Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 354 - Chương 252: Kết Cục Đã Được Định Trước (1)

Chương 252: Kết cục đã được định trước (1) Chương 252: Kết cục đã được định trước (1)Chương 252: Kết cục đã được định trước (1)

Nhật Nguyệt Tông.

Trên mặt đất, lấy pho tượng của Lý Ngọc ở phía trước tông môn làm trung tâm, có vô số chỉ chít thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

Trong này Nguyên Anh chiếm đa số.

Bọn họ hy vọng nhất là Minh Chủ có thể chiến thắng Hạo Thiên, chỉ có cường giả Nguyên Anh trở lên hi sinh, mới có thể bỏ một phần sức lực vào cuộc nghênh chiến Hạo Thiên, bọn họ không cần hy sinh có thể hưởng thụ thành quả cuối cùng.

Nếu Minh Chủ thua, cùng lắm là mọi người cùng nhau chết.

Nếu Minh Chủ thắng, bọn họ có thể sống tiếp.

Nhưng đối với tu tiên giả Nguyên Anh trở lên mà nói, vô luận cuộc chiến với Hạo Thiên này có thắng hay thua, thì bọn họ chỉ có một cái kết cục là vẫn lạc, vì thế trong nội tâm rất nhiều người đều đang giãy giụa.

Trên đỉnh Ngọc Tuyền.

Đan Trần Tử thở dài, cảm khái nói ra :"Tu hành hơn ba ngàn năm trời, không nghĩ tới mọi thứ thành không, thay vì trở thành con kiến hôi dưới bàn tay Hạo Thiên, không bằng lưu lại một đường hy vọng cho người đời sau...

Trân Minh đánh nhẹ một quyền vào vai Lý Ngọc, nỏi ra :"Nhờ cả vào ngươi."

Nói xong, cơ thể hai người bọn họ liền từ từ mờ dần rồi biến mất, hai đạo Nguyên Thần hóa thành lực lượng thuần túy nhất, bay vào trong cơ thể Lý Ngọc.

Linh Trí Tôn Giả chắp tay trước ngực, cao giọng nói :”Ta không vào dịa ngục, ai vào địa ngục..."

Ngô Thông, Tổ sư Nga Mi, Cực Âm lão tổ và mấy người còn lại cũng chỉ thở dài một tiếng, sau đó cơ thể cũng tiêu tán trong hư không, từng điểm hào quang bay vào trong cơ thể Lý Ngọc.

Lý Ngọc đứng yên tại chỗ, thật lâu không nói gì.

Mặc dù thời gian đã qua vài vạn năm, nhưng từ cổ chí kim, vẫn có nhiều thứ không hề thay đổi.

Một điều chắc chắn không thể nghi ngờ chính là, nếu Huyền Thiên Glới hôm nay cũng thất bại giống như Phiêu Miểu Tiên Tông năm đó, thì một cái ký nguyên nào đó trong tương lai, cũng nhất định sẽ có người đi tới con đường giống như bọn họ đang làm lúc này.

Từng đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào đỉnh núi Ngọc Tuyền.

Vương Đạo Huyền dắt tay Chưởng Giáo Nga Mi cùng tới, kể cả Huyền Chân tổ sư và hơn hai chục vị cường giả Hóa Thần của cả Nga Mi và Côn Luân, đều ở phía sau bọn họ.

Lý Ngọc ôm quyền, khom người nói :"Sư tôn!"

Vương Đạo Huyền tự tay nâng hắn dậy, cười nói :"Có thể thu ngươi làm đệ tử, là chuyện may mắn nhất của bổn tọa trong cuộc đời này..."

Lão võ võ bả vai Lý Ngọc nói ra :"Huyền Thiên Giới chúng ta, nhờ cả vào ngươi..."

Một lát sau, bên người Lý Ngọc đã không có bóng người nào.

Nhưng hắn cũng không phải đứng một mình. Càng ngày càng nhiều thân ảnh xẹt qua trời cao, rơi xuống đỉnh Ngọc Tuyên Phong, tiếp đó làm việc nghĩa không chùn bước, đi về phía hắn.

Những người này, có Hóa Thần, cũng có Nguyên Anh.

Trong đó Lý Ngọc thấy được nhiều gương mặt quen thuộc, bọn đến từ hai đạo Chính Ma, đến từ Hoàng Triều Trung Tâm, đến từ Yêu Tộc, thậm chí đến từ Thiên Đạo Tông...

Bọn họ tới đây cam nguyện chịu chết.

Thời gian mấy tháng cứ thế trôi đi.

Toàn bộ bên trong Liên Minh Huyền Thiên đã không còn Phá Hư, cũng không có Hóa Thần, Nguyên Anh có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà phía dưới pho tượng của Lý Ngọc ở Nhật Nguyệt Tông đã bốn phía đầy người, thậm chí phương viên trăm dặm cũng không có chỗ đặt chân.

Mà ở trong đó, ngoại trừ tu tiên giả, còn có vô số phàm nhân biết được tin tức.

Lý Ngọc cũng không xuất hiện ở Nhật Nguyệt Tông.

Thần niệm của hắn bây giờ có thể bao trùm đến xa vạn dặm, mặc dù đang ở Ngọc Tuyền Phong nhưng hắn vẫn có thể thu thập lực tín ngưỡng ở trên pho tượng Nhật NGuyệt Tông.

Mấy tháng này, hắn vẫn luôn ở chung một chỗ cùng chúng nữ, không bước ra khỏi Ngọc Tuyền Phong một bước, đánh một trận này cùng Hạo Thiên hắn cũng không có bất kỳ nắm chắc nào, nên thời gian này khả năng là thời gian cuối cùng được ở bên các nàng.

