Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (1)
Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (1)Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (1)
Kim Sơn Tự.
Phật Quốc Tây Vực có hơn ngàn ngôi chùa miếu lớn nhỏ, Kim Sơn Tự nằm ở phía tây của Phật Quốc, ở trong vòng trăm dặm xung quanh cũng có vài ngôi chùa miếu khác, nhưng xét về hương khói cường thịnh, thì vẫn chỉ xứng nhắc tới Kim Sơn Tự.
Bốn năm về trước, Kim Sơn Tự vẫn chỉ là một ngôi chùa nhỏ không có danh tiếng gì, kể cả Phương Trượng lẫn mười mấy vị tăng nhân trong chùa, tu vi tinh thâm nhất là phương trượng, cũng chẳng qua chỉ có tu vi Đệ Nhị Cảnh.
Mà Tịnh Tâm Tự, Quang Minh Tự hay Quy Nguyên Tự ở bên cạnh, đều có Kim Cương Đệ Tam Cảnh tọa trấn, tự nhiên lại càng dễ dàng thu hút hương khói, khi đó mỗi ngày cũng chỉ có vài người tới Kim Sơn Tự thắp hương, họ cũng đều là thôn dân ở phụ cận, nguyên nhân lựa chọn tới Kim Sơn Tự thắp nhang chẳng qua cũng là vì ở gân thuận tiện mà thôi.
Bốn năm trước, trong lúc Phương Trượng đi ra ngoài hóa duyên, đã mang về một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi kia được Phương Trượng phát hiện dưới một vách núi, lúc ấy toàn thân hắn bị thương rất nặng, Phương Trượng Kim Sơn Tự liên đưa hắn về bên trong chùa để trị liệu, sau khi người trẻ tuổi tỉnh dậy thì lại mất hết ký ức, cũng chẳng biết họ tên mình, hay nhà ở đâu.
Phương TRượng phái người đi dò xét trong phạm vi hơn mười dặm, cũng không tìm được người nhà của hắn.
Về sau Phương Trượng thấy hắn có căn cốt không tệ, liền thu hắn vào Kim Sơn Tự, truyên cho hắn phương pháp tu hành của Phật Môn, rồi ban tên cho hắn là Tuệ Không.
Thời gian ba năm về sau chứng minh, Tuệ Không há chỉ là căn cốt không tệ, mà nói là hiếm có cũng không quá đáng, trong thời gian ba năm ngắn ngủi, hắn đã tu hành đến tận Đệ Nhị Cảnh, cũng có thể so với Tu Tiên Giả Trúc Cơ.
Thiên phúc như thế, Chúng tăng Kim Sơn Tự mới nghe lần đầu.
Tuệ Không không chỉ có thiên phú tu hành kinh người, mà hắn còn tinh thông y thuật, thường xuyên khám bệnh và chữa bệnh cho khách hành hương của Kim Sơn Tự, điều này cũng khiến cho danh tiếng của Kim Sơn Tự càng lúc càng lớn, trong phương viên trăm dặm, không ai không biết Kim Sơn Tự có một vị tiểu hòa thượng tuấn tú, hắn không những tuấn tú, mà tâm địa còn hết sức thiện lương, y thuật của hắn cao siêu, chưa từng lấy một xu tiền chữa bệnh nào của khách hành hương, ngay cả dược liệu chữa bệnh, cũng là do hắn tự lên núi ngắt lấy phơi nắng.
Mặc kệ là chứng bệnh nan y khó trị nào, đến chỗ hắn đều thuốc đến bệnh trừ.
Chính vì vậy mà gần hai năm qua, thông dân tám phương mười dặm xung quanh, cho dù đi nhiều thêm một đoạn đường, cũng bằng lòng đến Kim Sơn Tự thắp hương.
Bên trong khách hành hương không thiếu một chút thiếu nữ đang độ tuổi xuân, các nàng cho dù thân thể khỏe mạnh, cũng sẽ muốn đến cho Tuệ KHông sờ sờ bàn tay nhỏ bẻ, xem bệnh bắt mạch, thuận tiện liếc mắt đưa tình, hoặc tới gần hắn rồi giả bộ ngất xỉu, thừa cơ nép vào ngực hắn một cái...
