Chương 241: Tạo Hóa đan (2)
Chương 241: Tạo Hóa đan (2)Chương 241: Tạo Hóa đan (2)
Thiên Diện Thánh Quân chậc chậc nói :"Còn có loại đan dược này, ngươi muốn Long Châu và Xá Lợi Phật Đà, chính là để luyện chế nó sao?"
Lý Ngọc gật đầu, thầm ngĩ lão thế mà biết chuyện Xá Lợi Phật Đà.
Đối với thỉnh cầu của Lý Ngọc, Thiên Diện Thánh Quân cũng không do dự bao lâu đã gật đầu, nói :"Lão phu có thể giúp ngươi, nhưng lão phu có một cái điều kiện."
Lý Ngọc biết rõ, muốn cho Thiên Diện Thánh Quân hỗ trợ, bản thân mình cũng nên trả một cái giá, nhưng Tạo Hóa đan này hắn nhất định phải luyện chế, nên nghe lão nói vậy, hắn gật đầu :"Mời tiên bối nói."
Thiên Diện Thánh Quân ung dung thở ra một hơi, nói ra :“Đám tôn tử mầm mống của lão phu kia mặc dù bất tài, nhưng rốt cuộc trong thân thể vẫn chảy xuôi máu huyết của Chu Thị, lão phu hy vọng, sau khi lão phu Quy Khư, ngươi có thể trông nom bọn họ, không đến mức để huyết mạch Chu Thị đoạn tuyệt..."
Đối với cái yêu cầu này của lão, Lý Ngọc cũng không suy nghĩ bao lâu mà gật đầu nói :"Chuyện này vãn bối có thể đáp ứng."
Coi như hắn không nhìn vào thể diện của Thánh Quân, thì nhìn thể diện của vị đồ đệ kia, sau này hắn cũng sẽ trông nom Đại Chu một cái.
Không lâu sau.
Trong điện nào đó của Nhật Nguyệt Tông.
Thiên Diện Thánh Quân bắn ra một ngọn lửa, viên Long Châu và Xá Lợi Phật Đà kia, rất nhanh đã bị hòa tan thành chất lỏng, mà hơn mười loại linh dược kia cũng đã sớm bị Lý Ngọc dung thành năm bình linh dịch.
Hắn mở to miệng, đem tất cả vật liệu đã hóa lỏng, nuốt vào trong bụng.
Lý Ngọc nhìn Thiên Diện Thánh Quân, khẽ gật đầu.
Thiên Diện Thánh Quân cách không vươn tay, một đạo lực lượng mạnh mẽ lập tức tràn vào cơ thể Lý Ngọc, được hắn dẫn dắt tiến nhập đan điền.
Vật liệu Tạo Hóa đan dưới sự thúc giục của đạo lực lượng này, đã bắt đầu chậm rãi dung hợp.
Ý thức của Lý Ngọc, đã hoàn toàn bị lò Càn Khôn tiếp quản.
Luyện chế đan dược vượt qua mấy cái cảnh giới, chu dù là phân tâm một chút xíu, đều có thể dẫn tới luyện chế thất bại.
Nhìn Lý Ngọc nhắm mắt luyện đan, sắc mặc Thiên Diện Thánh Quân hơi khác, vì lúc này trên người của Lý Ngọc, lại xuất hiện cỗ khí tức cổ xưa tang thương kia lần nữa.
Nhưng mà rất nhanh, sắc mặt lão lại biến hóa lần nữa.
Lần này thì lão hoảng thật, vì cơ thể của Lý Ngọc giống như một cái động không đáy, liên tục không ngừng cắn nuốt pháp lực của lão, một phần, hai phần, ba phẩn... mới chỉ chưa tới mười lăm phút, pháp lực của lão cũng chỉ còn chưa tới hai phần.
Nếu tiếp tục nữa, pháp lực của lão sẽ bị hút khô triệt để.
Đúng lúc này, hư không bên cạnh lão ba động một cái, hai đạo thân ảnh xuất hiện. ...
