươi cũng sẽ không từ chối?"
LÝ Ngọc bổ sung :"Điều kiện tiên quyết là không vi phạm bản tâm..."
Lão giả nói :"Lão phu có mấy đứa cháu chắt chút chít ... gái, xinh đẹp có, thiên phú có, ngươi có muốn cùng lão phu trở về, chọn một vị làm đạo lữ, sau này chúng ta chính là người một nhà..."
Đại não của Lý Ngọc lúc này đang cấp tốc vận chuyển.
Thực lực của lão giả này mạnh như vậy, ít nhất cũng là Hóa Thần hậu kỳ, tuổi thọ chắc chắn đã vượt qua một ngàn tuổi, thậm chí hai ngàn tuổi, cháu chắt chút chít gái gì đó của lão, khả năng cũng phải hơn trăm tuổi, làm lão tổ tông của hắn còn đủ, hắn còn lâu mới chịu thua lỗ.
Lý Ngọc ngượng ngùng đáp :"Đạo lữ của vãn bối quá nhiều, e là sẽ ủy khuất cháu chắt chút chít gái của tiên bối..."
Lão giả nhìn chúng nữ phía xa đang nô đùa, nói :"nếu ngươi không muốn cái này, lão phu cũng không miễn cưỡng, vậy ngươi luyện một chút đan dược cho lão phu, cái này cuối cùng không vi phạm bản tâm chứ?”
Lý Ngọc dè dặt hỏi :"Một chút là bao nhiêu?”
Lão giả cười cười, đáp :"Không nhiều lắm, cũng chỉ mấy vạn viên..."