Thật lâu trước đây, Phật Quốc đã chia làm hai phe phái.
Một phái chủ trương chặt đứt phàm trần, thanh tâm tu hành.
Một bên thì chủ trương tu hành, cũng tự trài nghiệm Hồng Trần Luân Hồi, để cầu cuối cùng siêu thoát. Phái Xuất Thế thì không thể có tình yêu nam nữ, tự nhiên cũng không lưu lại dòng dõi, con đường tu hành hết sức gian khổ, nên có rất ít người lựa chọn, nên phái này về sau từ từ xuống dốc.
Mà vào Thế Phái, thì mặc dù cũng có một chút kiêng kị, nhưng vẫn có tình yêu nam nữ, số lượng tăng lữ thành gia cũng không ít, nên phát Quốc hôm nay đa phần đều là Thế Phái, Kim Sơn Tự cũng không ngoại lệ.
Nhiều tăng nhân trong chùa cũng có gia đình ở dưới núi, ngày lễ ngày tết còn có thể về đoàn tụ cùng người nhà.
Một đám tiểu tăng lữ nhìn bóng người đang bị đám thiếu nữ vây vào giữa kia, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
"Phật tổ thật sự thiên vị Tuệ Không sư huynh mà."
"Còn không phải à, hắn vừa đẹp vừa có căn cốt tuyệt hảo, ngay cả y thuật cũng tốt như vậy, nếu ta là những vị nữ thí chủ kia, ta cũng ưa thích Tuệ KHông sư huynh."
"Thánh Cảnh sắp mở ra, nếu như Tuệ Không sư huynh có thể tìm được Xá Lợi của các vị kia, không chừng sẽ rất nhanh trở thành Kim Cương Đệ Tam Cảnh, như thế thì Kim Sơn Tự của chúng ta cũng sẽ có cường giả Kim Cương Cảnh."
Kim Cương cảnh là có thể kết thành Xá Lợi trong người, đây đều là mộng tưởng của tất cả đám phật tu.
Vào được một bước này, tuổi thọ sẽ có tăng trưởng thật lớn, có thể tăng đến trên dưới năm trăm tuổi, tương đương với tu tiên giả Kim Đan Kỳ.
Mà Kim Cương cảnh tiến thêm một bước, tức là thành tựu La Hản vị, có thể so với tu vi Nguyên ANh của tu tiên giả.
Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ, Kim Sơn Tự từ một cái chùa miếu nho nhỏ, được như vây giờ, gần như đều nhờ có Tuệ KHông.
Có thể nói, toàn bộ hương khói của chùa miếu này, đều do một mình hắn chống lên.
Chờ đến lúc Phương TRượng viên tịch, vị trí Phương Trượng đời kế tiếp, không hắn thì là ai.
Bọn họ vẫn chờ sư đệ Tuệ Không dẫn đầu bọn họ, dẫn đầu Kim Sơn Tự, ngày càng đi lên mạnh mẽ.
Cách đó không xa, có một vị hòa thượng trẻ tuổi tuấn tú chậm rãi đứng dậy, thi lễ một cái với đám thiếu nữ, nói ra :"Các vị nữ thí chủ nếu như không có chuyện gì khác, bân tăng xin đi trước để nghỉ ngơi."
“Tiêu ca ca mai đi đi, ngày mai ta lại tới tìm ngươi."
"Đều tại các ngươi, mới khiến hắn mệt như thế."
"Ngươi còn mặt mũi nói chúng ta, ai giống ngươi ngày nào cũng tới đây..."...
Trong lúc đám thiếu nữ đang tranh chấp, hòa thượng Tuệ Không trẻ tuổi đã đi khỏi nơi này, tới một tòa thiện phòng ở viện phía sau .