Không biết qua bao lâu, ý thức của Lý Ngọc đột nhiên trở lại. Cảm giác cơ thể bị tiếp quản hoàn toàn này, hắn đã thật lâu chưa cảm nhận qua, Lý Ngọc nội thị đan điên của mình trước, chỉ thấy pháp lực đang bao bọc lấy một viên đan dược ngũ sắc, yên lặng lơ lửng trong đan điền.
Năm đạo đan văn, năm loại màu sắc, đúng là Tạo Hóa Đan trong điển tịch ghi chép.
Hắn thế mà thực sự luyện ra được.
Sau khi lấy lại tinh thân, Lý Ngọc ôm quyền với Thiên Diện Thánh Quân đang đứng ở nơi đó, nói ra :"ÐĐa tạ Thánh Quân!"
Sắc mặt Thiên Diện Thánh Quân có chút tái nhợt, lão vô lực phất phất tay với Lý Ngọc, nói ra :“Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng lão phu là được."
Không bao lâu sau, Lý Ngọc trở lại Ngọc Tuyên Phong.
Hắn đi tới chỗ bế quan, không lấy Tạo Hóa Đan ra, mà điều tức một hồi lâu, sau đó tản đi pháp lực đang bao quanh Tạo Hóa đan.
Không còn pháp lực bao bọc, Tạo Hóa đan trong đan điền hắn trực tiếp hóa thành năm đạo năng lượng, tuôn hướng khắp nơi trong thân thể hắn.
Trong nháy mắt, Lý Ngọc bỗng trợn cả hai mắt lên, gân xanh trên trán và toàn bộ cơ thể nổi lên cuồn cuộn.
Trên điển tịch chỉ nói Tạo Hóa Đan vốn có uy năng lớn lao, nhưng cũng không nói quá trình phục dụng nó lại thống khổ như vậy.
Da dẻ ở xung quanh năm cái linh mạch vốn có của Lý Ngọc, dưới sự trùng kích xuống của năm đạo năng lượng, không ngừng bắt đầu khởi động, đây là đang mở ra linh mạch mới.
Lý Ngọc cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trên trán rơi xuống đất.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày. ...
Năm ngày sau, ở phòng tu luyện dưới mặt đất, một bóng người vô lực đang bại liệt trên sàn nhà.
Trên thân thể của Lý Ngọc đã không có bất cứ cái gì khác thường, nhưng bị dày vò trọn vẹn năm ngày, hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không muốn động một cái.
Lại nửa ngày nữa trôi qua, chờ đến lúc khôi phục được một chút khí lực, Lý Ngọc mới mở trữ vật không gian, lấy ra mấy viên đan dược, dùng để khôi phục cơ thể và pháp lực.
Mấy ngày nay mặc dù trải qua rất thống khổ, nhưng sự thống khổ này lại cực kỳ đáng giá.
Xung quanh năm cái Linh Mạch của hắn, lại có năm cái linh mạch riêng biệt khác, trong đó có một cái linh mạch còn chưa bị đả thông.
Điều này có nghĩa, hắn không cần tan hồn, cũng không cần phân thân, cũng có thể đồng tu hai đạo công pháp Chính Ma, chính thức đi lên con đường tắt thành tựu Thiên Nhân.
Tu hành lần thứ hai, dễ dàng hơn quá nhiều so với lần đầu tiên.
Với pháp lực của hắn, xông phá huyệt đạo thứ nhất, chuyện Tụ Khí chẳng qua chỉ là một cái ý niệm trong đầu.
Mà Thông Mạch Đan, Thác Mạch Đan, thậm chí là Cửu Chuyển Đan, Dựng Anh Đan, Lý Ngọc cũng đã sớm chuẩn bị xong cho chính mình.
Bởi vì là nhất thể song mạch, hắn cũng sẽ không gặp phải vấn đề tâm cảnh, con đường phá cảnh cứ thế một đường thông suốt.
Luyện Khí, Luyện Khí đỉnh phong, Trúc Cơ, Trúc Cơ đỉnh phong, Kim Đan, Kim Đan viên mãn...
Cuối cùng ăn xong năm viên Dựng Anh Đan, trong tử phủ của Lý Ngọc đã có mười tôn Nguyên Anh yên vị trong đó.
