Chương 249: Phi thăng
Chương 249: Phi thăngChương 249: Phi thăng
Chương 249: Phi thăng
Vô Vi Đạo Nhân nói xong câu đó, sắc mặt đám Đan Trần Tử biến đổi, lập tức kéo dài khoảng cách với lão.
Chuyện Hạo Thiên thì lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến, nên thật giả thế nào bọn họ vẫn còn chưa xác định được, làm sao có thể dựa vào mấy lời nói của lão, mà cam nguyện để Vô Vi Đạo Nhân thôn phệ nguyên thần của mình chứ.
Sau khi Hóa Thần, Nguyên Thần cũng là linh hôn, Nguyên Thần bị cắn nuốt, đồng nghĩa với vẫn lạc.
Thời điểm Vô Vi Đạo Nhân nói ra những lời này, bên trong thân thể của lão liền xuất hiện một tia khí tức vượt qua Phá Hư, trong mắt của Lý Ngọc, hai cỗ Nguyên Thần của lão đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau.
Hai đạo Nguyên Thần kia của lão là một Âm một Dương, đều là cảnh giới Phá Hư, chỉ cần Âm Dương dung hợp một cái là có thể lập tức tiến vào cảnh giới Thiên Nhân.
Mà theo Vô Vi Đạo Nhân tiến vào Thiên Nhân cảnh, hư không xung quanh lão giống như không chịu nổi lực lượng ẩn chửa trong cơ thể lão, bắt đầu xuất hiện dấu vết như gợn nước, giống như muốn bị tan vỡ ra.
Thấy màn này, mười vị Phá Hư cùng lúc biến sắc.
Trên người Đan Trần Tử nhanh chóng xuất hiện một kiện áo giáp màu vàng kim, phía sau lão tổ Thục Sơn cũng lập tức có Tru Thiên Kiếm TRận bay ra, Sơn Hà Đồ lơ lửng chắn trước người lão tổ Nga Mi, còn trong tay Thiên Diện Thánh Quân cũng xuất hiện một cái Ấn Giám.
Bốn người đều có pháp bảo cấp bậc tiên khí, nếu cùng giai có thể ở thế bất bại, nhưng đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Nhân, cho dù liên thủ tới, cũng có lực chống cự.
Mà ba vị Phá Hư Ma Đạo cùng Ngô Thông, lão tổ Yêu Tộc, và Linh Trí Tôn Giả của Phật Môn, tuy không có Tiên Khí trong tay, nhưng cũng tụ lại với nhau trước.
Lý Ngọc ở phía dưới, nhìn bốn kiện tiên khí này, thể nội lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái, là ngọn nguồn của loại cảm giác này đến từ lò Càn Khôn, mà mấy món Tiên Khí đang lơ lửng trên kia, lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, quen không thể quen hơn, tựa như chúng nó vốn thuộc về hắn.
Lúc này, trong tay Vô Vi Đạo Nhân cũng xuất hiện một tấm gương màu bạc.
"Huyền Thiên Kính!"
Cái giương này vừa xuất hiện trong nháy mắt, mười người lập tức lùi lại phía sau, sau khi lùi về hẳn Nhật Nguyệt Tông, thì liên thủ chống lên một cái vòng bảo hộ pháp lực, đem cả cái Nhật Nguyệt Tông, tất cả đều bao trùm lại bên trong.
Huyền Thiên Kính là tiên khí đứng đầu trong ngũ đại Tiên KHÍ, uy lực cũng là mạnh nhất trong năm món, lại còn ở trong tay cường giả Thiên Nhân, có thể phát huy ra uy lực hoàn chỉnh.
Bị cái kính này soi trúng, dù cho bọn họ không lập tức hình thần câu diệt, thì Nguyên Thần cũng phải bị trọng thương.