Bên trong phòng bếp nhỏ ở khu nhà gỗ trên đỉnh Ngọc Tuyền Phong, Lý Ngọc đem cá Bạc đã sơ chế xong bỏ vào trong nồi đất, thì có hai người đang nhăn nhăn nhó nhó chạy từ bên ngoài vào.

Lý Ngọc không quay đầu lại, chỉ nói :"Chờ thêm chút, đợi nấu xong nốt nồi canh cá Bạc này là có thể ăn cơm."

Linh Nhi kéo cánh tay của Lý Ngọc, cười hì hì nói ra :"Ca ca, Yên Nhi tỷ tỷ có chuyện muốn nói cùng ngươi."

Linh Nhi bây giờ sớm đã khác Linh Nhi ngáo ngơ lúc mới Hóa HÌnh nói năng còn không xong kia, nàng bây giờ lí lắc tinh quái, là nhân vật được đoàn sủng* ở Ngọc Tuyên Phong này, có lẽ vì tính cánh tương đồng, nên đã trở thành bạn thân với Chu Yên từ rất lâu.

Lý Ngọc dừng tay, quay đầu lại nhìn Chu Yên :"Nói cái gì?"

"Ta, ta..." Chu Yên đỏ mặt, hai tay xoắn lấy quần áo bên hông của mình, ấp úng mãi không nói được.

Cuối cùng Linh Nhi không nhịn được nói ra :"Ô kìa, thật là, thôi để ta nói đi, Yên Nhi tỷ tỷ thích huynh, nàng nói bây giờ không thổ lộ thì sẽ không còn cơ hội nữa...

"Ơ kìa Linh Nhi..."

Chu Yên đỏ bừng mặt mũi, lén nhìn Lý Ngọc một cái rồi nhanh chóng ù té chạy ra bên ngoài.

LÝ Ngọc lắc đầu cười cười, Hạo Thiên không biết sẽ phủ xuống lúc nào, đối với tu tiên giả của Huyền Thiên Giới, mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng, rất nhiều lời muốn nói, nếu không nói bây giờ, đúng là không còn cơ hội để nói nữa, vì thế mà vô luận là tu tiên giả hay phàm nhân, đều mơ tưởng không lưu tiếc nuối, trước khi Hạo Thiên phủ xuống.

Lý Ngọc nhẹ nhàng nắn nắn khuôn mặt bầu bĩnh của Linh Nhi, hỏi :"Hạo Thiên sắp tới, Linh Nhi không Sợ sao?”

Linh Nhi ôm lấy cánh tay của Lý Ngọc, nói ra :"Linh Nhi mới không thèm sợ, có ca ca ở đây, Linh Nhi có gì phải sợi"

Bây giờ, cả tu tiên giới lẫn thế tục đều bị bao phủ bởi áp lực và tuyệt vọng, người không tim không phổi** như nàng đúng là ít càng thêm ít.

Sau khi cơm nước xong, Lý Ngọc đi tới đình ngắm cảnh trên đỉnh núi, Chu Yên đang ngồi ở trong đình.

Nàng quay đầu lại nhìn thấy Lý Ngọc thì có chút kinh hoảng, lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói :"Sư tôn, ta..."

Lý Ngọc khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng, khẽ nói :"Ta biết rõ."

Nếu là lúc bình thường, đối mặt với chuyện đệ tử mình thổ lộ, có lẽ Lý Ngọc sẽ chẳng biết ứng đối ra sao, nhưng bây giờ thì hết thảy mọi chuyện đều chẳng cần vòng vo xoắn xuýt quá nhiều cho mất thời gian làm qì.

Chu Yên nắm tay của hắn, trên khuôn mặt đẹp lộ ra vẻ tươi cười động lòng người. ...

Dưới áp lực cực hạn, thời gian thoáng một cái lại qua một tháng.

Bên ngoài Nhật Nguyệt Tông đã tụ tập không biết bao nhiêu người, toàn bộ cường giả đỉnh cấp của Huyền Thiên Giới đã tiêu hao gần như không còn trong vài tháng này, đến lúc này, đã tìm không ra mấy tung tích của Nguyên Anh.

Vì ổn định nhân tâm, Lý Ngọc đã đi tới Nhật Nguyệt Tông.

Mỗi ngày, nơi này đều sẽ sinh ra đại lượng lực tín ngưỡng, tu vi của Lý Ngọc tiến triển cực nhanh, lò Càn KHôn cũng được chữa trị hoàn toàn vào thời gian hai tháng trước.

Ngày qua ngày, có vô số bóng người xếp bằng dưới pho tượng lớn kia.

Bỗng một hôm, trong lòng mọi người đột nhiên có dự cảm nào đó, cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên phía bầu trời.

Chẳng biết lúc nào, không trung vốn bình tĩnh đột nhiên bất ngờ thay đổi.

Một hư ảnh bàn tay khổng lồ bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, kèm theo đó là một loại uy áp cực hạn, để tất cả mọi người không nhịn được mà cúi đầu.

Lúc này, trong lòng của bọn họ chỉ còn lại một cái ý niệm duy nhất trong đầu.

Hạo Thiên... đến rồi!

*đoàn sủng : Là người được tất cả mọi người yêu quý và cưng chiều ở trong một tập thể.

**KHông tim không phổi: này là từ lóng, ý là vô tư, vô lo vô nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment