Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (2)
Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (2)Chương 238: Linh Sơn thánh cảnh (2)
Cũng may là, mặc dù Linh Sơn thánh cảnh không lớn, nhưng không gian của bí cảnh lại cực kỳ vững chắc, ngay cả Đệ Tứ Cảnh hay Nguyên ANh Kỳ đều có thể đi vào, chỉ là Phật Môn không cho phép loại cấp bậc cường giả này tiến vào, vì họ có thể dễ dàng vơ vét sạch sẽ Thánh Cảnh, mà mục đích của Phật Môn mở Thánh Cảnh ra, là để cho đệ tử trẻ tuổi có cơ hội trải nghiệm.
Bốn năm này, Lý Ngọc ở Phật Quốc cũng không phải là phí công.
Phương pháp tu hành của Phật Môn bù đắp cho Võ Đạo, cùng lúc thì một số Lý Niệm của Phật Môn, cũng có tác dụng tất lớn đối việc tăng lên tâm cảnh.
Tâm cảnh của Lý Ngọc đã đạt tới Phá Hư trong huyễn cảnh, nhưng mà tu vi tâm cảnh trong huyễn cảnh, cũng không thể hoàn toàn bảo trì đến hiện thực, mặc dù trước mắt hắn còn chưa cảm nhận được bình chướng của tu vi tâm cảnh, nhưng cái này cũng không thể chắc chắn cho việc hắn có thể vô tư không lo trước Phá Hư.
Phật Tu đến cảnh giới nhất định, cũng phải tu tâm, mà muốn tu tâm thì nhiều người lựa chọn xuất thế, đi vào hồng trần đệ tự nghiệm lấy Luân Hồi, lại tự nghiệm này còn càng thêm khắc sâu, càng thêm hiệu quả sơ với trải qua trong huyễn cảnh, rất đáng được tu tiên giả tham khảo.
Nửa tháng sau.
Phật Quốc Linh Sơn.
Linh Sơn chính là Thánh Địa của Phật Quốc, cũng là địa phương tu hành của một vị Phật Đà Đệ Lục Cảnh duy nhất của Phật Môn. Xung quanh linh sơn, chùa miếu trải rộng, thanh âm tụng kinh quanh năm không ngừng, hôm nay, ở xung quanh Linh Sơn càng có vố số đầu trọc bắt đầu di chuyển.
Linh Sưn thánh cảnh, năm mươi năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra đều có vô số phật tu hành hương tới đây.
Đỉnh núi Linh Sơn.
Hơn trăm vị hòa thượng trẻ tuổi đang chỉnh tê đứng ở trên một cái sân thượng.
Một trăm người này là những thiên tài trẻ tuổi nhất được tuyển chọn ra từ trong tất cả chùa miếu ở Phật Quốc này, Linh Sơn thánh cảnh mỗi năm mươi năm mở ra một lần, bọn họ vừa vặn bắt kịp thời điểm tốt nhất.
Đứng phía trước một trăm người, là một vị phật tu trung niên, hắn ta nhìn mọi người rồi nói :"Canh giờ đã đến, vào thánh cảnh!"
Tiếng nói hắn ta vừa dứt, trên đỉnh đầu trăm người kia xuất hiện một đạo không gian ba động, xuyên thấu qua khe hở kia, có thể lờ mờ thấy được núi rừng tươi tốt xanh um, linh khí trong đó khá là sung túc.
Vừa nãy Lý Ngọc phát hiện, nơi này có một cái trận pháp, mục đích là để che giấu cổng vào, cái gọi là bí cảnh mở ra, thực ra chỉ là mở ra trận pháp.
Các vị thiên tài đều đến từ Phật Môn, mọi người thả người nhảy lên cao tới hơn mười trượng, tiến vào bên trong khe hở trên đỉnh đầu, Lý Ngọc cũng thả người nhảu lên, lúc tiến nhập vào không gian kia, lực hút đột nhiên nghịch chuyển, kéo cả người hắn rơi xuống mặt đất.
Đạo khe hở này cách mặt đất vài chục trượng, loại độ cao này, nếu tu tiên giả không có pháp lực hộ thể mà rớt xuống, thì không chết cũng phải trọng thương, nhưng Phật Môn tu chính là cơ thể, nên từng người rơi xuống mặt đất, thậm chí còn đập ra thành một cái hố sâu, nhưng lại nhanh chóng ngồi dậy, vỗ vỗ bụi đất dính trên người, xong thì thoải mái đứng lên.
Bởi vì nơi đây hiếm có dấu vết con người, nên thảm thực vật trong không gian này cực kỳ rậm rạp, trong bụi cỏ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện bóng dáng của một vài gốc linh dược.
Cách đó không xa, có một phiến đá bằng phẳng, trên đó còn có một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng.
Ở chỗ bộ xương còn có một đồ vật giống như tảng đá, nhưng hình dạng không theo quy tắc nào.
"Xá Lợi!"
So với Linh Dược thì Xá Lợi của cao tăng càng hữu dụng đối với tu hành của bọn họ hơn, nhất là tại bên trong thánh cảnh này, nếu có thể lấy được Xá Lợi vào tay, thì đều thành đồ của cá nhân.
Đám người căn bản không để ý đến linh dược xung quanh nữa, vừa phát hiện thấy viên Xá Lợi này, lập tức chen chúc đi về hướng chỗ bộ xương khô này.
Cũng có vài vị hòa thượng thấy người ở đây quá nhiều, quả quyết bỏ qua bộ thi hài này, đi về hướng khác, tìm kiếm mục tiêu mới.
Lý Ngọc cũng ở trong đám người sau, hắn không tham gia tranh đoạt viên Xá Lợi này.
Từ uy áp mà thi hài kia tản mát ra, thì khi còn sống hắn ta hẳn là có tui vi Đệ Tam cảnh đỉnh phong, sẽ không cao hơn Đệ Tứ Cảnh, nên cũng không phải là món đồ Lý Ngọc cần.
Thứ hắn muốn là Xá Lợi Đệ Lục Cảnh.
Hắn quay người rời khỏi chỗ này, lựa chọn một cái phương hướng rồi tìm kiếm tiếp.
Nơi này dù sao cũng là Thánh Cảnh của Phật Môn, Lý Ngọc không dám buông thân thức của mình ra, vì hắn cũng không xác định được nơi này có cường giả Phật Môn Đệ Ngũ Cảnh trở lên trông nom hay không.
Hắn đã được Tổ Sư Nga Mi và Thiên Diện Thánh QUân xác nhận qua, coi như là Phá Hư thì cũng không nhìn thấu được tu vi của hắn, càng cảm cứng không đến lò Càn KHôn đã được chữa trị hơn phân nửa, nhưng nếu như hắn chủ động thả thần thức ra, thì không thể nghi ngờ chính à tự bạo thân phận.
Trong quá trình tìm kiếm Xá Lợi, linh dược mà hắn lấy được đều bỏ vào một cái túi được đeo ở bên hông.
Phật Môn không có pháp bảo trữ vật, nên vẫn cần chứa chấp bằng cách nguyên thủy nhất.
Trước khi tiến nhập thánh cảnh, bọn họ được cho biết, chỉ có thể được ngắt lấy linh dược có đầy đủ năm tuổi, mà trên đường đi chỉ gặp toàn linh dược chưa đủ năm, hơn một canh giờ trôi qua, hắn cũng chỉ mới hái được vài cọng.
Về phần thi hài Phật Môn Cao Tăng, hắn cũng gặp mấy cỗ.
Nhưng uy áp bọn họ tản mát ra chẳng qua cũng chỉ là Đệ Tam Cảnh, thậm chí còn chẳng gặp phải cỗ nào Đệ Tứ Cảnh.
Những thứ Xá Lợi này đối với những người khác đủ dùng, nhưng đối với Lý Ngọc lại xa xa không đủ.
Quy Khư ở Thánh Cảnh này, không đến mức đều chỉ là Đệ Tam Cảnh chứ?