Nếu như Nguyên Anh không phải ;à năng lượng thể thuần túy, có thể tùy ý khống chế thân hình lớn nhỏ, thì trong tử phủ của hắn, thật đúng là không thể có chỗ cho đủ người lách vào như vậy.
Mặc dù hắn chỉ có Nguyên ANh sơ kỳ, nhưng số lượng Nguyên Anh lại gấp mười lần Nguyên Anh kỳ bình thường, nên dưới Hóa Thần đã vô địch thủ.
Lý Ngọc vươn tay, bên trên tay trái của hắn xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ, bên trên tay phải thì xuất hiện ngọn lửa màu đen, hai loại thuộc tính lực lượng khác biệt, cùng lúc tồn tại trong cơ thể của hắn.
Kim Đan, Nguyên ANh, Nguyên Thần, nhất mạch tương thừa.
Nếu mười tôn Nguyên Anh này, toàn bộ Hóa Thần, hắn sẽ có mười đạo Nguyên Thần.
Đến lúc đó, trước hòa hợp Ngũ Hành, sau lại hợp Âm DƯơng, là hắn có thể trực tiếp từ Hóa Thần tiến vào Thiên Nhân, bước vào cảnh giới mà tại trong huyễn cảnh hắn cũng chưa từng đạt tới.
Nhưng mà muốn tu thành mười đạo Nguyên Thần, cũng không phải là chuyện dễ.
Tu tiên giả bình thường tu luyện một cái NGuyên Anh đã cực kỳ khó khăn, có thể thành Hóa Thân đã ít không có mấy, Lý Ngọc còn muốn tu thành những mười tôn, độ khó coi như tăng lên gấp mười lần so với người khác, nếu như muốn đột phá cùng một lúc, bình quân xuống thì mỗi một cái Nguyên Anh tu thành Nguyên Thần, hắn chỉ có thời gian không tới trăm năm.
Tu hành bình thường, thì cho dù là Thiên Linh Mạch cũng không thể nhanh được như vậy.
Bây giờ, chỉ có linh dược đẳng cấp cực cao hiếm thấy, mới được lò Càn Khôn vừa ý, hiệu quá chính hắn tu hành không đáng kể, chủ yếu nhất vẫn phải nhờ vào tín ngưỡng.
Lý Ngọc không khỏi nghĩ tới pho tượng kia trong Phiêu Miểu Tiên Tông.
Mặc dù đã qua vài vạn năm, vậy mà phía trên pho tượng kia vẫn còn sót lại lực tín ngưỡng.
Có thể tưởng tượng đượng, khi đó danh vọng của người đó cao cỡ nào.
Nhưng mà này cũng bình thường, vì Phiêu Miểu Tiên Tông dù sao cũng là tông môn siêu cấp duy nhất ở thời đại đó, tông chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông, cũng có thể coi như là chủ nhân của toàn bộ tu tiên giới, nên người đó có thể thu thập toàn bộ tín ngưỡng của tu tiên giả trên đại thế giới, cũng là người duy nhất cho tới tận bây giờ, là cường giả có tu vi trên cả Thiên Nhân.
Lý Ngọc suy nghĩ, hai đạo nguyên thân Phá Hư có thể dung hợp thành Thiên Nhân, vậy nếu như hắn tu hành hai đạo Nguyên Thần đến Thiên Nhân, sau đó dung hợp lại, có phải sẽ chạm vào cảnh giới chí cao kia?
Trên Thiên Nhân.
Không ai biết đó là loại cảnh giới như thế nào, cũng không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến phía trên Thiên Nhân được lưu truyền tới nay, Lý Ngọc nhớ lại cái bàn tay khổng lồ kia, lúc đó hắn đang là Phá Hư đỉnh phong, vẫn chỉ có một loại cảm giác duy nhất là không có cách nào chống lại nó.
Uy lực của một chưởng kia, e là không chỉ cấp bậc Thiên Nhân. Giả sử một ngày nào đó trong tương lai, bàn tay khổng lồ kia lại phủ xuống lần nữa, chỉ có thực lực Thiên Nhân, cũng không có cách nào đối kháng cùng nó. Trước khi bàn tay khổng lồ kia đến, hắn nhất định phải càng mạnh hơn nữa.