Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 349 - Chương 248: Hạo Thiên

Chương 248: Hạo Thiên Chương 248: Hạo ThiênChương 248: Hạo Thiên

Lý Ngọc đã gặp qua không ít thế giới mà ở đó không có bất kỳ vật nào còn sống.

Đa số bí cảnh động thiên đều là như thế này.

Nhưng Linh Nguyên Giới giống với Huyền Thiên Giới, nó đều là Đại Thế Giới, có vài chục tỷ nhân khẩu trên đó, số lượng tu tiên giả càng là vô số kể, tuyệt đối không có khả năng tĩnh mịch như thế.

Hắn nhìn không gian yên tĩnh chết tiệt này, trong lòng không thôi nghi hoặc :"Nơi này là Linh Nguyên Giới?"

Ngô Thông ở bên cạnh hắn, đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi trâm mặc thật lâu thì nói ra :“Đúng vậy, nơi này chính là Linh Nguyên Giới."

Lý Ngọc dùng thần thức quét qua, phạm vi mấy trăm dặm đều ở tỏng phạm vi cảm giác của hắn.

Trong phạm vi mấy trăm dặm này, vậy mà không có bất kỳ dấu vết sinh mệnh nào.

Hơn mười dặm bên ngoài chân núi, có vài ngôi nhà bằng đá.

Hắn hóa thành một dải sáng mầu đỏ, nhanh chóng độn tới phía trước mấy ngôi nhà đá này.

Ngô Thông đã xuất hiện ở đây trước hắn một chút.

Từ rất lâu, nơi này đã không có người ở, cỏ dại dưới mặt đất cũng đã mọc thành bụi khắp nơi, bên trong nhà đá còn thoáng thấy dấu vết cuộc sống của con người, trên tường nhà đá còn treo vài cái cung tên, dây cung đã biến mất, thân cung cũng mục nát không còn hình dáng, ở góc hành lang của nhà đá, còn có một chút xương cốt động vật còn khá hoàn chỉnh.

Nơi này hẳn là nhà của một người thợ săn, từ những dấu vết mục nát của những vật phẩm trong nhà cho thấy, nhà này ít nhất cũng đã bỏ hoang khoảng trăm năm.

Trong phạm vi hơn mười dặm gân đây, Lý Ngọc lại phát hiện ra càng nhiều ngôi nhà hơn nữa.

Nhưng trong mỗi một ngôi nhà, đều là tình trạng hoang phế như ngôi nhà đá vừa nãy, người từng sinh sống ở chỗ này giống như rời khỏi trong một đêm, ngay cả đồ dùng cũng không mang theo.

Lý Ngọc tiếp tục xâm nhậm, rất nhanh đã ra ngoài trăm dặm, và hắn phát hiện ra một tòa thành trì.

Thành trì này cũng hoang phế y như vậy, cỏ dại mọc lan tràn cả trên đường đi, nhiêu tòa nhà trong thành cũng đã sụp đổ, bên trong phế tích có đầy đủ vật dụng cần thiết cho phàm nhân sinh sống, mặc dù mọi thứ đã tàn tạ mục nát, nhưng vị trí bày đặt lại cực kỳ chỉnh tê, giống như là chủ nhân đột nhiên rời khỏi, nhưng sau đó lại không còn trở về nữa.

Loại tình huống này giống như đã từng thấy qua.

Phiêu Miểu Tiên Tông, Cổ Thiên Đạo Tông, cổ Côn Luân, ... những bí cảnh động thiên truyên thừa của các đại tông môn trên Huyền Thiên Giới, đều là như vậy.

Ngô Thông để tay lên vai Lý Ngọc, cảnh sắc trước mặt Lý Ngọc nhanh chóng lui về sau, lướt qua từng thành trì, thôn xóm bỏ hoang, cuối cùng đi tới bên trong một tòa thành trì cực kỳ to lớn.

Tòa thành trì này cũng bị bỏ hoang, nhưng trung tâm thành trì có một quần thể cung điện to lớn, nơi này vẫn lộng lẫy nguy nga, ngăn nắp xinh đẹp như cũ.

Đó là bởi vì xung quanh cùng điện này, có một cái trận pháp cỡ lớn bao trùm lên.

Trận pháp này đương nhiên không ngăn trở được Lý Ngọc và Ngô Thông. Ngô Thông vượt qua hư không, đi vào bên trong trận pháp.

Lý Ngọc thì trực tiếp xuyên qua trận pháp.

Trên một tấm bia đá to lớn có khắc vài chữ to :"Thiên Diễn Tông."