Liên Minh Huyền Thiên vừa lui về Nhật Nguyệt Tông, lúc này có rất nhiều tu tiên giả ngẩng đầu lên nhìn lại, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đều cảm nhận được uy áp cực hạn, cho dù người có tu vi Hóa Thần, dưới đạo uy áp này, cũng khiến tâm thần không ngừng run rẩy, sinh ra cảm giác tuyệt vọng. "Đó là cái gì?"
"Hình như là ba vị lão tổ Phá Hư của Thiên Đạo Tông."
"Thiên Đạo Tông muốn tấn công chúng ta sao?”"...
Liên Minh Huyền Thiên có mười vị Phá Hư tọa trấn, tính thực lực thì hơn xa Thiên Đạo Tông, nhưng nhìn đám Phá Hư của phe mình đều đang đề phòng căng thẳng, thì dường như chuyện cũng không đơn giản như thế.
Lúc này, một tia sáng bạc chói mắt bắn ra từ tấm gương trên tay Vô Vi Đạo Nhân.
Vòng bảo hộ bằng pháp lực của mười vị Phá Hư hợp lực chống lên, miễn cưỡng ngăn cản tia sáng này lại, nhưng vị trí mà tia sáng bạc tiếp xúc với vòng bảo hộ thì đang nhanh chóng mờ đi, khiến mười người chỉ có thể tiếp tục truyên pháp lực liên tục vào để bù đắp.
Cường giả Nguyên Anh và Hóa Thần ở phía dưới cũng kịp phản ứng lại, nhao nhao phi thân lên, cũng đem pháp lực của bản thân góp sức vào.
Nhưng pháp lực của Nguyên Anh và Hóa Thần cũng không giống với pháp lực của Phá hư, nên pháp lực của bọn họ thậm chí còn không kéo chậm được tốc độ hòa tan của vòng bảo hộ.
Pháp lực trong người Đan Trần Tử liên tục không ngừng tuôn ra, sắc mặt lão cũng ngày càng chuyển biến xấu, cắn răng nói :"Vòng bảo hộ này không chống đỡ được bao lâu, tới lúc đó e là chúng ta đều phải chất..."
Phá Hư và Thiên Nhân vốn có một cái lạch trời khó có thể vượt qua, trong tay Vô Vi Đạo Nhân còn có món Tiên Khí mạnh nhất, một khi vòng bảo hộ bị phá, bọn họ sẽ chẳng khác gì thịt cá bên trên thớt gỗ cho Vô Vi Đạo Nhân tùy ý chém băm.
Ngô Thông nhìn chằm chằm vào Vô Vi Đạo Nhân ở bên ngoài vòng sáng, trâm giọng nói :"Sau khi lão dung hợp hai đạo Nguyên Thần, sẽ có cách nào tách ra được nữa, không gian nơi này không chịu nổi tu vi Thiên Nhân của lão, cố gắng cầm cự trong chốc lát, lão sẽ phải rời khỏi giới này."
Mọi người nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên phát hiện không gian bên cạnh thân thể của Vô Vi Đạo nhân càng lúc càng run rẩy mãnh liệt.
Tuy rằng bọn họ không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu Vô Vi Đạo Nhân bị ép phải phi thăng, thì nguy cơ lúc này có thể giải trừ, vì từ xưa đến nay, chưa từng có ai phi thăng mà từng trở lại cả.
Lúc này, Thiên Đạo Tam Lão cũng đua nhau ra tay, tốc độ tiêu hao pháp lực của vòng bảo hộ bỗng nhiên tăng nhanh hơn.
Vô Vi Đạo Nhân cảm nhận được không gian bài xích bản thân ngày càng mạnh, trong lòng cũng có chút lo lắng, vận chuyển pháp lực toàn thân, khiến tia sáng bạc phát ra từ Huyền Thiên Kính trong tay lão lại to thêm một vòng, cục diện hai bên giằng co lập tức bị phá vỡ.
Vòng bảo hộ bằng pháp lực do mười vị Phá Hư cùng chống lên, đang bị ăn mòn bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nó nhanh chóng đơn bạc đi, e là sẽ tan rã trong vòng mấy hơi thở nữa.
Đám tu tiên giả ở bên trong vòng bảo hộ đều lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, ngay cả mười vị cường giả Phá Hư cũng không ngăn cản được bốn người bên ngoài kia, cường giả Thiên Đạo Tông đến đây không có thiện ý, sau khi vòng bảo hộ bị phá, không biết số phận của bọn họ sẽ ra sao.
Trước ngày hôm nay, ai cũng không có ngờ tới, bọn họ đối mặt không phải là Linh Nguyên Giới, mà là Thiên Đạo Tông.
Thập đại Phá Hư mạnh mẽ như vậy, nhưng khi đối diện với một vị Thiên Nhân cầm Huyền Thiên Kính trong tay, cộng thêm ba vị cùng giai hỗ trợ nữa, vẫn khó có thể chống lại, nhưng vào lúc này, mọi người bỗng cảm thấy áp lực chợt nhẹ đi.
Trước đó một giây, ánh sáng bạc trên Huyền Thiên Kính bỗng nhiên biến mất.
Không chỉ như vậy, Huyền Thiên Kính ở tỏng tay Vô Vi Đạo Nhân giống như bị cái gì thu hút, đột nhiên rời khỏi tay lão, trực tiếp xuyên qua vòng bảo hộ pháp lực, bay về phía bọn họ.
Một màn này không chỉ khiến các vị Phá Hư ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Vô Vi Đạo Nhân cũng sững sờ tại chỗ.
Vô Vi Đạo Nhân không biết vì sao Huyền Thiên Kính lại đột nhiên rời tay, thoát khỏi khống chế của lão, các vị Phá Hư bên này thì cho là Huyền Thiên Kính sẽ công kích bọn họ từ bên trong vòng bảo hộ, nên ai cũng khẩn trương lên, nhưng Huyền Thiên Kính chỉ lướt qua bọn họ, rồi trực tiếp bay ra phía sau, rơi vào trong tay một người.
Không hiểu sao mà tự dưng Huyền Thiên Kính bay vào trong tay Lý Ngọc, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Chiến Thiên Giáp trên người lão tổ Côn Luân Đan Trần Tử cũng bị mất khống chế, bay ra khỏi cơ thể của lão, hóa thành một đạo kim quang, lơ lửng trước người của Lý Ngọc, cùng lúc đó, Sơn Hà Đồ, Tru Thiên Kiếm Trận và cả Trấn Thiên Tỉ cũng giống như bị cái gì đó thu hút, nhao nhao bay về phía Lý Ngọc, hoàn toàn thoát khỏi khống chế của chủ nhân bọn nó.
Còn trên thân thể của Lý Ngọc lúc này lại tản mát ra kim quang nhàn nhạt, mơ hồ thấy rõ là một hư ảnh một cái lò đan.
Ngũ đại Tiên Khí vây quanh hư ảnh lò Càn Khôn bay tới bay lui, giống như trẻ nhỏ gặp ba mẹ, thông qua lò Càn Khôn, Lý Ngọc cũng thành lập nên liên hệ nào đó với ngũ đại Tiên Khí, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm nhận được tâm tình khoan khoái của bọn nó.
Lúc này, trong lòng Lý Ngọc cũng hiểu ra một vài điều.
Ngũ đại Tiên Khí này đều được chế tạo thông qua Lò Càn Khôn.
Nguyên nhân chính là như vậy, nên mỗi lân hắn nhìn thấy Tiên Khí hoặc Tiên Khí hàng nhái, thì lò Càn Khôn trong cơ thể hắn đều sẽ sinh ra một loại cảm ứng khác thường.
Mà giờ phút này, Vô Vi Đạo Nhân cho dù có Thiên Đạo Tam Lão trợ giúp, cũng chỉ có thể làm lắc lư được vòng bảo hộ mà mười vị Phá Hư của Liên Minh Huyền Thiên hợp lực chống lên, đương nhiên, thực lực của lão cao hơn mười người này hẳn một cái đại cảnh giới, lại có thể liên tục không ngừng hấp thu linh khí trong thiên địa, chỉ cần cho lão thêm chút thời gian, là đủ hao hết pháp lực của đám Phá Hư, nhưng vấn đề là, lão không có thời gian.