Bên trong phòng có một mảnh gương đồng, Lý Ngọc nhìn cái đầu trụi lủi trong gương, mặc dù không có tóc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt tuấn lãng này của hắn, hắn vẫn là hòa thượng đẹp trai nhất trong cái chùa này.
Ở Kim Sơn Tự hơn bốn năm, hắn cũng hoàn toàn hòa mình vào nơi đây.
Ngô Thông nói, Linh Sơn Thánh Cảnh của Phật môn, khả năng có Xá Lợi cấp bậc Phật Đà, mặc dù Lý Ngọc không chắc có thật hay không, nhưng dù sao cũng phải tới xem thử một cái. Mà muốn đạt được tư cách đi vào Linh Sơn thánh cảnh, nhất dịnh hắn phải có được thân phận Phật Môn.
Nước tới chân mới nhảy là chuyện không thể nào, vì thế hắn mới đi tới Phật Quốc vào bốn năm trước, cũng thật sự ở bên trong Kim Sơn Tự này sinh sống tu hành, cùng ăn cùng ở cùng tu hành với tăng lữ trong chùa, vất vả mãi mới lấy được tư cách tiến nhập Linh Sơn thánh cảnh vào tháng trước.
Linh SƠn Thánh Cảnh là một cái động thiên cỡ nhỏ có không gian cực kỳ vững chắc của Phật MÔn.
Chỉ có điều, cái bí cảnh động thiên này không phải luôn mở cửa, mà mỗi năm mươi năm nó mới mở ra một lần.
Bên trong Linh Sơn thánh cảnh có nhiều linh dược sinh trưởng, Phật Tu mặc dù không biết luyện đan, nhưng lại có một loại phương pháp tôi thể, có thể thông qua tắm thuốc mà đề thăng tu vi, mỗi năm mươi năm mở ra bí cảnh một lần, là để cho linh dược bên trong đó có thời gian phát triển.
Đương nhiên, ngoài Linh Dược ra thì trân quý nhất trong Linh Sơn Thánh Cảnh, chính là Xá Lợi của những vị Cường giả Phật Môn viên tịch kia để lại.
Linh Sơn là thánh địa của Phật Môn, một số cường giả Phật Môn trước khi viên tịch, sẽ lưu lại Xá Lợi của mình, cũng có vài vị còn còn Chết ở trong này, nếu như hậu nhân có thể gặp được thi hài của bọn họ bên trong thánh cảnh này, cũng có thể cầm Xá Lợi của bọn họ đi.
Linh Sơn Thánh Cảnh cũng chỉ cho phép đệ tử Phật Môn Đệ Nhị Cảnh tiến nhập, Cũng chính là tương đương với tu tiên giả Trúc Cơ.
Tu vi Lý Ngọc sớm đã vượt qua Trúc Cơ, hẳn không chỉ có Ngũ Linh Mạch Nguyên Anh, mà mấy năm ở Kim Sơn Tự này, Võ Đạo Chân Đan trong cơ thể của hắn, cũng xảy ra một chút biến hóa.
Một ngày một năm trước, tu vi Võ Đạo của hắn, đã đột phá một cái bình cảnh nào đó.
Những võ đạo Chân Đan cũng không giống như KlIm Đan, nó không thai nghén xuất ra Nguyên ANh, mà sau khi đột phá, lại sát nhập vào thân thể của hắn.
CHân Đan biến mất, nhưng thân thể của hắn lại càng cường hãn, dưới tình huống không sử dụng bất kỳ pháp lực gì, cũng có thể dễ dàng một quyên nổ nát một ngọn núi, thực lực không kém gì tu tiên giả Nguyên ANh.
Mà Phật Môn tu hành cơ thể, cũng có hiệu quả tương tự như tu hành Võ Đạo, Võ Đạo tu hành hai Mạch Nhâm ĐỐC, còn Phật Môn tu hành tất cả các huyệt vị cùng kinh mạch trong cơ thể, thuộc về cường hóa thân thể.
Nếu dùng thực lực Phật Môn phân chia, thì hắn hiện tại chính là Đệ Tứ Cảnh.