Thiên Diễn Tông này được thành lập từ nhóm dư đảng của Vương Triều Thiên Diễn, từ Huyền Thiên Giới chạy trốn tới đây, lúc lần trước Linh Nguyên Giới quấy nhiễu Huyền Thiên Giới, Thiên Diễn Tông có hai vị Phá Hư, hơn mười vị Hóa Thần, hơn trăm vị NGuyên Anh, nhưng lúc này Lý Ngọc cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì của tu tiên giả.

Thiên Diễn Tông và toàn bộ thành Thiên Diễn này, chỉ còn một mảnh tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh cơ.

Hai người tới bên trong cung điện, LÝ Ngọc thấy được tình cảnh giống hệt như ở di tích Phiêu Miểu Tiên Tông, vị trí các vật phẩm bày biện khiến người nhìn có cảm giác, chủ nhân của nơi này vừa mới rời khỏi không lâu, nhưng mọi thứ bên ngoài lại cho thấy, trăm năm nay, ở nơi này đã không có tung tích con người.

Bất kể là tu tiên giả hay là phàm nhân, đều giống như bị biến mất không thấy gì nữa trong nháy mắt.

LÝ Ngọc đối mắt cùng Ngô Thông, dường như cùng nghĩ tới điều gì.

Đó là hư ảnh bàn tay khổng lồ ở trong huyễn cảnh Sơn Hà Đồ kia.

Tu vi Phá Hư đỉnh phong, dưới bàn tay đó giống như con kiến hôi, LÝ Ngọc trong huyễn cảnh bị hình thần câu diệt trong nháy mắt, không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Bàn tay kia giống như chỉ gạt bỏ sinh mệnh, mà không ảnh hưởng gì đến những vật phẩm khác.

Vào trăm năm trước, Linh Nguyên Giới đã xảy ra chuyện gì, mặc dù Lý Ngọc không được tận mắt chứng kiến, nhưng trong lòng cũng đã có suy đoán.

Kể cả chuyện Phiêu Miểu Tiên Tông bị hủy diệt ở một cái kỷ nguyên trước nữa kia, hay chuyện các tông môn Thượng CỔ bị hủy diệt, e là đều có cùng hoặc giống nhau nguyên nhân với việc Linh Nguyên Giới hủy diệt.

Lúc Lý Ngọc trở lại Huyền Thiên Giới, toàn bộ Liên Minh Huyền Thiên đều đang nghị luận chuyện Linh NGuyên Giới.

Tất cả mọi người ngoài việc cùng thở phào nhẹ nhõm ra, trong lòng cũng đang tràn đầy nghi hoặc.

Vì trận chiến tranh này đã gây cho bọn họ áp lực cực lớn, bọn họ cũng đã chuẩn bị hơn trăm năm nay, cuối cùng kẻ địch Linh Nguyên Giới của họ trống không, tu tiên giả bên kia đến cùng là đi đâu mất?

"Chẳng lẽ là dọn nhà?"

"Bọn họ phát hiện ra đại thế giới khác có linh khí đậm đặc hơn, hay có nhiều tài nguyên hơn chăng?”

"KHông biết, nhưng mà cuối cùng cũng không cần khai chiến với bọn họ."

"Coi như bọn họ dọn nhà, chẳng lẽ cũng dọn luôn cả chim bay cá nhảy lẫn phàm nhân? Điều này không có khả năng."

"Aaa, chuyện này càng nghĩ càng thấy đáng sợ.'...

Linh Nguyên Giới biến thành một mảnh tử vực, giống như khiến cho việc chuẩn bị hơn trăm năm nay của Liên Minh Huyền Thiên giống như một trò khôi hài.

Nhưng mặc dù không cần khai chiến cùng Linh Nguyên Giới, nhưng đám tu tiên giả của Huyền Thiên Giới càng thêm căng thẳng.

Tình huống của Linh Nguyên Giới quá mức quỷ dị, coi như là đám tu tiên giả dọn đi rồi, chẳng lẽ cũng đồng thời mang theo cả phàm nhân, lùi một vạn bước mà nói, cho dù cả tu tiên giả lẫn phàm nhân cùng đi, thì bọn họ vẫn có thể tiếp nhận, nhưng cũng không thể ngay cả chim bay trên trời, cá bơi dưới sống, hay thú vật chạy trên mặt đất... đều đồng thời chuyển đi được.

Loại chuyện kỳ quái này thậm chí khiến mọi người liên tưởng tới tình huống của một số tông môn thượng cổ.

Trước đây, đại bộ phận đám tu tiên giả đều cho rằng, những cái tông môn thượng cổ kia đã di chuyển đến một thế giới có linh khí và tài nguen sung túc hơn.

Bây giờ xem ra, tình huống của bọn họ gần như giống hệt với tình huống của Linh NGuyên Giới.

Sau khi tận mắt chứng nhận qua toàn bộ Linh Nguyên Giới đều tĩnh mịch, đám tu tiên giả Huyền Thiên Giới lại trải qua một phen liên tưởng, sau đó từ từ có những lời đồn truyền ra.

Sinh linh Linh NGuyên Giới căn bản không phải bị mang đi, mà là bị một tồn tại cao cấp hơn nào đó hủy diệt.

Không chỉ là Linh Nguyên Giới, mà Phiêu Miểu Tiên Tông cùng những tông môn Thượng Cổ kia biến mất, cũng có nguyên nhân đồng dạng.

Một ngày nào đó trong tương lai, chuyện giống như vậy cũng sẽ đến phiên Huyền Thiên Giới.

Nếu muốn tránh thoát tràng kiếp nạn này, nhất định phải đột phá Thiên Nhân, phi thăng thượng giới trước khi nó đến.

Tin tức này vừa ra, khiến tu tiên giới bị khủng hoảng trầm trọng, so với kẻ địch là tu sĩ khác, thì loại không biết rõ này, càng khiến người ta sợ hãi hơn, một loại sợ hãi khi tận thế buông xuống, bao phủ thành bóng mờ trong lòng tất cả mọi người.

Nhật Nguyệt Tông.

Từ sau khi trở về tử Linh Nguyên Giới, mấy vị cường giả Phá Hư đều rơi vào trâm mặc, người nào cũng không mở miệng.

So với bình an vô sự hiện tại, bọn họ càng hy vọng có thể đối mặt trực tiếp với Phá Hư của Linh Nguyên Giới, mà không phải là một kẻ địch khác mơ hồ.

Linh Nguyên Giới đã trở thành một mảnh tử vực, không biết lúc nào sẽ đến phiên Huyền Thiên Giới.

Cũng giống Huyền Thiên Giới, Linh Nguyên Giới cũng có chừng hơn chục vị Phá Hư, nếu chuyện đồng dạng cũng phát sinh ở Huyền Thiên Giới, thì bọn họ cũng khó trốn khỏi hạo kiếp này.

Chuyện Linh NGuyên Giới cũng ngoài dự liệu của Lý Ngọc, Sơn Hà Đồ mặc dù có năng lực suy diễn, nhưng suy diễn cũng không phải dự đoán, mà chỉ phô bày một chút khả năng trong tương lai.

Ở trong huyễn cảnh, bàn tay khổng lồ kia sẽ phủ xuống Huyền Thiên Giới vào ba ngàn năm sau.

Nhưng ở trong thực tại, lúc đó cũng có thể là ba nghìn năm, ba trăm năm, ba năm, hoặc cũng có thể chính là ngày mai.

Mạnh mẽ như Phá Hư, ở trước mắt tràng hạo kiếp này, cũng chỉ như con kiến hôi bình thường.

Sau khi im lặng hồi lâu, bỗng trong một khoảnh khắc, mọi người cùng ngẩng đầu lên một lúc.

LÝ Ngọc cũng không nhận thấy cái gì, nhưng đã thấy mười vị Phá Hư xuất hiện trên không trung. Ánh mắt của hắn nhìn về một chỗ khác trên bầu trời, vẻ mặt cũng khé động.

Bên ngoài ngàn trượng, có bốn đạo thân ảnh đang lơ lửng.

Ba vị lão giả giống nhau như đúc, chính là Thiên Đạo Tam Lão.

Còn trước mặt bọn họ, thì có một người nữa.

Đó là một vị lão giả có hình dáng như một bộ xương khô, đầu lão không cao, thân thể còng xuống, trên cái đầu trụi lủi có vài sợi tóc lưa thưa, Lý Ngọc vận chuyển Vọng Khí Thuật, ánh mắt hơi ngưng tụ.

Dùng tu vi hiện tại của hắn, đã có thể xem thấu nguyên thần của cường giả Phá Hư.

Kể cả người tan hồn như Đan TRần Tử hay Trần Minh, thì trong cơ thể của bọn họ, đều chỉ có một đạo nguyên thân.

Mà thể nội lão giả kia lại có tận hai đạo nguyên thần, mà mỗi đạo đều có tu vi Phá Hư!

Thiên Đạo Tông quả nhiên không chỉ có ba vị Phá Hư, thực lực của lão giả này mạnh hơn nhiều so với Thiên Đạo Tam Lão, không chỉ có như vậy, hai đạo NGuyên Thần trong cơ thể lão ta, là một Âm một Dương, có đồng dạng khí tức, hiển nhiên đều do chính bản thân lão tu ra, giả sử lão dung hợp hai đạo Nguyên Thần này lại, sẽ lập tức tiến vào Thiên Nhân, phí thăng lên thượng giới.

"Vô Vi Đạo Nhân!"

"Lão rõ ràng còn không có phi thăng!"

Đan Trần Tử cùng lão tổ Thục Sơn đều biến sắc, Vô Vi Đạo Nhân của

Thiên Đạo Tông, bọn họ đương nhiên biết, khi bọn lão còn chưa Kết Anh, thì đối phương đã có tu vi Phá Hư, thuộc về cường giả của thế hệ trước trên tu tiên giới, bọn họ cũng chưa từng ngờ tới, Vô Vi Đạo Nhân vậy mà còn ở Huyền Thiên Giới này.

Là lão tổ Côn Luân, nhưng Đan Trần Tử vẫn thi lễ một cái với Vô Vi Đạo Nhân, nói ra :"Vãn bối gặp qua Vô Vi tiền bối!"

Lão giả lưng còng giật giật bờ môi, âm thanh già nua quanh quaanhr trong hư không :"Tiểu tử năm đó ở CÔn Luân, cũng biến thành lão tổ của người khác..."

Đan Trần Tử lễ phép cười, hỏi :"KHông biết Vô Vi tiền bối đến đây vì chuyện gì?"

Lão giả lưng còng đưa mắt nhìn mọi người một lượt, nói ra :“Các ngươi đều đã đi vào Linh Nguyên Giới rồi nhỉ, chắc hẳn cũng thấy được kết cục của Linh Nguyên Giới bên đó rồi chứ?"

Ánh mắt Đan Trần Tử khẽ động, hỏi :"Tiền bối biết rõ Linh Nguyên Giới vì sao hủy diệt?"

Lão giả lưng còng trầm mặc chốc lát, mãi sau mới mở miệng nói :"Hạo Thiên."

Cái tên này khiến tất cả mọi người ở đây đều mờ mịt, chỉ có Ngô Thông ánh mắt ngưng tụ, lẩm bẩm nói :"Hạo Thiên... quả nhiên có tồn tại thực sao?”

Vô Vi Đạo Nhân nhìn hắn, hỏi lại "Chẳng phải ngươi đã có đáp án sao?"

Ngô Thông lắc đầu :"Chỉ là suy đoán thôi."

Mấy vị Phá Hư vẫn mê mang trong lòng như cũ, Đan Trần Tử tiến lên hỏi :"Tiền bối, Hạo Thiên... là cái gì?"

Vô Vi Đạo Nhân thản nhiên nói :"Không có ai biết nó là cái gì, chỉ biết là cứ cách một đoạn thời gian, nó sẽ đem toàn bộ sinh linh của thế gian này hủy diệt, kết thúc một vòng kỷ nguyên, mở ra một vòng kỷ nguyên mới, Phiêu Miểu Tiên Tông, Thiên Đạo Tông thượng cổ, Linh Nguyên Giới, đều bị hủy diệt bở bàn tai Hạo Thiên, rất nhanh cũng sẽ đến phiên Huyền Thiên Giới, tới lúc đó, các ngươi và tất cả mọi người sẽ đều phải chất..."

Sắc mặt các vị Phá Hư đều trầm xuống, Đan Trần Tử không nhịn được, hỏi tiếp :"Chẳng lẽ không có cách nào ngăn cản nó sao?"

Vô Vi Đạo Nhân nhìn lão, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói ra :"Có!"

Đan Trần Tử lập tức hỏi :"Biện pháp gì?"

Vô Vi Đạo Nhân nhìn chằm chằm vào mấy vị Phá Hư, ánh mắt mông lung, nói ra :'Dù sao sớm muộn thì các ngươi cũng đều phải chết, thay vì chết dưới tay của Hạo Thiên, không bằng để cho ta thôn phệ nguyên thần của các ngươi, trở thành cường giả phía trên Thiên Nhân, chỉ có như vậy mới có tư cách đánh một trận cùng Hạo Thiên, nếu lão phu có thể chiến thắng Hạo Thiên, thì mặc dù các ngươi có vẫn lạc, cũng có công với thiên thu muôn đời..."
Bình Luận (0)
Comment