Lão có thể cảm nhận được rõ ràng sự bài xích của không gian nơi này đối với mình.
Ánh mắt của lão nhìn về người thanh niên ở trong vòng bảo hộ kia, cũng không còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra lúc nãy nữa.
Trong thời gian ngắn, lão không thể cũng không có cách nào phá vỡ phòng ngự, sau đó thôn phệ Nguyên Thần của bọn họ nữa.
Nhưng lão lại không dám cứ thế phi thăng mà đi.
Lão lo lắng sau khi phá vỡ hư không, nhìn thấy không phải là Tiên Giới mà là Hạo Thiên.
Lão lo lắng hơn nữa là, chân tướng Thiên Nhân Phi Thăng, chẳng qua chỉ là một cái âm mưu.
Vì thế lão vẫn một mực chờ đợi, chờ Linh Nguyên Giới đến, giả sử có thể thôn phệ được hết Nguyên Thần của đám Phá Hư Linh Nguyên Giới lẫn Huyền Thiên Giới, thì lão sẽ có hy vọng lướt qua Thiên nhân, thành tựu Vô Thượng, vậy thì dù phía sau hư không là Hạo Thiên, lão cũng có được tư cách đánh một trận.
Nhưng mọi chuyện phát triển lại chệch khỏi dự liệu của lão.
Linh Nguyên Giới vậy mà đã bị Hạo Thiên hủy diệt mất, đám người này của Huyền Thiên Giới cũng khó xơi, dùng tu vi Thiên Nhân của lão, vậy mà không có cách nào tóm bọn họ lại trong thời gian ngắn,
Lực lượng không gian bài xích càng lúc càng mạnh, ánh mắt Vô Vi Đạo Nhân cuối cùng nhìn sang phía khác.
Thiên Đạo Tam Lão đang cố gắng công kích vòng bảo hộ, bỗng có một đoàn khói đen đột nhiên kéo tới từ phía sau.
"Sư tôn!"
"Ngài muốn làm gì?"
"KHông!"...
Trong vòng bảo hộ, Lý Ngọc nhìn Vô Vi Đạo Nhân hóa thành một đoàn khói đen, đem Thiên Đạo Tam Lão bao bọc lại hoàn toàn, ngắn ngủn vài giây, khói đen tản đi, Thân ảnh Vô Vi Đạo Nhân lần nữa xuất hiện, nhưng Thiên Đạo Tam Lão lại biến mất tăm hơi.
Lúc này, phía sau Vô Vi Đạo Nhân xuất hiện một cái cửa động tối như mực.
Thân thể của lão cũng bị mất khống chế, bị hút vào trong hắc động kia.
Đan Trần Tử hâm mộ nhìn một màn này, lẩm bẩm nói :"Đây là phi thăng sao?"
Trên mặt của mấy vị Phá Hư còn lại, cũng có chút hâm mộ.
Màn đang diễn ra trước mắt này, là mộng tưởng của tất cả tu tiên giả.
Mà rời khói giới này, cũng đồng nghĩa với triệt để thoát khói Hạo Thiên.
Ngô Thông nhìn cái hắc động kia, trâm giọng nói :"Chưa chắc..."
Mấy gây sau, Vô Vi Đạo Nhân cũng biến mất trong hắc động, sau đó cửa hắc động bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại.
Nhưng ngay thời điểm cái hắc động kia thu nhỏ đến còn chừng cỡ nắm tay, một cánh tay khô gây bỗng duỗi ra từ trong cửa hắc động, giống như muốn cố gắng leo ra khỏi đó, nhưng cũng trong nháy mắt tiếp theo, cửa động kia liền hoàn toàn biến mất, cánh tay kia cũng bị đứt gãy tận gốc, nhanh chóng rơi xuống...