Mười canh giờ sau, trong túi Lý Ngọc đã tràn đầy linh dược, nhưng hắn vẫn chưa tìm được đồ mà mình mong muốn.
Trong trữ vật không gian của hắn có gần mười viên Xá Lợi, nhưng đều là Đệ Tam Cảnh lưu lại, cao hơn Đệ Tam Cảnh không có. Lúc này, Lý Ngọc mới ý thức tới một việc.
Nếu như hắn là cường giả Phật Môn, chỉ sợ sẽ không ném Xá Lợi Đệ Tứ Cảnh trở lên ở đây, coi như là đám cao tầng kia viên tịch ở chỗ này, cũng sẽ đem cất Xá Lợi của bọn họ đi.
Xá Lợi cũng giống như Kim Đan của tu tiên giả, có tác dụng nhất định đối với tu hành của người khác.
Sở dĩ hắn không nghĩ tới điểm này, là vì hắn cực kỳ tin tưởng Ngô Thông.
Mà tin tức Ngô Thông cho hắn biết, trước giờ chưa từng sai hay giả.
Tay phải hắn có đeo một cái vòng tay bằng vàng, lúc này nó đã bắt đầu lập lòe hào quang, điều này nói rõ, cách thời gian rời khỏi thánh cảnh, đã không còn bao nhiêu, Lý Ngọc đã không ôm hy vọng gì đối với việc tìm được Xá Lợi Đệ Lục Cảnh nữa.
Cũng may mà võ đạo của hắn có đột phá, cũng coi như không lãng phí thời gian mấy năm nay.
Trong lòng hắn đang thầm tiếc nuối, thì bỗng nhìn thấy một người đi ra từ trong rừng rậm phía trước.
Lý Ngọc vốn cho, đó là một vị thiên tài cùng tiến vào thánh cảnh cùng mình, nhưng giương mắt nhìn qua, mới phát hiện người đối diện là một lão hòa thượng.
Hắn lập tức sửng sốt, vì Lý Ngọc nhớ được rất rõ ràng, người tiến vào nơi này cùng hắn cũng không có lão hòa thượng này.
Lão hòa thượng ởđi tới trước mặt Lý Ngọc, trên mặt nở một nụ cười ra, không chờ Lý Ngọc mở miệng liền chủ động nói ra :” Vẻ mặt tiểu hữu có phật tướng, cùng Phật Môn ta hữu duyen, lão nạp có một vật tặng cho ngươi...'
Lý Ngọc còn chưa kịp nói gì, thì đã bị nhét một cái hộp gỗ vào tỏng tay.
Sau đó, vòng tay vàng trên cổ tay của Lý Ngọc tỏa sáng, mắt hắn hoa lên một cái, đã thấy mình xuất hiện ở bên ngoài sân thượng .
Lần lượt có từng thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh hắn, thời gian tiến nhập thánh cảnh đã hết, tất cả mọi người đều bị đưa ra ngoài.
Ở bên trong Linh SƠn Thánh Cảnh lúc này.
Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh lão hòa thượng kia có thêm ba người nữa.
Lão hòa thượng nhắm mắt lại, thở dài nói ra :"Xá Lợi đã cho hắn rồi, ba vị có thể đi được chưa?"
Cho tới giờ phút này, lão vẫn còn không biết, người trẻ tuổi lúc nãy là thần thánh phương nào, thế mà khiến cho ba người là Chủ nhân Tiêu Dao Môn, Lão Tổ Luyện Hồn Tông và THánh Quân Đại Chu, cùng phủ xuống Linh Sơn Thánh Cảnh, chỉ là mời chính mình đem một viên Xá Lợi Phật Đà đi đưa cho hắn.
Đến cấp bậc này của bọn lão, ở giữa hai bên thường nước sông không phạm nước giếng, mà ba vị Phá Hư này lại đi tới Linh SƠn cùng lúc, chắc chắn không phải tìm lão để ôn chuyện.
Nếu lão đã đáp ứng, kia chính là mời.
Nếu lão không đáp ứng, chỉ sợ sau này sẽ không còn Linh Sơn Thánh Cảnh.